Vào Đông - Đào Nhân

Chương 17

Lục Minh ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện, liếc mắt nhìn Ngang đang ngồi một mình trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh rồi lại quét ánh mắt về phía Trần Điền Điền, trong lòng không khỏi cảm thấy mọi chuyện như một trò đùa.

Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên hai quyển sổ đỏ chói mắt đang đặt trên bàn trước mặt với bức ảnh hai người kề vai nhau trông vô cùng xứng đôi, ông bắt đầu nghi ngờ có lẽ mình làm việc quá sức đến hoa mắt chóng mặt mà chưa tỉnh táo lại.

Trong đầu Lục Minh lóe lên một tia sáng, đột ngột quay sang nhìn Tề Ngang, nhíu chặt mày, giọng lạnh đi, chất vấn: "Không phải con từng nói không có chút tình cảm gì với Điền Điền sao? Giờ lại nói hai đứa kết hôn rồi?"

Sau đó, ông lại quay sang Trần Điền Điền với vẻ mặt hiền hòa dễ gần, kiên nhẫn hỏi: "Điền Điền, con nói thật cho chú biết, có phải nó lừa gì con không?"

Khóe miệng khẽ co giật, gân xanh trên trán Tề Ngang nổi lên, cuối cùng không nhịn được mà phản bác: "Trong mắt ba, con là loại người như vậy à?"

Lục Minh lẩm bẩm một câu: "Ai biết con, ba cũng đâu quan tâm đời sống riêng của con."

Hồi đại học, Lục Minh sống ở Hồng Kông, thỉnh thoảng mới tranh thủ về Bình Nghi ăn bữa cơm với Tề Ngang. Mỗi dịp nghỉ hè hay đông, Tề Ngang lại đi khắp nơi, nếu không thì bận rộn với các dự án nhỏ trong tay, thêm vào đó là khối lượng học tập lớn vì anh đặt mục tiêu rất cao, thành ra hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Giữa đàn ông với nhau lại càng hiếm khi nói chuyện riêng tư, có lẽ vì Tề Ngang quá độc lập, từ nhỏ sống với mẹ đã sớm thể hiện sự trưởng thành hơn người. Ngay cả khi Lục Minh muốn tâm sự, cũng không biết nên mở lời thế nào.

Ông chỉ nghe nói có rất nhiều người theo đuổi Tề Ngang. Ngay ngày *****ên nhập học, anh đã được không ít nữ sinh xin WeChat.

Danh tiếng của anh lan xa đến mức, mỗi lần tham gia tiệc, có đối tác còn chủ động hỏi tại sao Tề Ngang không đi cùng, rồi trêu ghẹo rằng Tề Ngang nổi bật như vậy ở trường, sau này chắc chắn dưới lầu TJA sẽ có vô số người vây quanh. Họ nói đùa rằng đến lượt anh đảm nhận vị trí, ngay cả tờ báo kinh tế cũng sẽ có chuyện để viết, đồng thời khen Lục Minh dạy con giỏi, tuổi trẻ tài cao.

Lục Minh chỉ cảm thấy có lẽ vì biến cố trong gia đình mà tính cách của Trần Điền Điền thay đổi rất nhiều, cả con người trông như sắp vỡ vụn.

Cô dường như luôn có một lớp màng ngăn cách với bọn họ, khiến ông không khỏi xót xa cho cô bé mà ông đã chứng kiến quá trình trưởng thành từng chút một.

Ông không nghĩ Trần Điền Điền sẽ chọn kết hôn với Tề Ngang.

Tề Ngang nghiêng đầu, liếc nhìn Trần Điền Điền một cái.

Đối mặt với ánh mắt trong veo của cô, anh khẽ nhướng mày.

Giây tiếp theo, nét mặt lập tức trở nên bình thản, quay sang nhìn Lục Minh, không nói thì thôi, mà đã nói thì gây chấn động: "Con thầm yêu cô ấy từ hồi cấp hai rồi, rõ ràng như vậy mà ba không nhìn ra sao?"

Khi thốt ra câu nói ấy, toàn thân Tề Ngang căng cứng, tim đập nhanh hơn, anh chưa bao giờ căng thẳng đến vậy. Mím chặt môi, ánh mắt liếc nhìn phản ứng của Trần Điền Điền, vừa sợ cô không tin, lại càng sợ cô sẽ tin.

Như một tên hề vậy.

Lén lút tỏ tình ở đây.

Thật là kém cỏi, Tề Ngang cúi mắt nghĩ thầm.

Trần Điền Điền nghe đến câu đó thì mắt trợn tròn, ngụm nước vừa uống còn chưa kịp nuốt xuống đã bị nghẹn ở cổ họng, bất ngờ đến mức sặc đến đau cả cổ, vội vàng lấy khăn giấy trên bàn lau miệng.

Sau đó, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gương mặt thản nhiên như chẳng có chuyện gì của Tề Ngang, khóe môi giật giật, cuối cùng chỉ có thể cắn răng gật đầu phụ họa.

Lúc đại học, anh đăng kí học phần chắc không giành được lớp nào nên tiện thể học luôn môn diễn xuất à?

Cô sắp tin thật rồi đấy.

So với sự giả vờ điềm tĩnh của Trần Điền Điền thì Lục Minh lại thật sự rất bình tĩnh.

Quả nhiên, ông sớm đã nhìn ra rồi!

Nếu không thì đã chẳng từng có ý định gán ghép hai đứa nó. Hôm đó khi nghe Tề Ngang nói "không có tình cảm kiểu đó với Điền Điền", ông còn tiếc nuối mất một thời gian cơ mà.

Trần Điền Điền cúi đầu che giấu cảm xúc, cô thật sự không giỏi nói dối. Đang nghĩ xem nên giúp Tề Ngang "chữa cháy" như thế nào, nói chút chuyện ngày xưa chăng? Ví dụ như...

Giọng nói trầm thấp của người con trai vang lên phía trước, chậm rãi, bình thản, trong âm điệu khàn khàn ấy lại xen lẫn sự tự giễu và chán nản không hề che giấu, khiến lời nói nghe ra càng thêm chân thật.

"Nếu không thích thì con theo sau cô ấy cả ngày để làm gì? Não con có vấn đề chắc?"

Trần Điền Điền: "..."

Cô thật sự không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.

Điều bất ngờ là, Lục Minh dường như chỉ cần hai câu đơn giản đó đã bị thuyết phục hoàn toàn, không hề nghi ngờ gì cả.

"Được rồi, vậy còn Điền Điền thì sao? Tự dưng sao lại quyết định kết hôn? Kết hôn là chuyện lớn đấy, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Huống hồ gì cô là con gái, chuyện này ít nhất cũng nên để hai bên gia đình gặp mặt rồi mới bàn đến chuyện cưới xin.

Thiệt thòi vẫn luôn là phía con gái mà.

Trần Điền Điền muốn học theo Tề Ngang, nói rằng mình cũng đã thầm yêu từ hồi cấp hai nhưng không thể thốt ra nổi.

Ánh mắt đầy cầu cứu nhìn sang Tề Ngang đang cúi đầu lấy từ dưới bàn trà ra một chai thuốc sát trùng i-ốt cùng bông tăm, chấm lên vết thương ở khóe miệng.

Cô cũng không dám làm phiền anh nữa.

Dạo này dự báo thời tiết nói sẽ có mưa giông lớn, nói dối nhiều quá có khi bị trời đánh cũng nên.

Chỉ đành lắp bắp nhìn Lục Minh, cực kỳ gượng gạo mà nói một câu: "Con... con vẫn luôn rất thích Tề Ngang."

"Anh Ngang rất giỏi, lại đẹp trai, cao ráo, dáng đẹp, có trách nhiệm... ai mà không thích cơ chứ."

Câu này cô nói thật lòng.

Động tác trong tay Tề Ngang khựng lại, anh biết cô sẽ vì ứng phó với Lục Minh mà nói vài lời giả dối. Nhưng không nhìn biểu cảm cô thì thôi, vừa nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ngoan ngoãn đó vang lên bên tai, cảm giác như đang m.ơn tr.ớn màng nhĩ, tim anh lỡ một nhịp không kịp phòng bị.

Giây tiếp theo, Tề Ngang không kìm được đưa tay gãi gãi vành tai, tiếp tục thoa thuốc như chẳng nghe thấy gì, cũng chẳng có chút phản ứng nào, như thể tất cả chỉ là chuyện thường ngày.

Lục Minh nghe xong câu đó của cô thì lập tức cười tươi như hoa.

Cả... dáng người cũng đẹp!?

Chuyện đã tiến triển đến mức đó rồi cơ à!?

Vậy thì cưới nhau cũng coi như đi đúng quy trình.

Ông cố gắng nén lại nụ cười nơi khóe miệng nhưng vẫn nhẹ nhàng trách mắng cô: "Dù vậy thì cũng không thể im lặng rồi đi kết hôn chứ, ít nhất cũng nên gặp mặt ba mẹ hai bên, ăn bữa cơm gì đó. Rồi còn địa điểm tổ chức đám cưới nữa, đến lúc đó—"

Trần Điền Điền vội vàng lên tiếng: "Con và Tề Ngang đã bàn với nhau là chưa tổ chức hôn lễ ngay. Con mới nhận được một lời mời phỏng vấn, vài ngày nữa phải quay lại. Đây là cơ hội rất quan trọng với con nên con không muốn bỏ lỡ."

Lục Minh tuy không đồng tình với việc không tổ chức đám cưới nhưng sự nghiệp của cô cũng quan trọng, tổ chức sau cũng được. Chỉ là không biết phía nhà gái mà biết chuyện này có cảm thấy nhà mình đối xử tệ với Điền Điền hay không.

Trò chuyện một lúc khá lâu, Lục Minh vui vẻ nói sẽ chuẩn bị bữa trưa cho hai đứa, bao nhiêu mệt mỏi do công việc dường như cũng tan biến hết.

Ông vừa vào bếp vừa cầm dao thái rau, hỏi Tề Ngang: "Con gọi ba về chỉ vì chuyện này hả? Cũng không nói sớm một tiếng, ba chẳng chuẩn bị gì cả."

Tề Ngang dùng khớp tay chạm nhẹ lên khóe miệng, vẫn đau rát, khẽ nhếch môi: "Nếu không phải vì chuyện này thì chắc con chẳng bao giờ biết ba lại mạnh tay với con trai mình như thế."

Lục Minh cãi chày cãi cối: "Chuyện làm bậy thì không được bỏ qua. Huống chi Điền Điền là đứa ba nhìn lớn lên từng chút, giờ nhà nó thế nào ba cũng không rõ. Con dụ dỗ con bé kết hôn kiểu gì, nếu không đối xử tốt với nó..."

Lục Minh giơ con dao trong tay lên: "Cẩn thận ba 'xử' con."

Tề Ngang dựa vào kệ bếp, bật cười khẽ, gật đầu: "Ừ."

"Vài hôm trước con đặt làm nhẫn cưới là vì chuyện này hả? Ba còn tưởng con định tặng cho Lý Kha."

Trước đó, Lục Minh nghe trợ lý nói Tề Ngang điều một viên kim cương hồng đem đi chế tác thành nhẫn đôi. Viên đá quý này là do Tề Ngang và mẹ anh, Cận Minh Châu từng cùng Lục Minh tham gia một buổi đấu giá, mua về với giá ba trăm năm mươi triệu.

Cận Minh Châu thật ra không thích kim cương hồng, bà thích nhất là chiếc nhẫn trơn giản dị lần đầu Lục Minh tặng. Bà cảm thấy kim cương hồng quá non nớt, không hợp với người phụ nữ chuẩn bị tái hôn như bà.

Buổi đấu giá rầm rộ đó chỉ là cách Lục Minh công khai thể hiện sự "độc quyền" của mình với Cận Minh Châu trong giới mà thôi.

Người mà Tề Ngang chịu bỏ ra cả một viên kim cương đắt giá để làm nhẫn cưới, tưởng chỉ có thể là Lý Kha, không ngờ lại là anh tự dùng cho mình.

Tề Ngang chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo người con gái đang ngồi chơi đùa cùng mèo trên sofa phòng khách, Trần Điền Điền.

Ánh mắt Lục Minh cũng nhìn theo, dường như cuối cùng cũng hiểu ra điều gì.

"Bảo sao vài hôm trước cậu đột nhiên đòi mua mèo Maine Coon. Thằng nhóc này đúng là... giấu kỹ thật đấy..."

Tề Ngang lững thững đi về phía phòng khách, những lời Lục Minh lẩm bẩm phía sau anh cũng không nghe rõ nữa.

Giá như mình nghe thấy cú điện thoại đó sớm hơn thì tốt biết mấy.

Giá như biết sớm hơn Trần Điền Điền sống ở Bình Nghi chẳng hề dễ dàng thì mình đã không buông tay bỏ mặc cô ấy rồi.

Nhưng may mắn là... bây giờ vẫn chưa muộn.

Trần Điền Điền thấy Tề Ngang đi tới, bèn cúi đầu ghé sát lại, giơ ngón tay cái lên.

"Anh diễn đạt lắm."

Tề Ngang không nói gì, cúi đầu nhìn cô chơi đùa vui vẻ, tay vò nát đầu bé mèo nhỏ.

Anh đã cố ý chọn một con mèo dính người, ngoan ngoãn, nhìn thôi cũng thấy dễ thương.

Trần Điền Điền như nhớ ra chuyện gì, bỗng nói: "À đúng rồi, có thể tuần sau em sẽ về Bình Nghi. Em nhận được một cuộc hẹn phỏng vấn, em muốn thử."

Anh đã nghe thấy rồi.

Ngồi trên phần tay ghế hẹp của sofa, đôi chân dài duỗi ra, bàn tay lười biếng chống lên phần lưng ghế phía sau cô, cả người bao trọn lấy cô trong tư thế nửa vây quanh. Anh nghiêng đầu, cụp mắt nhìn cô: "Để anh đưa em đi."

Trần Điền Điền ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại cúi đầu xuống nói nhỏ: "Không cần đâu, bên đó đi lại cũng không tiện, anh đi về cũng phiền phức."

Tề Ngang một tay cầm que đồ chơi mèo đùa với Vỗ Vỗ, vừa nhướng mày, giọng điềm nhiên: "Ai nói anh sẽ quay lại?"

Trần Điền Điền khó hiểu: "Không phải anh về ăn Tết sao?"

Tề Ngang lắc đầu, đáp: "Không, anh sẽ về cùng em."

Thấy cô như định hỏi thêm gì đó, anh liền dịch người lại gần vài bước, ngồi sát bên cạnh. Trần Điền Điền theo phản xạ liền cảm thấy hơi căng thẳng, khuỷu tay vừa nhích đã suýt chạm vào anh.

Giây tiếp theo, cánh tay anh chống lên lưng ghế phía sau cô, cả người nghiêng hẳn tới. Trong phòng khách bật điều hòa khá ấm, anh mặc chiếc áo len trắng đơn giản ở nhà, trên người phảng phất mùi hương nhẹ của nước hoa như hương trà thoang thoảng.

"Trước đây, Tết nào cũng là anh về cùng ông ấy, còn ông ấy thì ở lại vài ngày rồi mới chịu đi." Giọng nói trầm thấp của Tề Ngang vang bên tai, dịu dàng mà vững vàng, có một giây Trần Điền Điền ngẩn người, rõ ràng là hôn nhân thỏa thuận, thế nhưng khoảnh khắc anh kể những điều ấy lại khiến cô có cảm giác như mình thật sự đã là một phần của gia đình anh.

"Bình thường nhìn ông ấy có vẻ vui vẻ lạc quan nhưng từ sau khi mẹ anh mất, ông ấy luôn dùng công việc để lấp đầy bản thân. Tết đến cũng phải ở lại đây thật lâu mới chịu rời đi, mà đã rời đi rồi thì cả năm cũng không quay về nữa."

Tề Ngang: "Đôi khi anh nghĩ, ông ấy và mẹ anh đúng là gặp nhau vào sai thời điểm, chỉ tiếc là thời gian không kịp."

Nên anh không thể để chuyện tương tự xảy ra một lần nữa.

Trần Điền Điền trầm ngâm gật đầu, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên bóng dáng Lục Minh đang bận rộn trong bếp, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ.

Phải yêu nhiều đến mức nào... mới có thể như thế.

Cô không để ý rằng, lúc cô đang ngước nhìn về phía bếp, ánh mắt của Tề Ngang vẫn chưa từng rời khỏi cô.

Ngày Trần Điền Điền quay lại Bình Nghi, vẫn là cô tự mình đặt vé tàu cao tốc. Tề Ngang bất ngờ phải đi công tác cùng một giám đốc trong công ty bay đến Jakarta.

Lúc đó đang ăn cơm thì trợ lý gọi đến, Trần Điền Điền vô tình nghe được, bèn vội nói để cô tự về cũng được.

Lục Minh thì đã lên tầng nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn hai người họ dùng bữa.

Trần Điền Điền cầm đũa, len lén quan sát biểu cảm của Tề Ngang, dò xét nói: "Đâu phải em không biết đặt vé đâu."

Lo bị chú Lục trách mắng à?

Cô thật sự không ngờ chú Lục lại đối xử tốt với cô đến vậy, thậm chí có phần còn hơn với Tề Ngang nữa, điều đó khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.

Chưa từng có ai quan tâm cô chu đáo đến thế.

Trần Điền Điền suy nghĩ một chút rồi nói: "Công việc quan trọng, sau này nếu có chuyện gì, anh cứ nói với em, em cũng sẽ giúp anh giải thích với chú Lục."

"Dĩ nhiên, sau khi về rồi, bên mẹ em cũng cần anh giúp đỡ một chút."

Cô cảm thấy tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm bèn vội vàng chuyển chủ đề, khen ngợi: "Diễn xuất ứng biến hôm nay của anh thật sự rất ổn."

Tề Ngang không trả lời, chỉ cúi đầu ăn cơm. Ăn hết miếng ớt xanh cuối cùng trước mặt mới chậm rãi ngẩng mắt lên, giọng nhàn nhạt: "Thật chu đáo."

Trần Điền Điền nhìn biểu cảm trên mặt anh.

"Anh đang... khen em sao?"

Anh mỉm cười: "Em nghĩ sao?"

Trần Điền Điền vui vẻ đón nhận: "Cảm ơn."

Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, không nói gì thêm, đứng dậy đi lên lầu.

Đi đến giữa cầu thang, anh dừng lại, cúi đầu thở sâu một hơi rồi ngoảnh lại liếc cô một cái từ xa: "Lát nữa sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp, ăn xong gọi anh, anh đưa em về."

--

Ngồi trên xe trở về Bình Nghi, Trần Điền Điền đeo tai nghe, ôm túi trong lòng, khung cảnh y hệt như lúc cô mới đến, trong đầu vẫn còn chút mơ hồ.

Cô nhìn chằm chằm vào những hàng cây tiêu điều bên ngoài, dấu vết mùa đông đã hoàn toàn biến mất, cứ như mùa đông chỉ kéo dài vỏn vẹn có một tháng.

Tính ra cô về đây được hơn một tháng, vậy mà vẫn không thể khiến bản thân thở phào nhẹ nhõm. Tây Thành phát triển quá nhanh, khác xa hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng. Những toà nhà thay đổi đến chóng mặt khiến cô chẳng còn chút cảm giác thuộc về nơi này nữa.

Thậm chí giờ cô còn chẳng tìm được những tiệm ăn lâu đời ngon lành trước kia, trái lại, còn gặp lại Tề Ngang rồi lạ lùng kết hôn.

Buổi phỏng vấn diễn ra vào ngày cuối cùng công ty còn làm việc trước kỳ nghỉ Tết, Trần Điền Điền cũng khá bất ngờ khi nhận được thông báo.

Theo lý mà nói thì thời điểm này không phải lúc tuyển người nhưng cô đã tìm hiểu rất kỹ về công ty này, mọi mặt đều tốt hơn công ty cũ. Còn về lý do cụ thể họ cần tuyển dụng, cô cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.

Bên phỏng vấn chỉ hỏi cô một vài câu đơn giản như kỳ vọng của cô với công ty, yêu cầu trả lời hoàn toàn bằng tiếng Anh, thêm vài câu hỏi về một số dự án cụ thể. Trần Điền Điền trả lời trôi chảy, xong xuôi bước ra khỏi phòng phỏng vấn.

Rời khỏi toà nhà công ty, ngẩng đầu nhìn những cao ốc phía trước, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Từ một thị trấn nhỏ chen chân trở lại Bình Nghi sầm uất, nơi những toà nhà cao tầng san sát, người người tấp nập, đi giữa dòng người đông đúc như mắc cửi, cô cảm nhận rõ rệt mạch sống của một thành phố hiện đại mang phong cách cyberpunk.

Trần Điền Điền đi một mình trên vỉa hè một lúc, cảm giác xa cách của một thành phố lớn lại đè nặng trong lòng. Giữa con người với nhau tồn tại khoảng cách rõ rệt, không ai quan tâm đến chuyện của ai. Có lẽ việc cô quyết định quay về quê để tránh né khi trước vốn là sai lầm.

Cô đã quen với nơi này rồi, quen với một cuộc sống bận rộn, áp lực, vô định và như một cái xác không hồn. Cô thậm chí không biết làm gì để khiến bản thân vui vẻ hơn một chút.

【Phỏng vấn xong chưa?】 Tề Ngang nhắn tin cho cô qua WeChat.

Trần Điền Điền cúi đầu đáp: 【Vừa xong.】

【Ăn sáng chưa? Nếu mệt không muốn ra ngoài thì bảo đầu bếp ở nhà chuẩn bị cho.】

Sau đó, anh gửi cho cô một địa chỉ.

【Ừ.】

Cô thực ra không thấy đói mấy.

Gọi xe, nhập tên địa chỉ mà anh gửi tới, bản đồ hiển thị điểm đến là Hải Cảnh Nhất Hào Viện, khu biệt thự cao cấp bậc nhất ở Bình Nghi.

Trần Điền Điền hơi ngẩn ra khi nhìn thấy địa điểm, liếc nhìn giá cước đang nhảy vọt, cô siết chặt điện thoại, không nói gì rồi lên xe.

Khu biệt thự tọa lạc tại khu Trường Hồng, cùng khu vực với Đại học Nghi Thành, nằm ngay trung tâm thành phố sầm uất, nơi đất đai đắt đỏ đến mức khó mà định giá được căn biệt thự.

Xe chạy qua một con đường rợp bóng cây ngô đồng, càng đến gần nơi đó, trong lòng Trần Điền Điền lại dâng lên một cảm giác bài xích khó hiểu. Cô nhìn những toà nhà cao lớn hai bên đường mang đậm phong cách châu Âu, nhưng lại phảng phất nét cổ kính còn sót lại từ thập niên 90 của Bình Nghi.

Đây là khu nhà giàu, đến cả người qua đường, đàn ông phụ nữ trung niên cũng ăn mặc thời thượng, áo choàng dài, túi da xịn, khí chất toát lên vẻ sang trọng.

Cô nhìn qua ô cửa kính xe, rõ ràng đã sống ở Bình Nghi nhiều năm mà giờ lại cảm thấy lạc lõng. Xe cộ đi lại toàn siêu xe, các cửa hàng bên đường đều là thương hiệu xa xỉ. Cô siết chặt chiếc túi đeo vai rẻ tiền trong tay.

Sau một giờ ngồi xe, cuối cùng cũng đến cổng chính của biệt thự.

"Cô ơi, tới rồi. Có cần chạy xe vào không?"

Sảnh chính cao lớn, ngay lúc xe bắt đầu tiến lên theo lối dốc, Trần Điền Điền cảm nhận được độ cao dần tăng lên, cô thu lại ánh nhìn từ điện thoại.

Quản gia dường như đã đứng đợi ngoài cổng từ lâu, thấy xe tới liền lập tức mở cửa.

"Vâng... vào đi ạ." Cô tắt màn hình điện thoại, nhìn ra ngoài qua cửa kính.

Lúc mới đến, cô ở khách sạn gần công ty do Tề Ngang đặt. Sau đó anh gửi địa chỉ này bảo cô sau khi phỏng vấn xong thì về đây, đây là nơi anh thường ở.

Trần Điền Điền không hỏi nhiều, cứ kéo vali đến, đến nơi rồi mới thấy có chút choáng ngợp.

Xe đi vào sân, hàng rào gỗ bách, bãi cỏ xanh mướt, kiến trúc kết hợp Á – Âu hài hòa. Không xa là một đài phun nước lớn, khu vườn thiết kế dạng mê cung chia cắt cả khuôn viên, toát lên vẻ xa hoa tột độ.

Lúc này trời đã nhá nhem, mọi phòng trong biệt thự đều sáng đèn. Những tấm cửa kính lớn phản chiếu rõ hàng cây quý trồng ngoài sảnh và nội thất xa xỉ bên trong.

Cô ngồi ở ghế sau, bước xuống xe, phía sau đã có người giúp việc kéo vali. Gió lạnh thổi bay chiếc khăn choàng quanh cổ lệch sang một bên, cô chỉnh lại tóc, không cầm gì trong tay, đút tay vào túi áo, cúi đầu bước theo quản gia vào sảnh lớn, toàn thân đầy vẻ rụt rè.

Nền nhà lát đá cẩm thạch trắng sáng như gương, lò sưởi đối diện ghế sofa kiểu Âu đang cháy rực rỡ, khắp nơi là những món đồ thiết kế đắt tiền và tranh treo tường quý hiếm, đậm chất nghệ thuật.

Cô đoán chắc là do chú Lục mua vì Tề Ngang có vẻ chẳng có khiếu nghệ thuật gì.

Quản gia phía sau mỉm cười hiền hậu, nhẹ giọng nói: "Cô Trần, bên kia có thang máy, phòng ngủ của cậu Tề ở tầng ba, ngay phòng *****ên bên phải. Có chuyện gì cô cứ gọi cho tôi."

Trần Điền Điền dời mắt đi chỗ khác, vội gật đầu: "Vâng."

"Vậy tôi không làm phiền cô nữa. Cậu Tề đã dặn bếp chuẩn bị bữa tối cho cô—"

"Không cần đâu ạ." Trần Điền Điền lắc đầu, cả người vô cùng gò bó: "Cháu không thấy đói."

Quản gia lại gật đầu, nghĩ ngợi rồi vẫn nói thêm: "Vâng, trong tủ lạnh có trái cây mới hái sáng nay và vài món bánh mì sandwich cùng đồ ngọt, cô có thể ăn lót dạ một chút."

Trần Điền Điền khẽ đáp lời.

Sau khi ông rời đi, chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng khách rộng lớn, không gian trở nên trống trải và lạnh lẽo vô cùng.

Cô đảo mắt nhìn quanh, rồi kéo vali ngồi phịch xuống sofa, ngẩng đầu nhìn lên chùm đèn pha lê lộng lẫy trên trần nhà, chói đến mức đau cả mắt. Bất giác cô thấy mông lung và lạc lõng.

Lương cả năm của cô... liệu có mua nổi cái đèn kia không?

Trần Điền Điền cúi đầu, mở tin nhắn gửi cho Hoàng Chu Chu.

Sau một chuỗi tin nhắn, cô nhắn cho Hoàng Chu Chu: 【 Nhà giàu các cậu đều sống sung sướng như thế sao? 】

Hoàng Chu Chu: 【 Hahahahahaha cũng bình thường thôi, đứng thứ ba thế giới ấy mà. Giờ cậu mới biết hả? Không thì sao đám bạn cũ cứ lén lút add WeChat của cậu ấy? Cậu tưởng Lương Sam Nguyệt thích cậu ấy thật à? Không phải cũng vì chú Lục à? 】

【 Tớ nhớ hồi cấp ba, có tin đồn bố dượng của Tề ngang chính là Lục Minh, cả trường bàn tán ầm ĩ. Cậu có thể tra thử thông tin đó, chú Lục xuất thân tay trắng lập nghiệp, giờ địa vị trong giới kinh doanh chẳng ai sánh bằng, bao nhiêu người muốn bám vào để hợp tác. 】

Hiện tại có tin đồn Lục Minh chuẩn bị tiến quân vào thị trường mới, rất nhiều người đang muốn đầu tư chia phần. Nếu ông ấy một lần nữa tái hiện thành công như thời mở rộng ngành đá quý thì giới thương mại sẽ có một trận "thay máu" lớn.

Hoàng Chu Chu lại hỏi: 【 Hồi đại học, chỗ cậu học có gần khu Thanh An không? Cậu từng tới Đại học Nghi Thành chưa? 】

Trần Điền Điền đáp: 【 Chưa từng. 】

Cô chỉ từng vài lần đến khu đó để tham gia hoạt động ngoại khóa nhằm kiếm thêm điểm rèn luyện. Thời gian làm thêm còn chẳng đủ, lấy đâu ra lúc rảnh mà đi dạo?

Huống chi trung tâm thành phố xa hoa lộng lẫy, đồ trong mấy cửa hàng thương hiệu nổi tiếng thì đắt đỏ đến mức kinh khủng, không phải là nơi cô có thể tiêu xài thản nhiên.

Cô từng nghĩ mình có thể cắn răng chi một khoản lớn để thuê một căn trọ 30 mét vuông cho riêng mình ở Bình Nghi là đã đủ xa xỉ rồi. Ai ngờ, hóa ra chỉ là "muỗi" so với "voi".

【 Cậu từng nghe câu này chưa, nổi như cồn ở Đại học Nghi luôn đó, đến giờ vẫn nằm top đầu trên diễn đàn trường. 】

【 Câu gì? 】 Trần Điền Điền hỏi lại.

【 "Tề Ngang không đi học, ai mà biết chuyên ngành quản trị kinh doanh lại nhiều nữ sinh đến thế!" 】

【 Cười xỉu. 】

Trần Điền Điền cũng bật cười, nhưng tay lỡ chạm vào nút khóa màn hình. Màn hình tối đen, phản chiếu lại gương mặt cô.

Nụ cười vụt tắt, cả thế giới như lặng hẳn.

Trái tim bỗng chốc chìm xuống đáy.

Cô chợt nhận ra, có lẽ mình lại đưa ra một quyết định sai lầm.

Có lẽ chính khoảnh khắc này mới là lúc cô thật sự bước chân vào cuộc đời của Tề Ngang, lần đầu tiếp xúc với cái gọi là giới nhà giàu sau bao năm xa cách, với thứ mà người ta gọi là cuộc sống thượng lưu của cậu ấm cô chiêu.

Thì ra, lời mẹ cô nói hồi cấp ba cũng không phải sai.

"Trần Điền Điền, mày lại đi chơi với nó à? Trong đầu mày ngoài chuyện chơi bời ra còn có cái gì liên quan đến học hành không hả?"

"Nó học giỏi hơn mày bao nhiêu lần, bố nó là ai, còn bố mày bây giờ là cái thá gì? Mày nghĩ người ta còn coi trọng mày à?

"Thi vào cấp ba còn tệ thế, mày muốn thi đại học cũng thất bại tiếp à?"

"Điền Điền, coi như mẹ xin mày đấy, được không? Sao mày cứ không chịu học hành nên hồn vậy? Lần sau nếu thi vẫn tệ thế, cả đời này đừng mong bước chân ra khỏi nhà."

Bình Luận (0)
Comment