Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 179

 

Họ Nhan kia vậy mà dám tát vào mặt tỷ tỷ như vậy——

Thái tử hộc m.á.u đi tới, giơ tay tát phò mã một cái.

【Bỏ… bỏ vợ bỏ con?!】

Hứa Yên Miểu kinh ngạc đến mức suýt chút nữa rớt cả cằm.

【Nhưng nàng ấy là nữ phò mã mà!】

【Bỏ vợ thì thôi, nàng ấy bỏ con kiểu gì?】

Cái tát của thái tử sượt qua chóp mũi phò mã.

Thu tay lại quá mạnh, thái tử “hự” một tiếng, xoay tay ôm eo.

Hình như… hình như bị trẹo rồi…

Nhan Thuần là quan địa phương, không nghe thấy tiếng lòng, chỉ nghĩ thái tử là nể mặt trưởng công chúa, cúi đầu, im lặng một lúc, bình tĩnh mở miệng: “Đúng vậy, là ta làm, ta quả thực đã bỏ vợ bỏ con. Bà ta nói sau lưng ta có vết bớt… quả thực có, không cần xem nữa.”

“Công chúa quả thực là giai nhân hiếm thấy trong đời ta, dung mạo tuyệt trần, tài hoa hơn người, tựa như tiên nữ trên trời. Vì để có được công chúa, dù có phải đánh đổi cả tính mạng, ta cũng cam tâm tình nguyện!”

Thái tử: “… Cái này.”

Nhìn thấy mọi người xung quanh xôn xao bàn tán, đã có người bắt đầu thảo luận trưởng công chúa ưu tú đến nhường nào,

Thái tử nhìn “tỷ phu” với vẻ mặt khó tả.

Đến lúc sắp c.h.ế.t rồi vẫn không quên ra sức tâng bốc trưởng công chúa trước mặt mọi người. Tốt lắm. Bây giờ hắn đã biết tỷ tỷ hiếu thắng của mình đã cùng phò mã ân ái mặn nồng mấy chục năm như thế nào rồi.

Lão hoàng đế cũng nhanh chóng hiểu ra.

Hèn gì lại thừa nhận cái gọi là “bỏ vợ bỏ con”, nàng sợ cởi áo ra, thân phận nữ nhi của mình sẽ bị bại lộ.

Lão hoàng đế: "..."



Đại nữ nhi của ông không phải loại người có thể nhịn ba mươi năm không chung giường, vậy nên…

Những ý tưởng kỳ quái của Hứa Yên Miểu mỗi ngày trốn việc trên triều đình hiện lên trong đầu lão hoàng đế.

Chẳng lẽ là nàng nuôi thị vệ, sau khi tắt đèn mỗi tối sẽ giả vờ là nàng cùng công chúa viên phòng?!

Lão hoàng đế kinh sợ!

Lão hoàng đế phẫn nộ!

Lão hoàng đế nổi trận lôi đình!

Hứa Yên Miểu: 【Kỳ lạ thật, dù sao cũng chết, tội gì lại nhận tội danh này… Ồ ồ, trước khi đến nàng ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu thật sự không thoát tội được, kiểu gì cũng chết, vậy thì chọn một cái c.h.ế.t ít làm tổn hại đến danh dự của công chúa nhất. Bị lừa kết hôn dù sao cũng tốt hơn là lấy một nữ nhân.】

Lão hoàng đế: “…?” Sao nghe như con gái ông biết chuyện vậy?

Chẳng lẽ…

Lão hoàng đế đau khổ suy luận ra kết luận: Chẳng lẽ con gái ông biết đây là nữ phò mã, và cam tâm tình nguyện giúp nàng che giấu?!

Ông từ từ, từ từ, đưa tay lên day trán.

Đại nữ nhi lấy nữ phò mã.

Nhị nữ nhi thích chơi trò nhập vai, còn chơi cả hôn nhân hợp đồng.

Ngũ nữ nhi, trước khi tỉnh lại, để mặc cho phò mã bắt nạt ngược đãi, mơ mơ màng màng mà ngược luyến tàn tâm.

Tiểu nữ nhi bị chiều hư, vì muốn làm quan ngay cả phụ hoàng cũng dám chọc ghẹo.

… Ông còn có đứa con gái nào dịu dàng ngoan ngoãn hiểu chuyện hiền thục đức hạnh không hả???

Mấy đứa con này kỳ quái như vậy, rốt cuộc là giống ai hả!

“Phụ hoàng!!!”

Lão hoàng đế buột miệng nói: “Nói bậy!”



Mới không giống ông!

Sau đó liền cảm nhận được không ít ánh mắt kỳ quái và nghi hoặc.

“...”

Lão hoàng đế hoàn hồn, nhìn kỹ, phát hiện dưới công đường lại có thêm một người, người đó chắn trước mặt phò mã, quỳ xuống hành lễ, nhìn qua chỉ khoảng bốn mươi tuổi, mày mắt lạnh lùng, khí thế bức người: “Phụ hoàng! Phò mã chưa từng lừa gạt người, người này rõ ràng là vu cáo!”

Phò mã kinh ngạc nói: “Công chúa!”

À, là đại nữ nhi của ông. Lão hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, nhìn bộ dạng tóc tai rối bù, thở hổn hển này, rõ ràng là cưỡi ngựa phi suốt đường đến. Vội vàng đến vậy sao?!

Lão hoàng đế: “Không lừa gạt?”

Trưởng công chúa dứt khoát nói: “Không có!”

Lão hoàng đế: “Hừ hừ.”

Nữ phò mã giả nam trang không tính là lừa gạt sao? Thật là nực cười.

Không thể nói chuyện này với con gái trước mặt mọi người, lão hoàng đế bóp sống mũi: “Ngươi có chứng cứ không?”

Nói chung không thể để phò… ừm, chung quy không thể để họ Nhan kia cởi đồ trước mặt mọi người chứ?

“Có!” Phòng Lăng trưởng công chúa quả quyết: “Năm đó phụ hoàng hỏi con muốn chọn phò mã như thế nào, con nói con muốn người giỏi nhất, lúc đó Nhan Thuần là trạng nguyên, chính là người giỏi nhất——”

“Ừm…” Lão hoàng đế gật đầu.

Phòng Lăng trưởng công chúa: “Nhưng con sợ hắn đã làm chuyện gì khiến con mất mặt, nên ta đã phái người đi điều tra hắn từ trong ra ngoài.”

“Hả???” Lão hoàng đế ngẩn người: “Chuyện khi nào vậy?”

Ngay cả phò mã cũng ngẩn ra, suýt chút nữa buột miệng nói “cái gì”.

Phòng Lăng trưởng công chúa bình tĩnh thuật lại: “Ngày hôm sau yến tiệc Quỳnh Lâm.”

Phòng Lăng trưởng công chúa vẫn rất bình tĩnh: “Kết quả điều tra lúc đó được đặt trong tẩm điện của con ở hoàng cung, là cuộn giấy ba mươi năm trước, e rằng đã ố vàng không ra hình dạng gì, trong đó có ghi lại những việc hắn làm từ nhỏ đến lớn, hẳn là có thể chứng minh ba mươi năm trước hắn chưa từng thành thân. Bây giờ con ở đây, cũng không thể nào làm giả trước được, xin phụ hoàng minh xét!”
Bình Luận (0)
Comment