Trần Điền Điền không lên tiếng, ngồi ở ghế phụ lái, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi ngày càng dày, cả thế giới như phủ trong một màu trắng xóa, sương mù phủ kín cửa kính, gần như không nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.
Cô theo bản năng đưa tay lên lau cửa sổ, vẽ một hình trái tim nhỏ rồi lại lau sạch đi.
Chơi chán một lúc, cô mới nghiêng đầu sang nhìn Tề Ngang: "Ngày mai anh có rảnh không?"
Người đàn ông đang lái xe hơi nghiêng đầu: "Có chuyện gì sao?"
Trần Điền Điền nhìn đường nét nghiêng trên khuôn mặt anh, trong xe ánh sáng mờ tối nên không nhìn rõ lắm, cô nói: "Mẹ em hẹn chúng ta gặp mặt ăn bữa cơm."
Ngày mai lại là giao thừa.
Trần Điền Điền không biết là Chung Chi tình cờ rảnh ngày mai hay là cố tình chọn ngày này để gặp họ.
"Được, sáng mai anh có một cuộc họp sớm, kết thúc nhanh thôi."
Tề Ngang lại nói: "Để anh đặt chỗ."
Trần Điền Điền gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng.
Xe dừng lại trong gara biệt thự, Trần Điền Điền tháo dây an toàn xuống xe, lại nhớ ra con búp bê ở ghế sau nên mở cửa lấy ra ôm theo.
Hai người nối gót nhau đi về biệt thự, ánh đèn trong gara chói mắt, bóng hai người kéo dài và chồng chéo lên nhau.
Tề Ngang thấy cô ôm đồ cồng kềnh, vươn tay ra nói: "Để anh cầm cho."
"Không cần đâu, em ôm được."
Anh vừa đưa tay ra, Trần Điền Điền mới để ý trên ngón áp út của anh có đeo một chiếc nhẫn màu bạc, vì lòng bàn tay hướng lên nên không nhìn rõ kiểu dáng. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, chiếc nhẫn vừa vặn hoàn hảo, toát lên vẻ lạnh lùng cao quý và xa cách.
Tề Ngang nhận ra ánh mắt của cô, cúi mắt nhìn lướt qua, dừng bước, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ra rồi tiện tay bỏ vào túi.
"Để đối phó với người lớn thôi."
Mỗi lần thay Lục Minh tham gia sự kiện luôn có người lớn muốn giới thiệu con gái cho anh hoặc biết số phòng anh ở rồi "chu đáo" đưa người đến tận nơi.
Trần Điền Điền gật đầu, lại hỏi anh: "Bao giờ các anh nhập học?"
"Mùng mười."
Trần Điền Điền vẫn chưa nhận được kết quả phỏng vấn, cô định sau Tết sẽ tìm một công việc bán thời gian để làm tạm thời.
Quán cà phê, tiệm ăn nhanh gì cũng được.
"Có những hoạt động nào sau này mà em cần tham gia không?" Cô có phần lo lắng.
Tề Ngang nhướng mày, có chút bất ngờ: "Em muốn đi à? Mấy cái đó chán lắm."
Trần Điền Điền lắc đầu: "Không phải, em không giỏi ăn nói, có thể sẽ không ứng phó nổi mấy người đó. Hơn nữa... em không muốn bị chú ý quá nhiều, được không?"
Tề Ngang quá được chú ý, không chỉ trong trường mà cả trong giới thượng lưu, ai cũng muốn kết thân. Chỉ cần là bạn cũ lâu không gặp cũng có người tìm đến cô. Nếu người khác biết cô đã kết hôn với anh, chắc chắn sẽ kéo theo nhiều phiền toái không đáng có.
Tề Ngang không nói gì, sau một hồi im lặng, anh nhẹ nhàng ừ một tiếng qua mũi: "Ừ."
Về đến phòng khách, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, Trần Điền Điền vừa đặt con búp bê lên ghế sofa đã thấy Tề Ngang cởi áo khoác đưa cho quản gia bên cạnh.
Cô ngồi xuống đối diện, tối nay có món cá chua ngọt.
Lại nghe Tề Ngang chậm rãi đi tới hỏi: "Em thích ăn món gì?"
Ngồi xuống bên cạnh cô, Tề Ngang nhớ lại điều gì đó rồi nói: "Hồi cấp ba em rất thích uống canh sườn ngô ba nấu, còn có cánh gà mật ong ở con hẻm nhỏ, cá cay ở đường Nam Sơn, em thích cá nhiều hơn hay gà nhiều hơn? Hay là kem ngọt, trong tủ lạnh cạnh quầy bar tầng hai có mấy hộp kem ốc quế nhưng mùa đông nên ăn ít thì hơn."
"Anh nhớ rõ vậy sao?" Trần Điền Điền ngạc nhiên đến mức đũa trên tay cũng lơ lửng giữa không trung.
Tề Ngang chỉ nói: "Anh nhớ tốt thôi."
"Em thì chẳng nhớ gì cả." Trần Điền Điền bật cười, nhìn anh, ánh mắt vô cùng chân thành: "Tề Ngang, thật ra em rất biết ơn vì từng có một người bạn như anh. Nhiều chuyện em không nhớ rõ nữa nhưng em biết anh từng rất tốt với em, đối xử với em như em gái ruột vậy."
Không ai lại có ý nghĩ gì đó với em gái ruột của mình.
Tề Ngang thậm chí không ngẩng mắt lên, gắp cho cô ít mực xé, món cô từng rất thích hồi đó, giọng điệu dửng dưng: "Thế à? Vậy sao hồi cấp ba lại không thèm để ý đến anh?"
Trần Điền Điền khựng lại, cảm thấy rõ ràng bị oan, hơi nhíu mũi một cách bất mãn: "Khi nào thì em không để ý đến anh chứ?"
Tề Ngang đặt đũa xuống, người hơi ngả ra sau tựa vào lưng ghế sofa, cúi mắt nhìn cô, bộ dạng như đang xét xử tội phạm.
"Năm lớp 10, chẳng phải đã nói sẽ gặp nhau ở ngã tư gần trường sao?"
Trần Điền Điền ngẩn ra một lúc, không nhớ ra đoạn đó, rồi ngay sau đó bỗng nhiên chợt nhớ lại, đúng là cô từng hẹn ăn cơm với Tề Ngang.
Sau khi tách trường, cộng thêm việc gia đình xảy ra biến cố, Trần Điền Điền có một thời gian rất dài khép mình, không muốn nói chuyện, từ chối giao tiếp, tâm trạng lúc nào cũng buồn bã u uất mà không thể giải tỏa được.
Về sau, khi tinh thần khá hơn, có lần tan học đi ngang qua, cô thấy từ xa nhóm của Tề Ngang mặc đồng phục vest xanh đậm của Nhất Trung, vài cô gái trang điểm kỹ lưỡng, ai cũng mặc váy caro xinh xắn, cười nói vui vẻ trên đường. Lên cấp ba rồi, dường như mọi người bỗng trở nên trưởng thành, tiến gần hơn đến thế giới giải trí tự do của người lớn.
Cô đoán họ chắc chuẩn bị đi chơi đâu đó, mà đa phần mấy nam nữ trong nhóm cô đều không quen.
Cô dừng lại, siết chặt quai cặp cũ kỹ, lặng lẽ nhìn từ xa, ánh mắt dừng lại ở Tề Ngang đứng giữa nhóm người, vóc dáng thiếu niên cao gầy, nổi bật giữa đám đông, áo vest khoác hờ trên vai, nơ cố định sẵn trên cổ áo giữ chặt cà vạt xanh đậm, sơ mi trắng hơi nhàu, cả người toát lên vẻ bất cần và phóng khoáng. Trong khoảnh khắc ấy, cô suýt không nhận ra anh.
Rõ ràng chỉ là bước qua một mùa hè sau cấp hai, thế mà thiếu niên lớp 10 lại như bỗng lớn vọt, chiều cao vượt trội cùng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khiến cô cảm thấy giữa mình và họ là một khoảng cách xa vời, không còn đủ tự tin để bước đến gần như trước.
Họ đang học tập và sống trong môi trường tốt hơn, gặp được nhiều người thú vị hơn, chắc là không còn muốn chơi với cô nữa.
Tình bạn... vốn là một thứ gì đó rất mong manh.
Sau này, cô bất ngờ khi nhận được tin nhắn từ Tề Ngang, nói muốn hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Cô còn sợ là sẽ đến chỗ nhà hàng sang trọng nào đó, giờ thì cô không kham nổi nữa bèn hào hứng hỏi lại: "Cậu mời tớ hả? Cậu mời thì tớ nhất định đi!"
Bên kia trả lời: "Tớ từng để cậu trả tiền lần nào chưa? Thứ bảy gặp nhé."
Trần Điền Điền lúc đó còn mừng thầm, hóa ra họ vẫn chưa quên cô, người anh em cùng cảnh ngộ.
Chỉ tiếc đến hôm đó, cô lại bị sốt phải nhập viện, mấy ngày sau mới được xuất viện.
Trần Điền Điền vén tóc bên má, mỉm cười giải thích: "Hôm đó em bị ốm phải nhập viện, sau khi ra viện thì lại sợ anh giận, với lại vốn dĩ chúng ta không học cùng trường, em thấy lúc nào anh cũng có rất nhiều bạn bè bên cạnh nên cũng không dám trả lời nữa."
Thật ra sau hôm đó, mẹ cô Chung Chi đã tịch thu điện thoại của cô.
Bà bảo cô phải tập trung học hành, vì Tề Ngang không giống như cô.
Ở cái tuổi mười sáu còn ngây thơ và bỡ ngỡ nhất, Trần Điền Điền chưa hiểu rõ lòng người hay sự phức tạp của xã hội, cô chỉ là một đứa trẻ từ thị trấn nhỏ chuyển lên thành phố lớn học cấp ba.
Vậy mà lại đột ngột bị nhồi nhét cái gọi là sự khác biệt giai cấp.
Tề Ngang nhíu chặt mày, tay cầm đũa siết lại: "Bệnh nặng đến mức phải nhập viện sao? Anh nhớ trước đây sức khỏe em tốt lắm mà."
Trần Điền Điền không kể chi tiết về áp lực học tập nặng nề thời cấp ba, chỉ nói qua loa: "Hôm đó mưa liên tục mấy ngày liền, em bị cảm lạnh thôi."
Cô ăn một miếng thịt kho tàu, bị vị mềm mại béo ngậy bất ngờ làm cho đôi mắt sáng rực lên: "Giờ em ăn gì cũng được, không còn kén chọn nữa."
"Dễ nuôi hơn hồi trước nhiều rồi."
Hồi đó, Tề Ngang thường trêu cô là kén ăn như vậy sẽ tự làm mình chết đói.
Tề Ngang nhìn những món ăn trước mặt, bỗng dưng chẳng còn chút khẩu vị nào.
Hồi cấp hai, Trần Điền Điền chưa từng có một bữa ăn ra hồn, bếp ăn trường học bị một công ty bên ngoài thầu, để giữ giá cả hợp lý với mọi học sinh, đương nhiên họ phải cắt giảm chất lượng.
Món ăn thường nhạt nhẽo nên phần lớn thời gian hai người sẽ lén ra ngoài ăn ở một căn-tin nào đó gần trường hoặc đặt đồ ăn mang vào.
Lần trước đến nhà anh, Tề Ngang đã cố ý bảo nhà bếp nấu rất nhiều món với đủ khẩu vị vì không rõ cô thích gì, lúc đó anh còn tưởng cô ngại nên món nào cũng thử một chút. Giờ mới biết, là vì cô thật sự không còn kén chọn nữa.
Tề Ngang siết chặt cằm, nhìn cô cúi đầu ăn món rau xanh mà trước đây cô cực ghét, trong lòng bỗng thấy nghèn nghẹn.
Cô sống khổ như vậy sao?
Anh thà rằng cô vẫn cứ kén ăn như ngày xưa.
Còn mẹ cô đâu rồi? Không phải luôn cưng chiều cô lắm sao?
Trần Điền Điền vừa ăn vừa hơi mất tập trung, trong đầu chỉ quanh quẩn một suy nghĩ, tối nay ngủ thế nào đây?
Hôm mới đến, quản gia đã cố ý nhắc đến phòng ngủ của Tề Ngang, Trần Điền Điền theo phản xạ liền chọn ngủ ở đó, nếu không, để quản gia biết hai người mới cưới mà đã ngủ riêng thì không hay lắm.
Cô đã quen với việc ngủ một mình, do giấc ngủ không sâu, khi mới ở ghép từng bị tiếng về muộn của bạn cùng phòng làm tỉnh suốt. Cô cố chịu nửa năm, bác sĩ nói có dấu hiệu suy nhược thần kinh nhẹ, lúc đó cô mới cắn răng dọn ra ở riêng, dù tiền thuê nhà vượt cả ngân sách.
Bữa tối không nên ăn quá no, Trần Điền Điền vừa đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên thì...
Tề Ngang đã biến mất.
Anh rời đi từ khi nào? Sao im lặng vậy?
Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, trong phòng khách không thấy ai, bèn đứng dậy ôm theo con búp bê đi lên lầu, cửa phòng ngủ đang mở.
Cô khựng lại một chút rồi bước vào, thấy Tề Ngang đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn vào máy tính. Anh đã thay sang đồ mặc ở nhà đơn giản, chân dài vắt chéo, hiếm khi còn đeo kính gọng bạc, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu lên người đàn ông khiến anh toát lên vẻ điềm tĩnh, xa cách.
Tề Ngang nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, nhìn cô gái đang đứng ở cửa với nửa người bị che khuất sau con búp bê, chẳng biết đang nhìn gì, cũng chẳng nhúc nhích. Anh khẽ gọi: "Anh đã chuẩn bị nước tắm cho em rồi."
Trần Điền Điền hơi ngẩn ra, cảm thấy vừa bất ngờ vừa ngượng ngùng, rồi khẽ gật đầu: "Vâng."
Cô đặt búp bê lên giường, định đi tắm rồi mới mở ra xem sau.
Phòng ngủ được bố trí với ghế sofa và vài món nội thất đơn giản bên cạnh, toàn bộ ốp ván gỗ xám mang phong cách Ý hiện đại, một phòng thay đồ rộng lớn nối liền phía sau.
Chỉ có điều giữa giường ngủ và khu vực bàn trà không hề có vách ngăn, cùng nằm trong một không gian mở.
Trần Điền Điền theo thói quen ***** trước khi vào phòng tắm, cô liếc nhìn Tề Ngang một cái rồi lững thững lấy từ vali ra một bộ đồ ngủ sạch, cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo len mỏng bên trong và quần dài, bước vào phòng tắm.
Cô thử nước bằng ngón tay, nhiệt độ vừa đủ ấm, lại còn có hương thơm nhè nhẹ của tuyết tùng, mùi thông mát lạnh tỏa ra, khiến dây thần kinh như được xoa dịu.
Lâu rồi cô không ngâm mình như vậy, gần một tiếng trong bồn tắm, mặt cô đỏ bừng vì hơi nước, cả người nóng bừng và rã rời, cô sấy tóc thật khô rồi mới ra ngoài.
Vừa đi vừa vò tóc, cô ngồi xuống giường định mở món đồ chơi ra xem nhưng đầu óc lại đang nghĩ ngợi chuyện khác, loay hoay mãi vẫn không mở được bao bì.
Điện thoại rung lên.
Trần Điền Điền ngồi bệt dưới sàn, với lấy điện thoại xem thử, là tin nhắn của Khâu Lê gửi đến:【 Điền Điền! Suýt nữa thì quên cảm ơn cậu, Hoa Chấn vừa thông báo đầu năm sau mình có thể đi làm rồi! Cậu đang ở Bình Nghi à? Mình muốn mời cậu một bữa cảm ơn. 】
Trần Điền Điền hơi bất ngờ. Cô còn tưởng phải sau Tết Tề Ngang mới nhớ tới chuyện đó.
【 Vậy thì tốt rồi, còn mời cơm thì không cần đâu, dạo này mình hơi bận, khi nào gặp thì để mình mời cậu. 】
【 Được được! Gì cũng được, thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm, đúng là cứu mình một mạng TT 】
Trần Điền Điền không nhắn lại nữa.
Cô tắt điện thoại, tiếp tục cúi đầu mở gói hàng, lôi con búp bê trong hộp ra đặt bên cạnh giường, lấy điện thoại chỉnh góc cho ngay ngắn, chuẩn bị chụp ảnh.
"Điền Điền."
Trần Điền Điền bỗng nghe thấy giọng anh vang lên, liền giật mình quay đầu lại: "Hả? Gì vậy?"
Tề Ngang đóng máy tính lại rồi bước đến, ánh mắt dừng trên chiếc vali của cô vẫn chưa kịp gập lại, bên trong chỉ có vài bộ quần áo đơn sơ, đã cũ và phai màu, đó là tất cả những gì cô có trong những năm qua.
"Anh không có thói quen xấu gì đâu, ngủ cũng rất yên tĩnh, chắc sẽ không làm em mất ngủ."
Anh dời mắt đi, hỏi: "Bình thường mấy giờ em đi ngủ? Có giờ cố định không?"
Trần Điền Điền nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không có, trước nửa đêm thôi."
Tề Ngang ngồi ở mép giường, vai hơi cúi, hai tay chống đầu gối, cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, tay mân mê con búp bê. Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton trắng tinh, cổ áo để lộ xương quai xanh trắng nõn, viền cổ, cổ tay và ống quần đều có đường viền màu đen như những cánh bướm đen đang nở rộ.
Thời cấp hai, cấp ba cô luôn để tóc mái và tóc ngắn, lên cấp ba thì cô nuôi tóc dài, tóc dày khi gội xong trông rất bồng bềnh, gương mặt nhỏ nhắn như ẩn hiện sau mái tóc rủ xuống vai ở góc nhìn này, trông cô vừa trắng trẻo lại vừa ngây thơ.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, ánh mắt ngày càng trở nên sâu thẳm, không hề dời đi, thẳng thắn mà chăm chú nhìn cô, như đang vẽ lại từng đường nét gương mặt cô trong tâm trí.
"Ừm." Anh khẽ đáp một tiếng.
Tiện thể nói thêm như thể không cần thiết: "Ba anh thỉnh thoảng cũng về đây ở, ở ngay phòng bên cạnh nên hai ta đừng quá xa cách."
"Ồ."
Trần Điền Điền ngẩng đầu nhìn anh, vô thức hỏi: "Phòng này cách âm tốt không?"
"Khá tốt đấy, sao thế?"
Tề Ngang vừa dứt lời thì bỗng nhận ra cô đang nghĩ gì.
Ánh mắt hai người va vào nhau trong không khí, chỉ vài giây sau, Trần Điền Điền quay mặt đi, đặt búp bê lên ghế sofa bên cạnh rồi loay hoay mặc thêm bộ quần áo tặng kèm cho nó, động tác vụng về, ánh nhìn cũng không biết nên đặt vào đâu.
Ánh mắt Tề Ngang ánh lên ý cười, lười nhác ngả người ra sau, chăm chú nhìn bóng lưng cô.
"Lại đây." Tề Ngang gọi, vẫy tay về phía cô.
Trần Điền Điền quay lại, nhìn động tác giống như lúc gọi thú cưng, cố tình không nhúc nhích, ngồi yên trên sofa.
"Gì vậy?"
Tề Ngang lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen từ ngăn tủ đầu giường, bước chậm rãi đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô, khuỷu tay đặt lên đầu gối, anh mở hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn.
Là hai chiếc nhẫn kim cương hồng giống nhau, viên kim cương được cắt gọt rất tinh xảo, lấp lánh dưới ánh đèn.
Anh cúi đầu, lấy ra một chiếc, tự nhiên cầm tay cô đặt lên lòng bàn tay mình, đeo vào ngón áp út cho cô.
Kim loại hơi lạnh nhưng lực nắm tay của anh lại rất nhẹ, mang lại cảm giác như được nâng niu vô cùng.
Ngón tay Trần Điền Điền khẽ run, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn từ từ trượt vào ngón tay, nhẫn rất đẹp, chỉ cần nhìn kiểu dáng là biết đắt tiền.
"Đeo chơi thôi mà." Tề Ngang ngẩng đầu, đưa chiếc nhẫn còn lại cho Trần Điền Điền, ra hiệu bảo cô đeo cho anh.
"Ít nhất cũng phải để người ta biết là em đã kết hôn rồi chứ."
Lúc đó Trần Điền Điền mới chợt nhận ra có lẽ anh đang hiểu lầm rằng cô không muốn xuất hiện trong thế giới của anh, khiến anh cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương.
"Ừm."
Cô nhận lấy chiếc nhẫn, đeo cho anh rồi đột nhiên chủ động hỏi: "Muốn làm không?"
Tề Ngang đưa tay lên che mắt cô rồi đứng dậy, hai tay đút túi, thả một câu nhẹ bẫng: "Ngủ thôi."
Trần Điền Điền vẫn cúi đầu, tay mở ra rồi nắm lại, cảm giác là lạ với chiếc nhẫn lạnh lẽo và cứng cáp trên ngón tay, vẫn chưa quen.
Cô đứng dậy, trong đầu lại bắt đầu nghĩ ngợi.
Cũng đúng, anh nổi tiếng như thế ở trường, chắc hẳn không thiếu những cô gái dáng đẹp tình nguyện lao vào lòng, sao lại để mắt đến một người như cô chứ.
Trần Điền Điền mở tủ lôi ra một chiếc gối nhỏ, là gối cô tự mang theo. Từ hồi đại học cô đã luôn mang chiếc gối này theo bên mình, nó đã gắn bó với cô rất nhiều năm rồi.
Cô đặt nó lên giường, về phía bên kia, giọng Tề Ngang không rõ cảm xúc vang lên: "Làm gì đấy?"
Trần Điền Điền ngẩng lên nhìn anh, rồi lại cụp mắt xuống, nói: "Em quen rồi, phải nằm cạnh gối mới ngủ được."
Cô thích nằm nghiêng, quay về phía cửa nên chiếc gối chỉ có thể để giữa hai người.
Cô lại giải thích: "Nếu không là không ngủ được."
Nói xong, chính cô cũng cảm thấy cái lý do đó giống như đang ngụy biện vụng về.
Nhưng cô thực sự không thể ngủ được nếu không có cảm giác an toàn, cô hay gặp ác mộng, bác sĩ nói là do giấc ngủ của cô quá thiếu cảm giác an toàn.
Tề Ngang không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay đi, nằm xuống.
Khi vừa đắp chăn, anh lập tức ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của dầu gội, là mùi từ chăn cô mang đến, mùi chanh rất dễ chịu như bao trùm lấy toàn thân anh trong tích tắc khi nằm xuống.
Anh kéo chăn lên, trong đầu hiện lên gương mặt cô lúc ngẩng đầu nhìn anh, chính là gương mặt anh từng mơ về vô số lần.
Một luồng điện chạy dọc qua tim, ngực nóng bừng, phản ứng sinh lý bắt đầu trỗi dậy, cả người anh cứng đờ trong chốc lát rồi nhanh chóng kéo chăn che phần dưới, lặng lẽ nằm im.
Tắt đèn, cả phòng tối đen chỉ còn ánh đèn mờ từ bên ngoài rọi vào qua cửa sổ khiến căn phòng không hoàn toàn tối hẳn.
Trần Điền Điền chẳng hay biết gì, cô nằm xuống ở phía bên kia, kéo chăn rồi nằm nghiêng về phía cửa, đúng thói quen của cô.
Tề Ngang nằm ngửa, dáng ngủ ngay ngắn, đúng như lời anh nói, không có thói quen xấu nào.
Trần Điền Điền quấn chăn kín đến cổ, ôm gối trong lòng, cảm thấy rất dễ chịu.
Không biết anh còn hút thuốc không, trên bàn vẫn còn một bao Trung Hoa mềm, chỉ còn hai điếu, lúc cô bước vào phòng đã thấy rồi.
Nghĩ tới đó, cô dần lim dim, mắt nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ.
Tề Ngang thì vẫn còn thức khá lâu, sau khi cảm nhận được cô đã ngủ sâu, anh chỉ lặng lẽ nhắm mắt.
Rất muốn đi tắm nước lạnh nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc, anh biết giấc ngủ của Trần Điền Điền rất nông.
Chỉ đành gồng mình chịu đựng, phản ứng cơ thể quá mạnh khiến đầu óc không thể nào trống rỗng nổi.
Một lúc sau, anh khẽ nghiêng đầu, nhìn cô gái đang ngủ bình yên, ôm gối quay về phía anh, lòng mới dần dần lắng lại.
Vài giây trôi qua, trong căn phòng tối đen tĩnh lặng, một giọng nói khẽ khàng gần như không thể nghe thấy vang lên: "Trần Điền Điền, dù em không yêu anh cũng không sao."
Anh sẽ đối xử thật tốt với em.
...
Nửa đêm, Trần Điền Điền bỗng dưng tỉnh dậy, không phải vì bị đánh thức mà là đang mơ dở chừng thì bất chợt bị một cơn đau nhói khó hiểu làm cho tỉnh.
Cô lơ mơ mở mắt, đưa tay ra khỏi chăn, theo phản xạ sờ lên trán mình.
Nóng quá.
Có lẽ là do tối qua ngủ trên ghế sofa, hôm nay lại đứng ngoài trời đợi xe, trúng gió rồi bị cảm lạnh.
Trần Điền Điền mở mắt nhìn trong im lặng, cảm nhận từng cơn đau đầu nhói lên, tuy không quá dữ dội nhưng liên tục khiến người ta khó chịu, dù vậy cô vẫn chịu được. Trước đây, lúc đang học hoặc đi làm thêm, có bị bệnh bất chợt, cô cũng có thể bình tĩnh vượt qua.
Lâu dần, cô cũng cảm thấy như bản thân mình là thép là đồng, nếu không thì cũng coi như bệnh tật là điều bình thường, không có gì đáng than thở, chịu được thì qua.
Cô hơi xoay người, liếc sang bên cạnh nhìn Tề Ngang đang ngủ.
Ánh sáng mờ mờ từ thiết bị điện trong phòng phản chiếu vẽ nên những đường nét khuôn mặt anh trong đêm. Nhịp thở của anh đều đặn, nhẹ nhàng, hòa cùng những cơn đau âm ỉ của cô, tựa như làm dịu đi phần nào cảm giác khó chịu.
"Làm sao thế?" Tề Ngang mở mắt, khẽ cử động, giọng nói khàn đặc vang lên trong bóng tối, hướng về phía cô.
Trần Điền Điền quay đầu lại nhìn anh, giọng nhẹ như gió thoảng: "Xin lỗi, em làm anh tỉnh à?"
"Sao em lại tỉnh?" Anh liếc nhìn đồng hồ, ba giờ sáng, nheo mắt mở đèn ngủ đầu giường rồi khẽ hắng giọng hỏi tiếp: "Em quen ngủ bật đèn à?"
Trần Điền Điền lắc đầu: "Không phải."
Tuy cô không thích cô đơn, cũng chẳng ưa bóng tối nhưng lúc ngủ lại không chịu được ánh sáng chiếu vào mắt, sẽ không thể nào ngủ được.
Cô do dự một lát rồi áy náy nói: "Chắc em bị sốt nhẹ rồi... đầu hơi đau, chắc do lúc ở nhà hát kịch vừa lạnh vừa nóng nên bị cảm."
Cô định ngồi dậy, luống cuống hỏi: "Có thuốc cảm không? Để em tự ra ngoài lấy..."
Câu nói bất chợt bị ngắt giữa chừng, hành động cũng bị chặn lại, một bàn tay rộng và ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán cô, cảm giác dịu dàng ấy khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng cô.
Cô nghe anh khẽ thở phào, giống như đang tự lẩm bẩm: "Chắc chỉ là sốt thôi."
Nói xong, anh bước xuống giường, đi ra ngoài lấy hộp thuốc, quay lại ngồi bên mép giường, đưa cho cô một chiếc nhiệt kế: "Đo thử xem, muốn uống thuốc viên hay thuốc pha?"
Trần Điền Điền ngậm nhiệt kế, lí nhí trong miệng: "Thuốc pha."
Tề Ngang không nói thêm gì, lập tức ra ngoài lần nữa, bước chân thoáng vội vàng.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ dịu nhẹ, cô vô tình ngậm phải nhiệt kế một chút, ánh mắt hướng ra phía cửa sổ sát đất.
Dưới lầu vẫn sáng đèn đêm, cô lờ mờ thấy tuyết đang rơi nặng hạt trở lại.
Không giống bất kỳ đêm đông nào cô từng trải qua trước đây.
Máy điều hòa trong phòng thổi ra luồng khí ấm áp, bóng người qua lại thấp thoáng, Trần Điền Điền lại cuộn mình vào chăn, lặng lẽ nằm xuống.