Vấn Vương Lòng Anh

Chương 17

Trình Lê cũng không ngoại lệ.

Từ sau khi ông chủ đi về từ Chu gia, anh lập tức lao vào công việc không biết ngày đêm.

Chuyện Đường tiểu thư được đón đi chẳng thể giải quyết được.

Hôm nay còn chưa đến giữa trưa, nhân viên trong phòng họp đã như quả cà tím héo.

Văn Mộc Cảnh ném tài liệu lên bàn, nhíu mày rất mất kiên nhẫn, “Về sau còn nộp lên những phương án như vậy, toàn bộ đều cút về nhà cho tôi!”

“……”

Đang héo rũ bị anh dọa đến tỉnh táo.

Thật vất vả mới kết thúc hội nghị, mấy người thông minh kéo Trình Lê đến WC.

“Trợ lý trình, hay cậu xin Văn tổng đi, mọi người chúng tôi đều thức đêm tăng ca sắp một tuần rồi, cứ tiếp tục như vậy, Văn tổng không ngã thì chúng tôi cũng ngã.”

“Đúng vậy, trợ lý Trình, nếu cậu ngại nói, thì nói bóng nói gió cũng được.”

“Trợ lý Trình, chắc hẳn cậu cũng đã vất vả nhiều ngày, cậu cứ thử xem đi.”

“……”

Sau khi bị xúi giục ở WC, Trình Lê căng đầu đi vào văn phòng.

Gõ cửa đi vào, Văn Mộc Cảnh xoa huyệt Thái Dương, “Chuyện gì.”

Trình Lê cười gượng hai tiếng, “Văn tổng, không có việc gì, tôi vừa pha cà phê, ngài nếm thử.”

“Đặt xuống, ra ngoài.”

“Ai…… Vâng.”

Không tình nguyện lui về sau hai bước, Trình Lê dừng lại ở trong phạm vi mà anh ta cảm thấy an toàn, “Ờm, Văn tổng…..”

“Có chuyện nói đi.”

“Hợp đồng của Đường tiểu thư còn chưa hết kỳ hạn, hợp đồng quảng cáo mỹ phẩm trước đây muốn cô ấy tiếp tục làm người đại diện cho quý tiếp theo, ngài xem nên xử lý cái này như nào?” Trình Lê nói hết những lời vừa biên soạn trong lòng, rồi khẩn trương chờ anh quyết định.

Thời gian lâu đến yên lặng.

Anh nói: “Khi nào quay?”

“……?” Trình Lê ngớ ngẩn, “Xác định người đại diện là có thể quay luôn.”

“Không đổi người đại diện, ngày mai lập tức quay.”

“——!”

Trình Lê ngẩng đầu nhìn người đàn ông hết sức chú tâm vào máy tính trước mặt, vẻ mặt cực kỳ xuất sắc, nhưng anh ta nhịn lại lời nói.

Giọng nói Văn Mộc Cảnh không gợn sóng, “Khi xác định được địa điểm quay chụp thì gửi tôi.”

“Vâng!”

Trình Kê âm thầm cổ vũ bản thân, quả nhiên Đường tiểu thư cực kỳ vạn năng.

Anh ta vui mừng đến mức suýt quên chuyện chính, chân vừa bước đi lại quay lại. “Còn chút chuyện, Văn tổng…..”

“Nói xong trong một lần.”

“Tiến độ phương án công trình gần đây đã nhanh hơn nhiều so với dự định, hai ngày nay mọi người tăng ca rất mệt, tất nhiên không phải tôi muốn về sớm, rốt cuộc thì ngày mai ngài cũng muốn đi đến địa điểm quay chụp, nếu còn thức đêm với chúng tôi thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của ngài.”

Trình Lê nghiêm túc sắp xếp từ ngữ, thái độ thành khẩn.

Văn Mộc Cảnh giương mắt nhìn anh ta một lúc lâu: “Đêm nay không tăng ca.”

Trình Lê khom lưng: “Cảm ơn Văn tổng! Tôi không quấy rầy ngài làm việc nữa.”



Đã qua nhiều ngày, khi Đường Oanh nhận được cuộc gọi đến của công ty, cực kỳ bất ngờ.

Dù sao thì dựa theo thời gian trong hợp đồng, đầu tháng 7 này cô sẽ chấm dứt hợp đồng với truyền thông Gia Thụy.

Nhưng lúc này công ty gọi đến, bảo cô quay về tiếp tục quay chụp hợp đồng quảng cáo đã hợp tác.

Cái này rất vô lý.

Tuy rằng nội tâm cô rất kháng cự, nhưng chỉ cần chưa đến ngày chấm dứt hợp đồng, cô chắc chắn phải tuân thủ hợp đồng của công ty.

Thời gian quay chụp là ngày mai, thời gian rất gấp.

Thôi cũng coi như lần cuối cùng gặp mặt các đồng nghiệp trước khi chấm dứt hợp đồng vậy.

Ngày tiếp, cô đúng giờ đi đến địa điểm quay chụp.

Bởi vì hợp tác thêm lần nữa với nhãn hiệu đã từng hợp tác, Đường Oanh lại có chút quen thuộc.

Cô đi thẳng từ nhà đến studio, Lý Già đang đứng ở cửa đợi cô.

Đường Oanh vừa xuống xe, lập tức thấy Lý Già đến gần.

“Đường Đường, mới qua chút thời gian mà em xinh hơn nhiều.”

“Chị Lý Già cũng đúng vậy, màu tóc rất đẹp.”

“Thật à? Hôm trước chị vừa mới nhuộm, chị ở nhà một mình nhiều ngày như vậy, sắp mốc meo đến nơi rôi nên đi làm tóc để cân bằng tâm trạng.” Trong tay Lý Già chỉ có một mình cô, công ty khống chế tài nguyên của bọn họ, Đường Oanh không có công việc, chị cũng trở nên nhàn rỗi, cuộc sống trở nên vô vọng.

Lý Già đưa cô vào tòa nhà, vừa đi vừa nói chuyện: “Em thì sao? Gần đây đang làm gì?”

Đường Oanh nghĩ lý do, chuyện phát sinh gần đây bọn họ đều không biết, cô cũng không muốn nói.

“Thì…  Chỉ ăn cơm với ngủ thôi.”

“Nếu biết thế chị đã hẹn em đi chơi, lần sau chắc chắn luôn!”

“Vâng.”

Buổi sáng, quá trình quay chụp cho nhãn hiệu rất nhanh, nhân viên trong studio rất chuyên nghiệp, không để xảy ra sai lầm nào.

Khi nhiếp ảnh gia chụp xong bức ảnh cuối cùng của concept này, anh ấy đã giơ tay ra hiệu với họ: “Được rồi, ok, kết thúc!”

Cùng với câu nói đó, đám người ban đầu đang yên ắng bỗng trở nên ồn ào.

Lưu Nhạc Tư là người phụ trách của nhãn hiệu Sách Hoa, cầm một chai nước đi đến trước mặt Đường Oanh, “Đường Đường, cầm lấy này, lát nữa đến buổi chiều chúng ta lại thay đồ rồi tiếp tục, em nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng.”

Kết thúc quay chụp nên Đường Oanh thả lỏng, nhận lấy chai nước trong tay người nọ, miệng nhỏ cắn ống hút, uống nhuận họng, “À đúng rồi chị Nhạc Tư, sao lần quay chụp này gấp thế.”

Lưu Nhạc Tư sờ sờ cái mũi, “Công ty rất coi trọng mặt hàng mới này, cho nên muốn đẩy nhanh tiến độ.”

“Như vậy à.”

“Ừ, em mau đi nghỉ ngơi với chị Già đi.”

Lý Già thấy hai người nói chuyện xong, nghiêng đầu, “Đi thôi, Đường Đường.”

Đường Oanh quay về phòng nghỉ, thay quần áo tạo hình quay chụp ra, không qua bao lâu thì Lạc Phiêu Phiêu xách theo hai túi cơm hộp lớn đi vào.

Lý Già mở túi, phụ giúp lấy đồ, đồ ăn bên trong có mặn có nhạt, còn có đồ ngọt và trái cây.

Cô ấy hô một tiếng, “Đường Đường, đến ăn cơm nào.”

Lạc Phiêu Phiêu xé bao bảo vệ đũa: “À Đường Đường, chắc chị chưa biết, Điền Tử bị công ty đóng băng rồi.”

“Đóng băng?” Đường Oanh vuốt tóc, hơi bất ngờ.

“Đúng thế, hình như đã một thời gian rồi, hôm qua em về công ty nghe đồng nghiệp nói, bây giờ mỗi ngày Hàn Tiêu vội vã hầu hạ Phàm Giai.” Lạc Phiêu Phiêu đắc ý, “Trước đó ghét bỏ người ta công khai tình yêu nên không chịu chia tài nguyên, bây giờ phải vội vàng đi dỗ này, dù sao thì trong tay anh ta chỉ có mỗi Phàm Giai còn chút hot thôi.”

“Cái này gọi là, đáng đời, chị đã bảo rồi, bọn họ cướp được thì có phúc hưởng à, đám tài nguyên này vẫn phải phun ra đó thôi.” Lý Già bổ thêm một nhát ở bên cạnh

“Biết lý do công tư đóng băng cô ta không?” Đường Oanh hỏi một câu, Điền Tử là người Văn Mộc Cảnh muốn cưng chiều, theo lý thuyết thì không nên đóng băng cô ta chứ.

Lạc Phiêu Phiêu lắc đầu, “Không rõ lắm, phía công ty đè xuống, nghe nói mấy đoàn phim đang vội vàng đổi diễn viên, chắc qua một thời gian nữa mới công bố.”

Lý Già ngồi xuống ghế: “Hầy, hai đứa nói xem tài nguyên này đến cuối cùng có quay lại vào tay chúng ta không?”

Lạc Phiêu Phiêu: “Không biết, em còn chưa có tin gì về hợp đồng đâu.”

Lý Già: “Ừm đúng nhỉ.”

An tĩnh một trận, Đường Oanh cấp trước mặt hai người kẹp đồ ăn, nói do dự, “Chị Lý Già, Phiêu Phiêu, em đã quyết định không gia hạn hợp đồng với công ty.”

“!”

“……”

Lý Già vội vàng buông đũa, “Đường Đường, sao em lại không gia hạn hợp đồng!”

Lạc Phiêu Phiêu nuốt miếng đồ ăn, “Đúng vậy, Đường Đường, chị quyết định khi nào đó?”

“Mấy ngày nay thôi, chờ đầu tháng bảy này hợp đồng hết hạn thì chị sẽ rời đi.” Trên mặt Đường Oanh có nụ cười nhàn nhạt, cực kỳ bình tĩnh.

Khuôn mặt nhỏ của Lạc Phiêu Phiêu nhíu lại, “Đừng mà Đường Đường, công ty tìm chị nói cái gì à?”

“Không có, đây là ý nghĩa của riêng chị.”

Lý Già ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm túc hỏi: “Vậy em định giải nghệ à? Hay tự mình phát triển?”

“Còn chưa nghĩ đến, có lẽ em sẽ tiếp tục phát triển trong vòng này.” Đường Oanh nhấp môi, cười cười: “Không chừng sau này chúng ta sẽ là đối thủ.”

Lý Già không cười nổi, chị biết, nếu Đường Oanh đã nghĩ mọi chuyện xong xuôi, thì chính là quyết định mà cô đã suy nghĩ cặn kẽ.

Nhưng đứng góc độ khác để nhìn, công ty không cho cô tài nguyên, bị trói vào một thân cây còn không bằng tự mình phát triển.

Chim khôn lựa cành mà đậu.

Nhưng mà Lạc Phiêu Phiêu lại không thể bình tĩnh, buông đũa xuống chạy đến làm nũng bên cạnh Đường Oanh, muốn cô suy xét lại.

Đáng tiếc đến cuối cùng cũng không khuyên được.

Khi buổi chiều đã cơm nước xong, nhà tạo mẫu chỉnh sửa cho Đường Oanh, đổi một bộ quần áo khác bắt đầu quay chụp.

Sản phẩm phía nhãn hiệu đẩy ra lần này chủ yếu theo phong cách Trung Quốc, kế hoạch là quay chụp một đoạn quảng cáo tuyên truyền dài 45 giây.

Hiện trường quay chụp,với tư cách là người phát ngôn, cô mặc sườn xám thủy mặc, tóc dài cuốn lên.

Sách Hoa bọn họ chủ yếu đẩy cách trang điểm cổ phong, phong cách trang điểm nhẹ nhàng và sắc son hồng đậu trí thức khiến cô càng thêm dịu dàng.

Lập tức hiện ra tư thái xinh đẹp của mỹ nhân quốc phong.

Đường Oanh cầm quạt tròn thêu hai mặt ngồi trong cái lều phong cách cổ kính, đúng là có vài phần ý vị.

Lưu Nhạc Tư hài lòng nhìn hiệu quả thương hiệu, gật gật đầu, ý vị này đúng là thứ cô ấy muốn.

Cô ấy nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình quay chụp, vô tình nghe thấy tiếng động ở cửa bên kia.

Vừa quay đầu còn chưa kịp nói chuyện, Trình Lê đã làm động tác “suỵt” ra hiệu cho cô ấy.

Ý là không cần dừng quay chụp, cứ để họ tiếp tục.

Lưu Nhạc Tư hiểu ý gật đầu, đưa Văn Mộc Cảnh và Trình Lê đến cầu thang đằng sau.

Tầng hai có một hành lang mở, có thể nhìn rõ tình huống quay chụp trong lều bên dưới.

Văn Mộc Cảnh đứng bên lan can nhìn xuống, sự chú ý đều dồn hết vào studio bên dưới, căn bản không có tâm tư nghe Lưu Nhạc Tư nói cái gì.

Trong lều, người con gái mặc sườn xám xẻ cao ngang đùi, khi ngồi trên ghế vừa lúc lộ ra đùi ngọc thon thả trơn bóng.

Nhạc đệm vang lên, cô cầm quạt tròn đứng dậy, cần cổ trắng nõn gợi cảm, sườn xám trên người phác họa đường cong hoàn mỹ của cô.

Có bản lĩnh điên đảo chúng sinh.

Trái tim Văn Mộc Cảnh đập nhanh không kiểm soát được.

Cô vẫn giống trước đây, ở trong mọi người vẫn có thể bắt lấy ánh mắt anh một cách nhanh nhất.

Nhưng càng như vậy, anh càng muốn giấu cô đi.

Quay video không thể so sánh với chụp ảnh, yêu cầu nhiều vị trí, nhiều góc độ không ngừng quay, mãi đến khi có được hiệu quả tốt nhất.

Khoảng ba tiếng đồng hồ trôi qua, quay chụp video mới kết thúc.

“Mọi người vất vả rồi!”

Đường Oanh vỗ tay khom lưng.

Nghệ sĩ không làm giá, tất nhiên nhân viên công tác cũng sẽ quý mến, mọi người đều cười trả lời không vất vả.

“Đường Đường!”

Trong sự ồn ào, Lưu Nhạc Tư chào hỏi với cô từ tầng hai.

Đường Oanh ngẩng đầu theo bản năng, nhìn qua thấy có một gương mặt quen thuộc đứng trên đó, cảm giác dị thường ập lên đầu.

Anh đến đây lúc nào? Đứng đây nhìn bao lâu?

Trước kia anh không từng đến nơi cô làm việc, hôm nay chắc hẳn đến đây để làm việc.

Cô không định lên đó, chỉ mỉm cười một cái với Lưu Nhạc Tư, rồi quay về thay quần áo, kết thúc buổi quay chụp này.

Phòng thay đồ không có ai, mọi người đều ở ngoài trò chuyện với phía nhãn hiệu.

Cô kéo mành, cởi khuy áo.

Đợi khi ra, hoảng sợ vì người đàn ông đứng ở cửa.

Đường Oanh lui về sau một bước, trong mắt có sự phòng bị, “Anh tới lúc nào!”

Văn Mộc Cảnh dựa vào cửa, một tay đút túi, tư thế lười nhác, hôm nay anh chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, tay áo xắn đến khuỷu tay, nhìn qua vừa thanh tịch vừa cấm dục.

“Gần đây sống như nào, đã quen chưa?”

Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại cô.

“Tôi sống rất tốt, cảm ơn Văn tổng đã quan tâm.”Giọng nói Đường Oanh rất lạnh lùng, treo quần áo lên giá áo đối diện, rồi xoay người thu dọn đồ đạc.

Văn Mộc Cảnh đứng thẳng ở cửa, nhìn về phía cô, “Hai ngày nữa có cuộc phỏng vấn của tạp chí, nhớ đến.”

Đường Oanh nhíu mày: “Sao tôi lại không biết có cuộc phỏng vấn nào.”

“Bộ web drama năm trước em diễn, gần đây đã phát sóng, truyền thông có mời.”

Cô hơi mỉm cười, “Tôi chẳng qua chỉ là khách mời, phỏng vấn tôi làm gì?”

Văn Mộc Cảnh ngừng hai giây, “Phối hợp với sự sắp xếp của công ty.”

“Được, tôi đã biết.”

Đường Oanh thu dọn đồ đạc xong, xoay người, “Còn việc gì nữa sao? Nếu không có tôi xin phép đi về trước.”
Bình Luận (0)
Comment