Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 234

 

Nhưng, tuyệt đối không bao gồm lúc Tiểu Bạch Trạch muốn đi nhà xí.

Chung quy không thể thản nhiên đi qua, đứng bên cạnh tụt quần cùng nhau xả nước, tiện thể chào hỏi: "Chào huynh đệ, ngươi cũng ở đây đi nhà xí à!"

Đó không gọi là bảo vệ trong bóng tối, đó gọi là biến thái!

Tóm lại, bọn họ không muốn trở thành biến thái, càng không muốn trở thành tên biến thái bị Tiểu Bạch Trạch truyền khắp kinh thành, ai ai cũng biết.

Cẩm y vệ ngày thường đều bám theo bảo vệ Hứa Yên Miểu ở khoảng cách không xa không gần, s.ú.n.g ngắn luôn sẵn sàng b.ắ.n —— lúc Hứa Yên Miểu gặp nữ tử kia, Cẩm y vệ ở không xa, đã sớm chĩa s.ú.n.g vào nữ tử, hễ có vấn đề gì sẽ lập tức nổ súng.

Sau đó, bọn họ liền thấy sau khi hai bên dường như nói chuyện vài câu, Hứa Yên Miểu bắt đầu cởi quần áo.

Cẩm y vệ: "!!!"

Ngoại tình???

Hứa lang cũng đến tuổi này rồi sao? Chúng ta có cần quay mặt đi không, nhưng lỡ như nữ tử kia nhân lúc hai người lăn lộn trên đất, một đao c.ắ.t c.ổ họng Hứa Yên Miểu thì sao?

Đang do dự thì thấy hai người đổi quần áo cho nhau.



Sau đó, nữ tử lấy son trang điểm qua loa cho Hứa Yên Miểu... phải nói là, Hứa lang mặc quần áo của nữ nhân, lại thoa son điểm phấn, thật sự khó phân biệt nam nữ.

Lông mi dài, đôi mắt trong veo, khuôn mặt trắng nõn thoa một lớp phấn nền, đẹp đến mức diễm lệ.

Hắn chưa từng mặc quần áo nữ, ba lần năm lượt mặc rất phóng khoáng, còn nhấc váy lên, cầm trong tay lắc lắc, lẩm bẩm: "Cái thứ này suýt nữa thì kéo lê trên đất, đi lại thật bất tiện."

Lớp vải xếp chồng lên nhau ở đầu gối, để lộ bắp chân thon thả và một phần nhỏ da thịt phía trên.

Không chỉ Cẩm y vệ, mà ngay cả nữ tử kia cũng cảm thấy: "... Thật là c.h.ế.t người."

Hứa Yên Miểu chỉ loay hoay với chiếc váy khó đi lại, mơ hồ nghe thấy tiếng nói bên tai, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Ngươi vừa nói gì sao?"

Nữ tử đỏ mặt, chỉ cảm thấy sao mình cũng giống mấy tên khách làng chơi háo sắc ở lầu xanh, vội vàng đáp một tiếng, lại nói: "Chúng ta phải quay về làng trước khi đám dân làng ra ngoài tìm kiếm, ta sẽ mặc hỉ phục cho người, đội khăn voan đỏ lên —— ngài lại trang điểm đậm, bọn họ chỉ cần không tẩy trang, hẳn là không phân biệt được thật giả."

Hứa Yên Miểu lập tức nắm lấy vạt váy bằng một tay, kéo người chạy: "Chỉ đường, chúng ta chạy nhanh lên, càng ít lãng phí thời gian, xác suất được cứu càng lớn!"

Sau đó chính là Hứa Yên Miểu đến làng, thay hỉ phục, đội khăn voan đỏ lên, ngồi trên giường. Nữ tử kia khoác bộ quần áo của Hứa Yên Miểu, liều mạng chạy về phía huyện thành, sợ đi trễ sẽ hại ân nhân.

Chỉ còn lại ba năm tên Cẩm y vệ ngơ ngác, trốn ở gần đó thì thầm.



"Làm sao bây giờ? Bệ hạ đã nói, trong trường hợp không nguy hiểm đến tính mạng của Tiểu Bạch Trạch, thì cho Tiểu Bạch Trạch tự do lớn nhất."

"Chủ yếu là, bây giờ xông ra đã muộn rồi —— lúc trước Tiểu Bạch Trạch nói chuyện với nữ tử kia, chúng ta ở xa, cũng không nghe rõ, chỉ thấy Tiểu Bạch Trạch đổi quần áo với đối phương rồi đi vào làng. Ai biết Tiểu Bạch Trạch là đến làm chuyện này."

"Đúng vậy, nếu kinh động đến người trong làng..."

"Vậy thì nổ súng." Một tên Cẩm y vệ lạnh lùng nói: "Bọn họ biết điều thì còn được, nếu dám cản trở, tấn công mệnh quan triều đình, c.h.ế.t cũng đáng!"

Một tên Cẩm y vệ khác thận trọng hơn: "Nhưng ngươi không biết, sau khi ngươi nổ súng, những người đó là nổi loạn, hay là ngoan ngoãn chịu trói."

Cũng không cần nhiều, mấy chục người nổi loạn, cũng đủ để bọn họ tự lo không xong. Bọn họ không phải đến để g.i.ế.c người, mục tiêu hàng đầu của bọn họ là bảo vệ Hứa Yên Miểu.

"Vậy chúng ta đánh ngất Tiểu Bạch Trạch rồi mang đi? Còn đám dân làng đuổi theo, bọn họ muốn tìm là nữ tử kia, chứ không phải chúng ta."

Đề nghị này khiến không ít người động lòng.

Lại có Cẩm y vệ phản đối: "Chúng ta là muốn bảo vệ tính mạng của Tiểu Bạch Trạch."

Những người khác khó hiểu: "Chúng ta đây không phải là đang bảo vệ tính mạng của Tiểu Bạch Trạch sao?"

Tên Cẩm y vệ kia nói: "Các ngươi cũng thấy rồi, Tiểu Bạch Trạch rất tốt bụng. Nếu hắn biết nữ tử kia vẫn chết, có phải sẽ đổ lỗi cho bản thân mình không? Tâm trạng luôn áy náy, dẫn đến c.h.ế.t vì u uất? Hơn nữa, cho dù bọn họ không tìm nữ tử kia, tùy tiện bắt một nữ tử trong làng ra để thay thế thì sao? Ta không g.i.ế.c Bá Nhân, Bá Nhân lại c.h.ế.t vì ta, Tiểu Bạch Trạch sao có thể không áy náy?"
Bình Luận (0)
Comment