Sau khi Diêu Xuân Nương rời đi, căn phòng ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn Tề Thanh thỉnh thoảng phát ra chút âm thanh.
Khi Diêu Xuân Nương ở đây hắn không nói, người đi rồi hắn cũng không để lại câu nào, Đường Anh lặng lẽ thở dài, nói với hắn: “Tề Thanh, Xuân Nương vừa mang về vài cành liễu, cháu cũng cắm lên đi.”
Tề Thanh như có điều gì trong lòng, khẽ “Vâng” một tiếng, cầm cành liễu trên bàn đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, hắn thấy Diêu Xuân Nương cũng đang cắm liễu bên ngoài.
Tề Thanh đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn, tìm một chỗ, nhẹ nhàng cắm cành liễu vào khung cửa. Nhưng việc này đối với Diêu Xuân Nương lại không dễ dàng như vậy.
Hồi đó, không biết Vương Xuân Hoa đã nghe ai nói, rằng nhà có cửa cao thì con cháu sẽ phúc hậu, sau này Trương Thanh Sơn có thể thi đỗ làm quan. Hôm sau liền nhờ người tháo cửa cũ ra, sửa lại trên dưới, thay thế bằng cái cửa cao lớn như bây giờ, khiến cả ngôi nhà trông thật sơ sài.
Diêu Xuân Nương lại không cao, dù cố gắng hết sức cũng không với tới đỉnh cái cửa, chỉ còn cách quay lại lấy một cái ghế ra ngoài.
Tề Thanh nhìn cái ghế cao đó, không vào nhà, đứng ở cửa nhìn nàng.
Diêu Xuân Nương không chú ý đến Tề Thanh, nàng cầm cành liễu tựa vào khung cửa, cẩn thận đứng lên ghế, nhón chân lên, nhưng không biết ghế không đặt ngay ngắn hay chân ghế không đứng vững, nàng bỗng chao đảo, không tự chủ được kêu lên một tiếng, nhìn thấy mình sắp ngã ra sau.
Mái hiên cao hơn khoảnh sân một thước, nàng ngã xuống, sau gáy va vào đất, sợ rằng trong nghĩa địa thôn Lê Thủy lại sắp có một cái gò đất.
Diêu Xuân Nương theo phản xạ đưa tay túm lấy khung cửa, nhưng không túm được. Móng tay cào qua gỗ phát ra tiếng kêu chói tai, nàng hoảng sợ nhắm mắt lại, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: nhất định là Trương Thanh Sơn và Vương Xuân Hoa trách nàng dùng cành liễu để phòng bọn họ, tức giận đến tìm nàng. Nhưng bây giờ vẫn là ban ngày! Bọn họ đến sớm như vậy để làm gì!
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, Diêu Xuân Nương bỗng nghe thấy vài tiếng bước chân nhanh nhẹn và nặng nề. Sau đó một cánh tay mạnh mẽ chặn phía sau nàng, chỉ nghe một tiếng va chạm mạnh, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã được người ta vững vàng đỡ được.
Diêu Xuân Nương hoảng hốt quay lại nhìn, bỗng chạm phải ánh mắt của Tề Thanh đang nhìn xuống.
Chân nàng giẫm trên mép ghế, thân trên ngả ra sau dựa vào n.g.ự.c Tề Thanh, hai tay hắn giữ chặt dưới nách nàng, áo quần bị cọ xát, cả người như một miếng thịt treo trên người hắn, thực sự không thể nói là dễ coi.
Nhưng nàng vừa mới suýt mất mạng, đâu còn bận tâm đến dễ coi hay không, Tề Thanh dường như cũng bị tình huống vừa rồi làm cho hoảng sợ, n.g.ự.c hắn phập phồng, thở hổn hển.
Diêu Xuân Nương không biết hắn đã đỡ mình như thế nào, nàng thậm chí không biết hắn từ đâu chui ra, nàng run rẩy nắm lấy tay hắn đang vòng trước n.g.ự.c mình, chậm rãi đứng thẳng lên.
Nàng bị hoảng sợ đến ngẩn người, chân mềm nhũn, đôi mắt như chứa nước nhìn chằm chằm vào Tề Thanh, ngay cả cảm ơn cũng quên mất.
Tề Thanh vẫn giữ tính cách trầm lặng như thường, không nói một lời. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, cầm lấy cành liễu mà nàng vô thức nắm chặt trong tay, giúp nàng cắm lên khung cửa, sau đó quay người đi về nhà.
Diêu Xuân Nương nhìn theo bóng lưng cao lớn trầm mặc của hắn, chậm rãi chớp mắt, không biết là bị sợ hãi hay sao, tim đập như trống, một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.