"Bổn quan khi nào phạm tội?"
Hưng Hoá tri phủ lau vết m.á.u ở khóe miệng, giọng khàn khàn: "Triều đình hạ chiếu các châu huyện ở Tứ Xuyên, Kinh Hồ, Lĩnh Nam cấm tế sống người, Phúc Kiến tuy nằm ở Lĩnh Nam, tế Hà thần đúng là tà giáo, nhưng... bổn quan khi nào dùng người sống?"
Hứa Yên Miểu nhìn chằm chằm Hưng Hoá tri phủ, cau mày.
Tri phủ khẽ nhếch khóe miệng: "Bổn quan đúng là muốn cho Hà thần cưới vợ, nhưng bổn quan chưa từng nghĩ đến việc g.i.ế.c c.h.ế.t tân nương, chỉ là làm nghi thức cưới hỏi, sau đó làm một bức tượng cho tân nương, đặt trong miếu thờ để hầu hạ Hà thần mà thôi, bổn quan chỉ phạm tội làm nghi thức tà giáo... hổ thẹn, hổ thẹn."
【Kẻ lừa đảo!】
Hứa Yên Miểu mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Hưng Hoá tri phủ.
Đối phương cố gắng khống chế vẻ mặt, nhưng trên mặt vẫn còn ba phần đắc ý.
Hắn dám làm, chắc chắn đã để lại đường lui cho mình. Cho dù sau này thật sự có mưa xuống, hắn bẩm báo xin thưởng, hắn cũng có thể nói dối, nói là dùng t.h.i t.h.ể nữ nhân, chứ không phải người sống.
Còn dân làng... bọn họ cũng không ngốc, chắc chắn sẽ không thừa nhận mình định tế sống người!
Tội danh này đáng tội chết, nhưng nếu tự thú, theo pháp luật có thể giảm tội —— Hưng Hoá tri phủ không sợ đám quan kinh thành này dùng chuyện này để dụ dỗ dân làng nhận tội.
Hắn thấy nam tử đẹp mã kia quả nhiên đi đến trước mặt dân làng nói gì đó: "Tế sống người là tội chết, nhưng nếu tự thú, lại là đồng phạm, hơn nữa chưa gây thương tích, chỉ cần chịu "đầy đủ hình phạt", cũng chính là đến châu huyện cách xa hàng trăm dặm, bị phạt làm khổ sai ba năm là được."
Mà dân làng đương nhiên đều nói: "Chúng ta không có muốn tế sống người, chúng ta chỉ định làm một bức tượng!"
Hưng Hoá tri phủ gần như phải cố nén cười.
Ngây thơ.
Chỉ cần cắn răng nói mình không làm, là vô tội, tại sao còn phải vẽ rắn thêm chân nhận tội giảm nhẹ?
Lương Duệ cúi đầu xuống, nhíu chặt mày.
Từ khi sự việc phát triển đến mức Hưng Hoá tri phủ chối bay chối biến, hắn vẫn luôn suy nghĩ xem phải phá cục ra sao, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy, chỉ có thể dùng cách thấp kém nhất, lấy ra Thượng phương bảo kiếm c.h.é.m đầu hắn.
Nhưng... chung quy vẫn khó có thể làm người ta tâm phục khẩu phục.
Chẳng lẽ phải tha cho bọn họ? Hay là kết tội hắn tội hối lộ?
Cũng có thể, nhưng chung quy trong lòng vẫn cảm thấy uất ức.
Lương Duệ và những người khác đang đau đầu suy nghĩ, tiến thoái lưỡng nan, thì thấy Hứa Yên Miểu lại lên tiếng.
Hắn như đang nói chuyện phiếm vậy: "Hạn hán ảnh hưởng rất lớn đến đường thủy đúng không? Đinh Châu tuy nằm giữa núi rừng phía tây Phúc Kiến, không giáp biển, nhưng giáp sông Đinh Giang —— ở đây có rất nhiều miếu thờ Mẫu Tổ đúng không? Các ngươi thường làm nghề chèo thuyền, chở hàng từ Đinh Châu đến Triều Châu, năm trăm dặm thác ghềnh sóng dữ... không ít lần bái Mẫu Tổ chứ."
Dân làng cũng không biết tại sao hắn lại nói những điều này, chỉ theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy..."
Hứa Yên Miểu nhìn chằm chằm bọn họ, đột nhiên nói: "Nếu các ngươi khăng khăng mình không có ý định tế sống người ——"
"Vậy các ngươi hãy thề với Mẫu Tổ! Thề rằng mình không làm!"
Dân làng lập tức ngây người.
Hứa Yên Miểu lớn tiếng nói: "Chỉ cần các ngươi thề với Mẫu Tổ rằng mình chưa từng làm chuyện tế sống người, vụ án này coi như xong! Các ngươi suy nghĩ cho kỹ, Mẫu Tổ đang nghe đấy!"
Dân làng: "..."
"... Kỳ thật, là chúng ta làm."
Trưởng làng dẫn đầu sắc mặt thay đổi liên tục, dậm chân, thở dài, lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái túi vải ném về phía Hưng Hoá tri phủ: "Trả tiền lại cho ngươi!"
Những dân làng khác gần như cùng lúc lấy túi tiền ra ném trả lại cho Hưng Hoá tri phủ.
Hưng Hoá tri phủ không phải người sinh ra và lớn lên ở Đinh Châu, Phúc Kiến · không làm nghề chèo thuyền · không có tín ngưỡng nào, hoàn toàn ngớ người: "Sao các ngươi ——"
Sao lại có thể đùa giỡn như vậy! Chỉ là bảo các ngươi phát thệ thôi mà! Vậy mà đã nhận tội rồi?!
Trưởng làng có chút chột dạ, giọng nói cũng nhỏ hơn, nhưng sự kiên trì trong lời nói vẫn có thể nghe rõ: "Người Đinh Châu chúng ta không thể nói dối với Mẫu Tổ được."
"..."
Môi Hưng Hoá tri phủ mấp máy, lại mấp máy, như muốn nói gì đó, hai má đỏ bừng một lúc, lại phun ra một ngụm m.á.u ——
Con đường thăng quan và đường lui mà hắn đã tốn bao tâm huyết suy nghĩ! Cứ như vậy mà bị phá vỡ?!
Bị phá vỡ một cách dễ dàng như vậy?!