Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 38

Khi Quý An Lê nắm tay Lận Cảnh để bấm nút, cậu không đặt quá nhiều hy vọng. Cậu chỉ cảm thấy rằng hôm nay vận may của mình không tốt cũng chẳng tệ, và cho dù Lận Cảnh không rút được gì thì cũng không sao cả.

 

Dẫu gì, chính cậu đã tự mình rút liên tiếp bốn lần mà chỉ có một lần liên quan đến điều mình muốn biết, và thậm chí thông tin đó còn không quá quan trọng.

 

Sở dĩ cậu để Lận Cảnh rút thử là vì chợt nhớ đến một câu nói: "Vật cực tất phản, hung cực tất cát."*

 

Trước đó, Lận Cảnh vừa bị hạ độc, vừa bị ám sát đến bị thương, rồi sau đó còn gặp phải tử kiếp. Trong sách, tại thời điểm này Lận Cảnh vốn đã là nhân vật không tồn tại nữa xui xẻo đến mức mất cả mạng. Điều này chẳng phải chính là minh chứng cho câu nói kia sao? Vậy thì, dù gì cũng là chồng chồng cùng một thể, ai rút thì cũng như nhau thôi.

 

Thế nhưng, khi tấm thẻ được lật lên, Quý An Lê nhìn thấy cả một đoạn cốt truyện và sững sờ tại chỗ. Cậu ngồi thẳng dậy, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc và khó tin.

 

Ai mà ngờ được, cậu chỉ thử ngẫu nhiên một chút, vậy mà tay của Lận Cảnh lại mang đến cho cậu một bất ngờ lớn đến vậy? Không chỉ liên quan đến buổi yến tiệc lần này, mà còn chính là đoạn cốt truyện cậu muốn biết lý do vì sao Y Á trở thành quý nhân của Quý Thần Hạo.

 

Thế nhưng, sau khi đọc xong đoạn cốt truyện này ánh mắt Quý An Lê tối lại. Cậu đã đoán rằng mối quan hệ giữa hai người này sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì, có lẽ là do Quý Thần Hạo quá tính toán, cố tình lên kế hoạch để cứu Y Á hoặc lừa gạt đối phương khiến người vừa đến Thủ tinh không quen thuộc nơi này bị mắc bẫy mà xem Quý Thần Hạo như tri kỷ.

 

Nhưng không ngờ, sự thật lại là một mạng người đổi lấy.

 

"Y Á hoàn toàn hoảng loạn. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc, bàn tay run rẩy nhìn chằm chằm người thanh niên đang nằm bất động trước mặt. Người đó chính là cháu trai út của gia tộc Bá tước. Liệu cậu ta đã gây ra họa lớn rồi sao? Cậu ta không cố ý, thật sự không cố ý... Chỉ là cậu ta không muốn đáp lại sự trêu chọc của đối phương. Nhưng ai mà ngờ, rõ ràng đối phương là một Alpha, sao lại yếu đuối như vậy? Bị đẩy nhẹ một cái mà lại ngã xuống hồ nước của đài phun. Ai mà ngờ hồ nước này lại sâu như vậy? Cậu ta còn tưởng rằng đối phương cố tình vùng vẫy để lừa mình đến gần. Nhưng không, hóa ra đối phương thật sự... đã chết rồi... không còn thở nữa.
Đúng lúc Y Á đang hoảng hốt không yên, một bóng người tình cờ đi ra hóng mát và vòng qua nơi này. Người đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn sững sờ tại chỗ. Người đó không ai khác chính là Quý Thần Hạo, người đang che miệng mình lại khi chứng kiến sự việc."

Quý An Lê cau mày nhìn đoạn cốt truyện này, còn Lận Cảnh bên cạnh thì toàn thân cứng đờ. Anh không thoải mái liên tục liếc nhìn Quý An Lê, đồng thời cảm nhận rõ ràng bàn tay bị đối phương nắm chặt càng lúc càng mạnh hơn.

 

Ban đầu chỉ là cánh tay, Lận Cảnh còn nghĩ rằng Quý An Lê chỉ muốn so sánh cúc tay áo của hai người nên không để tâm. Nhưng làm sao mà đột nhiên lại thành nắm tay thế này? Hiện tại, Quý An Lê thậm chí còn dùng cả hai tay để siết lấy tay anh, hơi nóng từ lòng bàn tay của đối phương truyền sang, khiến Lận Cảnh không biết phải làm gì ngoài việc toàn thân căng thẳng.

 

"Nên nhắc hay không nên nhắc đây?"  Điều này khiến Lận Cảnh bối rối.

 

Nếu nhắc nhở, liệu Quý An Lê có nghĩ rằng anh không muốn bị nắm tay? Nhưng cả hai đã hứa sẽ tập quen với sự tiếp xúc thân mật...

 

Nhưng nếu không nhắc, cổng hoàng cung sắp đến rồi, để người khác nhìn thấy cảnh này liệu có ổn không?

 

Trong lúc Lận Cảnh còn đang đấu tranh tư tưởng, Quý An Lê bỗng buông tay anh ra quay đầu lại, tiến sát hơn để hỏi:

 

"Anh có quen cháu trai út của gia tộc Bá tước không? Người đó thế nào?"

 

Nhiệt độ từ tay Lận Cảnh vừa tản ra, ý thức dần trở lại. Anh nghe rõ câu hỏi và nghi hoặc đáp:

 

"Gì cơ?"

 

Quý An Lê nghĩ đến câu chuyện được nhắc trong đoạn cốt truyện. Đã không muốn để hai người kia có bất kỳ mối liên hệ nào, lại thêm chuyện liên quan đến một mạng người, nên cậu chẳng hề để ý đến sự bất thường của Lận Cảnh mà nhắc lại câu hỏi.

 

Lần này Lận Cảnh nghe rõ, nhưng anh trầm mặc một lúc trước khi lấy lại bình tĩnh để trả lời:

 

"Cháu trai út của Bá tước, tên là Jeff* năm nay 18 tuổi. Cũng giống như em trước đây, cậu ta bẩm sinh không có tinh thần lực. Bình thường rất kín tiếng, nhưng trong gia tộc Bá tước lại được nuông chiều, đặc biệt được lão Bá tước rất cưng chiều. Tính cách... anh không có tiếp xúc, nhưng trong giới quý tộc, cậu ta được nhận xét khá tốt. Sao tự nhiên em lại hỏi đến cậu ta?"

 

Quý An Lê tùy tiện bịa một lý do:

 

"Chỉ là nhớ hình như từng nghe qua cái tên này, tự dưng thấy tò mò."

 

Cậu hiểu rõ Lận Cảnh, đối phương sẽ không hỏi nhiều. Quả nhiên, Lận Cảnh chỉ đáp một tiếng mà không truy hỏi thêm.

 

"À, lần này bên ngoài sảnh yến tiệc có một đài phun nước, hồ nước ở đó sâu không?"

 

Lận Cảnh ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:

 

"Không sâu lắm, dù sao cũng chỉ là đài phun trang trí."

 

Quý An Lê:

 

"Anh chắc chứ?"

 

Lận Cảnh trầm ngâm, lần gần nhất anh nhìn thấy đài phun đó là hai năm trước, trong một buổi yến tiệc tại hoàng cung. Nhưng nếu Quý An Lê hỏi như vậy, chẳng lẽ đã cảm nhận được điều gì đó không ổn? Anh nói:

 

"Hai năm trước, đài phun nước không sâu. Nhưng đã hai năm trôi qua, hiện tại ra sao anh không rõ lắm."

 

Quý An Lê nghiêng người lại gần hơn, với cái cớ lần trước đã thuyết phục được Lận Cảnh, lần này chắc chắn cũng không thành vấn đề. Cậu nói:

 

"Anh có thể lén cho người đi xem thử được không? Nếu hồ nước khá sâu, có thể dùng đá cuội lấp bớt lại, ít nhất là để người có lỡ ngã xuống cũng không xảy ra chuyện gì. Vừa nãy em chợt hiện lên hình ảnh về đài phun đó, cảm giác bất an lại kéo đến."

 

Vì từng có sự việc lần trước, Lận Cảnh rất coi trọng lời của Quý An Lê, lập tức đồng ý:

 

"Được, anh sẽ cho người lén xử lý."

 

Quý An Lê thở phào nhẹ nhõm. Sở dĩ không để người khác biết là vì cậu sợ vận may của Quý Thần Hạo với tư cách nhân vật chính sẽ khiến chuyện này xảy ra ở nơi khác, khiến cậu cháu trai của Bá tước mất mạng ở đâu đó ngoài tầm kiểm soát.

 

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Quý An Lê lại nhớ đến việc Lận Cảnh may mắn rút được đoạn cốt truyện. Khi thấy Lận Cảnh nhắn xong tin, cậu nở nụ cười rạng rỡ:

 

"Vừa rồi em nghĩ đến chuyện khác nên chưa kịp xem kỹ cúc tay áo của anh. Có thể cho em xem lại được không?"

 

Lận Cảnh nhìn theo ánh mắt sáng rực của Quý An Lê, ánh mắt đó đang dán chặt vào tay anh. Nhưng từ nãy đến giờ, đối phương thậm chí còn chẳng liếc qua cúc áo một lần.

 

Vậy... em chắc là em đang muốn xem cúc áo chứ?

 

Khi Lận Cảnh khẽ gật đầu, Quý An Lê liền cẩn thận nâng tay của anh ta lên, như thể đang cầm một món đồ sứ dễ vỡ. Sau đó, ánh mắt Quý An Lê hướng về phía trước, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt ngón tay của Lận Cảnh, lực siết mạnh đến mức không ai có thể bỏ qua được.

 

Vừa nghĩ đến chuyện Quý Thần Hạo là nam chính trong sách, có lẽ được may mắn chiếu cố, Quý An Lê lại chợt nhận ra, bên cạnh mình lúc này có lẽ cũng đang tồn tại một nguồn may mắn bùng nổ. Lận Cảnh vừa rút một lần đã trúng ngay đoạn cốt truyện cậu muốn, vậy nếu để Lận Cảnh sử dụng tay mình để làm mới nhiệm vụ ngẫu nhiên thì sao?

 

Có khi nào sẽ xuất hiện toàn bộ nhiệm vụ điểm chạm cao? Tốt nhất là những nhiệm vụ liên quan đến yến tiệc...

 

Đôi mắt Quý An Lê sáng rực khi mở giao diện nhiệm vụ. Nhìn vào cột nhiệm vụ ngẫu nhiên thứ ba, cậu siết chặt lấy tay của Lận Cảnh, vì quá tập trung mà khuôn mặt lại kề sát vào đôi tay đang nắm chặt của cả hai. Khoảng cách này gần đến mức cậu hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Lận Cảnh bên cạnh càng lúc càng mở to hơn, đen sâu và khó hiểu.

 

Lận Cảnh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhẹ đến mức không nghe thấy. Anh nhìn Quý An Lê siết chặt tay mình đôi tay ấy gần như đưa đến sát môi. Anh nghĩ: Em ấy không định giữa ban ngày mà...

 

Dù biết rõ trong xe bay chỉ có hai người họ, Lận Cảnh vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn quanh nhanh một vòng. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Quý An Lê bất ngờ nắm lấy tay anh, đẩy về phía trước một cái rồi buông tay ra.

 

Lận Cảnh đứng hình, không biết nên diễn tả tâm trạng của mình thế nào, chỉ cảm thấy... rất phức tạp.

 

Quý An Lê ánh mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ ngẫu nhiên. Điểm chạm cao! Nhất định phải là điểm chạm cao!

 

Không biết là vì ý nguyện của cậu quá mạnh mẽ, hay thực sự Lận Cảnh sau khi vượt qua tử nạn đã trở thành một bug cấp bá đạo, mà khi nhiệm vụ ngẫu nhiên được làm mới, mỗi một cái đều là nhiệm vụ điểm chạm cao. Quý An Lê thậm chí nín thở nhẹ nhõm. Nhưng đến khi nhìn thấy một nhiệm vụ quen thuộc, hơi thở cậu bỗng chững lại: Không thể nào?

 

Cậu nuốt nước bọt, theo bản năng định nhấn vào, nhưng lại sợ nhấn nhầm không phải, nên liền lấy tay của Lận Cảnh đẩy thêm một lần nữa.

 

Mở ra, đúng là yến tiệc quen thuộc, với điểm chạm X300 trong nhiệm vụ Bạn Đời Thâm Tình.

 

Quý An Lê sững sờ. Yến tiệc, bảo vệ nhau một lần bảo vệ một lần là bảo vệ, ai nói bảo vệ hai lần không phải là bảo vệ? Nếu cứ thế mà làm, chỉ một bữa tiệc, cậu chẳng phải sẽ trực tiếp nhận được 6000 điểm sao?

 

Quá hời, so với những lần trước vắt óc vắt sức để kiếm từng chút điểm, lần này quả thật dễ như trở bàn tay. Nếu bỏ qua cơ hội này, chắc chắn cậu sẽ hối tiếc cả năm!

 

Không chút do dự, Quý An Lê nhấn vào Chấp Nhận, sau đó nhanh chóng siết lấy tay Lận Cảnh làm mới thêm một lần nữa. Khi thấy nhiệm vụ Bạn Đời Thâm Tình quen thuộc xuất hiện, cậu nhanh chóng nhấn vào, xác nhận hoàn toàn giống nhau, lập tức nhấn Chấp Nhận. Tiếp tục làm như vậy, cậu thao tác thêm vài lần nữa, tốc độ mỗi lần đều nhanh như chớp.

 

Đến lúc cậu muốn thử thêm lần tiếp theo, hệ thống cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, vội xuất hiện:

 

"Cái quái gì thế, ký chủ cậu đang làm gì đấy? Cậu, cậu cậu cậu..."

 

Quý An Lê tâm trạng sung sướng đến mức muốn cất cao giọng hát:

 

"Tao, tao tao tao thì làm sao?"

 

Hệ thống gần như khóc không ra nước mắt:

 

"Quá đáng rồi đấy! Cậu biết rõ đây là bug, mà còn lợi dụng nó để vắt cạn hệ thống! Thậm chí còn chỉ tập trung vào một nhiệm vụ mà vắt! Đây là bug, là sai quy tắc! Cậu còn bắt chước cả giọng tôi nữa!" Thật là quá sức chịu đựng!

 

Quý An Lê cười toe toét:

 

"Mày nói xem, tao có làm đúng quy trình làm mới nhiệm vụ ngẫu nhiên không? Không phải nó ngẫu nhiên xuất hiện sao? Tao nhấn Chấp Nhận, đâu ai nói không được chấp nhận nhiệm vụ trùng lặp, đúng không?"

 

Hệ thống:

 

"Nhưng cậu không thể cứ một nhiệm vụ mà nhấn đến bốn lần chấp nhận! Cậu không sợ không hoàn thành được, sẽ bị phạt mất hết điểm sao?"

 

Quý An Lê thấy đã đủ liền thu lại:

 

"Cho nên nếu mày không xuất hiện, tao cũng không định tiếp tục. Dù sao bị người ta "đập" tám lần trong một bữa tiệc cũng rất mệt."

 

Hệ thống thầm than thở nói ra suy nghĩ thật của Quý An Lê:

 

"Nhưng 12.000 điểm chạm thì rất thơm đúng không? Ký chủ, cậu mà không bớt cười toe toét nữa tôi mới tin."

 

Cậu cười đến mức miệng sắp rách ra rồi kìa!

 

Quý An Lê:

 

"Này... Sao mày lại nghĩ như vậy? Nếu Quý Thần Hạo, Văn Trăn, Lận Dự không đến, lỡ tao thất bại thì sao?"

 

Hệ thống: 

 

"Câu này ngay cả chính cậu cũng không tin, đúng không? Thực tế, dù không ai đến để đạt được điểm cao từ nhiệm vụ này, Quý An Lê chắc chắn sẽ chủ động đi khiêu khích để bị đập."

 

Đúng vậy, Quý An Lê đúng là nghĩ vậy. Dù gì nhiệm vụ chỉ yêu cầu bảo vệ lẫn nhau. Bị đối phương "chọc" một câu, cậu lập tức kéo Lận Cảnh ra đối mặt, lợi dụng bug hoàn thành nhiệm vụ rồi đáp trả. Một đi một lại, cậu sẽ không chịu thiệt.

 

Tối nay, tất cả những người có mặt đều sẽ trở thành công cụ để cậu kiếm điểm chạm.

 

Nếu cứ lặp lại thêm vài nhiệm vụ điểm cao thế này, thuốc của Lận Cảnh chắc chắn sẽ được chuẩn bị đủ...

 

Quý An Lê vốn nghĩ rằng phải mất thêm nhiều ngày, có thể kịp trước lúc độc phát đã là may mắn. Ai ngờ lại có niềm vui bất ngờ, giải độc sớm, chẳng phải cậu có thể chuẩn bị sinh bé con rồi sao?

 

Càng nghĩ, Quý An Lê càng cảm thấy tối nay thật sự là một đêm tuyệt vời. Cậu cầm lấy tay Lận Cảnh ngẩng đầu ánh mắt sáng rực chưa từng thấy, nhìn đối phương như thể nhìn thấy một miếng sườn đầy thịt. Cậu cười rạng rỡ, nói một câu khiến Lận Cảnh lạnh cả sống lưng:

 

"Anh đúng là lợi hại."

 

Đây là tay sao? Đây rõ ràng là nguồn gốc của vận may!

 

Lận Cảnh cả buổi tối không làm gì, bị Quý An Lê nhìn chằm chằm như vậy, bỗng dưng cảm thấy toàn thân khó chịu, trong lòng cứ thấy có gì đó sai sai.

 

--------------------------------------------------------------------------

 

* 真香定律 Định luật thật là thơm hiểu một cách ngắn gọn theo kiểu Tiếng Việt thì sẽ là định luật vả mặt. Đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet; có nguồn gốc từ nhân vật Vương Cảnh Trạch trong chương trình Biến Hình Kế do đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam sản xuất. Vương Cảnh Trạch chê điều kiện ở nông thôn tồi tàn nên muốn trở về thành phố; ông nội mở lời khuyên nhủ thì cậu ta lại tức giận quát lên: "Cho dù Vương Cảnh Trạch là tui có chết đói; chết bờ chết bụi; nhảy từ nơi này nhảy xuống cũng quyết không ăn bất cứ thứ gì ở nơi đây.". Tuy nhiên; mấy tiếng sau Vương Cảnh Trạch đói bụng; cậu ta buộc phải ăn cơm tại gia đình nông thôn; lại còn vừa ăn vừa nói "真香". Từ đó thuật ngữ "Thật là thơm" dùng để chỉ những con người câu trước câu sau vả nhau đôm đốp.

 

*Vật cực tất phản, hung cực tất cát: ý nói một sự việc khi đi đến điểm cực độ thì sẽ có thay đổi, từ tốt chuyển thành xấu, từ xấu lại chuyển thành tốt.

 

*杰弗: Kiệt Phất, nhưng tra tên theo tiếng anh thì là Jeff nên mình lấy tên Jeff cho nó hợp với Bá tước  ^^

Bình Luận (0)
Comment