Vào Đông - Đào Nhân

Chương 12

Trần Điền Điền vẫn còn hơi ngẩn ngơ, đầu óc cô vẫn còn chưa tỉnh táo.

Mất vài giây cô mới nhận ra và hỏi: "Vậy ý cậu là, cậu sẵn lòng giúp đỡ phải không?"

Tề Ngang dùng một tay cầm điện thoại, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo phông ngắn và mặc vào.

"Cô ấy tìm đến cậu à?"

Anh đã từng dò hỏi qua, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì hoàn toàn không có ai biết tin tức gì về Trần Điền Điền. Dựa vào tính cách của cô, chỉ cần qua vài giây là sẽ nhạy cảm rồi nhận thấy anh sẽ từ chối. Vì vậy, cô chắc chắn không phải vì nghĩ rằng quan hệ giữa hai người tốt nên mới chủ động mở lời nhờ vả.

Ở đầu dây bên kia, âm thanh của vải xào xạc vang lên, mặc dù qua điện thoại nhưng giọng nói trầm và trong trẻo của anh như thể vang ngay bên tai.

"Ừ, cô ấy nói hiện giờ cậu rất giỏi."

Trần Điền Điền vội vàng thêm vào: "Cô ấy thật sự... cuộc sống không tốt lắm nhưng nếu cậu cảm thấy khó xử thì không giúp cũng không sao, tôi hiểu mà."

Tề Ngang cầm khăn lau nước trên mặt, cả người bị nước nóng làm ướt đẫm, lỗ chân lông nóng hầm hập như muốn bốc hơi. Anh cúi đầu nhìn vào điện thoại, biểu cảm vừa lạnh lùng vừa khó chịu.

Vậy còn cậu?

Cậu sống thế nào?

Người khác có thể tìm tôi, sao chuyện của cậu lại không nói cho tôi biết?

Tề Ngang thở dài nhẹ nhàng, gần như không nghe thấy.

"Tôi sẽ sắp xếp, cậu không cần phải lo đâu."

Trần Điền Điền lúc này vẫn cảm thấy bất ngờ với sự đồng ý của anh. Có lẽ anh nhìn ra tiềm năng của Khâu Lê? Hay là vì cô ấy là con gái, lại là bạn cũ, anh cũng không tàn nhẫn như mọi người nói.

Cô chân thành biết ơn: "Cảm ơn cậu, Tề Ngang."

"Cậu vì cái gì mà..." Tề Ngang không thể nhịn được nữa, cơn giận của cậu ấm không thể kiềm chế.

Vì người khác cảm ơn tôi sao?

"Hả?" Trần Điền Điền không nghe rõ.

"Lần trước có phải cậu nói là...?" Tề Ngang bắt chước giọng của cô, "Tôi không khách sáo với anh Ngang, phải không?"

"Lừa tôi à?"

Trần Điền Điền đột nhiên không biết phải đối đáp thế nào, cảm thấy có chút lúng túng.

Đúng vậy.

Rõ ràng chỉ là lời khách sáo để đối phó thôi mà.

Tề Ngang khẽ hắng giọng, lại giả vờ như không có chuyện gì, nói: "Thôi bỏ đi, ngày mai Lý Kha nói muốn đi xem phim, cậu đi không?"

Trần Điền Điền cảm thấy anh với Lý Kha vốn dĩ không hiểu tiếng người.

Không chỉ Tề Ngang mà cả Lý Kha ngày nào cũng nhắn tin tới tấp, chia sẻ đủ thứ chuyện cười linh tinh, còn nói sau Tết về Bình Nghi phải đi chơi chung, cứ như là muốn kéo cô, một người đã hai mươi hai tuổi quay lại thời trung học.

Trần Điền Điền nhìn ra được.

Họ thật lòng coi cô là bạn tốt giống như trước đây, không có khoảng cách gì cả.

Nhưng sự nhiệt tình thân thiết đó lại khiến Trần Điền Điền càng muốn trốn tránh.

Có lẽ chỉ khi sở hữu nhiều điều, người ta mới có thể thoải mái, rộng lượng như thế.

Còn cô thì không có gì cả, chỉ là một mớ hỗn độn, tính cách lại giống như con sâu xấu xí dưới cống, chẳng dám ra ánh sáng, làm sao có thể so sánh với Trần Điền Điền của ngày xưa?

"Ngày mai à? Ngày mai tôi còn có việc, chắc là không có thời gian rồi." Mặt Trần Điền Điền không đổi sắc nói dối.

Anh với Lương Sam Nguyệt, chắc là đang quen nhau rồi nhỉ?

Đêm tiểu niên* có một bộ phim thanh xuân rất hợp để các cặp đôi đi xem cùng nhau, là bản chiếu lại của một bộ phim Hồng Kông. Hồi đầu năm nhất cấp ba, cô còn bị Hoàng Chu Chu lôi đi xem buổi công chiếu.

(*Tiểu niên – 小年: khoảng một tuần trước Tết, là ngày làm lễ tiễn Táo Quân về trời, mang ý nghĩa chuẩn bị cho Tết.)

Khi trailer được tung ra, trên mạng xã hội chỉ có vài người chê bai, nói rằng không cần xem cũng biết là phim dở, số còn lại thì hoàn toàn không đặt kỳ vọng gì vào bộ phim này, suất chiếu cũng cực kỳ ít.

Không ngờ sau khi ra rạp, chỉ sau một đêm, hai diễn viên chính liền nổi đình nổi đám.

Họ thì từng cặp từng cặp còn Trần Điền Điền thì không muốn chui vào làm bóng đèn.

"Có chuyện gì vậy?" Tề Ngang tỏ vẻ rất tò mò.

Trần Điền Điền không trả lời, cô không ngờ lại có người vô duyên tới mức như vậy.

Bình thường người ta không chủ động nói thì có nghĩa là không muốn chia sẻ, chẳng phải sao?

Cô cúi đầu, tùy tiện bịa ra một cái cớ: "Đi xem mắt, mẹ tôi sắp xếp, nói là phải gặp một lần."

"Gấp lắm à?"

Da đầu Trần Điền Điền căng lên, cảm giác như bị dồn ép đến từng bước, cô im lặng vài giây, cuối cùng không nhịn được nói: "Gấp hay không thì cũng đã hẹn rồi, không thể cho người ta leo cây được."

"Không phải vậy." Giọng Tề Ngang có chút lười biếng nhưng vẫn mang theo sự uể oải: "Ý tôi là cậu muốn kết hôn, gấp đến vậy sao?"

Anh chỉ là đột nhiên nghĩ —

Người lần trước cậu đi xem mắt cũng được thì tại sao tôi lại không được?

Giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia như gõ vào màng nhĩ, đến giờ Trần Điền Điền vẫn chưa quen được việc bên cạnh mình bỗng dưng xuất hiện hai người bạn dính như keo.

Hồi đầu năm nhất đại học, cô cũng từng có bạn nhưng đáng tiếc vì phải đi làm thêm, cô không thể tham gia các hoạt động ngoài giờ phong phú của họ. Lâu dần, chủ đề chung ít đi, thấy cô bận rộn họ cũng không chủ động rủ rê nữa và thế là cô trở nên cô độc, tính cách cũng ngày càng trầm lặng ít nói.

Về sau đi làm, vì sống khép kín, không giỏi giao tiếp, ngoại trừ đồng nghiệp phản bội cô là Vương Nghiên thì người thân thiết duy nhất chỉ còn lại bạn trên mạng là Hoàng Chu Chu.

Thế giới của cô dần trở nên lặng lẽ, không còn âm thanh.

Rất nhiều cảm xúc bị cô vô thức kìm nén trong lòng.

Lý Kha và Tề Ngang giống như hai kẻ cứng đầu ép mình vào thế giới ấy, cố gắng cạy mở những gông xiềng nặng nề mà cô đang mang, khiến cô thấy chói mắt, nóng rát, không biết phản kháng thế nào, càng không biết làm sao để đối mặt.

"Ừm."

Cô muốn có một người thuộc về riêng mình, một người mà cô có thể tùy ý trút bỏ muộn phiền, chia sẻ niềm vui.

Đó có lẽ sẽ là món quà chỉ dành cho riêng cô.

Nhưng Hoàng Chu Chu nói đúng, cho dù có kết hôn thì đối phương vẫn có thể ngoại tình, vẫn có thể như bố mẹ cô, ly hôn trong hỗn loạn và tổn thương.

Có lẽ sâu thẳm trong lòng cô vẫn luôn khao khát một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

"Tôi thật sự không đi đâu, anh Ngang, hai người cứ đi chơi đi."

"Không sao đâu."

Tề Ngang ở đầu dây bên kia từ tốn nói: "Khi nào cậu xong việc, tôi tiện đường đón cậu về, đỡ phải tốn tiền gọi xe."

Trần Điền Điền: "..."

Anh ổn không đấy?

"Không cần đâu..." Trần Điền Điền hơi đau đầu.

Tề Ngang: "Không sao, tôi nói rồi, không cần khách sáo với tôi. Vậy đi, tôi cúp máy đây, chúc ngủ ngon."

Nói liền mạch, không cho cô cơ hội phản ứng.

Trần Điền Điền: ...

Cúp máy xong, Trần Điền thở dài một hơi, đặt điện thoại xuống rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong bước ra, Trần Điền Điền thấy điện thoại sáng lên. Mở ra xem, là mấy cuộc gọi nhỡ từ Chung Chi.

Có lẽ vì gọi mãi không được, sợ bị chặn số nên bà mới chọn nhắn tin thử.

【 Những đồ đạc trước đây con để ở ngôi nhà cũ trong ngõ Lục Đằng, mẹ đã tạm chuyển đến chỗ một người bạn. Vừa rồi mẹ đã nhờ người đó mai gửi chuyển phát nhanh cho con, con tự xử lý đi. 】

Trần Điền Điền trả lời: 【 Vâng. 】

【 Con có muốn sang Đức không? Sang đây sống đi, mẹ sẽ sắp xếp công việc cho con. 】

Trần Điền Điền cảm thấy mệt mỏi: 【 Mẹ, mẹ quên là con không biết tiếng Đức à? 】

【 Có thể học mà, sang đây rồi thì kiểu gì cũng học được, ngôn ngữ không phải vấn đề. 】

【 Chú không để ý à? 】

【 Ông ấy không để ý đâu, nếu con không muốn sống cùng mẹ thì có thể ra ngoài ở riêng. Nhà đứng tên mẹ có rất nhiều, con chọn cái nào cũng được. 】

【 Vậy nên mẹ muốn con đến sống ở một nơi mà ngay cả ngôn ngữ cũng không hiểu, vì sao chứ? 】

Rõ ràng sau khi ly hôn, Chung Chi đã không còn quản lý gì đến cô nữa.

Sao bây giờ lại quan tâm cô như vậy?

Trần Điền Điền mãi vẫn không hiểu được, vào ngày tốt nghiệp, người đã biến mất suốt bao lâu đột nhiên nhắn cho cô một câu "Chúc mừng con tốt nghiệp", rồi sau đó là những sự quan tâm nửa vời, gần gần xa xa, rốt cuộc là vì cái gì vậy?

Người đã khiến cô tổn thương suốt những năm trung học, chẳng phải chính là bà sao? Người ly hôn với Trần Trấn khi cô đang học đại học rồi bỏ mặc cô, chẳng phải cũng chính là bà sao?

Cô từng nghĩ đó là do tình thương của người mẹ trỗi dậy, muốn bù đắp lại mối quan hệ mẹ con. Cô đã từng nghĩ mình cuối cùng cũng có thể nhận được sự quan tâm của mẹ.

Nhưng chưa bao giờ là như vậy.

【 Trần Điền Điền, con tưởng là mẹ muốn à? Nếu con có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, nếu bệnh viện không gọi cho mẹ nói rằng tình trạng sức khỏe của con không ổn, con tưởng mẹ muốn quản con chắc??? Mẹ không muốn bị người ta nói là đến cả sống chết của con gái mình cũng không quan tâm! 】

Mặt Trần Điền đột nhiên trắng bệch, cô chết lặng nhìn chằm chằm dòng tin nhắn ấy, tai ù đi như bị một tấm vải đen kín mít trùm lên đầu, mắt cay xè đến nỗi muốn khóc.

Thì ra là vậy.

Chẳng trách, chẳng trách Chung Chi lại đột nhiên quan tâm đến cô, nhất quyết bắt cô phải kết hôn, có phải như vậy thì cô sẽ hoàn toàn trở thành "người nhà người ta" rồi không?

【 Xin lỗi, con quên chưa đổi số điện thoại người liên hệ khẩn cấp, số đó bây giờ đã ngưng sử dụng, sẽ không làm phiền mẹ nữa. 】

Sẽ không làm phiền đến một nhà sản xuất thương hiệu thời trang nổi tiếng như mẹ nữa, để người khác biết cô con gái trong cuộc hôn nhân trước kia của bà lại trở nên như thế này thì chỉ tổ làm bà bị bôi đen danh tiếng.

Chỉ là cô không biết nên điền tên ai, cô không biết sau khi mình chết thì ai sẽ được thông báo. Theo phản xạ, cô điền tên người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình mà thôi.

【 Trần Điền Điền, con chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là kết hôn, hoặc là sang Đức sống với mẹ, mẹ sẽ tìm bác sĩ tâm lý điều trị cho con. 】

Sáng hôm sau, Trần Điền Điền rời khỏi nhà từ sớm, đến một tiệm trà sáng gần đó để ăn sáng, chính là quán mà lần trước có fan trên Weibo hỏi cô ăn ngon không.

Lúc ấy cô mới hiểu vì sao mọi người lại quan tâm đến mức đó, thì ra chỉ có thành phố Bình Nghi là có chuỗi cửa hàng bánh ngọt này. Có người muốn đến đây để check-in thử nhưng lại sợ đi xa mà ăn trúng đồ dở.

Chắc là họ thấy địa chỉ IP của cô nên mới hỏi vậy.

Có lẽ do bản thân không thích đồ ngọt, cô cảm thấy nó cũng chẳng khác gì loại bánh nhỏ mười tệ một hộp trong siêu thị. Bao nhiêu năm qua toàn ăn tạm bợ, vị giác cũng dần trở nên chai lì, chẳng còn cảm nhận được ngon dở.

Cô chụp một tấm ảnh, đăng bình luận nhẹ nhàng rằng: "Vị thì cũng ổn nhưng không đáng để đi xa chỉ để ăn. Hình thức rất đẹp, đáng để chụp hình."

Vừa nãy nghe nhân viên phục vụ nói, món bánh ngọt này còn được thiết kế bởi một nhà thiết kế riêng trước khi chọn nguyên liệu để làm.

Quả nhiên, những thứ bỗng dưng nổi tiếng như thế, sau lưng đều có biết bao nỗ lực và công sức âm thầm.

Người hẹn đến trễ, Trần Điền Điền ngồi đợi mà có phần hối hận vì đã ăn quá no, trong lòng cũng hơi căng thẳng.

Cuộc hẹn này vốn là do bốc đồng mà có.

Sau khi nhắn tin với Chung Chi xong, vì rảnh rỗi, cô lướt xem vài trang web mai mối gần đây, đúng lúc có người gần khu vực đang online nên cô tiện tay trò chuyện một chút.

Hai người nói chuyện mãi đến tận khuya, đến mức cô buồn ngủ chảy cả nước mắt thì đối phương bỗng bất ngờ hỏi: 【 Vậy ngày mai mình gặp nhau nhé? Dù sao cũng ở gần, tôi thấy định vị của em cũng ở khu Hoa Thành. 】

Trần Điền Điền vốn là người rất thụ động.

【 Được thôi, vậy để tôi chọn chỗ. 】

【 Chỗ nào cũng được, chọn nơi nào gần chỗ em hơn đi, mai tôi xin nghỉ, không đến quán bar nữa. 】

【 Được. 】

Khi người hẹn đến nơi, hai người đã từng trao đổi ảnh nên Trần Điền Điền cũng không quá bất ngờ, sự lo lắng trong lòng có lẽ chỉ là do cuộc gặp đến quá đột ngột.

Người đàn ông mặc vest, bước vào với dáng vẻ vội vã, nhìn thấy Trần Điền Điền liền ngồi xuống đối diện, mỉm cười với cô: "Em ngoài đời trông còn xinh hơn trong ảnh nhiều."

Trần Điền Điền hơi bất ngờ, sững lại không biết nên phản ứng thế nào.

"Vậy sao..."

Cô có chút ngại ngùng: "Anh là người *****ên nói tôi xinh đấy."

Dù có được khen đi nữa, trước giờ cũng chưa ai từng khen cô là xinh đẹp cả.

"Tôi nói thật, chỉ là em không ăn ảnh thôi. Muốn ăn gì không? Tôi gọi món." Lưu Hiếu hỏi.

Trần Điền Điền vội vàng đáp: "Tôi gọi rồi, tới sớm quá thấy ảnh đồ ăn trông ngon nên tôi ăn trước một chút rồi, xin lỗi vì không đợi anh."

Lưu Hiếu mỉm cười: "Phải là tôi xin lỗi mới đúng, sáng nay tôi phải ghé qua quán bar để kiểm kê rượu nên bị chậm một chút."

Tối qua anh ta từng nói mình đang làm lễ tân ở một quán bar nhưng lương cao hơn mặt bằng chung khá nhiều, chắc được quản lý tin tưởng và trọng dụng.

So với công việc trước đây của cô, lương cô thấp hơn Lưu Hiếu khoảng một hai nghìn tệ nhưng cũng không phải tệ, còn về tương lai thăng tiến thì không ai nói trước được.

Anh ta lớn lên cùng bà nội, bà mất từ hai năm trước, giờ sống một mình. Không có nhà, không có xe nhưng đã để dành được chút tiền, có thể sau này kết hôn sẽ phải vay mua nhà.

Ngoại hình bình thường, da hơi ngăm, mắt một mí, mũi khá cao, không thể nói là đẹp trai, chỉ có thể gọi là "dễ nhìn", quan trọng là trông anh ta rất thật thà.

Trần Điền Điền lại nghĩ đến bản thân mình, bất giác thấy căng thẳng, cố gắng thể hiện bản thân thật tốt nhưng rồi lại tuyệt vọng nhận ra rằng cô dường như chẳng có gì để khiến mình nổi bật.

"Tôi chưa nói với anh, thật ra gần đây tôi thất nghiệp, sau Tết sẽ tiếp tục tìm việc làm."

Lưu Hiếu gật đầu, tiếp tục hỏi: "Sau này em định ở lại Bình Nghi à, hay về Tây Thành?"

"Chắc là ở Bình Nghi thôi, ở Tây Thành công việc đúng chuyên ngành tôi ít lắm, lương cũng không cao." Giọng Trần Điền Điền càng lúc càng nhỏ.

Lưu Hiếu do dự rồi nói: "Tôi chắc sẽ ở lại Tây Thành, dạo này đang trong thời gian xét thăng chức, nhưng cũng không sao, đi tàu cao tốc hơn tiếng là tới."

Bầu không khí trò chuyện dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Anh ta nói giọng trầm, chậm rãi, có vẻ hiền lành khiến người khác cảm thấy rất yên tâm.

Khi được hỏi về chuyện tình cảm, Trần Điền Điền mơ hồ lược qua người yêu cũrồi tò mò hỏi anh ta: "Còn anh thì sao, từng có mấy bạn gái rồi?"

Lưu Hiếu cười trông rất thật thà: "Nói ra đừng cười tôi nhé, tôi chưa từng yêu ai cả."

Trần Điền Điền hơi ngạc nhiên: "Không ai từng theo đuổi anh à?"

"Ai mà theo đuổi tôi được chứ."

Mãi đến cuối buổi gặp, anh ta là người trả tiền rồi vội vã rời khỏi tiệm bánh ngọt.

Chưa đến mười phút sau, Trần Điền Điền nhận được tin nhắn từ anh ta, lịch sự và tinh tế: 【 Xin lỗi, tôi thấy hai ta không quá phù hợp. Vì cả hai đều nghiêm túc trong chuyện hôn nhân nên tôi không muốn tốn thời gian của em. 】

Thật ra cô cũng không có ý định kết hôn với người này nhưng câu từ đó vẫn khiến cô hơi chán nản.

Cô bắt đầu nghĩ vẩn vơ, nếu ai đó biết cha cô là người chỉ cần tiền mới quan tâm, còn bản thân cô thì thất nghiệp lại đang gánh nợ thì sẽ chẳng ai chọn một người như cô cả.

Tính đi tính lại, vốn liếng của cô chỉ có tuổi trẻ.

Mà lại không xinh đẹp, dáng người cũng chẳng nổi bật.

Tầm thường và phức tạp.

Nếu là cô, chắc cũng chẳng chọn mình để cùng sống cả đời.

Quả nhiên mạng xã hội chỉ toàn lời dối trá, để được yêu thì trước tiên phải xinh đẹp đã.

Chẳng lẽ cuối cùng cô thật sự phải theo lời mẹ mình, sang Đức sống sao?

Cô sẽ chết mất.

Toàn thân rã rời, cô ủ rũ cúi đầu cầm điện thoại chuẩn bị rời khỏi tiệm, thậm chí còn chưa kịp rời ghế thì Tề Ngang đã gửi tin nhắn đến.

【 Ăn xong chưa? 】

Trần Điền Điền giật mình, theo phản xạ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa kính bên cạnh, nhìn một vòng vẫn không thấy ai.

Điện thoại lại rung.

【 Tôi không ở đó, không ảnh hưởng gì đến buổi xem mặt của cậu đâu. 】

【 Sao rồi? Người đó ổn chứ? Có cần tôi qua nhìn giúp không? 】

Trần Điền Điền thở phào nhẹ nhõm: 【 Xong rồi, tôi chỉ ăn sáng một mình thôi. 】

Nếu Tề Ngang có em gái thật, chắc chắn sẽ là một anh trai cuồng em gái chính hiệu.

【 Tôi qua đón cậu bây giờ, mười phút nữa. 】

Mười phút? Nhanh vậy sao?

Chỗ này cách Hẻm Lục Đằng cũng không gần lắm, trừ khi anh vẫn ngồi sẵn trên xe chờ, nếu không thì tính cả thời gian rửa mặt thay đồ cũng chẳng thể chỉ mất mười phút.

Cô thì không nghĩ ngợi nhiều, lại gọi thêm một ly sữa, nhâm nhi từ tốn.

Vừa uống vừa nhắn tin với Hoàng Chu Chu, thấy cô ấy nói Lý Kha đã chia tay bạn gái ba năm.

【 Không biết sao chia tay nhưng tớ cảm thấy kiểu người như Lý Kha quen bao lâu cũng chỉ là chơi bời thôi. 】

【 Cậu đang ở Đức mà, sao biết nhiều thế? 】

Hoàng Chu Chu: 【 Hihi nhóm bạn ẩn danh trong trường đó, lần trước tớ kéo cậu vào mà cậu không chịu. 】

【 Này, cậu nói xem, Tề Ngang thích kiểu con gái thế nào? Dù không muốn thừa nhận nhưng Lương Sam Nguyệt đúng là cũng khá xinh, chỉ là tính cách hơi trà xanh, dáng người cũng đẹp, đàn ông chẳng phải đều thích kiểu ngực to xinh đẹp, giả vờ ngây thơ sao? Vậy mà Tề Ngang chẳng động lòng gì cả. 】

Trần Điền Điền ngẫm nghĩ một hồi, sau ngần ấy thời gian, cô đã không còn hiểu rõ Tề Ngang nữa.

Ban đầu cô còn chắc chắn anh sẽ thích kiểu như Lương Sam Nguyệt, vậy mà dường như không phải.

【 Không biết nữa, ai mà biết, chắc cậu ấy thích sống cô đơn cả đời ấy. 】 Cô hiếm khi đùa như vậy.

Mặt bàn trước mặt bị gõ mấy cái, Trần Điền Điền giật nảy mình, tay run một cái khiến điện thoại rơi cái "bộp" lên bàn, từ từ ngẩng đầu lên thì thấy ngay khuôn mặt phóng to của Tề Ngang trước mặt.

Trần Điền Điền ngửa đầu, hơi ngả ra sau nhìn anh, mắt không chớp cái nào, nhưng vẫn không quên nhanh tay đè điện thoại lại, giọng hơi cao lên, không che giấu được sự chột dạ trong mắt.

"Cậu đến nhanh vậy? Ở gần đây có việc à?"

Tề Ngang liếc nhìn cô, gật đầu đáp ngắn gọn: "Ừ. Đi thôi, cậu còn định làm gì nữa không? Có muốn cùng tôi đi—"

Trần Điền Điền vội vàng đuổi theo, ngắt lời: "Tôi về nhà, tôi hơi buồn ngủ rồi."

Tề Ngang nhìn giờ, mới chín giờ.

Ồ.

Chắc tên kia quá chán.

"Ừ." Giọng Tề Ngang bình thản.

Vẫn là chiếc xe lần trước, Trần Điền Điền còn chưa bước tới, Tề Ngang đã mở sẵn cửa ghế phụ cho cô.

Cô quen thuộc bước lên xe, thắt dây an toàn, tùy ý hỏi thăm: "Chú Lục hôm qua ổn chứ? Hôm qua ông ấy rất say."

"Không sao." Tề Ngang lái xe, hòa vào dòng xe cộ, rồi thong thả nói: "Tôi thì có hơi không ổn."

Ngón tay Trần Điền Điền khựng lại, mắt đảo qua, rất muốn nói: Ai hỏi cậu đâu.

Nhưng cô vẫn quay đầu sang nhìn anh, quan tâm: "Cậu sao vậy? Không uống được rượu hả?"

Mắt Tề Ngang nhìn phía trước, khuỷu tay chống vô lăng, không quay đầu: "Ít khi uống, chắc uống nhiều quá nên cơ thể phản ứng lại."

"Cậu uống thuốc chưa?"

"Uống rồi, giờ đỡ rồi, lần sau tôi uống sữa với cậu để ông ấy tự uống rượu."

Trần Điền Điền luôn cảm thấy lời này có gì đó là lạ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Được."

Trong xe bật nhạc, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau mới nhận ra đang phát một bài hát duy nhất. Nhìn sơ qua danh sách phát, chỉ có mỗi bài "Về Ai Đó" của Lâm Bảo Hinh.

Xe chạy lặng lẽ, giọng hát nhẹ nhàng trôi chảy, thời gian như cũng chậm lại, kéo dài ra.

Đến khi cô bắt đầu để tâm đến lời bài hát viết gì thì xe dừng lại. Cô nhìn ra ngoài, đã về đến nhà.

Trần Điền Điền nhìn đồng hồ, mới có 9 giờ 20 phút.

Cô vừa nói là buồn ngủ chỉ là để lừa dối Tề Ngang nhưng lúc này thực sự cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

Sau lần trước bị xấu hổ, lần này cô đã thành thạo kéo cửa xe lên, kéo vài lần nhưng không mở được, cô nhận ra có lẽ Tề Ngang chưa mở khóa hoặc là cửa tự động.

Cô quay đầu lại, ra hiệu và nói: "Cửa không mở."

Tề Ngang ngồi bất động, rồi khẽ nâng mí mắt nhìn cô, giọng nói lạnh lùng nhưng rất đột ngột: "Cậu thấy tôi thế nào?"

Một câu hỏi bất ngờ như vậy.

Trần Điền Điền không hiểu: "Cái gì?"

Anh nói từng chữ một, ánh mắt không thay đổi, nhìn chằm chằm cô và hỏi: "Không phải cậu muốn kết hôn sao? Tôi, thì sao?"

 

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau có thể sẽ bắt đầu tính phí! Xem tình hình lượt theo dõi đã, đợi khi được phép tính phí rồi thì mình sẽ đăng nhiều hơn TT

/Thời khác nhạc vang lên/

《Về Người Nào Đó》

...

Những lời "mãi mãi" chưa nói, lặng im nơi khóe môi
Có thể vượt qua thời gian, nhưng chẳng thể quay về quá khứ
Cảm ơn vì đôi bên từng chân thành nhập vai
Giữa tôi và người nào đó, bỏ qua một dấu chấm câu
Mùa rời xa ấy, chẳng biết nói lời tạm biệt.

Bình Luận (0)
Comment