Nghe vậy, Tề Ngang khẽ cười, kéo chiếc ghế trống bên cạnh ngồi xuống cạnh cô, tay cầm chai nước khoáng đặt lên bàn, ánh mắt dán chặt vào cô, chân dài tùy tiện duỗi ra, tư thế ngồi vô cùng ngả ngớn.
"Ồ, vậy anh đợi."
"Phía trước còn mấy người nữa? Anh chen ngang được không?"
Giọng điệu vừa thư thả vừa chẳng chút đứng đắn.
Trần Điền Điền liếc sang bên cạnh một cái, chỗ Tề Ngang ngồi đúng ngay lối đi khiến những người đi cùng lúc nãy phải lách qua mà đi.
Mấy người bạn của anh ngồi ở bàn tròn phía sau tấm chắn, vừa cười vừa nhìn về phía này khiến Trần Điền Điền cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô quay đầu lại xem Tề Ngang đã nhắn gì cho mình.
Trong WeChat.
Tề Ngang: 【 Chờ anh ở cửa khu D. 】
Trần Điền Điền chậm rãi trả lời.
【 Được. 】
Sau khi trả lời xong, cô mới quay đầu nhìn Tề Ngang, ánh mắt rõ ràng mang theo ý tứ: Anh, có thể, đi rồi.
Tề Ngang cúi đầu nhìn tin nhắn: "......"
Biểu cảm dịu lại đôi chút, giọng cũng mềm đi, hỏi cô: "Chút nữa em định đi đâu? Để anh dẫn hai người đi dạo."
Chưa kịp để Hoàng Chu Chu lên tiếng, Trần Điền Điền đã lập tức từ chối: "Không cần đâu."
Tề Ngang nhíu mày: "Anh cũng rảnh mà."
Trần Điền Điền vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không muốn."
Hoàng Chu Chu bên cạnh cũng nhanh chóng hùa theo, cười tít mắt: "Đúng đó, thôi đi, cậu mà theo tụi tôi thì tụi tôi còn đâu cơ hội kiếm bạn trai nữa."
Tề Ngang khẽ cười mỉa, nhìn Trần Điền Điền, nói: "Ăn xong thì ra ngoài với anh."
Nói xong, anh kéo ghế về chỗ cũ rồi dứt khoát bước về phía khác.
Trần Điền Điền ngước mắt, oán trách liếc nhìn Hoàng Chu Chu một cái.
Hoàng Chu Chu không phục: "Chẳng phải là tớ đang giúp cậu sao."
Kết quả là, ăn xong thì tự mình cũng bị "giúp" luôn, Tề Ngang gọi cả Lý Kha tới.
Ra khỏi nhà ăn, Trần Điền Điền còn cầm trên tay ly trà sữa dâu chưa uống hết do Hoàng Chu Chu mua, thật ra cô cũng không muốn uống lắm, chỉ nhấp một ngụm cho có lệ.
Đúng lúc giữa trưa, ánh nắng như thiêu đốt mặt đất, ánh sáng chói chang đến mức không thể mở to mắt nổi, da dẻ để lộ ra ngoài cũng bị nóng rát.
Xuống bậc thang, nhìn thấy Lý Kha cùng Hoàng Chu Chu đi về hướng khác, Trần Điền Điền nghiêng đầu nhìn Tề Ngang hỏi: "Anh biết từ khi nào vậy? Sao không nói cho em biết?"
Tề Ngang biết chuyện họ quen nhau thậm chí còn sớm hơn cả Lý Kha.
Dù đã nhiều năm không gặp, lần *****ên gặp lại, Lý Kha suýt chút nữa cũng chẳng nhận ra Trần Điền Điền, làm sao có thể nhận ra người bạn vẫn thường xuất hiện bên cạnh cô là Hoàng Chu Chu.
Khi đó, anh tới biệt thự của Lý Kha để lấy tài liệu, tình cờ nhìn thấy Hoàng Chu Chu mặc áo sơ mi trắng của Lý Kha đang ăn cơm trong phòng ăn, vì thấy quen mắt nên liếc nhìn thêm vài lần, đến khi về nhà gặp Trần Điền Điền mới nhớ ra người đó chính là Hoàng Chu Chu.
Cô không nói ra tất nhiên Tề Ngang cũng sẽ không mở miệng.
Tề Ngang khoác vai cô, ghé sát tai cô, thở dài nói:
"Anh sai rồi."
Tốc độ "quỳ gối xin tha" quá nhanh khiến đầu óc Trần Điền Điền choáng váng, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Nghĩ kỹ lại, với thái độ muốn giấu giếm mọi chuyện của Hoàng Chu Chu, có lẽ cô không biết thì tốt hơn.
Chuyện tình cảm của bạn là lựa chọn của bạn.
Một người như Trần Điền Điền, ngay cả chuyện tình cảm của bản thân còn chẳng xử lý tốt thì có tư cách gì để đưa ra lời khuyên cho Hoàng Chu Chu, người đã trải qua ít nhất hai ba mối tình.
"Bạn anh đâu?" Trần Điền Điền nghiêng đầu hỏi.
"Đi rồi." Anh đáp.
Trần Điền Điền chỉ "ồ" một tiếng, cúi đầu vô tình chú ý thấy cổ tay bị Tề Ngang nắm lấy, trên tay anh vẫn đeo chiếc đồng hồ và sợi dây đỏ có hình con mèo nhỏ mà cô tặng, nổi bật vô cùng.
Dù như vậy vẫn có người tới bắt chuyện, đúng là quá thu hút.
Ánh mắt Trần Điền Điền bất giác nhìn lên khuôn mặt của Tề Ngang. ngũ quan sắc nét, khí chất nổi bật, gia thế tốt lại luôn giữ mình, chưa từng trêu ghẹo các cô gái nhỏ, quả anh có đủ lý do khiến người khác rung động.
Từ nhỏ đã nhận được không biết bao nhiêu thư tình từ các cô gái.
Hôm nay anh không đeo nhẫn nhưng cô nhớ sáng nay anh vẫn còn đeo, có lẽ lúc chơi bóng đã tháo ra.
"Đi đâu vậy? Anh không bận nữa sao?" Trần Điền Điền nhìn xung quanh nơi xa lạ, vẫn còn chút mơ màng.
"Không bận, anh bận thì anh cũng tranh thủ được, anh còn tưởng em không muốn đến."
Nói xong, Tề Ngang lại khựng lại.
Cô tới là vì Hoàng Chu Chu có buổi biểu diễn chứ không phải vì anh.
Sáng nay nhìn thấy danh sách mới biết Hoàng Chu Chu sẽ biểu diễn bài hát mới tại buổi tối ở hội trường, mấy ngày nữa có thể sẽ ra album mới.
Vì chuyện này, dạo gần đây Lý Kha cũng rất bận.
Trần Điền Điền đi theo anh vào tầng hai của toà nhà D, dọc hành lang là một loạt văn phòng đã đóng cửa, chỉ có lác đác vài người cầm tài liệu bước ra, thấy Tề Ngang thì lễ phép chào hỏi.
Ngay sau đó, ánh mắt họ lập tức chuyển qua cô gái đang được anh nắm tay.
Chưa từng thấy Tề Ngang dẫn gái theo.
Đây là bạch nguyệt quang trong truyền thuyết, là người từng có tin đồn là được anh tặng hoa à?
Mấy người kia lại nhìn cô thêm vài lần, nếu không sợ bị phát hiện thì chắc đã lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi.
Cảm giác như bị kim châm sau lưng, gặp hai ba người thôi mà từ đầu đến cuối Trần Điền Điền đã bị ánh mắt dò xét bủa vây, vô thức muốn cúi đầu tránh né cái nhìn chăm chú đó.
Đúng lúc ấy, cô nghe thấy Tề Ngang hỏi: "Vào trong ngồi một lát nhé?"
Đó là một văn phòng, cánh cửa khép lại, trong phòng bật điều hòa mát lạnh, cửa sổ cũng khép kín, qua ô cửa kính lớn có thể nhìn thấy những tán cây xanh đung đưa ngoài trời.
Cả căn phòng ngập tràn sắc xanh của mùa hè.
"Muốn uống nước không?" Giọng nói của Tề Ngang trong trẻo, dịu dàng.
Trần Điền Điền đáp: "Muốn uống nước lạnh."
Thời tiết thực sự quá nóng, mấy hôm nay nhiệt độ cao liên tục, oi bức khó chịu.
Tề Ngang đưa cô một ly nước.
Trần Điền Điền uống một ngụm mới phát hiện nước chỉ ở nhiệt độ thường, hoàn toàn không để tâm đến yêu cầu của cô.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn cười.
"Tề Ngang." Cô không nhịn được gọi anh.
Tề Ngang đứng tựa bên bàn làm việc bằng gỗ đỏ, chăm chú nhìn cô, lười nhác đáp một tiếng.
Giọng cô hạ xuống, mang theo chút gì đó bí mật:
"Chút nữa có người vào đây không?"
Tề Ngang hơi nhướn mày: "Em muốn làm gì?"
Cô liếc nhìn mặt bàn chất đầy tài liệu và máy tính đang bật, rõ ràng không phải phòng nghỉ.
Căn phòng được ghép lại từ mấy chiếc bàn gỗ đỏ lớn, trông giống như một phòng họp dành cho lãnh đạo cấp cao, bên cạnh là những tập hồ sơ ghi 《Cẩm nang quản lý tổ chức》 và một vài túi hồ sơ xin gia nhập đoàn thể.
Trần Điền Điền cười cười, ánh mắt long lanh nói: "Người ta sẽ nói anh lợi dụng chức quyền để đưa bạn gá—"
Chưa nói xong, biểu cảm cô khựng lại, câu nói cũng ngừng bặt.
Cô cúi mắt xuống, ánh nhìn vẫn dừng trên quyển 《Cẩm nang quản lý tổ chức》 bìa xanh, góc sách hơi nhàu, chắc đã được lật giở nhiều lần.
Không khí mát lạnh từ điều hòa phả ra, từng sợi lông tơ trên cánh tay đều có thể cảm nhận được cái lạnh.
"Em định nói gì?" Tề Ngang hơi nhướng mắt nhìn về phía cô, ánh mắt chuyên chú không chút xao động.
Trần Điền Điền chỉ khẽ khàng gập cuốn sách đã bị bẻ cong lại, xoay nó theo một hướng khác, giọng điệu bình thản nhưng lưng quay về phía anh, trong thần sắc lộ rõ vẻ bối rối và lúng túng:
"Không có gì."
Cô phải gập sách lại hai lần mới hoàn toàn đóng kín, còn chưa kịp quay đầu thì bờ vai đã bị người phía sau áp sát.
Trần Điền Điền cảm nhận rõ mình bị phủ trùm dưới bóng anh, chỉ cần xoay người là sẽ hoàn toàn bị ôm trọn.
Người đàn ông sau lưng hơi nghiêng mắt, ánh nhìn lướt nhẹ qua cuốn sách trong tay cô rồi nhìn ly trà sữa vị dâu bên cạnh, trên miệng ly còn vương vết sữa.
"Nói hết đi."
Giọng của Tề Ngang mang theo ý cười, xen lẫn chút uy *****: "Ai dạy em nói chuyện nửa chừng vậy hả?"
Trần Điền Điền muốn tránh ra, cảm giác này mang lại áp lực quá lớn, dù rõ ràng hai người còn chưa đối mặt trực tiếp, cô vẫn cảm thấy tim mình như bị siết chặt, khoảng cách quá gần, không giấu được tiếng tim đập như muốn tiết lộ hết cảm xúc.
Còn chưa kịp tránh, khuỷu tay Tề Ngang đã nhẹ nhàng gác lên vai trái cô, không nặng không nhẹ ngăn cản ý định bỏ chạy của cô, nửa vòng tay bao lấy cô, nghiêng mặt nhìn cô.
Trần Điền Điền không hề sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng anh hai giây, ánh mắt rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông như thể có thể nhìn thấy chính mình trong đó.
"Em thích nói nửa chừng thì nói nửa chừng, không thích nói thì không nói, không phải anh dạy sao?"
Tề Ngang thấp giọng: "Chỉ ngang ngạnh trước mặt anh thôi."
Anh nuông chiều em.
"Muốn uống nữa không?" Tề Ngang hỏi, nhìn ly trà sữa cô cầm cả quãng đường, không cảm thấy phiền.
Trần Điền Điền đưa ly cho anh, thuận miệng nói:
"Cho anh uống."
Tề Ngang thực sự cầm lấy uống ngay bằng ống hút màu xanh dương của cô.
Trần Điền Điền tránh đi, ngồi xuống ghế gỗ đỏ bên cạnh, nửa người gục xuống bàn, lấy một quyển sách kê dưới má để hạ nhiệt khuôn mặt.
Không có gương nhưng cô cảm thấy mặt mình nóng bừng như vừa uống rượu, không biết có đỏ lên không, có bị anh nhìn ra không.
Hai tay cô buông thõng bên đầu gối, đầu dán lên mặt bàn, nhìn những tán lá cây lay động ngoài cửa kính, đầu óc lơ đãng.
Tề Ngang uống xong ly trà sữa, cổ tay khẽ nhấc, vẽ một đường cong trong không khí, ném chuẩn xác vào thùng rác.
"Trần Điền Điền, em thích kiểu người như thế nào?"
Trần Điền Điền cảm thấy câu này hơi quen tai, nghĩ một chút, nhớ ra trước đây anh từng mượn danh nghĩa Lục Minh nhắn tin hỏi cô cũng cùng một câu như vậy.
Cô quay đầu lại cười khẽ hỏi: "Định giới thiệu cho em à?"
Tề Ngang quay đầu đi, ngón tay mân mê sợi chỉ đỏ có con mèo nhỏ buộc trên cổ tay bên kia, đầu ngón tay cứ xoa nhẹ lên tai con mèo.
"Em nói trước đi."
Trần Điền Điền ngồi thẳng người dậy, khuỷu tay chống cằm, nói: "Năm em học lớp 9, sinh nhật có nhắn tin cho anh, còn nói lên cấp 3 muốn yêu sớm, kết quả là cấp 3 chẳng gặp được ai khiến em cảm thấy yêu sớm cũng không tệ."
Lý do quan trọng hơn là cô vốn dĩ không thể ra ngoài, ngoài học hành thì vẫn là học hành, Chung Chi như thể phát điên, muốn biến cô – một học sinh đội sổ lật ngược tình thế thành tài.
"Bạn trai cũ ấy, em cảm thấy cậu ta không tệ sao?" Tề Ngang biết nhắc chuyện này không thích hợp nhưng không kiềm được cơn ghen.
Dù sao thì đó cũng là mối tình đầu của cô, mà mối tình đầu thì con mẹ nó khó quên thật sự.
Lúc này Trần Điền Điền mới từ từ nhớ đến Hạ Gia Nhuận.
Cái tên đó trong trí nhớ cô gần như đã phai nhạt nhưng bất chợt lại khắc sâu thêm lần nữa.
Xác định xong, cô lắc đầu: "Không đâu, cũng chẳng thích anh ta lắm."
Thậm chí trước khi Hạ Gia Nhuận theo đuổi cô, cô chỉ từng nghe tên anh ta, biết anh ta khá nổi ở trường.
Đại học Tây ở Bình Nghi không phải là trường có xếp hạng cao gì, kiếm được một người có ngoại hình như Hạ Gia Nhuận đã là hiếm hoi.
Một trường thiên về truyền thông, nam sinh vốn đã ít nên anh ta mới được theo đuổi nhiều như vậy.
Mà cái gọi là theo đuổi của anh ta cũng chỉ dừng ở mức công khai hỏi một câu: "Muốn quen nhau không?" Trần Điền Điền như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
"Có lẽ lúc đó ai theo đuổi em, em cũng sẽ đồng ý." Cô nói.
Nghe vậy, tim Tề Ngang đột nhiên đau nhói, vị dâu tây trong miệng cũng bị nỗi đắng chát lấn át.
Nếu lúc đó anh sớm tìm đến Trần Điền Điền, liệu có phải đã khác rồi không? Ngực anh nghẹn lại, cảm giác đau đớn như nhấn chìm anh, giọng anh trở nên khàn khàn, mang theo âm nặng nề khó nói.
"Tại sao?"
Trần Điền Điền xoa xoa khuôn mặt bị khuỷu tay chèn đến hơi đau, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cảm thấy, lúc đó không ai cần em nữa."
Cô dời ánh mắt, nhìn về phía Tề Ngang: "Em là một người rất đáng ghét sao?"
Cô lại nghĩ ngợi một chút, hơi chột dạ mà quay đi nơi khác, nói: "Dù trước đây em hay... bắt nạt anh, nhưng em chỉ như vậy với bạn bè thôi."
"Anh không được vì thế mà giận đâu."
Cô tự kiểm điểm một chút, nhận ra trước đây hình như mình thật sự đối xử với Tề Ngang không tốt.
Cô luôn là người được bao dung và chiều chuộng.
Hướng Quỳ dịu dàng hơn cô rất nhiều, cũng xinh đẹp đáng yêu hơn, dễ được yêu mến, học hành lại giỏi giang.
Dòng suy nghĩ trong đầu cô trở nên chậm chạp, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mãi miên man nhớ lại những sai lầm mình từng phạm phải, bỗng nhiên cô như ngộ ra điều gì.
Trách sao được mình lại bị bỏ rơi, bị ghét bỏ.
Trước kia cô bướng bỉnh, không chịu học hành, có lẽ vì được yêu thương quá nhiều nên dần trở nên vô pháp vô thiên, đến khi tất cả tình thương đó biến mất, cô mới đột nhiên không biết nên làm gì, mới thành ra bộ dạng bây giờ.
"Anh sẽ không phải là—"
Muốn trả thù lại đấy chứ?
Lời còn chưa nói hết, Tề Ngang đã đứng bên cạnh cô, giữ lấy cằm cô rồi cúi người hôn xuống môi cô, ngón tay anh nắm chặt khiến cằm cô đau nhức.
Nụ hôn mang theo cảm giác cắn xé mạnh mẽ, đau đến nỗi nước mắt cô muốn trào ra, Trần Điền Điền dùng ngón tay bấm lấy cánh tay anh, hơi nhíu mày muốn hỏi anh đang làm gì.
Lực trên môi bỗng dịu xuống, Trần Điền Điền hé mở mắt, thấy đôi mắt gần trong gang tấc kia tràn ngập chiếm hữu và xót xa.
Anh nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới của cô rồi động tác trở nên dịu dàng, từ từ li.ếm nhẹ phần môi bị anh cắn đỏ khiến cô vừa tê dại vừa ngứa ngáy nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không né tránh.
Hơi thở cô hỗn loạn, Tề Ngang hơi rời ra, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Khoé mắt cô gái còn vương nước mắt nhưng ánh mắt lại trong sáng lạ thường, đôi môi bị anh giày vò đỏ mọng lên.
"Cậu ta đã từng hôn em như vậy sao?" Tề Ngang nhìn cô, giọng điệu bình thản đến đáng sợ.
"Trần Điền Điền, tại sao lại hôn anh?"
"Tại sao lại muốn làm chuyện đó với anh?"
"Tại sao đến bây giờ vẫn không từ chối?"