Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 594

[Ê? Sao Bình Ân Hầu không động đậy nữa vậy. Chẳng lẽ tin thật rồi sao? Dễ lừa thế này, bảo sao nuôi ra nữ nhi cũng dễ lừa.]

[Còn dám nói cố ý sắp xếp cho con rể đến Lạc Huyện làm Huyện lệnh là để tiện cho nữ nhi về nhà mẹ đẻ bất cứ lúc nào. Cũng tiện cho việc lỡ như nữ nhi bị bắt nạt, có thể đến chống lưng cho nàng bất cứ lúc nào... Dễ lừa như vậy, còn chống lưng nỗi gì.]

[Hơn nữa, gả gần hay không thì liên quan gì đến việc có thể chống lưng được hay không chứ. Cha ruột của Vạn Thọ Công Chúa còn là Hoàng đế kia kìa, phủ công chúa cũng ở ngay kinh sư đó thôi, thế mà cửa lớn vừa đóng, chẳng phải vẫn bị ức h.i.ế.p như thường sao? Chỉ có tự mình mạnh mẽ đứng lên mới không bị bắt nạt thôi.]

Vạn Thọ Công Chúa đột nhiên bị réo tên, bèn cười khan một tiếng —— chuyện này cũng coi như là lịch sử đen tối của nàng.

Một ngày tốt lành

Bây giờ thoát khỏi tình cảnh lúc đó, ngoảnh đầu nhìn lại, nàng đều cảm thấy khoảng thời gian ấy mình như bị trúng tà, chẳng hiểu vì sao lại yêu đến c.h.ế.t đi sống lại như thế, rõ ràng đối phương ghét bỏ và khinh thường ra mặt, vậy mà nàng vẫn cứ nhẫn nhịn, vẫn cứ lấy nước mắt rửa mặt từng ngày.

Nàng thậm chí còn nghi ngờ có phải mình đã quen sống trong nhung lụa, nên muốn tìm chút khổ sở để nếm trải hay không.

Mà Bình Ân Hầu thì im lặng một hồi, đoạn ông ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn con rể mình: "Nể tình nữ nhi của ta mà tha cho ngươi?"

Lạc Huyện Huyện Lệnh gật đầu lia lịa: "Nhạc phụ! Sau này con không bao giờ dám ăn vụng nữa! Con thề với trời!"

Bình Ân Hầu đưa tay ra, xắn tay áo gã lên, để lộ vết véo tím bầm rõ ràng do tự mình gây ra trên cổ tay.

Lạc Huyện Huyện Lệnh cố gắng nguỵ biện: "Con đây là..."

Bình Ân Hầu nắm chặt xương cổ tay gã.

Lạc Huyện Huyện Lệnh tim đập thịch một cái: "Nhạc phụ! Con lập tức từ quan, vào..." ở rể. Lời còn chưa nói xong, bàn tay đang nắm cổ tay gã đột nhiên siết chặt: "A a a a a a ——"

Lần này không phải là tiếng la hét vì mất mặt nữa, mà là tiếng kêu thảm thiết thật sự.

Lạc Huyện Huyện Lệnh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng đế, Thái tử và các vị quan kinh thành kia, thế nhưng gã chỉ thấy những người này bình tĩnh quay mặt đi, không có bất kỳ động thái nào.

—— Nói ra có hơi tàn nhẫn, nhưng, cũng giống như lời Lão Hoàng Đế nói với Tạ Lạc Thủy "Nhìn xem, đây chính là quyền lực" vậy. Hầu gia dùng tư hình cũng thuộc loại quyền lực mà dân không tố cáo thì quan không truy cứu.

"Rắc ——"

"Rắc rắc ——"

Lạc Huyện Huyện Lệnh nghe thấy tiếng xương cốt mình vỡ vụn yếu ớt. Ngón út và ngón áp út tay trái đau đớn đến mức bất giác run rẩy nhè nhẹ.

Gã nghe thấy giọng mình: "Nhạc phụ, con sai rồi! A a a —— Con thật sự sai rồi —— Tha cho con! Tha cho con đi mà!"

"Rắc ——"

Bàn tay trái của gã đột nhiên mềm nhũn, rũ xuống.

Bình Ân Hầu phủi tay, đứng dậy: "Tuy đã hưởng phú quý nhiều năm, nhưng tay nghề trong quân ngũ năm xưa vẫn chưa mai một."

Lạc Huyện Huyện Lệnh không dám tin, dùng tay phải nâng tay trái lên, nhưng chỉ khẽ chạm vào là đã đau thấu tim gan.

Bình Ân Hầu nói: "Còn nữa, không cần gọi ta là nhạc phụ. Nể mặt nữ nhi của ta, cho ngươi cơ hội cuối cùng, chức Lạc Huyện Huyện Lệnh này, ngươi tự mình xin từ chức đi."

Lạc Huyện Huyện Lệnh vội vàng nói: "Phu nhân nàng sẽ không nỡ bỏ con đâu!"

Bình Ân Hầu: "Ngươi nói đúng."

Lạc Huyện Huyện Lệnh mừng rỡ, đang định nói thêm gì đó thì nghe Bình Ân Hầu nói tiếp: "Ta sẽ nói cho nàng biết sự thật, rồi tìm cho nàng chút việc để làm, bận rộn rồi sẽ không nhớ tới ngươi nữa."

Đây là sao chép y hệt con đường của Vạn Thọ Công Chúa.

Hứa Yên Miểu nhỏ giọng: [Thật ra mỗi người mỗi khác. Có người bận rộn lên thì không còn thời gian để đau buồn, nhưng có người lại vừa bận rộn vừa đau buồn... không thể đánh đồng tất cả được.]

Bình Luận (0)
Comment