Tề Ngang nhìn đồng hồ, Trần Điền Điền tắm lâu hơn bình thường cả một tiếng đồng hồ, anh đứng ngoài cửa phòng tắm nghe động tĩnh bên trong, thậm chí còn nghi ngờ liệu cô có bị ngạt trong đó hay không.
Hạ tay xuống rời mắt khỏi đồng hồ, đúng lúc ấy cửa kính phòng tắm được đẩy ra.
Trần Điền Điền ngẩng đầu lên, thấy người đứng trước cửa, theo bản năng lùi lại một bước.
"Anh đứng đây làm gì vậy?"
Tề Ngang khoanh tay, bình thản dùng đầu ngón tay chạm vào chỗ má vừa bị cô hôn, cúi mắt, giọng thản nhiên hỏi: "Không định giải thích à?"
Trần Điền Điền ôm bộ quần áo đã thay, cúi đầu đi lướt qua anh, tóc còn ướt sũng, ướt cả vai áo. Cô nhét quần áo vào máy giặt rồi đi tìm máy sấy tóc.
"Em đã xin lỗi rồi mà."
Còn muốn thế nào nữa.
Tề Ngang tức đến bật cười.
Anh cắm điện cho cô, chiếc máy sấy nhỏ công suất không lớn, tiếng vo ve cũng không quá ồn.
"Không phải chứ, em vô duyên vô cớ hôn anh mà chỉ nói câu xin lỗi là xong à?"
"Vậy nếu đổi lại là anh thì sao?"
Trần Điền Điền ngẩng đầu, máy sấy còn kêu ù ù bên tai, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn anh không chớp.
Bộ dạng như thể đang nói: "Vậy thì anh hôn đi."
Khiến Tề Ngang không khỏi nhớ đến trước kia.
Anh quay đầu đi, sau đó lại quay lại nhìn cô, không nói gì thêm.
Anh muốn nhắc nhở là từ khi hôn anh Trần Điền Điền đã vượt qua ranh giới "chỉ là bạn", là do cô vượt qua trước.
Bề ngoài thì vẫn giả vờ làm bạn nhưng thật ra đã không thể nữa.
Nghĩ vậy, anh cầm lấy máy sấy giúp cô sấy phần tóc phía sau nơi cô không tự làm được. Tóc Trần Điền Điền rất dày, mỗi lần gội xong đều bông lên như tóc xoăn nhẹ, phải đến hôm sau mới suôn mượt mềm mại, trông ngoan hiền hơn.
Trần Điền Điền cảm giác từng ngón tay ấm nóng của người đàn ông lướt qua da đầu mình, cảm giác ấy át cả sức gió của máy sấy khiến da đầu căng lên, điện giật lan xuống tận sống lưng, vừa nhột vừa ngứa.
"Em lúc nãy... không cố ý đâu, chỉ là đầu óc em đột nhiên bị chập mạch chút thôi, anh không giận chứ?"
Trần Điền Điền vừa nói vừa mang bộ dáng của một cô gái "lỡ làm bậy rồi còn giả vờ ngây thơ", khiến người ta không nỡ trách.
Tề Ngang "ừm" một tiếng, giọng điệu thong dong: "Dù sao thì người chịu thiệt cũng đâu phải anh."
Trần Điền Điền cúi đầu, ngón tay xoắn lấy vạt áo ngủ trắng bằng vải cotton, vụng về nghịch ngợm. Đợi tóc khô hẳn, cô nghe thấy Tề Ngang đang gọi điện thoại cho ai đó đặt lịch sửa máy tính vào trưa mai sau khi tan học.
Lúc này, Trần Điền Điền mới để ý chiếc laptop của anh bị đặt úp mặt xuống trên bàn trà, màn hình tối đen, bên cạnh còn có cái bình nước là thủ phạm gây chuyện đang nằm lăn lóc dưới đất.
"Em muốn ăn gì?" Tề Ngang vừa đặt lịch hẹn xong đã quay sang hỏi cô.
Trần Điền Điền đứng lên đi xuống bếp, trong đầu vẫn quanh quẩn về nụ hôn ban nãy khiến cô vô thức tránh ánh mắt anh. Vì muốn né tránh, bước chân cô cũng vội vàng hơn: "Em muốn ăn mì, để em tự nấu cũng được, anh có ăn không?"
Mì nước đơn giản, thả thêm quả trứng gà.
Bữa trưa ăn lẩu cay quá, dạ dày cô vẫn còn khó chịu.
Tề Ngang đứng phía sau, nhướng mày: "Em biết nấu mì cơ à?"
Trần Điền Điền lí nhí đáp: "... Không đến nỗi ngay cả nấu mì cũng không biết."
Nói xong, cô quay người đi thẳng xuống tầng dưới, cũng không nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.
Cô khựng lại một chút, như nhớ ra điều gì đó, hơi thở cũng căng thẳng rồi lập tức quay người chạy về phòng.
Tề Ngang lúc này đang nửa ngồi xổm trước tủ đầu giường, một tay cầm một tấm thẻ hội viên cao cấp, tay kia lại đang nghịch một cuộn len.
Anh vừa mới rút từ bên trong ra... một hộp bao cao su.
Trần Điền Điền níu lấy cánh cửa, mặt cắt không còn giọt máu: "..."
Cô từng bước từng bước tiến lại gần, cúi đầu nhìn Tề Ngang.
Tề Ngang buông tấm thẻ và cuộn len xuống, ngón tay kẹp lấy hộp bao cao su, ngẩng mắt nhìn cô chằm chằm, nhướng mày hỏi: "Không tính giải thích gì à?"
Hai người im lặng đối diện nhau, không ai nói một lời, ánh mắt Trần Điền Điền lơ đãng dừng trên môi anh, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh chiếc hôn nhẹ lúc nãy, nó như dòng điện lướt qua khiến cả người cô tê dại lạ thường.
Khoảnh khắc đối mắt ấy như thể máu trong người cô đang dồn lên não, thần kinh căng như dây đàn, tay siết chặt đến nổi trắng bệch cả đốt ngón tay, hành động tiếp theo cũng hoàn toàn mất kiểm soát.
Tề Ngang ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt vì những biểu cảm nhỏ bé kia mà khẽ dao động.
Đôi mắt của Trần Điền Điền trong sáng lại quyến rũ lạ thường.
Chỗ hai người đứng không hẳn ở dưới ánh đèn nên khuôn mặt cô chỉ lờ mờ không thấy rõ nhưng đôi mắt kia vừa trong suốt vừa lấp lánh lại cực kỳ nổi bật.
Không khí như mềm hẳn lại trong khoảnh khắc ấy, tựa như một tầng hơi thở mờ ám đầy dụ hoặc, dần dần bao vây cả hai.
"...Tề Ngang, chúng ta làm đi."
Giọng cô nhẹ như gió thoảng nhưng vang vọng trong căn phòng khiến người ta nghe rõ mồn một.
"Em... em vẫn chưa từng làm, muốn thử xem."
Tim Trần Điền Điền co thắt lại, nghĩ bụng: đã hôn rồi còn gì.
Cô cúi thấp người xuống, không chờ anh kịp phản ứng, bàn tay đã chống vào mép giường làm điểm tựa, cô nhắm mắt lại, ngây ngô chủ động đặt môi mình lên môi anh.
Tề Ngang mở to mắt, giữ nguyên tư thế ban nãy, cả cơ thể cứng đờ vài giây.
Tựa như mọi dây thần kinh đều bị cảm giác mềm mại dịu dàng kia thiêu sạch.
Trong đầu anh chỉ văng vẳng một suy nghĩ:
Nếu mọi chuyện thực sự xảy ra, liệu Trần Điền Điền có xem anh là người yêu của cô không?
Chỉ cần bước thêm một bước này thôi, liệu anh có thể thực sự có được cô không?
Cổ họng khô khốc, một luồng kích động như dòng điện bất ngờ chạy dọc toàn thân, thần kinh anh căng chặt, ngực nóng bừng như có ngọn lửa thiêu đốt, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.
Anh đứng bật dậy, từ khách hóa thành chủ, cánh tay dài siết chặt sau gáy, vì chênh lệch chiều cao, anh chỉ có thể hơi cúi người xuống, nghiêng đầu cẩn thận mà hôn cô.
"Ngay cả hôn cũng không biết, còn mơ tưởng có được anh à."
Bàn tay anh không tự chủ được mà mơn man nơi bả vai nhỏ nhắn, qua lớp vải mỏng, lần *****ên cảm nhận được cô gần kề đến vậy, từng nhịp thở, từng hơi run nhẹ đều lọt hết vào tim anh.
Đôi môi anh cắn nhẹ lấy cô, hơi thở nóng rực phủ lên khuôn mặt ngập ngừng như muốn cướp đi tất cả dưỡng khí trong cơ thể cô khiến cô chỉ có thể bám víu vào anh, lệ thuộc vào từng nhịp thở mà anh đem đến.
Cảm nhận được cô bắt đầu hơi run rẩy, anh mới lưu luyến rời môi, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang cụp hàng mi run, đôi mắt rủ xuống như một dòng suối trong veo, môi đỏ mọng vì nụ hôn vừa rồi mà có chút sưng lên.
"Trần Điền Điền, đã làm rồi thì phải chịu trách nhiệm."
Giọng anh khàn đặc, dịu dàng vang bên tai cô như một lời chiếm hữu thầm thì, vừa mang theo chút ngang ngược, vừa dịu dàng không nỡ, cũng không quên nhân cơ hội đòi danh phận cho mình.
"Anh không phải là món đồ thí nghiệm để em thỏa mãn sự tò mò."
Tề Ngang cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô gái nhỏ đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt long lanh như ngấn nước, dịu dàng như muốn hòa tan cả trái tim anh. Cô không né tránh, ngoan ngoãn nép trong lòng anh, như một đóa hoa bé bỏng chờ người nâng niu.
Bên tai, chỉ còn tiếng thở d.ốc mềm nhẹ của cô.
Một câu nói chợt vang lên trong đầu anh:
Càng yêu càng khó dứt, càng hôn lại càng hòa hợp.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, tư thế hoàn hảo để đón lấy một nụ hôn.
Tề Ngang cúi đầu lần nữa, dịu dàng mà nóng bỏng hôn xuống.
Bàn tay to lớn ôm chặt lấy lưng cô, nụ hôn nồng nàn mang theo cả sự khẩn thiết và vụng về
như muốn dùng tất cả trái tim để truyền cho cô.
Trần Điền Điền nhắm chặt mắt, hàng mi khẽ run, bàn tay nhỏ nắm chặt bên người, cả người như tan chảy trong vòng tay anh, trái tim cũng dần trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một màu trắng dịu dàng và nóng bỏng bao phủ lấy mọi cảm giác.
Nhịp tim cô thình thịch như thể cả người đang trôi dạt trên một con thuyền nhỏ giữa biển lớn cuồng phong, từng đợt sóng lớn cứ muốn cuốn cô chìm sâu xuống đáy biển.
Bờ vai bất chợt bị đè xu.ống, Tề Ngang rời khỏi môi cô, hơi thở dồn dập, hai tay chống hai bên người cô, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đen sâu hun hút gắt gao dán chặt vào cô gái nhỏ đang nhắm chặt mắt dưới thân.
Hàng mi cô run lên không ngừng, lộ ra rõ ràng sự bất an, bối rối và hoang mang.
Động tác của Tề Ngang dần chậm lại, chỉ lặng lẽ nhìn biểu cảm của cô. Trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu được anh bắt trúng một cách rõ ràng.
Ánh mắt anh khẽ dao động, ngón tay đang đè lên vai cô cũng vô thức siết chặt hơn như thể đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Tầm mắt anh dừng lại trên bờ vai trắng ngần lộ ra ngoài lớp áo xộc xệch, cố gắng kéo bản thân ra khỏi cơn d.ục v.ọng đang cuộn trào mãnh liệt.
Quần áo cô có phần lộn xộn mà anh cũng không khá hơn là bao.
"Trần Điền Điền."
Anh cố trấn tĩnh, ngồi dậy, quay đầu đi, gân xanh trên trán nổi rõ.
"Hoàng Chu Chu đã nói gì với em?"
Trần Điền Điền còn chìm trong hỗn loạn, cảm nhận được sự ngừng lại của anh, chậm rãi mở mắt.
Đôi môi đỏ mọng hơi tê dại, ánh mắt còn vương chút mê man nhưng thần trí đã dần tỉnh táo.
"Cái gì cơ?"
Không khí như đặc quánh lại.
Tề Ngang với tay lấy tấm chăn bên cạnh cẩn thận đắp kín người cô rồi đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô chăm chú. Im lặng giây lát, anh bật cười khẽ, tiếng cười lạnh lẽo vô cùng.
"Thấy vui lắm sao?"
Toàn thân anh như thể vừa bị một gáo nước lạnh dội thẳng xuống trong lúc tình cảm đang cao trào, y hệt như cái đêm anh đứng chờ Trần Điền Điền cả đêm dưới ngã tư mưa xối xả, hay cái ngày tuyết rơi trắng trời, mẹ anh ra đi mãi mãi, hay cái khoảnh khắc anh gặp lại Trần Điền Điền sau bao năm xa cách nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt thờ ơ lạnh lẽo từ cô.
Khi đó, anh còn chẳng hiểu nổi mình đã làm sai điều gì.
Lúc này cũng vậy, anh đã hôn cô sâu đến vậy, còn cô thì sao?
Ngoan ngoãn mặc anh ôm hôn nhưng cả người lạnh như băng, không hề có chút đáp lại nào.
Tề Ngang thầm cảm thấy may mắn vì bản thân trong giây phút ấy vẫn còn chút lý trí sót lại, chưa thực sự đi quá giới hạn.
Anh không muốn như vậy, không muốn để mối quan hệ này lại một lần nữa mất kiểm soát.
"Em đem anh ra so với Hoắc Thính Nho, em coi thường anh."
Hôm nay cô chỉ vừa gặp Hoàng Chu Chu vậy mà lại bất ngờ chủ động hôn anh, còn mua bao cao su, như thể đã quyết định muốn lên giường với anh.
Không khó để đoán ra chắc chắn Hoàng Chu Chu đã kể cho cô nghe việc anh âm thầm trả hết khoản nợ kia giúp cô, còn nhờ người trong bệnh viện chăm sóc, trông chừng người cha thường xuyên gây phiền toái cho cô.
Cô chẳng hề có một chút tình cảm nào với anh mới có thể dễ dàng thân mật như vậy.
Trần Điền Điền ngồi dậy, nghe câu nói của Tề Ngang mà khựng người lại, ánh mắt ngơ ngác, có vẻ vẫn chưa hiểu hết những gì anh vừa nói.
"Em không có... Em đâu có đem anh ra so sánh với ai."
Trong mắt cô, tất cả những điều này dường như chẳng có gì là sai.
Rõ ràng, anh cũng muốn mà.
Trước đây cô chỉ nghĩ rằng Tề Ngang vốn chẳng thèm để ý đến cô. Nhưng sau này cô lại tự nhủ, chuyện này đâu cần phải có tình cảm mới có thể xảy ra.
"Trần Điền Điền,"
Tề Ngang nhìn cô, giọng nói như dằn từng chữ: "Em không thể đối xử với anh như vậy, cũng đừng đối xử với chính mình như vậy."
Anh xoay người, nhặt chiếc laptop còn ướt sũng nước, lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại một bóng lưng trầm mặc và lạnh lẽo.
"Rầm!"
Tiếng cửa phòng đóng sập, vang dội trong không gian yên ắng.
Trần Điền Điền ngồi lặng bên mép giường, tiếng đóng cửa dội thẳng vào tai, ong ong nhức nhối, ánh mắt hoang mang, cả người dần dần lạnh ngắt.
Ngón tay cô siết lấy mép chăn đang vắt hờ trên vai, kéo lên quấn chặt quanh cổ, nơi ngực còn lờ mờ cảm nhận được dấu vết đau âm ỉ, có lẽ đã hằn lên thành một mảng đỏ rồi.
Ngồi ngây ra hồi lâu, cánh cửa phòng nhẹ nhàng bật mở.
Bé mèo lạch bạch chạy vào, bước chân mềm nhẹ còn mang theo chút ngái ngủ. Nó rúc vào tay cô, dụi dụi rồi tiếp tục cuộn mình ngủ say.
Trần Điền Điền khẽ vu.ốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Hơi ấm trên người dần dần rút đi, còn dư âm ám muội trong không khí cũng theo đó tan biến.
Cô mím môi, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa một lần nữa rồi lặng lẽ chỉnh lại quần áo, bước ra khỏi phòng.
Nhưng phòng khách trống không.
Phòng sách cũng chẳng thấy anh đâu.
Trần Điền Điền cúi đầu, lặng lẽ quay trở lại phòng ngủ.
Cô cầm điện thoại lên, mở ra, nhắn tin cho Hoàng Chu Chu.
Sau khi kể sơ qua mọi chuyện, cô nhắn cho Hoàng Chu Chu: 【 Tại sao anh ấy lại giận vậy? 】
Hoàng Chu Chu đáp: 【 Có lẽ là vì... anh ấy nghĩ cậu biết anh ấy đã trả nợ giúp cậu nên cậu mới muốn ngủ với anh ấy? 】
Hoàng Chu Chu lại hỏi thêm: 【 Khụ, cậu từng làm chuyện đó với bạn trai cũ chưa? 】
Trần Điền Điền: 【 Chưa. 】
Đối với chuyện này, cô thật sự không có quá nhiều hứng thú.
Có lẽ bình thường cô vốn lạnh nhạt, cũng không học được cách làm nũng, nắm tay hay đòi ôm.
Có thể cô vốn là kiểu người thích bị động.
Hoàng Chu Chu lại nhắn tới: 【 Bạn trai cũ thì không được nhưng Tề Ngang thì được à? 】
Trần Điền Điền hoàn toàn sững người, bị câu hỏi này khiến cho đầu óc trống rỗng.
Tại sao?
Tại sao với bạn trai cũ thì không thể, còn với Tề Ngang thì lại có thể?
Cô phản ứng rất chậm, từng chút từng chút tự hỏi —
Không phải vì anh ấy trả nợ giúp cô.
Cũng không phải cô có ý định lấy thân để báo đáp.
Chỉ là... chỉ là cô cảm thấy, Tề Ngang đối xử với cô rất tốt.
Mà cô, lục tung hết toàn bộ con người mình cũng chẳng tìm thấy thứ gì xứng đáng để tặng lại cho anh.
Tắt điện thoại, Trần Điền Điền xuống lầu rồi vào bếp tự nấu cho mình một tô mì nước đơn giản, không có tâm trạng chiên trứng, cô chỉ thả vào vài cọng cải xanh. Nấu xong, cô ngồi bệt trước bàn trà, cúi đầu từ từ ăn mì.
Phòng khách vắng lặng, giờ này tối rồi, dì giúp việc và quản gia đều đã nghỉ, chỉ có chú robot nhỏ ở cửa lạch bạch chạy tới, vòng quanh cô vài vòng.
Bỗng nhiên, Trần Điền Điền cảm thấy cả căn phòng khách rộng lớn trở nên lạnh lẽo trống trải vô cùng.
Ăn được mấy miếng, cô ngẩng đầu, khẽ gọi thử về phía lầu trên: "Tề Ngang?"
Không ai trả lời.
Anh thực sự giận rồi sao?
Cô cầm điện thoại lên, thấy Hoàng Chu Chu nhắn thêm: 【 Trời mưa rồi đó. 】
Trần Điền Điền ngẩn ra một chút rồi mở dự báo thời tiết.
Màn hình hiển thị — Từ bây giờ đến sáu giờ sáng mai trời sẽ tiếp tục mưa, diện tích mưa phủ khắp tám mươi phần trăm khu vực.
Cô đang định nhắn tin cho Tề Ngang thì thấy một dấu chấm đỏ nhỏ hiện ở mục bạn bè kèm theo biểu tượng hình đầu sói xám quen thuộc.
Bấm vào xem thì thấy Tề Ngang vừa đăng một dòng trạng thái.
Tề Ngang: 【 Bỏ nhà ra đi. 】
Dưới đó có một bình luận của chính anh:
Tề Ngang: 【 Vừa ra khỏi cửa hàng thì gặp mưa luôn. 】
Cô không biết có ai khác đã bình luận hay thả tim chưa, lúc này cô chỉ thấy một mình Lý Kha nhắn:
Lý Kha: 【 Nghe anh em khuyên đi, làm nhiều điều mình thích vào, đừng giữ sĩ diện quá. 】
Tề Ngang trả lời:
Tề Ngang: 【 Cút đi. 】
Trần Điền Điền: "..."
Cô vừa định thoát ra thì phía dưới lại thêm một bình luận mới, cái tên kia có vẻ quen quen, hình như là bạn học cùng cấp hai với họ.
【 Hahahahaha chuyện gì vậy anh Ngang? Cãi nhau với chị dâu rồi à? 】
Tề Ngang trả lời: 【 Ừm. 】
【 Lỡ hung dữ với cô ấy rồi, giờ ngại không dám về nhà.】
Trần Điền Điền: "..."
Cô hít sâu một hơi, mở riêng khung chat, gửi cho Tề Ngang một tin nhắn: 【 Em nấu mì rồi, anh có muốn ăn không? Anh vẫn chưa ăn tối mà. 】
...
Lúc đăng dòng trạng thái kia, Tề Ngang vừa từ tiệm sửa máy tính bước ra. Ngoài trời mưa xuân rơi lất phất, rắc rắc như rót xuống cả thành phố, đây là cơn mưa *****ên của mùa xuân năm nay.
Đường phố chẳng vì đêm muộn mà bớt người, cuộc sống về đêm ở Bình Nghi vẫn luôn nhộn nhịp. Đúng lúc buổi tự học tối ở Đại học Bình Nghi kết thúc, từng nhóm sinh viên ríu rít đổ ra đường, tiếng nói cười xen lẫn trong tiếng mưa rơi.
Tề Ngang cầm chiếc laptop ướt lấm tấm nước, vừa đi vừa tìm trên điện thoại, thấy gần đó có một cửa hàng sửa máy còn mở. Ngày mai còn cần dùng laptop, nếu không sửa kịp thì anh định mua luôn cái mới. Dù sao dữ liệu quan trọng anh cũng đã sao lưu gần hết rồi, phần còn lại sáng mai tranh thủ làm lại cũng được.
Lái xe tới tiệm, đó là một cửa hàng cũ kỹ nhưng ông chủ lại là một anh chàng trẻ tuổi. Sau khi kiểm tra, cậu ta nói cần thay bàn phím, may mà có sẵn linh kiện, để lại đây mai sáng đến lấy.
Tề Ngang trả tiền xong rời tiệm, vừa nghịch điện thoại vừa đi dạo trên phố, ánh mắt nhìn dòng người tấp nập dưới những ánh đèn lung linh, dừng lại ở những cặp tình nhân thân mật đi ngang qua.
Gió đêm kèm theo mưa lất phất phả vào mặt lạnh buốt, toàn thân anh như bị mưa gió quét qua, nhiệt độ cũng dần dần tụt xuống. Trong cái lạnh ấy, đầu óc lại trở nên tỉnh táo, lý trí dần kéo anh về thực tại.
Trong đầu anh lại hiện lên gương mặt Trần Điền Điền, nhớ đến vẻ ngơ ngác, lúng túng của cô lúc đó, lông mày anh khẽ nhíu lại, như thể có một luồng khí nghẹn trong lồng ngự.c mà không thể nào thở ra được.
Anh cứ thế đi dọc ven được, không mục đích, cũng chẳng biết đi về đâu. Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một người chắn đường, Tề Ngang khựng lại, ánh mắt lạnh dần.
Trước mặt là một cô gái thấp người, tóc dài xõa xuống, trời se lạnh mà vẫn mặc váy ngắn, gương mặt trang điểm kỹ càng, nụ cười tươi tắn và tự nhiên.
Cô gái nhìn thẳng vào anh, cười rạng rỡ: "Bạn em muốn xin wechat của anh, được không?"
Tề Ngang thản nhiên trả lời: "Tôi kết hôn rồi, vợ tôi còn đang đợi tôi ở nhà."
Cô gái sửng sốt, trợn mắt: "Thật sao?"
Tề Ngang nhếch môi, giơ tay lên cho cô ấy xem chiếc nhẫn bạc lạnh lẽo lấp lánh trên ngón áp út.
Cô gái kia vội vã lùi lại mấy bước, nụ cười trở nên gượng gạo: "Vậy... em không làm phiền nữa, xin lỗi nhé."
Chờ bóng cô ấy khuất hẳn, Tề Ngang mới chậm rãi tiếp tục bước đi, nhưng vừa đi được vài bước, hình ảnh Trần Điền lại lặng lẽ hiện về trong tâm trí khiến anh đột ngột dừng chân.
Có lẽ... anh không nên bỏ cô lại sau nụ hôn ấy.
Rõ ràng cô là người sợ nhất cảm giác bị bỏ rơi, bất kể vì lý do gì.
Nghĩ đến điều đó, tâm trạng anh bỗng chốc trở nên nặng nề, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.
Tiệm sửa điện thoại và tiệm hoa nằm cùng một con đường, khi đi ngang qua tiệm hoa đó, anh thuận tay rẽ vào mua một bó hoa mang về.
Ra khỏi tiệm, anh nhìn đồng hồ mới nhận ra anh đã rời đi hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Anh lái xe hết tốc lực quay về, vừa đến trước cổng đã thấy tin nhắn của Trần Điền Điền.
Tề Ngang kẹp bó hoa vào một bên tay, đẩy cửa xe bước xuống, anh chẳng thèm che chắn gì, để mặc mưa phùn lấm tấm ướt đẫm áo sơ mi. Anh đứng đó, cố chấp không nhúc nhích, cúi đầu nhắn lại một câu: 【 Mở cửa cho anh. 】
Nhưng nhà có khóa đâu?
Trong đầu Trần Điền Điền thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ Tề Ngang đứng trước cửa: mày nhíu lại, mắt rũ xuống, giọng điệu kiêu ngạo nhưng vẫn lạnh nhạt, kiểu như: "Ra mở cửa cho anh."
Đặt điện thoại và bát mì xuống, cô khoác thêm một chiếc áo khoác dày, chạy nhanh ra cửa lớn. Tề Ngang đang đứng dựa vào cửa, nghe thấy tiếng động thì liếc mắt nhìn cô một cái.
Sau đó anh đưa bó hoa diên vĩ tím trong tay ra cho cô.
Anh ngượng ngùng cụp mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: "Hoa bị mưa làm ướt rồi... em có còn thích không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Ngang: "Tui chỉ giận đúng hai giây thôi, không nỡ giận lâu."