Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 157

 

Đều trùng khớp.

Hèn chi lại quen biết Trịnh Bằng (triều trước là Hồng lô tự Tả tự thừa, triều này là Thái thường tự khanh).

Lão hoàng đế lòng đau như cắt.

Trung thần như vậy! Sao lại không phải của ông chứ!

Sau đó lại không nhịn được thêm hai chữ: "Thế tập."

Thế tập Chỉ huy sứ!!!

Con trai hắn có thể kế thừa vị trí này...

Lý Thạch Hổ môi run lên: "Tạ... tạ bệ hạ! Thần... thần cảm kích thánh... thánh ân!"

Lão hoàng đế lại nhìn hắn thật sâu.

Lý Thạch Hổ đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi: "Bệ hạ, Đại Chu bây giờ thế nào rồi? Mấy tên phản tặc đó đã bị g.i.ế.c chưa?"

Cả bàn phản tặc đáng lẽ phải bị g.i.ế.c bỗng im lặng.

À thì...

Năm đó mười tám lộ phản vương, đến cũng khá rầm rộ, thanh thế lớn nhất là một lộ ở Tương Dương. Hạ quân bọn họ ngược lại có thanh thế không cao không thấp.

Nhưng cũng may là như vậy, Lý Thạch Hổ này mới không nhận ra bọn họ.

– Bọn họ lúc đó đang âm thầm phát tài đấy, những kẻ xưng vương xưng đế trước đều bị triều đình nhắm vào, ngược lại là đám ô hợp bọn họ, phát triển trong khe hở, tích lũy đủ sức mạnh, trở thành người chiến thắng cuối cùng.



Lão hoàng đế uống một ngụm nước, lần nữa ngẩng đầu nhìn Lý Thạch Hổ, liền nghiêm mặt nói: "Những tên phản tặc đó đều bị trẫm tiêu diệt rồi, bây giờ thiên hạ đã thái bình ba mươi mấy năm."

【Chỉ là có thể, không phải thái bình mà ngươi mong muốn.】

Lão hoàng đế lại uống một ngụm nước lớn.

Hộ bộ Thượng thư nhìn Hứa Yên Miểu một cái, dùng đũa sạch sẽ gắp cho hắn một cái đùi gà. Hứa Yên Miểu thụ sủng nhược kinh: "Đa tạ Thượng thư."

Hộ bộ Thượng thư mỉm cười hiền lành: "Ăn đi."

Đáp ứng ta, ăn xong thì ngậm miệng lại đi, được không?



 

(*Bởi vì lúc đầu mình không rõ tuổi với không biết ông ấy có con luôn rồi nên từ chương này mình thay ngôi ba của Lý Thạch Hổ từ hắn thành ông nha cả nhà)

Lý Thạch Hổ bấy lâu nay lòng dạ thấp thỏm lo âu, giờ đây mới hoàn toàn yên ổn.

"Thái bình là tốt rồi! Thái bình là tốt rồi!"

Ông thở dài một hơi, rồi lại không khỏi cảm khái: "Không biết phụ thân của thần giờ ra sao rồi."

【Phụ thân ông…Hoàng đế đào hài cốt của tiên đế lên, ném vào thùng phân rồi chỉ vào hài cốt mà mắng chửi, phụ thân ông can gián không được thì tức đến thổ huyết mà chết.】

Quần thần Đại Hạ: "!!!"

Tất cả đều thẳng người, vểnh tai lên nghe.

Chu Mạt Đế vậy mà lại làm ra chuyện như thế!

Sử quan ngồi trong hàng ghế ngón tay khẽ động đậy, cố nhịn không lấy giấy bút ra ghi chép. Nhưng trong đầu đã bắt đầu ghi nhớ.



【Để ta xem, mắng cái gì nhỉ?】

【À à, "Lão già, suốt ngày quản trẫm, không cho trẫm cùng mỹ nhân trần truồng đuổi bắt ngoài trời, không cho trẫm quất roi phi tần của ngươi -- Ngươi không phải thích sạch sẽ sao, không phải nói trẫm làm như vậy làm mất mỹ quan sao, trẫm cho ngươi sạch sẽ đến đã đời!"】

Hí——

Oa——

Đậu mòe! Thật là một người con hiếu thảo!

Quần thần Đại Hạ thán phục không thôi.

Hơn nữa, Mạt Đế và vị trung thần này còn có thù g.i.ế.c phụ thân!

Lão Hoàng đế mừng rỡ... à không, lão Hoàng đế vô cùng đau buồn.

Lão Hoàng đế nhìn Lý Thạch Hổ chậm rãi và đau xót nói: "Ái khanh, phụ thân của khanh... sau khi khanh đi chưa được năm năm thì đã qua đời rồi."

Vì sao lại nói chưa được năm năm, bởi vì Mạt Đế chỉ tại vị bốn năm.

Lý Thạch Hổ im lặng, uống một ngụm rượu tự ủ, rồi mới mỉm cười: "Phụ thân năm thần đi đã tám mươi mốt tuổi rồi, thần vốn cũng không hy vọng ông ấy còn sống, tám mươi tuổi qua đời, cũng coi như là c.h.ế.t già. Chỉ tiếc là, thần cuối cùng vẫn không thể tận hiếu với người."

Lại không khỏi hỏi: "Bệ hạ, vậy những người nhà khác của thần..."

Đã biết chuyện của phụ thân ông, nói không chừng cũng biết chuyện của mẫu thân, vợ và con trai ông? Cho dù Bệ hạ không biết, chẳng phải còn có nhiều đồng liêu ở đây sao?

Ánh mắt đầy hy vọng của Lý Thạch Hổ lướt qua từng người, những người bị nhìn đều cúi đầu xuống.

【Con trai ông? Không phải đang ngồi đây sao? Chính là vị Y sĩ Quốc Tử Giám ngồi cạnh ta đấy. Cũng phải, dù sao cũng đã xa cách ba mươi mấy năm, không nhận ra con trai cũng là chuyện bình thường.】

 
Bình Luận (0)
Comment