Có quan binh người rừng kinh hô: "Bây giờ vậy mà có thể tụ tập uống rượu?!"
Lễ bộ thị lang lấy tay che miệng, ho khan hai tiếng, nói: "Mới sửa đổi, năm đó mười tám lộ phản tặc, tự nhiên không cho phép bá tánh tụ tập uống rượu, bây giờ thiên hạ thái bình rồi, cũng liền bãi bỏ cấm lệnh."
Còn có người chần chừ: "Nhưng mà, sao cách ăn uống, thưởng trà lại khác thế này? Ta nhớ trước kia bánh nướng ven đường chỉ to bằng lòng bàn tay, ăn hai ba miếng là hết, một tráng hán có thể ăn mười mấy cái, bây giờ bánh to thế này, tráng hán ăn hai cái đã no rồi."
"Cái này... bây giờ là thời thái bình, giá gạo mì đều hạ xuống, bánh nướng mới làm to ra."
_ _ Thực ra là triều trước dân phong tương đối tinh tế, tỉ mỉ, triều đại bây giờ dân phong lại hào sảng, phóng khoáng hơn.
"Ồ... vậy nấu nướng thịt cá, miếng nào miếng nấy to tướng thế kia, cũng là vì giá thịt rẻ sao?"
"Đúng vậy!"
_ _ Triều trước thích thái thịt mỏng hơn, hành động mạnh bạo như rút đao xẻo thịt, ở triều trước thường chỉ có binh lính mới làm trong những trường hợp đặc biệt, không giống như bây giờ, ngay cả bá tánh ven đường cũng thích trực tiếp cầm đao xẻo nguyên miếng thịt to cho vào nồi.
"Bây giờ bá tánh đều uống trà được sao? Khi ta rời đi, rõ ràng ngay cả quán trà bình dân cũng chỉ có những người hơi khá giả mới uống nổi."
Thế sự biến đổi khiến nhóm người xa lánh thế tục này choáng váng, ngay cả phong tục dân gian cũng thay đổi, mọi sự đổi thay khiến bọn họ kinh tâm động phách, cảm thấy mảnh đất này có chút xa lạ.
…
Đến nha môn, rất nhiều người gần như là chạy trối c.h.ế.t vào trong.
Sau khi an tọa, Lý Thạch Hổ thuận miệng hỏi Lễ bộ thị lang: "Ta ở trong núi không biết năm tháng, bây giờ là lúc nào rồi?"
"Niên hiệu Vĩnh Bảo chỉ có bốn năm, sau đó là Thiên Thống, bây giờ là Thiên Thống năm thứ ba mươi ba, ngày mùng một tháng tư."
Những người khác thầm khen trong lòng.
Quả nhiên là Trạng nguyên, rõ ràng không nói một lời dối trá nào, nhưng lại khiến người ta hiểu lầm Vĩnh Bảo và Thiên Thống là hai niên hiệu của cùng một vị hoàng đế.
Sắc mặt Lý Thạch Hổ biến đổi, quay người bái lạy lão hoàng đế: "Thần đáng chết! Thần lại không biết hôm nay là thiên thu của Bệ hạ!"
"Hửm?"
Hôm nay không phải... À!
Lão hoàng đế chợt hiểu ra, người ta nói là vị hoàng đế cuối cùng của triều trước.
Lý Thạch Hổ vẫn đang hô lớn: "Nguyện Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Lại tỏ vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc lễ vật thần chuẩn bị giờ không thể dâng lên được."
_ _ Dù sao đã bị biết trước, hoàng đế đã chấp nhận sự quy thuận của Hồi Hột Vương, ông lại dùng làm lễ mừng thọ thì không thích hợp.
Lão hoàng đế gần như không đổi sắc mặt, đỡ Lý Thạch Hổ dậy, mỉm cười: "Trẫm có được tướng quân như khanh, chính là phúc khí thiên thu vạn đại."
Hành động đó khiến ông càng thêm cảm kích, trong lòng càng thêm quyết tâm c.h.ế.t vì hoàng đế.
Lý Thạch Hổ đứng dậy, vô cùng phấn chấn, hỏi những người khác: "Chắc hẳn chư vị đồng liêu đã chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho Bệ hạ từ trước, không biết là vật gì!"
Ờ...
Trong nha môn yên lặng một lát, Lễ bộ thị lang là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, trịnh trọng nói: "Ta xin ngâm một bài thơ tặng Bệ hạ!"
Sau đó ứng khẩu làm một bài thơ mừng thọ đúng chuẩn mực.
_ _ Không còn cách nào khác, nghĩ ra ngay tại chỗ.
Vị kia làm thơ bảy bước, trước tiên không cần quan tâm đây là chính sử hay dã sử, ít nhất cũng có thể đi bảy bước! Lý Thạch Hổ lầm tưởng bọn họ đã chuẩn bị lễ vật từ trước, ông còn không có thời gian đi bảy bước!
Hộ bộ thượng thư lập tức tiếp lời: "Ta xin dâng lên Bệ hạ một khúc ca!"
Lão hoàng đế: "..."
Tuy Hộ bộ thượng thư tướng mạo nho nhã, chất giọng trầm ấm, khi hát còn vung tay dậm chân, cử chỉ rất tự nhiên, nhưng mà...
Kỳ lạ quá.
Thái thường tự khanh ngay sau đó: "Ta xin viết một bài văn dâng tặng Bệ hạ!"
"Ta..." Vĩnh Xương Hầu phát hiện những món quà có thể lấy ra ngay tại chỗ đều đã nói hết rồi, ánh mắt đảo quanh, rút kiếm ra: "Thần xin múa kiếm dâng tặng Bệ hạ!"