Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 19

Lận Cảnh từ nhỏ đã biết cha thiên vị, vì Lận Dự có sức khỏe yếu, thậm chí còn yếu hơn cả anh dù anh cũng mang khiếm khuyết gen. Cha không bao giờ cho anh biết tình trạng của Lận Dự mà chỉ căn dặn anh phải nhường nhịn anh ta.

 

Nhưng những sự việc xảy ra sau này khiến Lận Cảnh không ngờ cha mình lại thiên vị đến mức ấy.

 

Vì vậy, anh rời khỏi nhà họ Lận. Sau này, khi Lận Dự hạ độc anh cũng không rõ liệu cha anh có biết chuyện đó không hay đã ngầm cho phép nó xảy ra từ lâu rồi.

 

Bởi vì anh đã mất hết hy vọng và không còn muốn hỏi thêm một lời giải thích nào, anh hiểu rằng đứa con không được yêu thương sẽ chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất khi hỏi bao nhiêu lần đi nữa:

 

"Nó đã khó khăn đến vậy, thì nhường nó một chút có sao đâu?"

 

Lận Cảnh không ngờ rằng sau hơn hai mươi năm sống, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự thiên vị vô điều kiện đến từ một người chỉ mới gặp mặt ba lần, người chưa chính thức là bạ đời của anh. Khoảnh khắc vừa rồi, anh cảm nhận được sự ấm áp đó một cách rõ ràng, muốn nắm giữ lấy nó, nhưng lại mặc định rằng nó sẽ biến mất khi đối phương rời tay, vì bản thân anh sắp không còn thời gian.

 

Do tác dụng của độc tố ảnh hưởng đến khả năng hồi phục của vết thương, để tránh làm Quý An Lê lo lắng Lận Cảnh không cho cậu theo vào khi anh đi băng bó lại.

 

Quý An Lê cũng không ép, chỉ nghĩ rằng Lận Cảnh ngại khi phải cởi đồ trước mặt một người chưa thân thiết nên đã lịch sự chờ ở ngoài.

 

Lận Cảnh thay băng xong trở ra thấy Quý An Lê vẫn giữ tâm trạng khá vui vẻ và việc này diễn ra nhanh hơn anh dự kiến. Nhưng với sự xuất hiện của cha và anh trai, họ không còn tâm trạng cho buổi hẹn hò như đã dự định, may là họ vẫn còn thời gian.

 

Lận Cảnh đưa Quý An Lê về khách sạn, đợi khi hai vệ sĩ đi cùng đưa cậu lên phòng rồi mới rời đi, trong lòng nghĩ rằng cần phải nhắc nhở Manfred tăng tốc. Họ đã vượt qua bài kiểm tra tiền hôn nhân, thế mà vẫn chưa tìm được căn nhà nào làm phòng tân hôn.

 

Quý An Lê tối đó ngủ rất ngon, trong khi bên kia cả nhà Bác cả của cậu chìm trong cảnh lo âu. Ánh đèn trong biệt thự vẫn sáng, mọi người ngồi đó nhìn Quý Thần Hạo đang cúi đầu, siết chặt tay thành nắm đấm.

 

Mấy ngày nay, Quý Thần Hạo bị tạm giữ trong phòng thẩm vấn để tra xét. Vì liên quan đến vụ mưu hại một trị liệu sư cấp 3S, quá trình tra hỏi cũng được tiến hành cẩn thận nhiều lần. Nếu không nhờ phản ứng nhanh chóng khi nghe tin Quý An Lê là trị liệu sư cấp 3S, thì có lẽ bây giờ Quý Thần Hạo đã bị kết tội và giam giữ.

 

Lúc đó, khi thấy Hội trưởng An tìm đến Quý An Lê và nghe tin Quý An Lê đã tiến hóa lên cấp 3S, Quý Thần Hạo lập tức thấy tình hình tệ đi, thậm chí không thèm để ý đến Văn Trăn đang ngồi bên cạnh với vẻ hối hận, mà vội vã rời học viện về nhà họ Quý.

 

May mà hành động của hắn đủ nhanh, và hắn đoán rằng với sự thay đổi thái độ của Quý An Lê, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để tố cáo với Hội trưởng An, nên hắn đã nhanh chóng dọn dẹp hết những bằng chứng có thể bất lợi cho mình.

 

Dù vậy, việc bị giam nhiều ngày cũng khiến hắn hao tổn không ít.

 

Bác cả của Quý An Lê nhìn đứa con yêu quý của mình mấy ngày nay trốn trong nhà không dám ra ngoài, lòng vừa thương vừa tức giơ ngón tay chỉ vào Quý Thần Hạo mà mắng:

 

"Con nói xem, có cần phải nóng vội như vậy không? Không thể đợi thêm chút sao? Ta vừa đuổi nó ra khỏi nhà, mà con đã không kịp chờ đợi để ra tay. Nếu thành công thì thôi, đằng này lại thất bại và còn suýt hại cả bản thân! Con có biết ta đã tốn bao nhiêu công sức để giả mạo hồ sơ huyết thống, tước quyền thừa kế của nó không? Con nghĩ ta không biết nhổ cỏ phải nhổ tận gốc sao? Ta chỉ định đợi thêm thời gian nữa, thế mà con lại hành động ngu ngốc như vậy, còn để lại cả bằng chứng, may mà con còn chút não để dùng sao cho kín đáo."

 

Nếu không phải hắn dùng phương tiện liên lạc của quản gia để liên hệ đám lưu manh, thì bây giờ không chỉ có Quý Thần Hạo, mà cả cha của hắn cũng phải liên lụy.

 

Trước khi đám lưu manh bị thẩm vấn, Bác cả đã nhanh chóng bịt đầu mối, chi một khoản tiền lớn để quản gia nhận hết tội thay Quý Thần Hạo, nói rằng hắn tự ý hành động vì thương xót chủ nhà của mình. Trước khi thẩm vấn diễn ra, quản gia đã tự tử biến mọi tội lỗi thành không có nhân chứng.

 

Nhưng khoản tiền đó đã khiến ông ta gần như cạn kiệt, tiền túi giờ sạch trơn khiến ông ta không khỏi giận sôi lên.

 

Quý Thần Hạo cúi đầu nghe cha rủa xả một hồi, sau cùng ngước lên, đôi mắt gầy guộc đầy vẻ oán hận:

 

"Nếu không phải cha giấu con chuyện về báo cáo gen của Quý An Lê, nếu con sớm biết anh ta là trị liệu sư cấp 3S, sao con có thể để anh ta đi? Nếu sớm chuyển được năng lực trị liệu của anh ta cho con, con đã là người được cả thiên hạ ngưỡng mộ! Nhưng tất cả đã cha phá hủy, giờ cha còn trách con sao?"

 

Bác cả giận đến tím mặt:

 

"Ta làm tất cả là vì ai? Nếu không phải tại con thích Văn Trăn, ta đã chẳng cần phá hủy hôn ước để đuổi nó đi!"

 

"Vì con? Cha chỉ vì quyền lực thôi! Giờ đã đến nước này, cha có nói gì cũng vô ích, với lại tốt nhất là nên xem xét liệu nhà lớn của Văn gia còn có thể giữ vững hay không để quyết định xem cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục không."

 

Quý Thần Hạo nói thẳng vào trọng điểm. Với thân phận trị liệu sư cấp 3S của Quý An Lê, dù là nhà họ Văn hay nhà họ Quý cũng sẽ bị tầng lớp cao cấp của Đế quốc nhắm vào, không thể trục lợi được.

 

Cái đáng tiếc duy nhất là mọi thứ vốn đã chắc chắn lại xảy ra ngoài dự đoán. Quý An Lê không chỉ không bị phế bỏ vì gen bất thường mà còn tiến hóa thành trị liệu sư quý hiếm.

 

Hiện tại, không còn cách nào tiếp cận Quý An Lê vì Liên minh Trị liệu sư đã bảo vệ rất chặt chẽ. Chỉ có thể chờ đợi thời cơ thích hợp hơn.

 

Ánh đèn trong biệt thự của nhà lớn Quý gia vẫn sáng suốt đêm, mọi người ngồi lại thảo luận với tham vọng nén mình thấp để chờ cơ hội đến.

 

Nhưng sáng hôm sau, khi trời vừa sáng, một đội quân mang theo một mệnh lệnh từ cấp trên đến, khiến tất cả đều sững sờ.

 

Khi nghe nội dung của lệnh, Bác cả ngây người ra một lúc lâu, sau đó thì thốt lên:

 

"Các người nói là cấp cao đã ra lệnh phong tỏa cả gia tộc vì quyền thừa kế không rõ ràng của chúng tôi sao?"

 

Vị sĩ quan đến giao lệnh gật đầu:

 

"Lận thượng tướng đã chính thức báo cáo, nghi ngờ các người đã lợi dụng việc giáo sư Quý và phu nhân không có mặt để làm giả hồ sơ huyết thống, chiếm đoạt quyền thừa kế của cậu Quý An Lê. Để đảm bảo công bằng, chúng tôi quyết định phong tỏa Quý gia đến khi giáo sư Quý và phu nhân quay lại."

 

Bác cả giận đến run người:

 

"Thế sao các người lại phong tỏa luôn tài sản của chúng tôi? Phong tỏa nhà của em trai tôi thôi chứ!"

 

Người sĩ quan điềm tĩnh đưa ra văn bản có dấu niêm phong:

 

"Toàn bộ bất động sản của Quý gia đều thuộc sở hữu chung. Nhà lớn và nhà nhánh chỉ cách nhau một bức tường, để đảm bảo không xảy ra sai sót, chúng tôi sẽ đặc cách phong tỏa cả hai. Hơn nữa, sau khi điều tra giáo sư Quý và phu nhân sẽ trở về trong vòng ba tháng. Các người chẳng lẽ không thể đợi được trong ba tháng sao? Trong thời gian này, chúng tôi đã chuẩn bị cho các người một căn nhà miễn phí để tạm trú."

 

Bác cả tức điên lên, tay run rẩy: "Chúng tôi không cần nhà của các người, thu xếp đồ đạc đi, chúng ta sẽ đến nhà họ Văn!"

 

Họ là thông gia của nhà họ Văn, mượn nhà ở nhờ ba tháng chẳng lẽ lại không được sao?

 

Viên sĩ quan cúi đầu: "Được thôi, vậy thì chúng tôi sẽ hủy căn nhà miễn phí này."

 

Bác cả không quan tâm khoát tay đi thẳng. Đợi đến khi nhà lớn của Quý gia thu dọn xong, cả gia đình vừa rời khỏi nhà đã vô tình chạm mặt cả nhà họ Văn.

 

Cha mẹ của Văn Trăn nhíu mày:

 

"Người của Quý gia, mọi người đây là..."

 

Bác cả kể lại sự việc, nhấn mạnh rằng chính Quý An Lê đã cố ý trả thù họ. Đột nhiên, khi thấy đằng sau chiếc xe bay của nhà Văn là đồ đạc, ông chợt có dự cảm không lành:

 

"Thưa thông gia, các người đây là..."

 

Cha mẹ nhà họ Văn nhìn nhau, trong lòng thầm kêu lên "chết rồi." Vì lo ngại các dự án sẽ gặp rủi ro, nhà lớn của Văn gia quyết định tạm thời giao quyền kiểm soát gia tộc để giảm bớt nguy cơ phá sản. Họ đến Quý gia để tạm tránh cơn bão dư luận, nhưng không ngờ cả nhà lớn của Quý gia cũng gặp chuyện!

 

Trong lúc hai gia đình nhìn nhau với sắc mặt khó coi, Quý An Lê nhận được tin nhắn của Lận Cảnh, bảo cậu xuống dưới.

 

Quý An Lê mang theo vệ sĩ xuống tầng, biết được Lận Cảnh muốn đưa mình đến một nơi.

 

Vì có Lận Cảnh, hai vệ sĩ không đi theo, biết rằng dù có thêm người họ cũng không thể đánh bại Thượng tướng Lận, hơn nữa họ nghĩ đây là một cuộc hẹn của hai người nên không tiện làm phiền.

 

Quý An Lê cứ nghĩ Lận Cảnh muốn hẹn hò sớm để hiểu nhau hơn, nhưng không ngờ anh ấy đưa mình đến một khu biệt thự gần học viện, đưa cậu vào một căn nhà có sân vườn.

 

Quý An Lê kinh ngạc nhìn Lận Cảnh, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Không thể nào? Chẳng phải mới đính hôn có hai ngày sao?

 

Lận Cảnh khẳng định biết được suy nghĩ của cậu, đưa cho cậu chìa khóa:

 

"Thời gian hơi gấp nên chưa tìm được căn nào hoàn hảo, nhưng tạm thời chúng ta không thể mãi ở khách sạn. Khu này an ninh tốt, tôi đã thuê căn kế bên cho vệ sĩ ở để bảo vệ cậu an toàn hơn."

 

Quý An Lê chỉ vào căn nhà trước mặt: "Vậy đây là..."

 

Lận Cảnh bình thản đáp:

 

"Phòng tân hôn của chúng ta. Dù chỉ là liên hôn, nhưng cậu cứ yên tâm những gì bạn đời cần có tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cậu."

 

Anh không phải là một người bạn đời quá ân cần hay nồng nhiệt, nhưng anh sẽ hoàn thành đầy đủ trách nhiệm của mình. Ít nhất, khi anh còn sống, anh sẽ thực hiện trọn vẹn vai trò của một người bạn đời.

 

Quý An Lê chết lặng, và khi Lận Cảnh chuyển toàn bộ tài sản riêng không liên quan đến nhà họ Lận vào tài khoản của cậu, Quý An Lê thực sự hóa đá.

 

Cậu thầm nghĩ: Anh có biết rằng điều này rất nguy hiểm không? Anh không sợ bị lừa cả tình lẫn tiền lẫn thân hay sao?

Bình Luận (0)
Comment