Quý An Lê đã biết rằng con sói tuyết có thân hình to lớn từ lần đầu tiên gặp ở con hẻm đêm qua, nhưng giờ đây khi nhìn cận cảnh cậu vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Sói tuyết gần như cao bằng cậu oai phong lẫm liệt đứng đó, chiếm phần lớn không gian của căn phòng. Với thân hình to lớn, khỏe khoắn, đường nét mượt mà và bộ lông tuyết trắng xù xì hoàn toàn che khuất cả Quý An Lê.
Quý An Lê nhìn chằm chằm vào con sói tuyết đôi mắt sáng lấp lánh. Cậu vô thức nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế h@m muốn đưa tay ra chạm vào nó.
Nhìn gần thế này, từng sợi lông trắng xù của sói tuyết như muốn hút hồn cậu. Ai có thể chịu đựng nổi cơ chứ? Không biết vì căn phòng vốn không lớn mà giờ lại có thêm một con sói tuyết khổng lồ, Quý An Lê cảm thấy hơi khó thở hương thơm quen thuộc của loài hoa lan thoang thoảng trong không khí.
Ban đầu hương thơm rất nhẹ, sau đó dần trở nên nồng nàn, dường như muốn bao trùm lấy cậu. Nhưng lý trí vẫn còn cậu cố gắng giữ bình tĩnh muốn rời mắt đi nhưng không thể.
Quý An Lê không thấy biểu cảm của mình lúc này, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của con sói tuyết, hình ảnh của cậu phản chiếu rõ ràng. Do tác dụng của thuốc k1ch thích ph át tình, Quý An Lê bắt đầu nóng lên nhanh chóng, nhưng vì quá kích động nên không nhận ra sự thay đổi của cơ thể mình.
Tuyến thể nóng dần khiến cơ thể cậu cũng bắt đầu nóng rực. Làn da trắng mịn bừng lên một màu đỏ ửng, đôi mắt dần trở nên mơ màng và si mê vì cảm xúc dâng trào.
Nhưng với Lận Cảnh hình ảnh của Quý An Lê lúc này giống như một bông hoa đang nở rộ trong trạng thái hoàn mỹ nhất yếu ớt lung lay, khiến anh nghĩ rằng cậu đang mất kiểm soát vì căn bệnh của mình. Đôi mắt thú của anh đầy tò mò nhìn chằm chằm vào Quý An Lê, người chỉ biết ngây ngốc nhìn mình mà lý trí dần biến mất. Rõ ràng cậu đang rất khó chịu tại sao lại không ra tay?
Quý An Lê dần lấy lại chút lý trí từ trạng thái gần như mất kiểm soát, nhìn thấy con sói tuyết nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ mặt không hiểu. Vì lo lắng, nó còn chủ động đưa một chân lên.
Quý An Lê cúi xuống theo động tác của nó, hàng mi ướt nhẹp khẽ rung rinh, che khuất đôi mắt mà không biết là do tác dụng của thuốc k1ch thích hay do pheromone nồng nàn quanh mình làm rối trí, cậu vô thức thì thầm:
"Vậy thì... tôi sẽ chạm vào nhé."
Là sói tuyết tự nguyện mời gọi cậu nhé, cậu vốn không có ý chí mạnh mẽ sao có thể cưỡng lại được? Đây là lời mời của chính nó.
Lận Cảnh còn chưa kịp lên tiếng vì cảm thấy cậu không cần phải kiềm chế bệnh tật của mình, một cảm giác kỳ lạ ập đến như thể anh chính là liều thuốc, tự dâng mình để giúp đối phương chữa bệnh.
Nhưng giây tiếp theo, Lận Cảnh hoàn toàn sững sờ, đôi mắt thú mở to không thể tin nổi khi thấy Quý An Lê gần như ôm chặt lấy chân sói của anh.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy con sói tuyết, Quý An Lê đã cảm thấy nó rất xù và chắc chắn sẽ rất mềm mại khi chạm vào. Khi thực sự chạm vào, cậu mới thấy cảm giác còn mê hoặc hơn cả tưởng tượng.
Lúc đầu, cậu vẫn còn cẩn thận, nhưng khi lý trí dần bị tác dụng của thuốc k1ch thích chi phối, ban đầu chỉ nhẹ nhàng vuốt v e chân sói tuyết dần dần trở nên táo bạo hơn, lòng bàn tay cậu ôm chặt lấy chân sói lông xù xì lập tức xẹp xuống tạo thành một vết lõm.
Bàn tay trắng muốt của Quý An Lê được bao bọc bởi lớp lông sói, khiến mắt cậu càng đỏ hơn. Cậu ngước nhìn lên dán mắt vào phần cổ của con sói tuyết đang ở rất gần. Lông ở đó trông có vẻ rất mềm mượt, như đang mời gọi cậu không thể cưỡng lại được mà đưa tay lên sờ thử. Cuối cùng, cậu vẫn không thể kiềm chế mà vùi cả khuôn mặt vào cổ con sói tuyết.
Lận Cảnh cảm thấy cả cơ thể mình run lên, ngay cả khi ở dạng người anh cũng chưa từng gần gũi với ai như vậy huống chi là trong hình thái thứ hai. Hơn nữa... căn bệnh này cần phải chữa trị gần gũi thế này sao?
Nhưng trạng thái mất kiểm soát của Quý An Lê không bình thường chút nào giống như đang phát bệnh.
Lận Cảnh suy nghĩ một lúc rồi nhẫn nhịn, nhưng ngay sau đó anh cảm thấy nặng nề ở phần cổ, cúi đầu xuống nhìn thấy Quý An Lê đang ôm chặt cổ anh cọ cọ khuôn mặt vào đó.
Khoảng cách gần gũi này khiến Lận Cảnh hít vào mùi pheromone nồng nàn của Quý An Lê. Vì quá quen thuộc với mùi hương này, anh đã hít vào không ít và ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn với cơ thể mình.
Nhận ra tình hình không ổn, Lận Cảnh lập tức biến trở lại dạng người, ôm lấy Quý An Lê đang mất lý trí, mềm nhũn như không còn xương, đồng thời lấy thuốc ức chế từ túi của cậu và tiêm vào trước khi bị pheromone của cậu ảnh hưởng đến mình.
Khi thuốc ức chế bắt đầu có tác dụng, Quý An Lê dần tỉnh táo lại. Cậu chỉ nhớ mình đang cố kiềm chế, vuốt v e lông xù xì của con sói tuyết, sau đó mọi thứ trở nên mờ ảo như một giấc mơ, với rất nhiều lông xù để cậu thỏa thích chạm vào. Thật giống như thiên đường dành cho người yêu lông xù.
Nhưng... tại sao đột nhiên tất cả lại biến mất?
Khi cơ thể dần lấy lại sức Quý An Lê quay đầu nhìn lại, nhận ra khuôn mặt của ai đó ở rất gần, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đột nhiên nhận ra rằng đầu cậu đang dựa vào cổ của Lận Cảnh. Không phải, cậu chỉ muốn vuốt v3 con sói tuyết, sao lại đột nhiên biến thành người rồi?
Thấy Quý An Lê tỉnh táo trở lại, Lận Cảnh kiềm chế cơn kích động của mình, giải thích:
"Vừa rồi cậu bị ảnh hưởng bởi thuốc k1ch thích ph át tình, căn bệnh của cậu bùng phát tôi sợ cậu không kiềm chế được nên đã tiêm thuốc ức chế cho cậu."
Quý An Lê giờ mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của giai đoạn ph át tình:
"Vậy tôi có làm gì không hay với anh không?"
Thật may là còn có căn bệnh để che giấu nếu không phải giải thích sao nếu cậu thực sự mất kiểm soát?
Lận Cảnh: "Không có, chỉ là... cậu luôn mất kiểm soát như vậy mỗi lần bệnh phát sao?"
Anh cố nói nhẹ nhàng dù thuốc k1ch thích cũng có tác dụng, nhưng việc bệnh tật của Quý An Lê bùng phát vừa rồi đã khiến anh ngạc nhiên.
Quý An Lê vẫy tay: "Dĩ nhiên không phải lúc nào cũng như vậy..."
Nói xong, cậu chợt nhận ra không nên khẳng định chắc chắn,
"Anh cảm thấy không ổn sao? Thực ra tôi cũng không rõ, vì đây là lần đầu tiên tôi bị bệnh này sau khi tiến hóa lần hai."
Lận Cảnh lắc đầu:
"Không sao, tôi không thấy vấn đề gì."
Anh đã quyết định liên hôn để giúp đỡ đối phương, người đã hy sinh rất nhiều để cứu anh, sao anh có thể tiếc một bộ lông chứ?
Quý An Lê thở phào nhẹ nhõm, sợ Lận Cảnh hỏi thêm về căn bệnh của mình, nhanh chóng yêu cầu Lận Cảnh xịt thuốc k1ch thích.
Lận Cảnh ừ một tiếng nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, nhắc nhở:
"Nếu lát nữa tinh thần tôi bạo động mất kiểm soát, nếu cần thiết cậu không cần nương tay với tôi."
Anh biết Quý An Lê có khả năng trị liệu nhưng trên đời này luôn có những trường hợp bất ngờ, lo lắng đối phương sẽ bị thương khi cứu mình, anh vẫn cẩn thận nhắc thêm một câu.
Quý An Lê đáp lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Chẳng mấy chốc, Lận Cảnh xịt thuốc k1ch thích kỳ mẫn cảm. Khi thuốc xịt được sử dụng, mùi hương pheromone lập tức lan tỏa nhanh hơn cả lúc trước, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên rõ rệt. Không chỉ vậy, do chịu ảnh hưởng từ pheromone của Alpha, Quý An Lê cảm nhận được tuyến thể của mình cũng bắt đầu nóng lên.
Lận Cảnh cảm thấy không ổn, lập tức lấy thuốc ức chế ra và tiêm vào chính mình. Nhưng dù vậy, ngay giây tiếp theo, anh vẫn "bùm" một tiếng biến về hình thái thứ hai, theo bản năng lao thẳng về phía Quý An Lê.
Nếu là ngày thường, anh có thể kiểm soát được nhưng giờ tinh thần không ổn định, hoàn toàn không thể kiểm soát việc biến hình. Đây có lẽ chính là điều mà Lận Dự muốn thấy, muốn để Quý An Lê chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này mà hoảng sợ đến mức hủy bỏ hôn ước.
May mà Lận Cảnh vốn có ý thức kiềm chế mạnh mẽ, vào khoảnh khắc cuối cùng, anh kịp xoay người, đổi hướng ngay lập tức.
Quý An Lê vốn còn đang nhìn chiếc áo gấm trắng trên người Lận Cảnh, nghĩ thầm quả nhiên là bộ lông nguyên bản, trông hoàn toàn khác với bộ đồ lúc trước. Ngay giây tiếp theo, phúc lợi bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt cứ tưởng hôm nay chỉ có thể chạm vào lông một lần, không ngờ niềm vui lại đến nhanh như vậy.
Cậu nhìn đám lông xù đang lao về phía mình, bộ lông mềm mượt từ xa đến gần, ngày càng gần hơn. Thậm chí, cậu còn vô thức dang tay ra đón lấy món quà trời ban này. Nhưng ngay giây sau đó... thân hình tuyết lang xoay một vòng, đổi hướng ngay lập tức, chỉ để lại đầu đuôi quét nhẹ qua trán cậu trong lúc xoay người, rồi lao đi chỗ khác.
Món quà trời ban... biến mất.
Quý An Lê giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhìn Lận Cảnh đang ngồi khoanh chân, điều chỉnh trạng thái sau khi thuốc ức chế phát huy tác dụng và trở lại hình dạng con người. Cậu nghĩ thầm: Nếu đã lao tới rồi, thì có thể lao trọn vẹn được không? Cậu còn có thể trách anh sao?
Dù có chút tiếc nuối, Quý An Lê vẫn tận tâm giúp Lận Cảnh ổn định tinh thần bằng khả năng trị liệu. Rất nhanh, đối phương đã hồi phục lại trạng thái bình thường, mở mắt nhìn cậu, môi mím chặt như đang suy nghĩ điều gì đó:
"Xin lỗi, có phải dọa cậu sợ rồi không?"
Quý An Lê đáp:
"Sao có thể? Anh đừng suy nghĩ linh tinh."
Cậu còn có thể nói rằng mình chỉ tiếc nuối vì niềm vui bất ngờ bị vụt mất sao? Cái này làm sao có thể nói ra miệng được chứ?
Sau khi hoàn thành hạng mục thứ ba, cả hai đem ba tấm thẻ xanh nhận được giao cho bác sĩ. Sau khi bác sĩ xác nhận mọi quy trình đều đúng và điền vào phiếu kiểm tra không bắt buộc đầu tiên, họ chính thức vượt qua buổi kiểm tra tiền hôn nhân.
Gần như cùng lúc đó, vòng tay của hai người đồng thời nhận được một tin nhắn từ hệ thống xác minh danh tính, kèm theo dòng chữ:
[Kiểm tra tiền hôn nhân đã thông qua √].
Điều này đồng nghĩa với việc họ có thể đăng ký trở thành bạn đời hợp pháp bất cứ lúc nào.
Quý An Lê nhìn dấu tích xanh phía sau ID, tâm trạng cực kỳ tốt, tò mò nhìn sang của Lận Cảnh. Đối phương còn đặc biệt nghiêng người, hạ thấp cổ tay xuống để cậu dễ dàng nhìn hơn. Hai vòng tay đặt cạnh nhau, kết quả quả nhiên giống hệt nhau.
Bác sĩ chứng kiến cảnh này cũng không nhịn được mà bật cười:
"Hai cậu tình cảm thật đấy, chúc mừng hai cậu đã vượt qua kiểm tra, hy vọng sẽ sớm nhận được tin tốt lành từ hai người."
Quý An Lê mỉm cười nói lời cảm ơn, Lận Cảnh cũng khẽ gật đầu với bác sĩ.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, cả hai chuẩn bị rời đi. Lận Cảnh còn cần xử lý vết thương, nhưng ngay khi ra đến cửa phòng bác sĩ, họ bất ngờ phát hiện có hai người đang đứng bên ngoài từ bao giờ, lặng lẽ nhìn họ qua cánh cửa hé mở.
Rõ ràng, họ cũng nghe thấy lời của bác sĩ. Một người trong số đó lập tức có biểu cảm kỳ lạ, có lẽ sợ bị phát hiện nên nhanh chóng né sang một bên, để lộ ra người còn lại.
Quý An Lê thấy Lận Dự thì không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cần nhìn sắc mặt đối phương là biết hắn đã nghe thấy tin tức họ vượt qua kiểm tra tiền hôn nhân, chắc chắn trong lòng đang giận đến phát điên rồi. Nhưng ai quan tâm hắn nghĩ gì chứ?
Thế nhưng, khi gương mặt người tiếp theo xuất hiện, Quý An Lê bỗng hơi do dự đây chẳng lẽ là người mà cậu đang nghĩ tới sao?