Edit: Mina
Chân Dư An bị Nhị gia kéo sang hai bên, lộ ra huyệt nhi.
Khe nhỏ đỏ bừng hơi hé mở, dáng vẻ sợ hãi co rụt, cẩn thận chảy ra nước dịch.
Tuân Quan Lan khó hiểu.
Hôm qua tiểu huyệt của tiểu nha đầu mới bị dương vật căng ra, cắm xuyên không kẽ hở, chỉ sau một ngày một đêm, nó lại nhỏ về như lúc chưa trải qua việc đời.
Phụ nhân sau khi phá thân, chẳng phải miệng huyệt sẽ rộng ra một chút, lần sau thừa nhận dương vật cắm vào thì sẽ không đau nữa sao.
Hơi nghĩ ngợi, tức khắc hiểu ra nguyên nhân. Đuôi lông mày nhếch lên ý cười.
Nhị gia lại sắp cắm quái vật đứng thẳng kia vào rồi.
Dư An khẩn trương cắn ngón tay, đợi một lát, nghe thấy Nhị gia nói: “Ta biết rồi, thả lỏng đi.”
Nhị gia biết cái gì?
Vẻ mặt Dư An mờ mịt: “Nhị gia muốn ta thả lỏng chỗ nào?”
Tuy rằng nàng sợ đau, không muốn Nhị gia cắm vào bụng nhỏ, nhưng nàng không hề co lại thân mình nha.
Tiểu nha đầu còn cãi bướng, không chịu thừa nhận mình co rụt huyệt nhi để lấy lòng hắn à.
Tuân Quan Lan véo véo đầu gối trắng nõn của tiểu nha đầu, không vạch trần nàng. Kẹp hai ngón tay đi vào khe huyệt mềm mại, chậm rãi vân vê.
Thủy dịch róc rách chảy ra, ấm áp dính nhớp, dính đầy ngón tay.
Tuân Quan Lan nhìn cẩn thận một hồi, chợt thấy phía trên bên ngoài tiểu huyệt của tiểu nha đầu thiếu cái gì đó.
Ánh mắt dọc theo khe hở tìm kiếm, nhanh chóng có đáp án.
Chỗ giao nhau giữa hai cánh hoa bị xoa lật ra ngoài, viên châu kia không còn giống ngày hôm qua ngây ngô lộ ra ngoài, mà giờ nó đang co đầu rụt cổ giấu trong màng thịt.
Mặt trong ngón tay của Tuân Quan Lan đè lên, xoa nhẹ.
“Ưm…”
Dư An mở to mắt, thoải mái quá, thoải mái hơn cả lúc Nhị gia xoa nãi nhi cho nàng nữa.
Khoái cảm từ huyệt châu không ngừng truyền đi, Dư An cắn ngón tay non mềm ngâm nga, không kìm được mở rộng chân để Nhị gia xoa.
Tuân Quan Lan nghe, sau lưng tê rần, gậy thịt bừng bừng phấn chấn ngẩng tới ngẩng lui.
Sắp cho nàng rồi mà nàng vẫn câu dẫn hắn.
Vân vê viên châu đã sưng đỏ thêm vài cái.
Đang định dời tay đi, thân mình tiểu nha đầu bỗng cứng đờ, huyệt khẩu run run phun ra một dòng nước.
Tiểu nha đầu cứ thế tiết thân?
Quả nhiên hắn làm cho tiểu nha đầu thoải mái.
Khuôn mặt Dư An ửng đỏ, đôi mắt ngập nước mơ màng, hai chân lười biếng gác trên người Nhị gia.
Thì ra ma ma nói dục tiên dục tử là thế này.
Vẫn muốn Nhị gia xoa tiếp cho nàng.
Vạch ra tiểu huyệt ướt át, chống lên một vật vừa cứng vừa nóng nào đó.
Dư An run lên, lấy lại tinh thần, bỗng bật ngồi dậy cầm lấy quái vật của Nhị gia.
“Làm gì thế?” Tuân Quan Lan hít thở hơi loạn nhịp.
Dư An nhìn quái vật trong tay, ngượng ngùng nói: “Ta, ta cũng muốn xoa giúp Nhị gia.”
Xoa tiết ra rồi thì Nhị gia sẽ không cắm nàng nữa, nàng cũng không cần chịu đau nữa.
Nàng thật thông minh mà.
Tuân Quan Lan tuy đã cương cứng có chút đau, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn không từ chối tiểu nha đầu lấy lòng mình.
Dư An nhớ lại tị hỏa đồ, năm ngón tay khép lại nắm lấy con quái vật của Nhị gia vuốt từ trên xuống dưới.
Của Nhị gia rất lớn, nàng một tay không nắm hết, lại dùng thêm một tay, vừa làm vừa nhìn phản ứng của quái vật.
Quái vật của Nhị gia thật xấu xí, Dư An đỏ mặt nghĩ, không biết màu này tính là màu đen hay là tím, phía trên còn có gân xanh nhô lên, đan xen nhau. Nấm đầu thoạt nhìn ngốc nghếch lại tỏ vẻ hung ác.
Dư An rất muốn cười, rồi lại sợ Nhị gia tức giận, vội vàng nhịn xuống.
Xoa bóp một lát, không biết có phải ảo giác không mà lại cảm thấy quái vật càng ngày càng cứng.
Xoa như vậy cho Nhị gia không dễ chịu giống nàng sao?
Dư An nghi hoặc cúi đầu nhìn, chỉ thấy nấm đầu ngốc nghếch đã tràn ra chút dịch nước.
Hơi thở của tiểu nha đầu phả lên gậy thịt, hạ thân Tuân Quan Lan banh ra.
“Được rồi.”
“Không được không được,” Dư An vội vội vàng vàng cầm lấy quái vật né tránh tay của Nhị gia, vui vẻ buột miệng, “Nhị gia chờ một chút, nó sắp tiết ra rồi…”
Tuân Quan Lan hô hấp dồn dập, bị nàng nắm vừa sướng lại đau, nghe thấy nửa câu sau, cứng đờ người, “Ngươi nói cái gì?”