Lý Thạch Hổ đang định nói gì đó thì lão Hoàng đế đứng dậy khỏi ghế: "Thạch Hổ, đi dạo với ta một lát. Ta muốn xem bộ lạc của các ngươi."
Lý Thạch Hổ lập tức quên mất những lời định nói, dõng dạc đáp: "Vâng!"
"Hứa Yên Miểu, ngươi cũng đi cùng."
"A? À! Vâng, Bệ hạ."
Hứa Yên Miểu đặt bát canh xuống, lau miệng, đứng dậy.
Đồng thời cũng có vài đại thần đã ăn no, mặt dày đi theo.
Ra khỏi cửa, lão Hoàng đế chỉ vào một vách núi gần đó dường như có rất nhiều vết trắng hỏi: "Đây là làm gì vậy?"
Ông vừa hỏi, vừa đi đến gần, liền thấy trên vết trắng có chữ Hán, rõ ràng là dùng đá nhọn khắc lên.
Biểu cảm trên mặt Lý Thạch Hổ trở nên phức tạp: "Chúng thần sợ không thể quay về, sợ quên mất chữ viết của mình, nên đã khắc chữ lên vách đá này."
Lão Hoàng đế ngẩn ra, môi mấp máy, nhất thời không biết nói gì.
Dòng chữ gần bọn họ nhất trên vách đá là:
"Hôm nay ta trèo lên cây cao nhất, vẫn không nhìn thấy Trường An."
Lý Thạch Hổ chỉ vào nó nói: "Đây là do người trong đội tên là "Lục Tử" viết, lúc đó thần đã mắng cậu ta một trận. Nhỡ ngã xuống mất mạng thì sao."
"Nương ơi! Con biết thái rau rồi!"
Lý Thạch Hổ chỉ vào nó nói: "Đây là do Nguyên Quý viết, là một tiểu tốt, trước kia ngay cả nhóm lửa cũng không biết."
"Kiếm sắt bị gỉ rồi."
Lý Thạch Hổ mỉm cười, nhưng nụ cười có chút phức tạp: "Đây là Anh đệ, là phó tướng của thần, kiếm sắt là triều đình cấp phát, sau này bị mưa gió bào mòn, trong rừng núi lại khó bảo quản, nên bị gỉ."
"Tướng quân, ta muốn ăn cơm trắng..."
Lý Thạch Hổ mím môi, hơi quay đầu: "Quốc Tuấn, là một chàng trai trẻ, người phía Nam, mấy năm trước đã mất, trước khi c.h.ế.t hắn nắm tay ta nói muốn ăn cơm trắng. Núi rừng Đông Bắc làm sao trồng lúa được, cuối cùng cậu ấy cũng không được ăn."
Từng vết khắc ấy, là chỗ dựa tinh thần của những người xa quê, trình độ văn hóa của binh lính thực ra không cao, rất nhiều người hoặc là không biết chữ, hoặc là viết chữ thiếu nét, Lý Thạch Hổ và những người khác trong quân biết chữ liền dạy từng người một, dần dần, để chữ Hán bén rễ trong núi rừng.
Lão Hoàng đế đứng trước vách đá, rõ ràng không uống rượu, nhưng lại có chút lâng lâng.
"Có mộ không?" Hộ bộ thượng thư hỏi: "Ta muốn kính họ một chén rượu."
*
Có rượu tự ủ. Sau khi lạc vào bộ lạc người rừng trong núi, một binh sĩ đã cung cấp công thức rượu và cách ủ rượu của nhà mình.
"Nhưng ta không giỏi ủ rượu lắm, thử nhiều năm mới từ khó uống thành ngon." Người binh sĩ đó dường như nghĩ đến điều gì, rùng mình một cái: "Nếu phụ mẫu ta biết lúc đầu ta ủ rượu khó uống như vậy, lãng phí cả lương thực, chắc chắn sẽ lấy gậy đánh ta."
Vừa nói, hắn lại cười.
Lão Hoàng đế nhận lấy chén rượu, thành tâm thành ý đổ một chén rượu trước khu mộ ở góc bộ lạc.
Sau đó quay đầu lại, hướng về những quan binh người rừng này, trịnh trọng hứa hẹn: "Các ngươi nhất định có thể ra ngoài. Trẫm là Thiên tử, kim khẩu ngọc ngôn."
Cả thung lũng đều vui mừng, quan binh người rừng hớn hở treo rất nhiều con thỏ lên sào tre, phía sau là những chiếc trống, thỏ hoảng sợ đạp chân sau, đạp lên mặt trống.
"Đông! Đông! Đông!"
Tiếng trống vang vọng trong thung lũng, gỗ và cành cây được ném vào đống lửa, phát ra tiếng tí tách, ngọn lửa bùng lên cao, người rừng và quan binh vây quanh đống lửa, miệng ú ớ kêu la, như đang ăn mừng.
Trên vách đá có một lỗ thông gió ở vị trí cao, ánh trăng chiếu xiên vào, bóng dây cỏ và thỏ lay động trên vách núi, lay động trên khuôn mặt tươi cười của quan binh người rừng.
Họ không ai hỏi Hoàng đế và các đại thần có bằng chứng gì đảm bảo nhất định có thể ra ngoài, họ chỉ muốn ôm ấp hy vọng, vui vẻ một chút.
Nồi sắt được đặt trên bếp lửa, nước canh trong nồi sôi sục, những miếng thịt nổi lên chìm xuống, hương thơm lan tỏa.
Điệu múa ăn mừng kết thúc, canh cũng đã chín, mỗi người một bát, chia rất nhanh.
Lão Hoàng đế khen ngợi: "Thịt này rất mềm."
Ngon hơn thịt gà khô khan kia.
Lý Thạch Hổ vui vẻ nói: "Được Bệ hạ yêu thích là phúc của nó! Loại này rất khó bắt, cực kỳ nhanh nhẹn, trơn tuột..."