Đôi môi lại lần nữa bị cắn lấy, cô còn chưa quen với sự dịu dàng này thì đã bị cưỡng ép tách răng ra, nụ hôn nóng bỏng mang theo cả khao khát chiếm đoạt, đến cuối cùng môi cô cũng tê dại, sưng đỏ, như thể anh muốn hút cạn sức sống trong cô, để cô chỉ còn lại một thân xác trống rỗng mới thôi.
Cơ thể bị bế bổng lên không trung, cánh tay cô quàng lên cổ anh, đôi mắt mở ra nhìn thấy đường viền cằm sắc nét của anh, theo ánh mắt trượt xuống, cô thấy yết hầu của anh đỏ bừng phập phồng lên xuống khiến cô muốn đưa tay chạm vào.
Khi thân thể vừa chạm giường thì bị anh đ.è xuống, mái tóc dài của cô xõa tung như thác đổ, cô giơ tay lên, ngón tay trỏ nhẹ nhàng vu.ốt ve yết hầu của anh, cảm nhận được nơi cứng rắn nổi lên giống như có thể chạm tới phần xương cổ mong manh và sắc nhọn.
"Cứng quá, ấn xuống thế này có đau không?"
Cô không có yết hầu, đây là lần *****ên chạm vào yết hầu của đàn ông, cảm giác mới mẻ khiến cô tò mò vô cùng.
Tề Ngang cúi xuống nhìn cô, gân xanh trên trán nổi lên, hơi thở nóng rực, gần như mất kiểm soát.
Cô có biết mình đang nói gì không?
"Chỗ cứng không phải ở đây, em sờ nhầm rồi."
Kìm nén cảm xúc, giọng anh ngày càng khàn đặc, "Tò mò à? Chưa từng chạm qua sao?"
Cô ngậm chặt miệng không dám nói lời nào, lòng bàn tay bị anh bắt lấy, cảm giác cứng cáp như khi chạm vào phần sụn nổi bật nhất ở yết hầu nhưng lại không hề sắc nhọn, chỉ có những đường cong mượt mà cùng với gân xanh gồ ghề.
Dù có cho cô thêm gan, cô cũng không dám làm thêm bất cứ hành động nào, lòng bàn tay bị bắt buộc mở rộng ra, nhường chỗ cho anh càng thêm lấn át và chiếm cứ.
Sự thẳng thắn và mãnh liệt ấy khiến ánh mắt cô bắt đầu trốn tránh.
"Cho em chơi." Anh gằn từng chữ, hơi thở nặng nề.
"Lần trước hôn anh sao không nói câu đó."
Tề Ngang nhớ nhung ***** như lần trước, lần này lại tái diễn, mắt anh đỏ bừng như ngấn máu, gò má cũng đỏ lan đến tận vành tai, toàn thân căng chặt như dây cung, như thể tất cả xúc giác đều tụ lại nơi từng mạch máu đầu ngón tay.
Một giọt nước rơi xuống mặt hồ, khuấy đảo cả một vùng trời tĩnh lặng.
Không khí oi bức khiến đầu óc choáng váng, như có một luồng máu nóng ào ạt dội thẳng lên đỉnh đầu. Ngón tay anh như đang ngâm mình trong làn nước dịu mềm, mà bên trong lại ẩn giấu một con quái vật đầy móng vuốt, cứ quấn lấy anh, hút chặt lấy anh khiến anh không tài nào thoát ra nổi.
"Trần Điền Điền, đó là nụ hôn đầu của anh."
Trần Điền Điền bị anh mạnh mẽ nắm chặt một tay, cảm giác ma sát khiến lòng bàn tay cô như bốc cháy, đau đớn như sắp rách da.
"Xạo, hồi nhỏ anh đã hôn rồi."
Cô tranh kẹo rồi vô tình bị anh chiếm mất nụ hôn.
Tề Ngang cười khàn, giọng anh như đang thì thầm, dính lấy vành tai cô khiến tim cô run rẩy: "Ừm, anh không sạch sẽ từ nhỏ rồi, chuyện đó em phải chịu trách nhiệm."
Một điểm nào bị chạm trúng, nước mắt Trần Điền Điền bỗng dưng trào ra, nghẹn ngào, lắp bắp nói: "Tề... Tề Ngang, em... em cảm thấy được rồi."
Dù có lót năm lớp giấy cũng sẽ bị thấm ướt hết.
Tề Ngang khựng lại một chút, buông tay cô ra rồi giơ lên trước ánh đèn, ngón trỏ và ngón giữa lấp lánh như phủ nước. Anh khẽ cười, đem tất cả lau lên chiếc nơ bướm đen cô vứt bên cạnh.
Bàn tay đột ngột bịt lấy miệng cô, Trần Điền Điền mở mắt, ánh mắt mơ màng như đang hỏi: "Anh bịt miệng em làm gì?"
"Quên đóng cửa rồi, đừng đánh thức Vỗ Vỗ dậy, hoặc có khi em sẽ thích bị nó ngồi xem đó, không khí sẽ càng thêm 'nồng nhiệt'."
Đôi mắt Trần Điền Điền trợn tròn, không phải vì câu nói đó mà vì cảm giác bất ngờ không hề được báo trước.
"Được... rồi." Cô cắn chặt răng, đôi mày nhíu lại, khó nhọc thốt ra từng chữ, "Đủ rồi..."
Tề Ngang khẽ hôn lên khóe môi cô, dịu dàng nói:"Vẫn chưa đâu."
Đến khi Trần Điền Điền hoàn toàn sụp đổ, khóc nấc lên, dùng tay đẩy ng.ực Tề Ngang thì anh mới nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay, giọng khản đặc, dịu dàng dỗ dành: "Trần Điền Điền, chẳng phải em nói chúng ta là tổ hợp ăn ý nhất sao? Anh thấy em nói đúng, đúng là rất hợp."
Giọng anh nhẹ nhàng mà lại mang theo mệnh lệnh: "Vậy nên... mở ra đi."
Cô đã sớm mời gọi anh bằng tất cả sự chân thành nhưng với tính cách yếu mềm của cô đã vô tình trao cho anh quyền kiểm soát tuyệt đối để tha hồ trêu chọc.
Trần Điền Điền không đáp lời nữa, như thể đang cố chấp đấu lại anh, lấy ra sự kiêu kỳ từng thể hiện trước mặt anh khi còn bé, cô cắn mạnh lên vai anh, ngón tay cào rách trên da anh vài vết máu.
Đau đến mức nước mắt cô vỡ òa, trán đẫm mồ hôi, lũ bạn cùng phòng đều là đồ dối trá, chắc người ta là đau quá mà ngất đi chứ không phải sung sướng gì hết. Nhưng lần trước, khi cô là người được anh ân cần phục vụ, cô thực sự đã nhận được sự thỏa mãn ngoài mong đợi.
Tề Ngang cúi đầu nhìn cô, thấy khóe mắt cô đỏ ngầu, lòng anh càng thêm nhức nhối, anh cúi xuống hôn cô mãnh liệt, vừa hôn vừa lau đi những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi xuống. Cô dường như rất thích những nụ hôn dịu dàng, thích cảm giác được ôm ấp và an ủi như vậy.
Rõ ràng cảm nhận được sức phản kháng của cô đang dần yếu đi, Tề Ngang mới bế cô lên.
"Em tự mình làm đi."
Khi hai người đối mặt ngồi xuống, Trần Điền Điền đột nhiên bị kéo dậy rồi đặt xuống, khoảnh khắc đó khiến cô nghẹt thở, như có thứ gì chặn cứng nơi cuống họng, khô khốc đến mức không thốt nên lời, cô hoàn toàn không dám động đậy.
Thấy cô dùng đôi mắt hạnh giận dữ trừng mình, Tề Ngang mới nhẹ giọng giải thích: "Tự em làm... sẽ dễ chịu hơn một chút."
Trần Điền Điền học hành không giỏi, tính cách lại bốc đồng, lúc nào cũng hấp tấp, giống hệt cách cô học trên lớp, luôn chệch nhịp, chẳng bao giờ đúng điểm. Thi cử thì tơi tả, đặc biệt là mấy môn tự nhiên như toán, lý, hóa—rối bời như mớ bòng bong, mà chuyện này... cô cũng quen thói lười biếng.
Cô nằm úp xuống, nói rằng mình mệt, không muốn đối mặt với Tề Ngang nên cả khuôn mặt vùi sâu vào gối đến mức ngộp thở.
"Hay là anh cũng không biết làm?"
Tề Ngang cứ thế nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên tấm lưng trắng ngần, xương bả vai nhô lên, dưới ánh sáng mờ ảo vẽ thành hình dấu ngoặc mềm mại
Anh bỗng phát hiện ra dáng người của Trần Điền Điền rất đẹp, eo cô thon gọn đến mức chỉ cần vươn tay ra là ôm trọn, tuy nhỏ nhắn nhưng lại đầy đặn quyến rũ.
Kể cả quay lưng lại cũng rất hấp dẫn.
Anh khẽ cười, không hề phản bác lời cô.
"Trần Điền Điền, cho em chơi đủ rồi, em không còn cơ hội tò mò nữa đâu." Giọng người đàn ông khàn đặc, mang theo sự áp chế và nhẫn nhịn hiếm thấy.
Tề Ngang đứng sau lưng cô, đặt thêm một chiếc gối dưới bụng cô để nâng lên, cánh tay anh nổi gân xanh chằng chịt trông như sắp nổ tung khỏi lớp da thịt mang theo cảm giác bạo liệt đầy sức mạnh. Trần Điền Điền bị anh kéo sát đến mép giường, nửa người như rơi vào khoảng trống rồi bất ngờ bị xuyên qua.
Trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác mình như bị chẻ đôi, mất đi nửa cái mạng, cô cần gấp một mặt nạ dưỡng khí, đồng tử cũng mở to, tiếng rên khe khẽ không kìm được vang lên trong không khí, nối tiếp là những nhịp thở dồn dập.
"Tề Ngang..."
"Tề Ngang... đừng vậy mà —"
Câu nói còn chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại, đôi môi cô bị anh bịt kín, không cho cô cơ hội mở miệng từ chối.
Cô quay lưng lại nên không thể nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể cảm nhận được qua những âm thanh va chạm nặng nề—cảm giác như mình đã trở thành một món đồ chơi. Người đàn ông im lặng, cắm đầu chìm trong phản ứng của cô mà đáp lại theo bản năng, không lời nói mà chỉ hành động.
Cảm giác đó thật đáng sợ, cô hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, giống như bị rút đi ý thức con người, trở thành một cỗ máy mặc người ta tùy ý điều khiển, muốn lấy đi thứ gì cũng được.
Cô chỉ biết nhìn thế giới trước mắt không ngừng chao đảo, như đang quay cuồng đảo lộn khiến cô chóng mặt và mơ hồ.
Bên tai chỉ còn vang vọng những âm thanh va chạm chói tai, thời gian như bị kéo dài vô tận không có điểm dừng. Cô dần dần kiệt sức, chỉ có thể nằm đó như kẻ mất hồn.
"Tề Ngang, anh chậm một chút được không, em thở không nổi rồi..."
Hơi thở cô nặng nề, như bị người ta lôi từ mặt đất lên trời rồi lại ném mạnh xuống, cảm giác mất trọng lực ấy giống như đang treo cô lên chơi đùa.
Từ lúc đầu còn cố nhẫn nhịn đến giờ hoàn toàn buông xuôi, thậm chí tuyệt vọng đến mức chỉ muốn bịt kín tai mình lại, để mặc bản thân trầm luân không còn nghĩ suy gì nữa.
Cô như bị mê hoặc, cuốn vào biển sâu, mất đi cả linh hồn.
Mà bước *****ên khi đơn phương yêu một người, chính là đánh mất hoàn toàn bản thân.
"Không chậm được đâu, em yêu."
Chăn màn bị vứt xuống đất, những hộp quà bị mở tung, giấy vụn rơi vãi, quần áo chất đống lộn xộn như vừa trải qua một trận càn quét. Tề Ngang ôm cô ngồi bên mép giường, giọng khàn quyến rũ thì thầm bên tai: "Em muốn anh dừng lại sao?"
Cổ họng Trần Điền Điền khô rát, tiếng nói khàn đến mức không còn nhận ra chất giọng quen thuộc, chỉ có thể hỏi anh: "Tề Ngang, anh có thích không?"
Thích phản ứng của cô sao?
Tề Ngang tham lam ngửi lấy hương thơm trên người cô, không chỉ ngọt ngào mà còn lưu lại dấu vết chi chít như một sự đánh dấu riêng tư. Một góc cằn cỗi trong tim anh dường như được lấp đầy hoàn toàn.
"Thích."
Anh hôn lên vai cô, giống như một chú cún nhỏ dùng chóp mũi cọ cọ vào làn da trắng nõn, dịu dàng nũng nịu: "Trần Điền Điền, anh thật sự rất thích em."
Trần Điền Điền chỉ nấc nghẹn, nói: "Vậy thì... anh đừng làm chuyện này với người khác."
Tề Ngang cười khẽ, ánh mắt liếc nhìn cô, cảm thấy người say chắc là cô, tâm loạn ý mê cũng là cô. Nếu không, sao lại thốt ra những lời như vậy chứ?
Là vì chiếm hữu sao? Hay là... sau khi trải qua chuyện đó, con người ta thực sự sẽ nảy sinh một chút rung động trong tiềm thức?
"Anh chỉ cần mình em."
Giọng anh chân thành và mãnh liệt, thẳng thắn và kiên định, không chút giấu giếm tình cảm của mình.
Thế nên, cô chỉ có thể nhắm chặt mắt, ép mình ngồi xuống, giọng khô khốc, khó nhọc nói: "Em thích anh đối xử với em như vậy."
Trong đôi mắt anh, chỉ có một mình cô.
Lời vừa dứt, đôi môi lập tức bị chiếm lấy, những khoảng trống trong tim cũng được lấp đầy như thể bị bóc trần, xé toạc hoàn toàn. Anh không còn kiêng dè sự ngây ngô và vụng về của cô nữa, ánh mắt đỏ bừng, giống như một con dã thú mất kiểm soát, dễ dàng kìm chặt cổ tay cô, giơ lên cao đỉnh đầu, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
Cô và anh nhìn nhau, ánh mắt đan vào nhau giữa không khí, cô gắng gượng mở rộng lòng mình, tham lam đón nhận tất cả những gì anh trao tới.
Không biết đã ngất đi từ lúc nào, đầu óc cô như bị cắt thành từng mảnh vụn, có những câu chữ thậm chí không thể ghép nổi thành lời. Ý thức trở nên mơ hồ, như thể chỉ còn là những phản xạ bản năng nguyên thủy nhất của con người.
Khi tỉnh lại, toàn thân cô tê dại, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, cổ họng khô rát đến nỗi sắp nứt toác ra, nước mắt cũng đã dần khô cạn.
Âm thanh bên tai mơ hồ như bị phủ bởi một màn mưa mỏng.
Chú ý lắng nghe mới phát hiện, bên ngoài hình như thực sự đang mưa.
Cô bỗng thấy mình đồng ý với lời bạn cùng phòng từng nói: chuyện như thế này, đúng là đủ sức cuốn trôi một người.
Cô cảm giác như mình chẳng còn lại gì cả.
Gói gọn tất cả những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Trần Điền Điền chỉ nghĩ:
Cô phải lấy gì để yêu Tề Ngang đây?
Cô phải làm thế nào để Tề Ngang đừng đối xử với cô như Hạ Gia Nhuận, lúc gần lúc xa, dễ dàng vứt bỏ như vậy?
Thật khó quá.
Sao chưa từng có ai nói cho cô biết, thì ra yêu một người cũng có thể khiến người ta tuyệt vọng đến vậy.
...
Lúc này, ngoài cửa sổ đã rạng ánh sáng trắng nhạt, là 4 giờ rưỡi sáng. Tề Ngang xuống lầu, bưng một cốc nước đường ấm lên cho cô nhuận họng, ngồi bên giường, kiên nhẫn đút từng ngụm cho cô uống hết.
Đến lúc này, Trần Điền Điền mới chậm chạp đưa tay ra định cầm lấy cốc nước, trên cổ tay cô là từng vết đỏ hằn lên chằng chịt, nhìn mà nhức mắt.
Tề Ngang suýt nữa không dám đối diện.
Khỉ thật.
Anh là cầm thú sao?
Ánh mắt anh dừng lại nơi đôi mắt cô, mới chợt nhận ra suốt nửa quãng sau, cô đã luôn âm thầm rơi nước mắt. Rõ ràng phản ứng với anh rất ăn ý, vậy mà lại vẫn cứ khóc không ngừng, đôi mắt đỏ ửng như chú thỏ nhỏ, nằm bất động trên giường như mất hồn. Khi anh bế đi tắm rửa, cô cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, sáng ngoài cửa sổ cũng không rõ ràng khiến cả căn phòng phủ lên một tầng tối mờ mịt, bầu không khí đầy hơi ấm ngọt ngào nhưng lại như đang trầm xuống.
Tề Ngang nhìn bộ dạng ấy của cô, chỉ thấy nghẹn lòng, anh ngồi bên giường, mím môi trầm mặc hồi lâu rồi mới khàn giọng hỏi: "Sao em lại khóc?"
Không hiểu sao, anh cảm thấy không khí cũng lạnh dần, thân thể như chậm rãi mất đi nhiệt độ. Ngày mưa âm u, độ ẩm nặng nề khiến người ta khó chịu.
Cô đảo đảo ánh mắt, chậm rãi quay đầu nhìn anh, khuôn mặt người đàn ông trong tầm mắt cô mơ hồ không rõ, chỉ thấy được đường nét mơ màng.
Cô nhỏ giọng nói: "Tề Ngang, anh có thể ôm em một cái không?"
Tề Ngang đưa tay ra, mạnh mẽ siết lấy eo cô, ôm cả người cô vào lòng, anh ôm rất chặt, rất chặt.
Cô gầy quá, khuôn mặt tròn trịa tưởng chừng đầy đặn nhưng trong vòng tay anh chỉ toàn là xương cốt mỏng manh.
Anh đặt cằm lên bờ vai gầy nhỏ của cô, mạnh mẽ ghì sát cô vào lồng ng.ực mình, má nghiêng sát vào mái tóc dài vừa được hong khô, phảng phất hương hoa nhàn nhạt.
Liếc mắt nhìn, khuôn mặt cô vẫn còn ửng hồng, vành tai đỏ bừng vì hơi nóng, khóe mắt vẫn còn vương nét ửng hồng. Đôi mắt long lanh như phủ một lớp sương mỏng, mang theo vẻ yếu ớt đến mức khiến người ta chỉ muốn yêu chiều mà bắt nạt.
"Em hối hận rồi sao?"
"Anh làm... tệ lắm à?" Tề Ngang cau mày hỏi.
Trần Điền Điền ôm lấy eo anh, thoả mãn nói:
"Không có."
"Vậy chấm sao cho anh đi."
Trần Điền Điền chẳng biết tiêu chuẩn là gì,
nhưng cô tất nhiên không dám buột miệng nói ra điều đó.
"5 sao."
"Vậy sao em lại khóc?"
Không phải lúc đang làm thì khóc, mà là sau khi kết thúc rồi mới khóc.
Trần Điền Điền chẳng nghĩ ngợi gì, buột miệng nói: "Vì sướng."
Tề Ngang: "..."
Trần Điền Điền cúi thấp đầu, trán tựa vào ngực anh, cô không biết người khác sau khi xong chuyện sẽ như thế nào, nhưng lúc này, cô chỉ muốn ôm chặt lấy Tề Ngang, dựa sát vào anh.
Một loại nhu cầu bám lấy người kia cứ thế trào dâng, không thể kìm nén, thậm chí còn lan ra một cảm giác vui mừng khó hiểu.
"Tề Ngang, không phải anh từng nó muốn em tham vọng hơn một chút sao?"
Tề Ngang cúi đầu, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc dài mềm mại của cô: "Ừm."
"Giờ em có rồi." Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.
Cô đã có tham vọng thật lớn.
Rất lớn.
Từ nay về sau, cô không muốn gọi Tề Ngang là "anh trai" nữa.
Cô muốn thử một lần nữa để yêu một người, thật lòng mà yêu.
Nếu người đó là Tề Ngang thì dù có tan nát cõi lòng cũng không sao.
"Anh giống như mặt trời vậy, người anh lúc nào cũng ấm."
Cô lắp bắp nói, không kìm được mà lại thì thào: "Cho em ôm anh thêm một chút nữa, được không?"