Quý Thần Hạo bị nghẹn đến ngực tức tối, trong lòng đầy oán hận. Cậu ta vốn dĩ chẳng thèm để mắt đến tên bệnh h0ạn đó, giống hệt như trước đây cậu ta ghét cay ghét đắng Quý An Lê.
Cậu ta muốn đối phương chết đi. Chỉ khi đối phương chết cậu ta mới có thể giẫm lên người đó để leo lên.
Những điều này, tất nhiên cậu ta không thể nói ra với người trước mặt. Trong lòng tràn ngập sự căm hận, cậu ta nghĩ thầm cứ đắc ý đi để Quý An Lê đắc ý thêm một thời gian nữa. Đợi đến khi cậu ta kết nối được với công tử nhà Công tước và hoàn toàn khống chế được người đó, thì phủ Công tước sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của cậu ta.
Quý Thần Hạo nhận ra Văn Trăn cũng đang nhìn cậu ta với ánh mắt không mấy thiện cảm, vì thế vội tỏ vẻ yếu thế, uất ức nhìn về phía Quý An Lê:
"Anh họ, sao anh lại nghĩ vậy? Tôi chỉ nhìn thấy bên đó có một công tử thế gia quen biết, định lát nữa qua chào hỏi mà thôi. Tôi đã đính hôn rồi, làm sao còn để mắt đến Alpha khác được chứ?"
Văn Trăn tuy không ưa Quý Thần Hạo, nhưng cũng không muốn làm mất mặt. Nghe những lời này, sắc mặt hắn có vẻ dịu đi đôi chút.
Quý An Lê chậm rãi nói: "Thật sao?"
Quý Thần Hạo tức đến phát điên. Quý An Lê làm ầm chuyện này lên như vậy, nếu lát nữa cậu ta tiếp xúc với Jeff, có phải thật sự sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng cậu ta để mắt đến Jeff không?
Nhưng khi nghĩ đến những gì có thể đạt được sau khi hoàn thành mục tiêu lần này, so ra thì vẫn đáng giá.
Quý An Lê thu hết biểu cảm xoay chuyển liên tục trên mặt Quý Thần Hạo vào mắt, cậu biết rõ cậu ta sẽ không từ bỏ và chắc chắn sẽ tiếp tục tiếp cận Jeff vì mục đích của mình.
Với tiền đề này, sau bữa tiệc, danh tiếng của Quý Thần Hạo chỉ càng tệ hơn, mà đó cũng là điều cậu ta đáng nhận.
Còn về kế hoạch ban đầu của Quý Thần Hạo, nó cũng sẽ thất bại thôi. Cái đài phun nước kia, cậu đã hỏi Lận Cảnh, giờ đã được lấp đầy một nửa bằng sỏi cuội. Nếu có người rơi xuống đó, cũng chỉ ngập đến thắt lưng.
Câu nói của Quý An Lê không chọc tức được Quý Thần Hạo, nhưng sợ nói nhiều lại sai, cậu ta biết rõ chuyến đi này thật sự không nên đến.
Quý An Lê không vội, cả buổi tối còn rất dài. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ nóng nảy của Quý Thần Hạo, cơ hội thứ hai sẽ nhanh chóng đến.
Quả nhiên, thấy Văn Trăn không chịu rời đi, thậm chí còn cố bắt chuyện với Quý An Lê, Quý Thần Hạo giả vờ ôm bụng, kêu lên một tiếng:
"Tôi thấy không khỏe, xin phép đi trước một lát."
Không đợi Văn Trăn mở miệng, Quý Thần Hạo đã chạy biến.
Lần này không chỉ Quý An Lê mà cả Lận Cảnh cũng nhận ra điều bất thường. Nhớ lại những lời bóng gió của Quý An Lê trước đó, Lận Cảnh nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Quý Thần Hạo, ánh mắt đầy ẩn ý.
Quý An Lê và Lận Cảnh trao đổi ánh nhìn. Lận Cảnh khẽ gật đầu với cậu, trước khi đến bữa tiệc, vì lời nhắc nhở của Quý An Lê, không chỉ lấp đầy đài phun nước, anh còn cử người canh gác xung quanh hội trường, sẵn sàng chờ lệnh.
Lận Cảnh làm dấu bằng tay ra phía sau, ngay lập tức có người từ trong góc biến mất, lặng lẽ theo sát Quý Thần Hạo.
Tâm trạng của Quý An Lê rất tốt. Hiếm khi thấy Văn Trăn – một kẻ cặn bã – cũng trở nên dễ nhìn hơn. Nhưng nếu có cơ hội mỉa mai, mà không làm thì thật phí.
" Không đi theo vị hôn phu tốt của mình sao? Đừng mới có được mà đã không trân trọng chứ."
Văn Trăn lạnh giọng: "Em biết rõ lòng anh mà."
Đồng thời hắn liếc nhìn Lận Cảnh đầy oán hận. Nếu không vì hắn một bước đi sai, vị trí này vốn là của hắn.
Lận Cảnh lạnh lùng nhìn Văn Trăn, như đang nhìn một kẻ đã chết.
Quý An Lê tiếp tục chọc tức:
"Lòng ai? Lòng mà chỉ biết hưởng phú quý chứ không chịu gian khổ ấy hả? Xem ra cũng có lòng đấy."
"Không phải như thế, anh..." Văn Trăn vội giải thích vô thức bước lên một bước.
Có lẽ vì quá vội vàng giọng điệu hắn có phần gay gắt, âm lượng cũng lớn hơn.
Lận Cảnh nhanh chóng chắn trước Quý An Lê, cau mày không vui, nhìn chằm chằm Văn Trăn:
"Cậu định làm gì?"
Không đợi Lận Cảnh ra tay, vệ sĩ đã bước lên. Người đứng đầu nhíu mày nhìn Văn Trăn:
"Văn tiên sinh, nơi này không phải chỗ để ngài làm ồn."
Văn Trăn nhận ra ánh mắt xung quanh đang hướng về phía mình, môi hắn mím chặt cảm thấy vô cùng nhục nhã:
"Xin lỗi, chúng tôi chỉ đang trò chuyện."
Người vệ sĩ không tin lời hắn, quay sang hỏi Lận Cảnh:
"Thưa Thượng tướng, có đúng như vậy không?"
Lận Cảnh lại nhìn về phía Quý An Lê.
Quý An Lê đang ngẩn người. Rõ ràng cậu không ngờ lại có niềm vui bất ngờ này. Vừa rồi Văn Trăn chỉ hơi to tiếng một chút, vẻ mặt có hơi dữ tợn, đây cũng xem như một kiểu tranh cãi bảo vệ lẽ phải sao?
Quý An Lê rất hài lòng, hiếm khi cậu rộng lượng phẩy tay ý bảo không sao.
Người vệ sĩ lúc này mới rời đi.
Văn Trăn vô cùng xúc động, quả nhiên trong lòng An Lê vẫn có hắn
Quý An Lê thầm nghĩ: Cứ giữ lại thêm chút nữa, mình đang rộng lượng đây. Nếu bây giờ cắt đứt hoàn toàn, thì mấy lần được Lận Cảnh ra mặt bảo vệ sau này sẽ chẳng còn đâu.
Rất nhanh, người mà Lận Cảnh phái đi theo dõi Quý Thần Hạo đã quay lại, gửi tin nhắn báo cáo cho anh.
Lận Cảnh liếc nhìn tin nhắn, sau đó nghiêng đầu, hạ giọng nói với Quý An Lê:
"Hắn ra khỏi sảnh tiệc, vòng qua phía đài phun nước, đợi một lúc rồi bắt gặp Jeff đang ra ngoài hít thở không khí. Hiện giờ, hắn đang nói chuyện gì đó với cậu ta."
Quý An Lê vẫn giữ vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng đã tính toán: Cơ hội để bôi nhọ đây rồi.
Văn Trăn vẫn luôn chú ý động tĩnh của hai người họ, trong lòng đầy ghen tỵ. Trước đây, vị trí này vốn thuộc về hắn. Nếu lúc đó hắn kiên trì thêm chút nữa thì đã khác rồi. Nhưng đáng tiếc, trên đời làm gì có thuốc hối hận.
Tỉnh lại từ mớ suy nghĩ hỗn loạn, hắn bắt gặp ánh mắt Quý An Lê đang nhìn mình với vẻ lưỡng lự, như muốn nói lại thôi. Hắn hỏi nhỏ:
"Sao thế?" Vì vừa bị cảnh cáo nên lần này giọng Văn Trăn nhỏ hơn hẳn.
Quý An Lê thở dài một tiếng:
"Không ngờ... Thôi, đi theo tôi."
Cách nói nửa vời thế này khiến người ta dễ dàng tưởng tượng đủ điều, Văn Trăn gần như theo bản năng mà bước theo cậu.
Lận Cảnh dĩ nhiên luôn sát cánh bên Quý An Lê, còn Văn Trăn phía sau thì mơ hồ chẳng hiểu gì nhưng vẫn đi theo.
Quý An Lê hiểu rõ, nếu nói chuyện này liên quan đến Quý Thần Hạo, Văn Trăn chưa chắc đã đi. Nhưng cách nói úp úp mở mở như vậy thì chắc chắn hắn sẽ tò mò mà đi theo.
Qua một lớp cửa sổ sát đất, ánh đèn bên trong sáng rực, còn bên ngoài thì tối om. Nếu không tiến sát cửa sổ, nhìn thoáng qua sẽ thấy bên ngoài tối mịt.
Khi đến gần ánh sáng từ đài phun nước dù ở góc khuất vẫn đủ để thấy rõ động tĩnh ở đó.
Quý An Lê nhường chỗ:
"Nhìn đi. Tôi đã bảo mà, cậu ta thích một Alpha khác rồi còn gì? Chậc... chậc..., ông bà xưa nói không sai chút nào, 'kẻ phản bội thì ắt bị phản bội'. Mới chớp mắt mà trên đầu anh đã xanh um tươi tốt rồi kìa."
Quý An Lê cố ý không hạ giọng, cộng thêm động tĩnh của họ trước đó khiến không ít người chú ý.
Mối quan hệ giữa ba người họ đã sớm trở thành tiêu điểm. Dù làm bộ quay sang chỗ khác, nhưng tai của mọi người đều căng lên để nghe.
Khi nghe đến mấy chữ "xanh um tươi tốt", tâm hồn tám chuyện của mọi người như sống dậy.
Họ theo bản năng nhích dần đến gần cửa sổ, nhanh chóng nhìn ra bên ngoài. Và ngay lập tức hiểu được ý của Quý An Lê khi nói "xanh um tươi tốt" là gì.
Trời ạ, chẳng trách vừa rồi Văn Trăn lại lớn tiếng đến vậy. Hóa ra là bị cắm sừng.
Tên Quý Thần Hạo này bị làm sao vậy? Có phải hắn thích nhất là dây dưa với người khác không?
Tin tức này dù chưa lan ra, nhưng mọi người nghe nói bữa tiệc hoàng gia lần này không chỉ nhằm công bố việc lão Công tước tìm được con trai ruột, mà còn để tiến hành cuộc liên hôn giữa gia tộc Bá tước và Công tước. Đối tượng được chọn chính là người cháu trai út được Bá tước vô cùng yêu thương.
Vậy mà, công tử nhà Công tước còn chưa lộ diện, Quý Thần Hạo đã lén lút qua lại với người ta?
Những lời bàn tán vang lên ngày càng rõ, khiến Quý An Lê muốn không nghe thấy cũng không được.
Còn có chuyện này nữa sao? Thảo nào trong sách lại nói Jeff chủ động tìm Y Á. Chắc là nghe từ miệng Quý Thần Hạo về chuyện liên hôn, muốn nói trước với Y Á để từ chối việc liên hôn này. Nhưng có lẽ bị Y Á hiểu nhầm, nghĩ rằng Jeff đang trêu ghẹo, nên trong lúc tức giận đẩy Jeff ngã xuống đài phun nước?
Thêm nữa, Jeff bị bệnh tim, kích động và sợ hãi quá độ khiến bệnh tái phát mà qua đời.
Quý Thần Hạo quay lại sảnh tiệc, phát hiện bầu không khí có gì đó không ổn. Đặc biệt là ánh mắt của những người xung quanh khi nhìn hắn... vô cùng kỳ quái.
Hắn nhìn quanh một vòng, thấy Quý An Lê cách đó không xa, định lén lút tránh đi.
Nhưng càng tránh, trông lại càng giống như đang chột dạ.
Văn Trăn lập tức nắm lấy Quý Thần Hạo, không cho cậu ta chạy:
"Cậu chạy cái gì? Định lén lút qua lại với người khác đúng không? Một đứa cháu trai của Bá tước vẫn chưa đủ à?"
Văn Trăn cảm thấy mình đã mất hết thể diện trước người trong lòng. Hắn không quan tâm Quý Thần Hạo có thích mình hay không, nhưng hiện tại cả hai vẫn là vị hôn phu của nhau, hắn không thể để bản thân mang cái danh bị cắm sừng được.
Nhất là khi đối phương chỉ là một kẻ phế vật, không có tinh thần lực, chỉ được mỗi cái danh hão.
"Anh nói gì vậy?"
Quý Thần Hạo cố giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu nghĩ liệu có phải vừa rồi Văn Trăn đã nhìn thấy không? Nhưng mà cũng chẳng có gì, bọn họ chỉ nói chuyện vài câu, đâu có làm gì quá đáng?
Quý An Lê và Lận Cảnh đến, cất tiếng khuyên giải:
"Vợ chồng đánh nhau đầu giường thì cuối giường lại hòa, cậu ta chỉ mắc lỗi như những gì anh từng mắc lỗi trước đây thôi. Ăn trong bát mà lại ngó nồi, anh nên hiểu chứ, hãy tha thứ cho cậu ta đi."
Những người đứng gần nghe Quý An Lê nói câu châm chọc này suýt nữa cười điên lên.
Văn Trần và Quý Thần Hạo bị châm chọc hai lần: "............"
Mặt Quý Thần Hạo trông không được tốt lắm, cậu ta nhẫn nhịn, quyết định nhẫn nhịn như một chú rùa ninja:
"Các anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ vô tình gặp Jeff, chúng tôi từng gặp nhau vài lần, chỉ là chào hỏi nhau thôi."
Quý An Lê: "Vô tình à? Thế mà trùng hợp quá nhỉ."
Quý Thần Hạo hít sâu một hơi: Không sao, không sao, đừng giận, đừng giận.
Quý An Lê đột nhiên lại gần:
"Vậy thì cảnh cậu vừa rồi được mọi người chứng kiến cũng thật là trùng hợp, cũng chẳng sao chứ?"
Quý Thần Hạo cả người lạnh toát:
"Anh, anh có ý gì..."
Quý An Lê thêm dầu vào lửa, nói ầm ĩ để đối phương bùng cháy:
"Tôi vừa rồi không thấy cậu quay lại nên đến xem, vô tình thấy cậu ở cạnh cháu trai nhà Bá tước, tưởng rằng... có lẽ giọng to quá nên mọi người đều tò mò nhìn sang, chuyện cậu ngó nhầm Alpha khác có lẽ ai cũng biết rồi. Nhưng chắc cậu không phiền đâu ha? Cuối cùng thì, đâu phải lần đầu tiên đâu."
Nói xong, cậu liếc nhìn Văn Trăn, người đầu tiên ở ngay đây.
Quý Thần Hạo nhìn quanh, thấy ánh mắt ám ý của mọi người, cậu ta đã mất mặt hoàn toàn trước các gia tộc và quý tộc. Sau này, dù có thoát khỏi Văn Trăn đi nữa, cậu ta cũng khó lòng tìm được một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Quý Thần Hạo cuối cùng không nhịn được nữa: "Quý An Lê!"
Tôi có giết hết cả nhà anh hay không? Tại sao cứ luôn muốn chọc tức tôi?
Lận Cảnh nhìn chằm chằm Quý Thần Hạo bằng ánh mắt sâu lắng:
"Nếu cậu trong sạch thì đâu cần sợ bị hiểu lầm."
Quý An Lê nghe thấy tiếng "Ding dong" trong đầu, thở dài: Đáng tiếc đã chậm tay, lẽ ra phải nhấn thêm vài nút nữa.
Hệ thống: "............"
Quý Thần Hạo nhìn gần khuôn mặt hoàn hảo của Lận Cảnh ghen tỵ đến điên dại. Văn Trăn lại đang bảo vệ người khác, còn cậu ta chỉ to tiếng một chút đã bị chồng người ta cảnh cáo. Tại sao? Tại sao mọi thứ tốt đẹp lại thuộc về Quý An Lê?
Quý An Lê nhìn gương mặt méo mó vì ghen tỵ của Quý Thần Hạo, cười nhẹ lại gần hạ thấp giọng:
"Có phải cậu đang muốn giết tôi không? Tiếc thay, đêm nay mới chỉ là bắt đầu. Những gì cậu đã nợ tôi, giờ chỉ đòi lãi một chút mà không chịu được sao? Cậu tưởng mua chuộc quản gia để nhận tội thay là có thể thoát được à? Này em trai ngoan, cậu đã sẵn sàng chịu sự trả thù của tôi chưa?"
Cậu ta hiện tại chưa giết hết nhà Quý An Lê, nhưng ở kiếp trước cả nhà cậu đã chết vì cậu ta.
Ai bảo rằng thù ở kiếp trước không phải là thù?
Quý Thần Hạo không thể tin nổi nhìn Quý An Lê như vậy, anh ta điên rồi ư? Anh ta dám nói những điều này ngay trước mặt Lận Thượng tướng?
Anh ta dám phơi bày suy nghĩ như vậy ư?
Nhưng nhìn thấy Lận Thượng tướng không hề tỏ ra bất thường và thậm chí vẫn tiếp tục bảo vệ, sợi dây căng trong đầu cậu ta suốt đêm qua đã hoàn toàn đứt:
"Quý An Lê! Anh là cố ý có phải không?"
Quý An Lê nhìn Lận Cảnh tiến lên, nghe những lời bảo vệ của anh thu lại tất cả, rồi nhìn sang Quý Thần Hạo không còn giá trị gì:
"Tôi cố ý thì sao? Cậu muốn cắn tôi à?"
Rồi cậu lùi lại phía sau giả vờ hoảng sợ:
"Cậu muốn làm gì?"
Giọng không hạ thấp của cậu đã thu hút sự chú ý của vệ binh, nhíu mày nhìn hai người:
" Quý tiên sinh, hai người này có làm phiền ngài không?"
Lần này, cấp trên đã dặn dò đặc biệt, Quý tiên sinh là vị khách quý, không được để bị làm phiền, những người khác miễn là không phải hoàng tộc đều có thể bắt giữ.
Quý An Lê thở dài, vẻ muốn nói mà lại thôi cuối cùng quay mặt đi.
Những người không chịu nổi liền tiến lên kể lại chuyện Quý Thần Hạo móc nối với cháu trai của Bá tước và bị nhìn thấy, rồi đổ lỗi cho Quý tiên sinh.
Vệ binh lập tức báo cáo, không lâu sau đó nói thẳng với Quý Thần Hạo và Văn Trăn:
"Hai vị vui lòng đi theo chúng tôi." Ý ngầm là, tôi dẫn các vị đi hay các vị tự đi?
Quý Thần Hạo hoàn toàn bối rối, bảo cậu ta đi? Làm sao cậu ta còn có thể tiếp cận được Y Á?
Văn Trăn: Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?