Sáng hôm sau.
Trần Điền Điền thức dậy rất sớm, ngồi trong thư phòng xử lý công việc.
Ngoài cửa sổ dường như chỉ sau một đêm đã chuyển sang mùa thu, cây cối bắt đầu ngả vàng, những chiếc lá lắc lư sắp lìa cành.
Dì giúp việc pha cho cô một ly cà phê, Trần Điền Điền không ăn sáng, chỉ ngồi trước bàn làm việc gõ bàn phím.
Có lẽ vì còn dư âm của cơn say, dù cô đã uống hết ly cà phê mà Tề Ngang vẫn còn đang ngủ mê mệt.
Điện thoại anh để quên trên sofa dưới lầu, công ty gọi đến, sau khi cô nghe máy, trợ lý hỏi liệu có cần hoãn cuộc họp hôm nay không.
Còn có việc hai ngày nữa phải bay sang Ý tham dự triển lãm hàng cao cấp, trợ lý hỏi nên sắp xếp máy bay riêng hay đặt vé khoang thương gia.
Đợi đối phương nói một tràng dài bằng giọng điệu chuyên nghiệp xong, Trần Điền Điền mới có cơ hội mở miệng: "Anh ấy vẫn chưa tỉnh, cậu gọi lại sau hai tiếng nữa đi, hoặc nhắn tin WeChat, khi nào anh ấy tỉnh tôi sẽ nhắc anh ấy trả lời."
Câu cuối khiến trợ lý bên kia giật mình sững sờ, lại vừa ngạc nhiên vừa run rẩy đáp: "Vậy... làm phiền bà chủ rồi ạ."
Trần Điền Điền cúp máy, cúi đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Bà chủ thực sự còn chưa biết sẽ là ai đây.
Sau khi cúp máy, cô tiện tay ném điện thoại lên ghế sofa bên cạnh, cúi đầu tiếp tục chăm chú nhìn vào máy tính bảng.
Khoảng hơn một tiếng sau, điện thoại anh liên tục đổ chuông không ngớt, Trần Điền Điền nhíu mày, lúc này mới rõ ràng cảm nhận được bình thường anh bận rộn đến mức nào. Cô do dự không biết có nên lên gọi Tề Ngang dậy không, nhưng nhớ tới mùi rượu nồng nặc trên người anh tối qua, bị đánh thức chắc chắn sẽ đau đầu lắm.
Ngay khi cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi, mọi suy nghĩ lập tức dừng lại.
Người gọi là Hướng Quỳ.
Ánh mắt Trần Điền Điền dừng lại thật lâu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cuộc gọi vẫn kiên trì đợi được kết nối, tiếng chuông rung lên dường như càng thể hiện sự nôn nóng từ phía bên kia.
Tiếng động trên lầu vang lên, Trần Điền Điền mới bừng tỉnh.
Lúc đó cô mới nhận ra, hóa ra cô không phải đang do dự có nên nghe máy hay không mà là trong tiềm thức đang chờ đối phương tự động ngắt máy.
Cô thậm chí còn nghi ngờ bản thân sẽ có hành động xóa lịch sử cuộc gọi.
Từ thang máy đi xuống, Tề Ngang tỉnh dậy, nhíu mày, ngón tay bóp sau gáy, vẻ mặt vừa khó chịu vừa thiếu kiên nhẫn.
Trần Điền Điền cầm chiếc iPad trong tay đứng dậy, nét mặt không chút biểu cảm, đưa điện thoại về phía anh.
"Điện thoại của anh reo." Trần Điền Điền nói bằng giọng thản nhiên.
Tề Ngang nghe vậy thì đi thẳng tới, ánh mắt rơi trên màn hình điện thoại, sau đó lại liếc nhìn cô một cái, hắng giọng rồi hỏi, giọng điệu dịu đi vài phần: "Sao em dậy sớm vậy?"
Trần Điền Điền đáp: "Không ngủ được."
Anh nhận lại điện thoại còn cô thì ôm iPad đi về phía dì giúp việc trong bếp đang chuẩn bị bữa sáng, nói rằng chỉ cần làm chút đồ ăn nhẹ là được, cô không ăn, khỏi cần chuẩn bị phần của cô.
Rồi đột nhiên hỏi: "Trong tủ lạnh còn kem không ạ?"
Cô muốn ăn chút đồ ngọt.
Dì trong bếp ngẩn ra một chút rồi đáp: "Còn đấy, dì định vứt đi, đã để ba ngày rồi."
Thực phẩm tươi trong tủ lạnh mà chủ nhà không ăn thì dì sẽ mang về, chỉ có kem là dì cũng không thích nên mỗi lần thừa ra chỉ đành bỏ đi.
Hôm nay trời âm u, sắc trời rất xấu, dự báo thời tiết nói tuần này đều nhiều mây.
Thời tiết tệ hiếm thấy.
Theo thường lệ, vào mùa thu sẽ mua ít kem cho vào tủ lạnh.
"Cháu ăn nốt vậy, bỏ thì phí quá."
Dì nhỏ giọng khuyên: "Điền Điền à, ăn đồ lạnh nhiều không tốt đâu, sắp đổi mùa rồi, nhiệt độ sẽ hạ thấp, cẩn thận đau bụng."
Bình thường quan hệ giữa cô và dì trong bếp rất tốt, chắc dì cũng biết sức khỏe cô không tốt nên mới dám nói câu vượt khuôn như vậy, nhưng cũng đầy quan tâm.
Trần Điền Điền khẽ cười: "Không sao, cháu chỉ ăn vài miếng thôi."
Cô ôm iPad bằng một tay, tay kia lấy kem trong tủ lạnh, sau đó theo thói quen bước về phía chiếc ghế sofa nhỏ cô thích nhất trong phòng khách.
Cô vỗ vỗ chỗ gác tay rộng rãi mà cô hay nằm ngủ, chiếc chăn nhỏ cô mua cũng vứt lộn xộn trên đó, đối diện sofa là chiếc TV LCD khổng lồ, đúng là một nơi tuyệt vời để "ngủ đông".
Ánh mắt cô liếc thấy điện thoại của Tề Ngang vẫn chưa tắt cuộc gọi, bước chân Trần Điền Điền bỗng khựng lại, trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ vừa rồi lại bất chợt trồi lên.
Cô muốn giúp Tề Ngang cúp máy, có lẽ vì cô coi đối phương như tình địch tư tưởng hoặc cũng có thể là tình địch thật sự.
Cô cũng rất ghét bản thân mình vì đã sinh ra cảm xúc ghen tuông như thế.
Dù gì thì cô gái kia cũng đâu có làm điều gì sai.
Suy nghĩ đó bị lý trí kìm nén xuống, Trần Điền Điền quay người đi, nhường cho anh đủ không gian, hành động này chẳng khác gì việc đưa điện thoại cho Tề Ngang.
Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng có một cảm giác kỳ lạ, như thể chính mình đang dâng Tề Ngang cho người khác.
Là cô đã chủ động đưa cuộc gọi của Hướng Quỳ cho anh, thậm chí còn chu đáo nhường chỗ cho anh nghe máy.
Khi ôm iPad lên lầu, trong ánh mắt cô vẫn mang theo một sự hoang mang mơ hồ, nếu Tề Ngang thực sự rất thích người kia thì phải làm sao? Nếu anh vẫn còn yêu người đó mà vẫn muốn ở bên cô thì phải làm thế nào?
Việc cô lặng lẽ rời khỏi phòng khách đã cho chính mình đáp án.
Cô sẽ chọn cách phớt lờ, giả vờ như không thấy.
Vì cô cũng rất thích anh nên chấp nhận cạnh tranh công bằng.
Dù biết bản thân hoàn toàn không có chút cơ hội thắng.
Nếu cả đời này Tề Ngang không có đủ can đảm để tỏ tình, vậy thì thôi, đừng bao giờ nói ra nữa, cô cũng sẽ giống như sau những lần say xỉn không nhớ gì, nhổ hết những chiếc gai ấy ra rồi ném đi.
Không, tốt nhất là đè chúng xuống, vùi sâu vào máu thịt để không ai có thể lần ra dấu vết.
Tề Ngang quay đầu định nói gì đó với Trần Điền Điền, thấy cô ôm thứ gì đó thất thần bước lên lầu, tay nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, từng bước từng bước đi lên.
Anh khẽ nhíu mày, giọng nói với người bên kia điện thoại cũng trở nên khó chịu hơn.
"Vậy thì cưới cô ta đi cho rồi, mẹ nó, cậu ngủ với cô ta rồi còn hỏi tôi làm gì???"
Đầu dây bên kia thở dài: "Nếu tôi cưới được thì đâu cần mượn điện thoại của cô ấy để gọi cho cậu."
"Cô ấy đang làm ầm lên, tôi sợ cô ấy gọi điện cho ba mẹ."
Mặt Tề Ngang không cảm xúc: "Sao hả? Cậu nhốt cô ta trong nhà à? Hay là hai người các cậu cùng tên chung một sổ hộ khẩu nên không hợp pháp hả?"
Lý Nham Thương không trả lời, lại cười khẽ một tiếng: "Cậu có biết ai đã bỏ thuốc tôi không?"
Tề Ngang im lặng, nghe thấy giọng điệu của Lý Nham Thương đột nhiên trở nên đầy sát khí: "Hoắc Thính Nho."
Anh lại càng im lặng hơn.
Cuối cùng chỉ có thể đau đầu day day trán: "Ngày mai tôi có một cuộc họp rất quan trọng phải bay sang Ý, cậu cũng biết dự án đó quan trọng với tôi thế nào, bao nhiêu tâm huyết mấy tháng trời không thể để hỏng vào thời khắc then chốt được."
Lý Nham Thương tất nhiên biết Tề Ngang đã bận rộn suốt cả tháng trời, nhờ bạn bè giới thiệu và kết nối mới hẹn gặp được Kevin, ông chủ của Wild Demsyone, một thương hiệu quốc tế nổi tiếng ở Ý để tiến hành một cuộc họp thương mại quan trọng.
TJA mới tung ra một mẫu dây chuyền hàng hiệu cao cấp, dự định hợp tác với WD để ra mắt bộ sưu tập trang sức đồng thương hiệu tên là "Bí mật", vừa bán ở nước ngoài, vừa quảng bá tại các nền tảng nội địa như sản phẩm chủ đạo năm nay.
Điều này không chỉ liên quan đến lợi nhuận, anh tự mình dốc sức chỉ vì muốn tạo ra một sản phẩm thật tốt.
Sau các cuộc họp quốc tế trước đó, Kevin tỏ ra rất hứng thú với bộ sưu tập này.
Vì lễ nghĩa và sự coi trọng trong hợp tác lần này, Tề Ngang đã hẹn gặp trực tiếp trong hai ngày tới, không thể lỡ hẹn, nếu không, đây sẽ không chỉ đơn giản là chuyện thất bại trong một thương vụ.
"Đợi tôi quay về, cậu cần gì, muốn nhờ gì cứ để người của tôi làm, đừng hành động bốc đồng, ít nhất thì... Hướng Quỳ cô ấy..."
Tề Ngang chợt nhớ ra: "... Hướng Quỳ chưa báo cảnh sát bắt cậu đấy chứ?"
Lý Nham Thương khó khăn mở miệng: "Đợi cậu về rồi nói."
Tề Ngang đáp khẽ một tiếng rồi cúp máy, bước lên lầu, vì uống quá nhiều rượu và ngủ li bì nên đầu anh đau như muốn nổ tung, bây giờ mắt vẫn nóng rát, toàn thân như muốn vỡ tung ra từng mạch máu nhỏ.
"Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
"Điền Điền không ăn à?" Tề Ngang nhìn dì giúp việc, lúc này mới cảm thấy có chút gì đó không ổn.
"Điền Điền sáng nay chỉ uống một cốc cà phê, chắc là công việc bận rộn." Dì giúp việc đang do dự có nên nhắc việc trông cô ấy có vẻ tâm trạng bất ổn hay không nhưng lại sợ suy đoán nhầm gây ra rắc rối không đáng có.
Huống chi đó cũng không phải việc của bà.
"Được rồi."
Lúc này Trần Điền Điền đang ở trong thư phòng gõ máy tính, Vỗ Vỗ rất quấn cô, nằm cuộn tròn bên chân bàn làm việc, cứ thấy cô nhúc nhích là lập tức tỉnh dậy lẽo đẽo bám theo.
Tề Ngang đi đến mới nhận ra cô đang ôm một hộp kem Giolliti vị socola lên ăn.
Tề Ngang nhớ rất rõ Trần Điền Điền vốn không thích socola lắm, cảm thấy vị của nó quá đắng, hộp kem này là do lần trước đầu bếp mua nhầm rồi vận chuyển bằng đường hàng không về, để mấy ngày cũng chẳng ai đụng đến, còn chưa kịp xử lý.
Anh bước tới, quay người tựa vào bàn làm việc, lấy hộp kem đã ăn hơn một nửa từ tay cô rồi lấy khăn giấy bên cạnh, từng chút từng chút một lau sạch kem còn dính trên miệng cô.
"Đừng ăn nữa."
Trần Điền Điền nhận lấy khăn giấy, lau sạch vết kem ở khóe miệng, mỉm cười nói: "Thèm ăn thôi mà."
Tề Ngang liếc qua chiếc cốc cà phê trống bên cạnh, chân mày lập tức nhíu chặt: "Uống cà phê lúc đói bụng lại còn ăn kem, em muốn đau bụng à?"
"Đâu có yếu vậy đâu." Trần Điền Điền lầm bầm.
Tề Ngang lại kiên nhẫn nói: "Đang trong mấy ngày đặc biệt, nửa tháng nữa rồi hãy ăn."
Anh cũng không hề cấm cô ăn.
Nếu anh không nhắc, e rằng cô lại quên mất kinh nguyệt của cô vốn không đều nhưng thường rơi vào nửa đầu tháng, mà hôm nay đã là ngày mười rồi.
Không biết có phải vì anh nhắc nhở hay không, Trần Điền Điền đột nhiên cảm nhận rõ cơn đau quặn thắt từ bụng dưới.
Cô cố nén đau, rụt rè nói: "Biết rồi."
Rồi vội vàng nói tiếp: "Vừa rồi trợ lý gọi cho anh rất nhiều cuộc, em đã nói với cậu ấy—"
Tề Ngang xoa đầu cô, giọng dịu dàng: "Anh biết rồi."
Trần Điền Điền hỏi: "Ngày mai anh đi công tác, đi mấy ngày vậy?"
Tề Ngang ngẫm nghĩ một chút: "Ba bốn ngày, cũng chưa chắc lắm."
Trần Điền Điền lại hỏi: "Nhất định phải đi sao?"
Tề Ngang hơi sững lại, đuôi mắt khóe môi đều nhuộm ý cười: "Sao vậy? Mới vậy đã nhớ anh rồi à?"
Trần Điền Điền lắc đầu, che giấu cảm xúc trong đáy mắt: "... Không có."
Rồi cô ngẩng đầu, cố tình đổi chủ đề, hỏi anh: "Bọn em có một dự án cần khảo sát, anh có thể giúp em điền một bảng khảo sát được không?"
Cô làm ra vẻ rất đau đầu: "Em không có nhiều bạn, không tiện làm phiền người không thân quen."
Tề Ngang buông một câu: "Gửi cho anh đi, đủ chưa? Cần anh tìm người giúp em làm không?"
"Không cần đâu, thêm anh một cái nữa là đủ rồi."
Vài giây sau, WeChat của Tề Ngang nhận được một bản khảo sát do Trần Điền Điền gửi tới.
Anh đứng ngay bên cạnh cô, cánh tay tựa lên thành ghế phía sau cô, tư thế tùy ý, mắt dán vào bảng câu hỏi, bật cười: "Cái gì thế này, em chọn cái gì vậy?"
Chỉ khi điền xong một câu hỏi mới hiện ra câu tiếp theo, có lẽ các câu hỏi sau sẽ tùy vào câu trả lời trước đó mà thay đổi.
Câu hỏi *****ên là: "Bạn cảm thấy điều gì đáng tiếc hơn: đã từng có được rồi đánh mất, hay chưa từng có được?"
Trần Điền Điền cúi đầu, đặt hộp kem xuống, vừa vu.ốt ve mèo vừa cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng hàng mi chớp không ngừng đã phản bội cô.
"Không được nói đâu, em không thể ảnh hưởng đến phán đoán của anh, nếu không thì còn gì tính khách quan của khảo sát nữa."
Tề Ngang nhìn chằm chằm vào đáp án, mấy dự án trị giá hàng chục tỷ cũng chưa từng khiến anh do dự thế này.
Không biết qua bao lâu, Trần Điền Điền đợi mệt mỏi quá không nhịn được thúc giục, anh mới lề mề chọn một đáp án.
Ngay sau đó, hiện ra câu hỏi thứ hai: "Nếu người ấy bây giờ xuất hiện trước mặt bạn nhưng bạn đã thích người khác rồi, được cho một cơ hội, bạn sẽ chọn người từng yêu hay người đang yêu hiện tại?"
Tề Ngang cười khẽ, đưa câu hỏi cho cô xem, giọng điệu thư thả: "Với anh thì câu hỏi này không có ý nghĩa, người từng yêu và người đang yêu hiện tại không thể là cùng một người à?"
Trần Điền Điền suy nghĩ một chút, nhìn vào mắt anh, có chút chột dạ nói: "Nếu như hiện tại anh không còn thích nữa thì sao? Hoặc là... chỉ vì cơ duyên trùng hợp mà ở bên nhau thôi. Ấy da, cứ cho là hai người khác nhau đi, anh chọn đi."
Tề Ngang trả lời cực nhanh, gần như không hề do dự: "Đương nhiên chọn người từng rất thích rồi."
Trần Điền Điền lập tức muốn hỏi, nếu như... nếu như hai người đã kết hôn rồi thì sao? Anh cũng sẽ không chịu trách nhiệm sao?
Rõ ràng anh là người rất có trách nhiệm mà.
Nhưng đứng trước tình yêu, ai cũng ích kỷ, ai cũng trở nên nhỏ bé.
Câu hỏi này cô không dám hỏi ra, sợ bị lộ, càng sợ nghe được đáp án.
Cô cũng chẳng thể nào biết được rốt cuộc Tề Ngang thích cô nhiều hơn hay thích mối tình đầu của anh nhiều hơn.
"Đi ăn——"
Anh còn chưa nói hết câu, số điện thoại của Hướng Quỳ lại gọi đến lần nữa.
Tề Ngang liếc mắt nhìn, mím môi, tạm thời không bắt máy, Trần Điền Điền bên cạnh chỉ cần ngẩng đầu đã nhìn thấy màn hình điện thoại anh, trên đó hiện rõ đáp án của câu hỏi *****ên.
Anh cho rằng: 'Chưa từng có được mới là điều tiếc nuối nhất.'
Cô cứng đờ ngồi yên tại chỗ, cảm thấy không khí trong phòng ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Cô lập tức đứng dậy như chạy trốn, ôm lấy iPad và bé mèo Vỗ Vỗ rời khỏi phòng làm việc.
"Anh bận đi nhé, em xuống lầu đây." Giọng cô đè nén cảm xúc nặng nề tận sâu trong đáy lòng.
Ngay khi bóng lưng cô sắp biến mất khỏi cửa, Tề Ngang vội vàng gọi với theo: "Ăn sáng chút đi."
Nhưng Trần Điền Điền cứ thế tự mình xuống lầu, không trả lời.
Phòng làm việc chỉ còn lại một mình anh, Tề Ngang ngồi xuống chỗ mà cô vừa ngồi, nhận cuộc gọi.
Anh hỏi người đầu dây bên kia: "Có chuyện gì?"
Đáp lại anh là một giọng nói yếu ớt: "Anh Ngang, Lý Nham Thương đã đưa điện thoại lại cho tôi rồi."
Nghe thấy cách xưng hô này, Tề Ngang im lặng mấy giây, có thể nói cô ấy lớn lên dưới sự chăm sóc của Lý Nham Thương nên từ nhỏ tới lớn, bất kể anh ta có dữ dằn với cô ấy ra sao, cô ấy cũng chưa từng ngừng gọi một tiếng 'anh'.
Tề Ngang nhíu mày, nói: "Xin lỗi Hướng Quỳ, chuyện này tôi có trách nhiệm rất lớn, trước đó cậu ấy cũng là vì giúp tôi——"
Hướng Quỳ ngắt lời, giọng rất buồn, nghẹn ngào như sắp khóc: "Tôi biết rồi, tôi đang ở sân bay, còn nửa tiếng nữa bay về Ý, anh ấy cuối cùng cũng đồng ý để tôi vào học ở FAA rồi, cũng không tệ lắm."
Nói xong, cô ấy ngập ngừng một lát rồi nức nở: "Anh Ngang, tôi muốn nói với cậu một bí mật, cậu có thể không kể cho người khác được không?"
Tề Ngang đáp: "Cậu nói đi."
Hướng Quỳ kiềm nén cảm xúc, thốt ra: "Thật ra, tôi không phải em ruột của anh ấy, bọn tôi hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, tôi đã thích anh ấy từ rất lâu rồi nhưng anh ấy không biết, anh ấy nghĩ nếu tôi không tự nguyện thì anh ấy có thể làm được gì tôi sao?"
Hôm đó, anh ta uống chút rượu lại còn bị bỏ thuốc nhưng tất cả là do cô ấy chủ động, sau đó cô ấy còn nói với Lý Nham Thương rằng họ không có quan hệ máu mủ vì sợ anh ta tự trách rồi tự đẩy mình vào tù.
Chưa kịp để Tề Ngang nói thêm gì, Hướng Quỳ đã buông xuôi, gần như bật ra tuyệt vọng: "Tôi đã từ bỏ rồi, tôi ghét việc anh ấy lúc nào cũng tự kiềm chế bản thân, ghét cái kiểu tình yêu lặng thầm như thể anh ấy hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì với tôi. Đã đến nước này rồi mà anh ấy vẫn không chịu bước thêm một bước, vậy thì để anh ấy ôm lấy lễ nghĩa đạo đức của mình, ôm lấy kỳ vọng của bố mẹ, rồi ôm luôn những gông xiềng tự đặt cho bản thân mà cô độc suốt đời đi.
Anh ấy thừa biết những bạn trai tôi từng quen đều chỉ để chọc giận anh ấy, anh ấy đúng là —— dù sao thì tôi không cần anh ấy nữa."
Tề Ngang thấp giọng muốn giải thích: "Không phải đâu, cậu ấy chỉ là... còn chưa kịp——"
Nhưng Hướng Quỳ đã dứt khoát cúp máy, chẳng để anh nói thêm lời nào.
Tề Ngang chỉ có thể bất lực ôm lấy đầu, cơn đau đầu như muốn nổ tung.
Cùng lúc đó, người dưới quyền của anh cũng báo lại: đã tìm ra tung tích của Hoắc Thính Nho, Tề Ngang quyết định đích thân đi một chuyến.
Con người ta quả nhiên không nên quá nhân từ và mềm lòng, nó chỉ khiến họa càng thêm chồng chất.