Văn Võ Song Toàn

Chương 9

Lần kiểm tra cuối cùng, bác sỹ nói cậu đã khôi phục hoàn toàn. Vương Chấn Văn cực kỳ hưng phấn, nghe kết quả xong việc đầu tiên chính là bổ nhào vào ngực anh trai – trong lúc nằm viện, anh trai không hề ôm cậu. Vương Tuần Dương bên cạnh thấy vậy vờ giận nói: “Nhóc con này, có anh liền quên ba. Không ôm ba sao?”

Chấn Văn lúc này mới ôm ba, ôm mẹ, cuối cùng lại ôm anh trai không chịu buông. Suốt quãng đường về nhà, Chấn Văn giống như gấu Koala ôm Lực Cần, khiến cho Lực Cần dở khóc dở cười.

“Em muốn bù lại hai tháng nay, hơn nữa còn phải bù lại gấp bội.”

“Được, anh để em ôm, chỉ cần em không thấy phiền là được.”

“Ôm anh, em không bao giờ thấy phiền hết.”

Vợ chồng Vương Tuần Dương ngồi trước không nhịn được cười phá lên. Lực Cần nghe tiếng cười vui vẻ lâu lắm mới có lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Chấn Văn ghé vào ngực mình, Trương Lực Cần cũng theo cười, cười một lúc, khóe mắt lại ẩm ướt.

Vương Chấn Văn thật sự là nói được thì làm được, từ dưới xe, đến đi lên phòng, tay không hề buông Trương Lực Cần ra. Mãi cho đến bọn họ ngồi xuống ghế sofa, Chấn Văn nhớ tới: “Anh, anh vẫn chưa kể cho em nghe chuyện anh bắt bọn bắt cóc. Giờ em khỏe rồi, anh mau kể đi.”

Trương Lực Cần bắt đầu kể chuyện bọn bắt cóc hẹn địa điểm thế nào, anh cầm rương tiền đập trúng bọn chúng ra sao, bọn bắt cóc khóc lóc khai báo những gì cho Chấn Văn nghe. Sau khi nghe xong, rốt cuộc Chấn Văn cũng hiểu tại sao Trương Lực Cần không chịu kể sớm với cậu. Bởi vì lúc này cậu đang nằm trên ghế sofa, cười đến cơ bụng đều bị chuột rút.

“Bây giờ dù em đã khá hơn nhiều rồi, nhưng vẫn phải cẩn thận.” Trương Lực Cần ngồi bên cạnh cậu trong tư thế sẵn sàng như bất cứ lúc nào cậu cũng có thể cười đến lăn xuống đất.

Chấn Văn cười đến không nghe thấy gì.

“Buồn cười quá! Nếu chuyện này mà đi diễn hài kịch, đảm bảo sẽ rất đắt khách. Ông trời ơi, lần đầu tiên em nghe thấy chuyện bị tiền đập cho choáng váng đấy. Bọn bắt cóc đó thật ngu ngốc quá mà.” Vương Chấn Văn cười đến hai mắt ngân ngấn nước, cậu lau nước mắt, xoa bụng cười đến đau.

“Bọn họ không ngờ năm trăm vạn nhiều như vậy, buồn cười nhất chính là bọn họ bắt cóc em không chỉ vì tiền, mà còn muốn đùa giỡn, học người ta dọa nạt.”

“Đúng vậy, bọn họ chỉ có bốn người, mà còn học người ta dọa nạt. Em cảm thấy bọn họ đi dọa quỷ còn tốt hơn.” Vương Chấn Văn lần nữa cười nghiêng ngả. “Hùng Hán Lương thì sao ạ? Sẽ bị giam lại sao?” Vương Chấn Văn cười đủ mới nhớ tới đầu sỏ gây chuyện.

Trần Cẩn trầm ngâm một chút rồi nói: “Mẹ cảm thấy đứa bé kia không phải thật sự muốn hại con, chỉ là nó kết nhầm bạn mới đi nhầm đường. Hơn nữa nguyên nhân sâu xa cũng có liên quan đến Lực Cần nhà chúng ta, mẹ và ba đã bàn bạc, đều không muốn khởi tố thằng bé. Thằng bé ấy còn vị thành niên, cho nên chỉ quản giáo ba tháng thôi.”

“A, như vậy ạ.” Vương Chấn Văn bĩu môi, nhún nhún vai không bình luận gì.

“Em không vui sao?” Trương Lực Cần lo lắng hỏi.

“Không có, mẹ nói không sai, nếu như không dính vào đám người kia, chúng ta cùng lắm cũng chỉ bị đánh một trận.”

Trương Lực Cần thở phào: “Thế thì tốt rồi. Đúng rồi, anh còn một tin tức tốt muốn báo cho em.”

“Gì thế ạ?” Vừa nghe tin tức tốt, Vương Chấn Văn lập tức ngồi thẳng người, ghé sát mặt tới chỗ Trương Lực Cần, hai mắt chăm chú nhìn anh. Trương Lực Cần đột nhiên có cảm giác nuôi được một thú cưng.

Cười nhìn dáng vẻ nóng vội của em trai, anh cố ý thả chậm tốc độ nói: “Từ hôm nay trở đi, tên anh sẽ đổi thành Vương Chấn Võ.”

Vương Chấn Văn không vui vẻ như anh tưởng, ngược lại còn chau mày: “Hả? Tại sao? Tên của anh không phải rất hay sao? Chấn Võ nghe tầm thường chết được.”

“Sao? Con cảm thấy tên mình rất tầm thường hả?” Ba bên cạnh nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng.

“Không phải rất tầm thường, mà là tầm thường bình thường ạ.” Chấn Văn liếc nhìn ba, cười ha ha. “Hiện tại anh trai lại đổi thành Chấn Võ, chúng con chẳng phải là thành văn thần võ tướng rồi hay sao?”

“Đổi như vậy nhà chúng ta thành văn võ song toàn rồi. Dù sao các con là anh em, nếu đã là anh em, tên đương nhiên cũng phải giống như anh em chứ, tránh cho mỗi lần người khác hỏi, các con lại phải tốn công giải thích.” Trần Cẩn cười nhìn hai anh em ngồi cạnh nhau, vô cùng hạnh phúc mà dựa vào người Vương Tuần Dương.

“Trương Lực Cần, không đúng, Vương Chấn Võ, có phải là anh nói cho mẹ biết không?”

“Kiểu giải thích độc đáo của em, không chia rẽ người khác không phải rất đáng tiếc sao?”

“Vương Chấn Võ miệng rộng.”

“Vương Chấn Văn hẹp hòi.”

Trong tiếng cười đùa huyên náo của hai anh em trai, mặt trời rất nhanh đã xuống núi.

Hôm sau trời vừa sáng, Vương Chấn Võ bị ác mộng làm choàng tỉnh. Trong mơ, anh không sao chạm được vào Chấn Văn, mặc dù Chấn Văn đang ở ngay trước mặt. Anh muốn tới chỗ cậu nhưng thân thể như bị giữ lại. Đến khi mở mắt, nhận thức được xung quanh, anh mới phát hiện mình đang bị một cánh tay, một cẳng chân quấn chặt, khó trách anh nằm mơ như vậy. Không cần nghĩ cũng biết, là Chấn Văn nửa đêm lại mò sang phòng anh ngủ rồi.

Nhẹ nhàng gỡ bàn tay, bàn chân đang quấn lấy mình, sợ làm cậu tỉnh mà anh không dám dùng sức. Hơi thở đều đều của Chấn Văn thổi sang anh có chút ngưa ngứa. Chấn Võ đặt tay lên mu bàn tay của Chấn Văn, nhắm mắt lại, an tâm ngủ thiếp đi.

“Anh, rời giường, nhanh lên, chúng ta sắp bị trễ rồi.”

Mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn đồng hồ, mới sáu giờ: “Sao em dậy sớm vậy?”

“Hôm nay em được đi học lại, em đợi không kịp nữa rồi. Anh mau dậy đi.”

“Từ lúc nào em trở nên thích học thế?” Đứng lên, dụi mắt, duỗi lưng, mới vặn người sang một bên, Chấn Văn đã tiến lại, kéo người anh đứng thẳng.

“Hai tháng này em buồn đến chết rồi, anh lại không cho em chơi game, chỉ có thể xem ti vi, đọc sách, rồi lại xem ti vi, đọc sách, em thấy mốc meo cả người rồi.”

“Bởi vì anh quản em như thế, em mới có thể nhanh chóng hồi phục. Chơi game rất hăng máu, dễ làm đụng đến vết thương. Với lại, anh đâu có thấy em nhàm chán, còn rất hưởng thụ là đằng khác.”

“Được rồi, em biết rồi, anh nói gì đều đúng cả. Em xuống dưới lầu trước chờ anh nha.” Cậu không dám nói là vì cậu nghe lời Chấn Võ, Chấn Võ vui vẻ cậu mới muốn gì được nấy.

“Em chậm chút.” Chấn Võ không quên dặn dò. Những lời này hiện tại đã trở thành câu cửa miệng của anh, mà đối tượng thì chỉ có duy nhất Chấn Văn.

“Em biết rồi.”

Suốt quãng đường đến trường Vương Chấn Văn đều ríu rít kể chuyện bạn bè ở trường như thế nào, có chuyện gì thú vị. Chấn Võ vẫn luôn cười, nghe, ánh mắt cưng chiều nhìn Chấn Văn. Thế này thật tốt, cậu lại trở về Chấn Văn trước kia rồi.

Chấn Văn xuất hiện ở lớp học liền nhận được sự hoan nghênh của các bạn cùng lớp. Bọn họ vây quanh Chấn Văn, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, mãi cho đến khi thầy giáo vào lớp mới chịu quay về chỗ ngồi. Chấn Văn nhìn ra cửa lớp học, anh trai của cậu không biết đã rời đi lúc nào, cậu không kịp chào hỏi anh.

Tiết đầu tiên là Vật Lý, giáo viên vật lý rất thích hỏi, thầy giáo hỏi một vòng, cuối cùng hỏi đến Vương Chấn Văn. Thầy chỉ ngón tay béo múp lên công thức trên bảng đen.

“Đây là công thức rất hữu ích để tính tốc độ. Bây giờ mời bạn Vương Chấn Văn lên bảng giải bài tập này.”

Chấn Văn tràn đầy tự tin. Bài này anh trai đã giảng cho cậu. Cậu đi lên, rất nhanh đã viết xong. Đặt phấn xuống, quay đầu nhìn đám bạn trong lớp, hai tháng không đi học cậu vẫn có thể giải được bài tập, các bạn nhất định rất sùng bái cậu.

Nhưng tầm mắt của cậu lập tức dừng lại ở chỗ ngồi phía sau cậu. Lời nhận xét của thầy giáo, Chấn Văn không hề nghe vào tai. Cậu dụi dụi mắt, không sai, người kia đúng là Chấn Võ. Sao có thể? Cậu đâu có vào nhầm lớp, bạn học đều là bạn học của cậu, thầy giáo cũng là thầy giáo của cậu mà. Chấn Võ không ở chỗ này mới phải chứ!

“Vương Chấn Văn, Vương Chấn Văn!” Tiếng của thầy giáo vang lên bên tai cậu.

Chấn Văn vội thưa: “Vâng, thưa thầy.”

“Em làm rất chính xác. Xem ra anh trai em dạy rất tốt.” Thầy vỗ vỗ vai Chấn Văn, bảo cậu về chỗ ngồi.

Vương Chấn Văn về chỗ, mắt không chớp nhìn Chấn Võ. Chấn Võ cười, nháy mắt với cậu, anh không nói để cậu chuyên tâm học bài.

Nhưng sao cậu có thể chuyên tâm học bài được đây? Thời gian còn lại của tiết học, cậu nghe giảng câu được câu mất. Thầy giáo vừa nói hết tiết, cậu liền xoay người một trăm tám mươi độ nhìn chằm chằm Vương Chấn Võ, nhíu mày hỏi: “Lớp của anh không phải ở trên lầu sao? Sao lại ngồi đây?”

“Bây giờ lớp của anh ở đây. Anh đã thành bạn cùng lớp với em rồi.” Vương Chấn Võ nhìn Chấn Văn há hốc miệng, nụ cười càng lớn.

“Anh không nhầm chứ? Anh đã lên năm hai rồi, thành tích tốt như vậy, sao còn học lại?” Chấn Văn tiếc thay Chấn Võ. Cậu nhớ nguyện vọng lớn nhất của Chấn Võ chính là tốt nghiệp sớm, lập nghiệp thành danh để mẹ có thể an hưởng lúc tuổi già.

“Anh muốn học cùng với em.”

“Anh bị bệnh sao? Không có việc gì làm nên muốn học lại hả?” Chấn Văn cao giọng nói, giống như đang răn dạy trẻ nhỏ.

Chấn Võ không để ý, đổi quyển sách giáo khoa khác, sắp xếp lại đồ đạc trên bàn. “Có sao đâu? Anh cảm thấy chẳng vấn đề gì cả. Học thêm một năm nữa, anh nhất định sẽ dành hạng nhất.”

Chấn Văn đột nhiên nghĩ đến điều gì, vỗ mạnh đùi mình: “Em biết rồi, em đã thắc mắc sao anh lại có thể giảng bài cho em rõ ràng như thế, có phải anh đã xin chuyển xuống lớp em từ trước rồi không?”

“Em thật là ngốc.” Chấn Võ vuốt vuốt tóc Chấn Văn. Chấn Văn rất để ý tóc của mình. Bởi vì trên trán có sẹo, Chấn Văn lúc nào cũng để tóc rủ phía trước, nếu không cậu đã vuốt tóc lên rồi. Nhìn vết sẹo trên trán Chấn Văn, nụ cười của Chấn Võ có chút gượng gạo.

Chấn Văn vội vuốt tóc xuống che trán, nhìn sang Hạ Lễ bên cạnh: “Sao cậu không nói mình biết chuyện anh mình chuyển lớp?”

“Là anh ấy không cho mình nói, nói muốn cho cậu niềm vui bất ngờ. Sao? Có thấy vui vẻ bất ngờ không?”

“Vui vẻ bất ngờ cái đầu cậu!” Cậu búng lên đầu Hạ Lễ một cái.

Hạ Lễ không những không giận mà còn cười: “Tôi thắng, tôi thắng. Ha ha, các bạn mau đưa kẹo cho tôi nào.”

“Thắng cái gì cơ?”

“Chúng mình đánh cuộc, cậu đi học nhìn thấy anh cậu trong lớp sẽ vui vẻ hay tức giận, mình cá cậu tức giận, bọn họ cá cậu sẽ vui vẻ. Cảm ơn người anh em!” Hạ Lễ nhận kẹo đến mỏi tay, vui vẻ đến không ngậm miệng lại được.

Vương Chấn Văn lại không vui vẻ nổi. “Anh thì sao? Anh có cá với bọn họ không?” Vương Chấn Văn nhìn Chấn Võ.

“Không, nhưng anh không nghĩ là em sẽ tức giận. Anh nghĩ em sẽ vui vẻ cơ.” Vương Chấn Võ có chút lo lắng nhìn Chấn Văn.

“Anh thế này không sao chứ? Học cấp ba muộn một năm, thi đại học cũng muộn một năm.”

“Vậy thì sao đâu? Đều là học, đều là thi, nói không chừng anh thi muộn sẽ có kết quả tốt hơn thì sao?” Chấn Võ cười, rất dứt khoát, rất đơn giản, rất nguyện ý.

“Anh!” Một tiếng gọi, nhìn ánh mắt yêu thương, cưng chiều của Chấn Võ, sống mũi Chấn Văn cay xè, lồng ngực thắt lại. Gọi một tiếng ‘anh’ xong lại không biết nói gì nữa, hốc mắt ẩm ướt. Chấn Văn vội xoay người, giả bộ lấy sách vở bày ra bàn. Đến khi nhìn cả bàn chất đầy sách vở, cậu mới nhận ra, tiết học tiếp theo là tiết Ngữ văn, cậu lại cất sách vở trở vào.

Ngày hôm đó, sau khi gọi anh một tiếng, tâm trạng của Chấn Văn dần tốt lên.

Sau khi đi học lại, Vương Chấn Văn càng thêm nổi tiếng. Chẳng những thầy, cô giáo quan tâm đến cậu, các bạn trong lớp cũng ân cần hỏi han, chứ đừng nói chi đến Vương Chấn Võ ngay cả khi cậu đi vệ sinh cũng muốn theo vào. Được quan tâm, chăm sóc như vậy khiến Vương Chấn Văn hoảng sợ, thậm chí có chút áp lực.

Hôm nay là lớp tự học, Vương Chấn Võ đang giúp Giả Hiểu Lệ bàn bên giải bài tập Vật lý. Ánh mắt Giả Hiểu Lệ hoàn toàn không nhìn sách giáo khoa mà thi thoảng liếc sang Vương Chấn Võ, thân thể từng chút nhích tới gần Chấn Võ, mắt như dán trên mặt anh.

Chấn Văn ở bên cạnh luôn chú ý thấy cảnh này, vừa nhìn, vừa cười trộm.

Không thể cười lớn thật sự rất khổ sở, Vương Chấn Văn nhịn cười đến đau sốc hông. Một giây trước vừa rúc rích cười, một giây sau đã cắn răng úp mặt xuống bàn rên.

Cậu vừa rên hai tiếng, đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng đẩy ghế, ngẩng đầu thấy Vương Chấn Võ lo lắng ngồi xuống bên bàn của Chấn Văn. “Em sao thế? Chỗ nào không thoải mái? Ngực bị đau sao?”

Vương Chấn Văn khụ khụ hai tiếng, tay ôm phần hông bị đau, nói không ra lời.

Vương Chấn Võ vội kéo ghế của cậu ra, một tay cầm tay cậu vắt qua vai mình, một tay nâng chân cậu lên.

“Anh mau thả em xuống! Anh đưa em đi đâu vậy?” Động đậy một chút lại càng đau.

“Đến phòng y tế, y tá chắc vẫn còn ở đó.”

“Chỉ đau sốc hông thôi mà, đến phòng y tế làm gì.”

“Hả? Đau sốc hông?” Vương Chấn Võ dừng lại, cúi đầu nhìn Chấn Văn, vẻ mặt nghi ngờ.

“Vâng, em chỉ bị đau sốc hông thôi, anh mau thả em xuống, hít sâu mấy cái là hết.”

“A, được.” Chấn Võ nhẹ nhàng đặt Chấn Văn, nhìn cậu hít sâu mấy cái, sau đó ưỡn thẳng sống lưng, vẻ mặt thả lỏng. Lúc này Chấn Võ mới hết căng thẳng.

“Thì ra là đau sốc hông thôi, làm anh sợ muốn chết.”

“Anh tưởng vết thương cũ tái phát sao? Đã mấy tháng rồi, dù có bị thương nặng hơn cũng sớm khỏi rồi.”

“Đừng nói bậy! Không sao mới tốt.”

“Anh, nếu đã đi ra ngoài, hay chúng ta đi dạo một lát đi.”

“Em muốn trốn học sao? Anh sợ thầy giáo sẽ tức giận đó.” Từ sau lần Vương Chấn Văn bị bắt cóc, trường học đã ra quy định mới, trong lớp tự học không được tự ý ra ngoài hoặc xin nghỉ, trừ khi ba mẹ gọi điện thoại tới.

“Sắp tan học rồi, thầy sẽ không trở lại lớp nữa đâu. Với lại, bị anh bế ra ngoài như vậy, nếu giờ chúng ta quay vào, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho cả lớp sao? Chúng ta ngồi ở đây một lát thôi.”

“Nhưng bài tập của Giả Hiểu Lệ vẫn chưa giải xong.”

“Anh, anh không biết hay là đang giả ngu vậy?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chấn Võ, Vương Chấn Văn thật muốn cạy đầu của anh nhìn xem bên trong chứa thứ gì.

“Biết cái gì?”

“Cô nàng lớp trưởng kia tìm anh không phải để nhờ giảng bài đâu, người ta mượn cơ hội để gần gũi với anh đó, anh xem người ta lúc nào cũng nhìn anh chằm chằm kìa.”

“Thật sao? Anh không biết. Nói thật, ngồi gần như vậy, anh không dám ngẩng đầu lên.”

“Anh ngốc chết đi được! Anh nghĩ vì sao em lại đau sốc hông chứ? Là vì em nhịn cười đó. Cảnh tượng lúc đó thật sự rất buồn cười.”

“Em dám cười anh.” Chấn Võ giả bộ tức giận, hai tay vò tóc Chấn Văn.

“Được rồi, em biết sai rồi. Anh, bỏ qua cho em, em không dám nữa.”

“Không được làm như vậy nữa.” Chấn Võ lập tức thu tay, ngồi bên cạnh Chấn Văn.

Hai người lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt Chấn Võ khi thì nhìn sang Chấn Văn, khi thì nhìn ra sân bóng, nhưng chỉ dừng lại một giây liền lập tức quay về nhìn em trai. Nhưng một giây này cũng đủ bị Vương Chấn Văn nhìn thấy.

“Anh, em về nhà một thời gian rồi, sao không thấy anh đi luyện tập bóng chuyền?”

“À, tạm thời anh không muốn luyện tập nữa. Thời gian này anh thấy thật mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Anh cũng cần nghỉ ngơi sao? Ngày trước anh ban ngày luyện, tối cũng luyện, tràn đầy sức lực, bây giờ lại nói mệt mỏi.”

“Quan trọng là, bây giờ anh không còn hứng thú với bóng chuyền nữa. Mấy ngày không chơi liền không muốn chơi nữa rồi.”

“Thật chẳng giống anh chút nào. Trước kia mỗi lần đi học hay tan trường anh đều kể chuyện bóng chuyền với em, khiến cho em cũng trở thành người hiểu biết bóng chuyền luôn rồi. Giờ anh lại nói không thích?”

“Đội bóng của trường sắp thi đấu, anh nghỉ lâu như vậy, giờ quay lại sẽ làm ảnh hưởng đến cả đội. Huống chi, bây giờ anh thực sự không muốn chơi nữa.”

“Vậy vừa rồi sao anh lại nhìn sân bóng đến ngây người? Anh đã chơi bóng lâu như vậy, giờ từ bỏ, thật đáng tiếc.”

“Không có gì đáng tiếc cả. Anh lại cảm thấy bây giờ rất tốt, càng có nhiều thời gian tự do, muốn làm gì thì làm cái đó.” Chấn Võ nói xong còn giả bộ như như không có việc gì cười ha ha, nhưng tiếng cười này nghe có bao nhiêu gượng gạo.

“Anh nói dối!” Vương Chấn Văn nhìn nụ cười của Chấn Võ.

“Anh nói dối em làm gì?”

“Nếu anh không nói thật, em sẽ đi hỏi đội trưởng.” Chấn Văn nhảy từ trên bệ đá xuống, đi tới sân bóng.

“Chấn Văn, em làm gì đó? Bọn họ đang huấn luyện, em không vào được đâu.”

“Ngay cả thời gian huấn luyện anh cũng nắm rõ như vậy, anh còn nói anh không quan tâm, không thèm để ý? Em mặc kệ, nếu anh không nói thật với em, em sẽ tự đi tìm đáp án.” Thoát khỏi tay Chấn Võ, Chấn Văn tiếp tục đi tới sân bóng.

“Được rồi, được rồi, anh nói, được chưa?” Ngăn phía trước Chấn Văn, ôm lấy bờ vai của cậu, Chấn Võ thỏa hiệp.

Chấn Văn dừng lại, chăm chú nhìn Chấn Võ nói: “Anh nói đi, em nghe đây.”

“Anh không tập bóng chuyền nữa là bởi vì anh cảm thấy có chuyện quan trọng hơn muốn làm.”

“Chuyện gì? Anh ngày ngày ở bên cạnh em, em có thấy anh làm gì đâu.” Vừa nói xong, Vương Chấn Văn đột nhiên ý thức được chuyện quan trọng mà Vương Chấn Võ nói là gì. “Em không phải là chuyện quan trọng đó chứ?”

Vương Chấn Võ nhìn Chấn Văn, dùng im lặng thay cho câu trả lời.

“Anh bị ngốc hả? Tại sao lại làm như vậy?”

“Anh chỉ cảm thấy rất sợ, nếu như em lại gặp chuyện nguy hiểm, mà anh không ở bên cạnh, anh sẽ hối hận chết mất.”

“Sao em có thể xui xẻo như vậy được chứ? Không phải lúc nào em cũng gặp chuyện nguy hiểm được. Hơn nữa, nếu như anh luyện tập bóng chuyền, em cũng có thể đi theo anh mà, cũng sẽ không làm anh chậm trễ.”

“Nhưng luyện bóng chuyền sẽ đi sớm về trễ, em theo anh sẽ rất vất vả. Vết thương của em mới khỏi, vẫn cần nghỉ ngơi.”

“Em không yếu ớt như vậy.”

“Anh không nói em yếu ớt, nhưng anh thật sự không yên lòng.”

“Anh không cảm thấy đáng tiếc sao?”

“Không có gì đáng tiếc cả. Bóng chuyền chỉ là một dạng vận động, có thể thay thế, nhưng em là duy nhất, không gì có thể thay thế.”

Trong lòng Vương Chấn Văn khó chịu vô cùng, nhưng cậu không nói gì nữa. Cậu không dám nhìn Vương Chấn Võ, xoay người bước nhanh về phòng học, kẻ ngốc kia cũng theo sát phía sau.

“Chấn Văn, em không sợ thành trò cười nữa sao?”

“Ai cần anh lo!”
Bình Luận (0)
Comment