Vào Đông - Đào Nhân

Chương 32

Hạ Gia Nhuận nhìn chằm chằm Tề Ngang, cau mày: "Tôi chọc gì cậu à?"

Tề Ngang cúi đầu chơi bóng trong tay, nghe tiếng mới chậm rãi ngước mắt lên, liếc anh ta một cái.

"Ờ, chỉ đơn giản là thấy ngứa mắt thôi."

Nói xong xoay người, tay nắm bóng bước về phía đội đỏ, giọng nói để lại sau lưng vừa ngông nghênh vừa kiêu ngạo, âm cuối kéo dài với chất lười biếng quen thuộc: "Sao, không dám đấu à?"

Hạ Gia Nhuận liếc nhìn đám con trai đứng cạnh, cũng vừa nghe xong câu của Tề Ngang thì mấy người kia lập tức nhao nhao hùa theo, chẳng ai sợ chuyện to, chỉ mong có trò vui để xem.

Trong đám này có không ít nam sinh quen biết Tề Ngang, được chơi bóng chung một đội với anh thì còn gì bằng, biết đâu còn nhân cơ hội này mà thân thiết thêm một chút.

Những người quen anh càng nhận ra rõ ý giễu cợt trong lời nói của Tề Ngang, sự khiêu khích cũng không hề che giấu chút nào.

"Ủa gì vậy, mới nãy không phải còn gân cổ đòi đấu hả? Anh Ngang vừa tới cái đã co vòi? Cho tụi bây làm người thế vai còn là nể mặt đấy."

"Thua thì sao nhỉ? Chạy tr.ần tru.ồng quanh sân trường một vòng đi? Trời lạnh thế này, chắc cũng thấy nóng người thôi."

Mấy câu đó khiến gân xanh trên trán Hạ Gia Nhuận giật giật, anh ta nghiến răng nói: "Đấu thì đấu! Ai sợ ai, đừng có thua rồi khóc."

Không biết có phải do bên này căng thẳng quá không, đúng lúc trưa người qua lại nhiều, gần trường Đại học Nghi, người đông nườm nượp, bầu không khí sục sôi khiến đám đông bắt đầu chú ý tụ lại.

Ngoài hàng rào sân bóng, có mấy nam nữ sinh viên vừa ăn trưa xong đang quay về, ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Mấy sinh viên ngành truyền thông vác máy quay đi quay cảnh cũng tinh ý nhận ra có chuyện gì đó đang diễn ra, lập tức mở máy ghi hình.

Trời dù âm u nhưng giữa trưa bỗng chốc lại rẽ mây thấy nắng, tia nắng gay gắt từ sau lớp mây đen chiếu xuống khiến cả sân bóng như bừng sáng. Ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên vai mấy cậu trai đứng giữa sân khiến hình ảnh ấy trở nên sống động và sắc nét hơn bao giờ hết.

Hai đội vào vị trí, khi tiếng còi vang lên, bóng được truyền về tay đội đỏ.

Tề Ngang lúc đến vốn không định tham gia, trên người chỉ mặc mỗi áo hoodie đen, quần dài đen, không có đồng phục đội đỏ, cả hình dáng lẫn thần thái đều không giống người đến để thi đấu.

Anh cao ráo lại còn đẹp trai, giữa đám đông lộn xộn lúc nào trông cũng nổi bật nhất, anh khẽ nghiêng đầu chuyền bóng cho Lý Kha, khóe mắt liếc sang một cái, Lý Kha lập tức hiểu ý Tề Ngang, cậu ấy nhếch môi cười rồi lại chuyền bóng cho người bên cạnh.

Hồi cấp ba, Tề Ngang chơi bóng rổ rất khá nhưng anh lại thích bóng chuyền mang đậm tính "bạo lực mỹ học" hơn, cảm giác giống như trút giận, có chút ngạo mạn đầy áp chế. Anh chơi bóng rổ chủ yếu vì ở trường, người ta chơi bóng rổ và bóng bàn nhiều, sân bãi cũng rộng rãi hơn.

Chức đội trưởng đội bóng rổ ở cấp ba cũng là bị ép nhận chứ bản thân anh chẳng mấy khi tập luyện nghiêm túc, ba hôm đánh cá hai hôm phơi lưới, chỉ dựa vào kỹ thuật mà gắng gượng làm suốt hai năm. Huấn luyện viên từng nói, với chiều cao và kỹ thuật như vậy mà không theo con đường chuyên nghiệp thì tiếc thật, nếu được đào tạo từ nhỏ, chắc chắn tiền đồ rộng mở.

Bên cạnh có một cậu nam sinh bị lôi xuống sân thay người, thấy tình hình bên này bỗng nghiêm túc hẳn, dù đã rời sân cũng không nỡ đi, đứng bên cạnh vừa gặm chiếc bánh mì kẹp trứng nguội ngắt vừa lẩm bẩm định hỏi người bên cạnh xem Tề Ngang là ai.

Còn chưa kịp mở lời, vừa quay đầu lại thì đã thấy dãy hàng rào sắt phía sau có đông đảo một hàng nữ sinh, lần đầu thấy cảnh tượng này, cậu ta bị dọa đến giật nảy mình, tròn xoe mắt, đến bánh mì cũng quên nuốt.

"Cậu là sinh viên trường đại học Nghi đúng không? Ngay cả Tề Ngang cũng không nhận ra à, học thạc sĩ năm hai ngành Quản trị Kinh doanh đấy. Anh ấy ấy hả, bình thường như bóng ma, ngoài các môn chuyên ngành ra thì gần như không thấy mặt."

Cô gái tóc ngắn chu môi, tỏ rõ vẻ không hài lòng: "Anh ấy cũng hay thật, độc thân sáu năm trời, không thấy tiếc thanh xuân đại học không yêu đương sao? Sao không thử hẹn hò với tớ nhỉ."

Cô gái bên cạnh vừa cầm điện thoại chụp ảnh vừa cười: "Thế sao cậu không đi tỏ tình đi? Ai biết cậu là ai chứ."

Cô tóc ngắn nhún vai: "Ai mà dám tỏ tình với anh ấy chứ, nghe nói từ chối người ta lạnh lùng lắm... Nhưng mà nếu được làm bạn gái của anh ấy chắc chắn sẽ cực kỳ có cảm giác an toàn luôn. Tớ còn nhớ trước có người lấy danh nghĩa hội sinh viên nhắn tin hỏi anh ấy giờ họp, anh ấy chỉ trả lời đúng cái giờ thôi, người ta lại hỏi tòa nhà Văn học ở đâu, ảnh thẳng tay không thèm trả lời nữa."

"Tớ có thể tưởng tượng được lúc đó tâm trạng của anh ấy kiểu——'Ông đây là bản đồ chắc? Hỏi ông đây làm gì?'"

"Qua hai ngày sau, cô gái đó phát hiện mình đã bị anh ấy xóa khỏi danh sách bạn bè WeChat."

"Trời má, nếu bạn trai tớ mà như vậy thì chắc tớ hạnh phúc đến phát khóc mất. Nam đức đúng là liệu pháp làm đẹp tốt nhất của đàn ông, mà thật ra thì anh ấy cũng chẳng cần mấy thứ đó."

"Không tưởng tượng nổi bạn gái sau này của anh ấy sẽ thế nào nữa, ảnh sạch sẽ giữ mình đến mức phát khiếp, kiểu này chắc chỉ có liên hôn thương mại thôi quá?"

"Khó nói lắm, chẳng phải có tin đồn ảnh có một 'ánh trăng sáng' à, biết đâu lại là thật."

"Thế thì chắc cô ấy phải "trắng" (trong sáng) dữ lắm."

Vì chỉ là trận bóng giao hữu nên người tham gia ở sân bóng rổ ngoài trời của trường cũng chỉ là mấy người tụ lại, đến cả đồng hồ tính giờ cũng không dùng.

Lúc trận đấu bắt đầu, Hạ Gia Nhuận nhìn quanh thấy có quá trời người đứng xem, thậm chí còn có người giơ điện thoại quay phim, cả người căng thẳng thấy rõ.

Anh ta không ngờ lại có nhiều người như vậy, không cần đoán cũng biết là đến vì ai.

Nếu trận này mà thua thì tiêu thật rồi, chắc tin đồn sẽ lan khắp cả mạng, còn mặt mũi nào nữa chứ?

Nghĩ đến đây, anh ta dán chặt mắt vào quả bóng vừa được tung lên, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Trong lúc đối phương vừa bật nhảy tranh bóng, anh ta cũng nhảy lên, vai va mạnh vào vai người bên cạnh khiến bóng bật ra, chẳng ai chạm được, nó nảy mấy cái trên mặt sân rồi rơi ngay vào tay Tề Ngang.

Tiếng bàn tán xung quanh còn chưa kịp lắng xuống, Tề Ngang đã liếc sang bên kia, vỗ bóng đều đều, đôi mắt đen láy đầy bình thản nhìn chằm chằm đối thủ đang cúi thấp người thủ thế, tốc độ dẫn bóng ngày càng nhanh, bóng qua lại giữa hai bên người như thể có quỹ đạo riêng.

Hạ Gia Nhuận lập tức lao đến, mắt không rời trái bóng, phòng thủ rất chặt.

Tề Ngang cúi đầu, bất ngờ làm động tác giả chuyền bóng cho Lý Kha bên cạnh, Hạ Gia Nhuận thót tim, nghiêng người định chặn thì hụt hẳn, trượt qua một bên.

Chưa kịp phản ứng gì thêm thì Tề Ngang đã lách qua người anh ta, tận dụng lợi thế chiều cao vượt trội, đột ngột dừng lại rồi bật nhảy ném bóng. "Bộp" một tiếng vang dội, có lẽ do chấn thương từ hồi chơi bóng chuyền để lại nên lực ở cổ tay của anh rất mạnh, đến cả vành rổ rỉ sét cũng rung lên tạo ra âm thanh chói tai.

Phía sau lập tức vang lên những tiếng reo hò rộn ràng, không khác gì một trận đấu bóng rổ quy mô lớn trong trường.

Tề Ngang cười thoải mái, liếc nhìn đồng đội ở xa đang xoa vai vì bị va chạm, giọng điệu nhẹ hều:
"Cậu giành bóng với cậu ta làm gì? Nhường cho người ta đi chứ, nhìn xem cậu ta sốt ruột đến mức nào rồi. Lát nữa đừng gây ra lỗi là được, tụi mình đâu có trọng tài."

Nam sinh kia đưa hai ngón tay lên trán, làm một cái chào kiểu Mỹ, giọng cũng lười nhác chẳng nghiêm túc gì: "Biết rồi, anh Ngang."

Anh hoàn toàn không xem trận đấu này là chuyện nghiêm túc, chỉ đơn giản là muốn trêu chọc đối phương cho vui.

Lối chơi bóng mang đầy ý trêu người, thái độ coi thường như dắt chó đi dạo khiến cả người Hạ Gia Nhuận như bị đè nén bởi cơn giận bốc lên không kìm nổi.

Động tác của anh ta dần trở nên quyết liệt hơn.

Khi Hạ Gia Nhuận bắt được bóng, phía trước bị Lý Kha chặn đường, anh ta nghiến răng, bất đắc dĩ chuyền bóng cho đồng đội bên cạnh.

Đồng đội không ngờ anh ta lại chuyền, đứng ngây người một lúc, chỉ kịp trơ mắt nhìn bóng sắp rơi xuống đất thì bị Tề Ngang từ bên cạnh bất ngờ lao đến cướp mất.

Anh nghiêng đầu, liếc người ta cười nhạt, hạ thấp người dẫn bóng vài nhịp rồi bụp một tiếng, bóng gọn gàng vào rổ đội đỏ, kỹ thuật nhanh nhẹn gọn gàng đến mức cả sân không ai kịp phản ứng.

"Đậu má! Quá đỉnh luôn!!"

Bên ngoài sân bóng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, như thể vừa có thêm cả dàn cổ đông viên miễn phí, người không biết còn tưởng là đội đối thủ mời đến để tạo khí thế.

"Mẹ kiếp cậu bắt bóng đi!!!! Mù rồi à????!!!!" Hạ Gia Nhuận gào lên, mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra.

Không biết có phải trận đấu này lan truyền đến trong trường hay không mà xung quanh sân bóng người xem càng lúc càng nhiều.

Có lẽ nhận ra hứng thú của Tề Ngang nhạt dần, không thích bị quá nhiều người vây xem, đội đỏ bắt đầu dồn sức muốn tấn công nhanh để kết thúc trận đấu. Cả đội đỏ gần như dồn hết ánh mắt vào quả bóng và Tề Ngang, chỉ cần phối hợp nhịp nhàng với động tác của anh thì hầu như không có khả năng mất điểm.

Hạ Gia Nhuận chớp thời cơ cướp được bóng từ tay số 3 đội đỏ, phía trước có mấy người chặn lại, bốn phía đều bị vây kín, anh ta ôm quả bóng rổ chặt đến mức không buông tay. Qua vai mấy người phía trước, anh ta lờ mờ nhìn thấy Tề Ngang đang đứng một mình ngoài vạch ba điểm, vẫn với dáng vẻ lười biếng nhàn nhã như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn đối lập với hình ảnh mệt bở hơi tai của anh ta.

Trong lòng vừa tức giận vừa không hiểu nổi.

Mình có chọc gì cậu ta đâu? Khó chịu thì cũng đừng nhắm thẳng vào mình chứ???

"Thằng kia tưởng quả bóng là gối ôm chắc????"

"Vãi, ai đây? Chơi dở thế mà cũng đú đánh với Tề Ngang, rõ ràng Tề Ngang nhường mấy quả rồi, gần như chuyền tận tay mà vẫn đánh kiểu gì ra nông nỗi này."

"Không có trọng tài, chắc anh Ngang đang đùa cợt thôi, ai mà khiến anh ấy khó chịu thế?"

Mồ hôi trên trán Hạ Gia Nhuận túa ra không ngừng, anh ta cắn chặt răng, suýt nữa nghiến gãy cả hàm. Trong cơn điên tiết, anh ta nhắm mắt ném mạnh quả bóng về phía Tề Ngang.

Cơ thể đã mệt rã rời, đồng đội thì không theo kịp nhịp độ, suốt trận chỉ có mình anh ta chạy liên tục, lực ở tay cũng gần như cạn kiệt.

Giống như một con chó bị dắt chạy vòng vòng, nỗi nhục nhã này thật sự nuốt không trôi.

Vậy mà Tề Ngang lại như chẳng hao tổn tí sức lực nào, mỗi lần úp rổ đều dùng toàn lực, vẫn giữ được dáng vẻ kiêu ngạo, coi thường đối thủ như thể kẻ mạnh đang chơi đùa kẻ yếu.

Bóng được anh dễ dàng bắt gọn trong tay, Tề Ngang nhún vai, bật cười nhẹ: "Hay là tặng cậu một quả nhé? Đừng để người ta nói tôi bắt nạt người yếu đấy."

Nói xong, Tề Ngang nhẹ nhàng đứng ở ngoài vạch ba điểm, vượt qua cả đám đối thủ rồi trực tiếp ném bóng vào rổ, "bụp" một tiếng, bóng bật lên nảy trên mặt đất.

Âm thanh ấy vừa vang lên, mấy đồng đội bên cạnh cũng cười cười, lập tức thả lỏng bước chân mà tản ra.

Không cần còi thổi, trận đấu kết thúc rồi.

Tề Ngang cúi người nhặt quả bóng rổ dưới đất lên, xoay vài vòng trên đầu ngón tay thì nghe thấy bên kia có tiếng nói bị đè nén vì không cam lòng.

"Tôi quen cậu à? Tôi khi nào chọc giận cậu rồi?"

"Tôi xin lỗi." Anh ta cố nén lửa giận ngút trời, hạ giọng xuống.

Tề Ngang hơi nhướng mí mắt, một tay cầm bóng, ánh mắt đen thẫm nhìn thẳng vào anh ta, ánh nhìn đầy vẻ chế giễu.

Thứ mà Trần Điền Điền thích... là cái loại này sao?

Anh nhẹ nhàng nhấc cổ tay lên lộ ra chiếc đồng hồ mà bình thường chưa bao giờ tháo ra, vừa rồi bị Hạ Gia Nhuận cố ý ném trúng, mặt kính có chút nứt vỡ.

Cổ tay nhẹ xoay, đầu ngón tay phát lực, quả bóng rổ trong tay như quả cầu lửa bay thẳng về phía cổ tay của Hạ Gia Nhuận với tốc độ cực nhanh.

Đối phương không kịp phản ứng, trong khoảnh khắc đó xương tay như thể bị đập nát trong lớp da thịt, cơn đau dữ dội khiến năm ngón tay anh ta tê rần, cánh tay không còn sức lực, mềm nhũn buông thõng như thể bị phế.

Trên cổ tay, sợi dây đỏ có đính chuỗi hạt may mắn cũng bị quả bóng nện vỡ, có lẽ vì dính chặt vào nhau nên mảnh vỡ của chuỗi hạt vẫn cuốn theo sợi dây đỏ, những mảnh gỗ sắc nhọn đâm sâu vào da thịt, rạch ra một vết máu.

Hạ Gia Nhuận nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay đang run rẩy của mình, đau đến mức hít vào một hơi lạnh, trán bắt đầu túa mồ hôi, quỳ rạp xuống mặt đất, đến chạm vào tay bị thương cũng không dám.

Anh ta liếc thấy chuỗi hạt may mắn đã vỡ, vừa đau vừa bực, hít vào một hơi rồi tiện tay ném sợi dây đỏ xuống đất với vẻ ghét bỏ. Ngón tay ấn lên vết thương vừa bị rạch, đau đến mức như mạch máu muốn nổ tung.

"Mẹ nó, mày bị thần kinh à!?" Hàng lông mày của Hạ Gia Nhuận giật liên hồi, giận đến không thể kìm nén, nhìn chằm chằm vào Tề Ngang, giọng đầy lửa giận.

Đám người đứng xem cũng hơi sững lại trước cảnh này, bắt đầu xì xào bàn tán.

Có lẽ không ai ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà Tề Ngang lại chơi rắn tay như thế, ném thẳng bóng rổ vào cổ tay người ta.

Tề Ngang nhìn anh ta không chớp mắt, vẻ mặt lãnh đạm: "Mày làm được gì tao? Tao cố tình đấy, đánh mày thì sao?"

...

Vài nam sinh bên cạnh thấy tình hình không ổn vội vàng kéo Hạ Gia Nhuận rời khỏi sân bóng.

Có thể làm gì chứ? Thật sự cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi.

Hạ Gia Nhuận vừa ôm cổ tay vừa ngoái đầu lại, ánh mắt đầy hung hăng nhìn về phía bên kia, một nam sinh cúi đầu thấp giọng nhắc nhở: "Nhịn đi, cậu còn muốn yên ổn học ở Bình Nghi thì nhịn đi, Tề Ngang không phải là người tụi mình có thể động vào được, cậu đã đụng đến cậu ta lúc nào đấy?!"

Vừa bị lôi vừa bị kéo rời khỏi sân bóng, bên kia Lý Kha cũng vội vàng khoát tay ra hiệu giải tán, lớn giọng nói: "Giải tán, giải tán đi, có gì hay mà nhìn! Đùa giỡn thôi, đừng có mà quay clip lung tung!"

Chỉ có Tề Ngang vẫn đứng yên như núi, thản nhiên cúi đầu liếc đồng hồ đã hỏng, bực bội tháo xuống nhưng chợt nghĩ đến hình xăm ở cổ tay, anh lại vô cảm đeo đồng hồ lên như cũ, khóe mắt vẫn không rời khỏi sợi dây đỏ nằm yên trên mặt đất phía xa.

Sợi dây đỏ cùng với hạt may mắn vỡ nát nằm chỏng chơ giữa sân bóng rộng lớn, nhỏ bé và mờ nhạt như một món rác bị vứt đi, không ai quan tâm, cũng chẳng mấy ai để ý.

Tề Ngang quay lưng, sải bước rời khỏi sân bóng không chút do dự nhưng vừa đến cửa, anh bỗng khựng lại rồi quay đầu đi ngược lại, cúi người nhặt sợi dây đỏ ấy lên bỏ vào túi áo.

Từ xa, Lý Kha nhìn thấy anh cúi người nhặt gì đó bèn cất giọng gọi, chờ anh đi tới thì lưỡi khẽ một tiếng: "Lần sau không gọi cậu đến chơi nữa đâu. Cậu vừa xuất hiện là cả đám bu lại như ong, cậu vừa nhặt gì đấy? Cậu quen thằng Hạ Gia Nhuận đó à?"

Cậu ấy cũng là vừa nãy nghe người khác gọi tên mới biết tên người kia là Hạ Gia Nhuận.

Với thái độ của Tề Ngang, cậu ấy thật sự không tin là Hạ Gia Nhuận chưa giết ba mẹ anh.

Tề Ngang lấy sợi dây đỏ trong túi ra, không chỉ hạt may mắn bị vỡ mà dây cũng bị bẩn, dính đầy bùn đất, nhìn chẳng khác gì thứ vừa bị lôi ra từ thùng rác.

Lý Kha liếc mắt một cái liền nhận ra đó là đồ của Hạ Gia Nhuận, ngẩn người rồi co rút khoé miệng: "Cậu... cậu lấy trộm đồ của người ta làm gì vậy?"

Sắc mặt Tề Ngang lập tức trầm xuống, mắt lạnh như băng, không nói lời nào chỉ lặng lẽ đi ra ngoài. Vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin cho Trần Điền Điền: 【 Anh thua rồi, dỗ anh đi. 】

Bình Luận (0)
Comment