Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 46

Lận Cảnh nhìn ánh mắt mong chờ của Quý An Lê, nhận được câu trả lời xác nhận rõ ràng. Anh bình thản cúi đầu nhìn viên giải độc hoàn lớn trong tay. Không nỡ làm Quý An Lê thất vọng, anh nhặt lên quyết định nuốt cứng viên thuốc.

 

Anh không chắc liệu có bị nghẹn không, nhưng với sức mạnh tinh thần của mình miễn cưỡng nuốt xuống chắc cũng ổn.

 

Điều khiến anh bất ngờ là viên thuốc vào miệng lại tan ngay, lập tức hóa thành dòng chất lỏng đậm đặc tự động chảy xuống cổ họng.

 

Sự ngạc nhiên trong mắt Lận Cảnh quá rõ ràng, Quý An Lê sáng rỡ mắt hỏi:

 

"Bây giờ cảm giác thế nào? Có phải muốn nôn ra máu không?"

 

Vừa nói, cậu vừa nhanh tay cầm thùng rác bên cạnh đưa qua.

 

Lận Cảnh còn đang nghi hoặc thì cơ thể anh bất ngờ đau đớn dữ dội, cơn đau len lỏi tận xương tủy như từng mạch máu và cơ bắp đều nhức nhối. Trán anh lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh, chưa kịp mở miệng nói gì thì đã cúi đầu nôn ra một ngụm máu đen.

 

Đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó là hết ngụm máu đen này đến ngụm khác tuôn ra.

 

Lận Cảnh lúc này cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó. Anh nghĩ sao có thể như vậy? Chẳng phải trước đó còn nói phải chuẩn bị thêm dược liệu sao? Sao lại nhanh chóng sẵn sàng như thế?

 

Nhưng đó không phải trọng điểm. Trong thời gian ngắn, Lận Cảnh không còn sức lực để suy nghĩ, bởi cơ thể anh đã bị độc tố do Lận Dự hạ lan tràn khắp nội tạng. Để hoàn toàn giải độc, chỉ có thể liên tục nôn ra máu đen như vậy.

 

Đến khi ngụm máu đen cuối cùng được nôn ra, Quý An Lê lập tức lấy ra một ống thuốc bổ máu đưa qua. Loại này không cần nhiều điểm chạm, nhưng một ống lớn như vậy cũng tiêu tốn 200 điểm.

 

Quý An Lê tuy phấn khởi vì Lận Cảnh đã giải độc, nhưng nhìn lượng máu nhiều như vậy tuôn ra vẫn không khỏi lo lắng. Huống hồ hiện tại, khuôn mặt Lận Cảnh trắng bệch đến đáng sợ.

 

Cậu trước tiên đưa nước sạch để anh súc miệng, sau đó ân cần mở nắp ống thuốc đưa qua:

 

"Anh không sao chứ?"

 

Lận Cảnh uống hết thuốc bổ máu, cảm giác chóng mặt mới giảm bớt. Anh ngẩng lên nhìn Quý An Lê, cảm giác áy náy tràn về:

 

"Xin lỗi, làm em vất vả rồi."

 

Quý An Lê ngồi xuống cạnh anh, nói:

 

"Hôm qua anh chăm sóc em cũng không dễ dàng gì. Chúng ta là bạn đời mà, anh giúp em chữa bệnh, em giúp anh giải độc, điều này đã nói trước rồi."

 

Lận Cảnh càng thấy áy náy:

 

"Vừa rồi, khi em đưa viên thuốc... anh còn tưởng em giận, muốn phòng bị trước."

 

Quý An Lê ngạc nhiên:

 

"Phòng bị? Phòng bị gì?"

 

Lận Cảnh nghĩ đến cảnh tượng tối qua, mặt hơi nóng lên. Nhưng anh không chắc Quý An Lê còn nhớ được bao nhiêu. Hôm qua hai người suýt nữa mất kiểm soát trong cơn ph át tình, may mắn là lý trí còn lại anh hiểu rõ tình trạng của mình. Dù chỉ một lần cũng khó có thể thụ thai, nhưng trong cơ thể anh còn độc tố, anh không muốn Quý An Lê bị ảnh hưởng bởi độc tố này vì vậy mới cố nhịn lại.

 

Nhưng những dấu vết anh để lại trên cổ Quý An Lê có thể khiến cậu hiểu lầm rằng hai người họ tối qua đã thành công. Để nghĩ cho tương lai anh buộc phải giải thích trước.

 

Dù khó nói, Lận Cảnh vẫn mở lời:

 

"Phòng tránh có thai."

 

Quý An Lê trợn tròn mắt:

 

"Hôm qua chúng ta... thành rồi sao?"

 

Cậu không thể tin nổi, làm sao có chuyện cậu không nhớ gì được?

 

Lận Cảnh thấy cậu hiểu lầm, vội lắc đầu:

 

"Vẫn chưa."

 

Quý An Lê thở phào, ngồi dịch sang bên:

 

"Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng khoảnh khắc quan trọng trong đời mình lại bị mất trí nhớ, thì sau này sẽ hối tiếc đến phát điên."

 

Lận Cảnh lúc này đã phục hồi lại, thêm vào đó viên thuốc quả thật kỳ diệu. Sau khi nôn hết máu độc, anh cảm thấy sức mạnh cơ thể không chỉ trở lại trạng thái đỉnh cao trước đây mà còn tốt hơn cả thế.

 

Nghe Quý An Lê nói vậy, anh lại nhớ đến cảnh tượng tối qua, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại do dự. Anh không thể không tự hỏi, liệu cậu ấy có thật sự bị thu hút bởi hình thái thứ nhất của mình không...

 

"Em..."

 

Lận Cảnh vừa mở lời, chưa kịp nói hết thì Quý An Lê đã đầy hào hứng chen ngang:

 

"Theo phương thuốc, sau khi ăn viên giải độc cần dưỡng sức trong ba ngày, sau đó sẽ hoàn toàn khỏe lại. Nhớ kỹ đấy trước đây đã nói rồi đừng quên. Em muốn ghi nhớ rõ ràng từng chi tiết của khoảnh khắc quan trọng khi có tiểu sói."

 

"Hay là chúng ta làm theo nghi thức cổ đại trên Cổ Lam Tinh, kiểu tắm gội đốt hương trước? Làm vậy tỷ lệ thành công có phải sẽ cao hơn không?"

 

Nghĩ đến việc trong tương lai sẽ có một tiểu sói mềm mại, Quý An Lê càng vui vẻ. Cậu vỗ vai Lận Cảnh đã hồi phục rồi đi lên lầu.

 

Lận Cảnh ngẩn người hồi lâu, cuối cùng mới ý thức được điều Quý An Lê nói về khoảnh khắc quan trọng chính là việc có tiểu sói, chẳng liên quan gì đến anh.

 

Thậm chí, Lận Cảnh bỗng dấy lên cảm giác rằng nếu thật sự có tiểu sói, liệu có cần anh chữa bệnh không?

 

Quý An Lê bước lên lầu rửa mặt, vừa bước vào phòng tắm ngẩng đầu lên thì ngẩn người.

 

Cậu không tin nổi nhìn chằm chằm vào cổ mình. Những dấu vết chi chít, kéo thử cổ áo ra xem, thậm chí ngay cả trên ngực và bụng cũng có...

 

Cậu vừa mặc áo sơ mi và quần short, mang theo đống dấu vết do người nào đó để lại mà cứ thế đi lại trước mặt Lận Cảnh.

 

Quý An Lê: "..."

 

Sự xấu hổ muộn màng cuối cùng cũng bùng lên. Sau khi rửa mặt xong, cậu thay một chiếc áo len cao cổ, nhưng lại cảm thấy hơi nóng nên cởi ra.

 

Nhìn vào gương, thấy khuôn mặt đỏ bừng từ đầu đến chân, hơi nóng bốc lên cậu nghĩ: Thôi vậy, tối qua chuyện còn mất mặt hơn cũng đã làm rồi. Chỉ cần mình không ngại, người ngại sẽ là người khác.

 

Quý An Lê nhìn vào số điểm chạm còn lại, đổi lấy một ống thuốc bôi làm mờ dấu vết.

 

Trước khi bôi cậu nghĩ đến người nào đó ở dưới lầu cảm thấy: Ai gây ra thì người đó phải chịu trách nhiệm, vậy mới đúng chứ.

 

Cậu thay bộ đồ dài tay kín đáo rồi xuống lầu ăn tối một cách thản nhiên. Đến lúc chuẩn bị đi nghỉ, cậu cười híp mắt nhìn Lận Cảnh, người cứ không yên lòng mà thường xuyên liếc nhìn mình:

 

"Bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Khôi phục tốt chứ?"

 

Lận Cảnh đáp:

 

"Rất tốt, cảm giác như cả những vết thương cũ cũng đã lành nhiều."

 

Quý An Lê cười càng rạng rỡ:

 

"Thế thì tốt."

 

Lận Cảnh nhìn nụ cười mãi không dứt của cậu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, như thể có điều gì không ổn.

 

Quý An Lê nghe được câu trả lời mình muốn liền lên lầu. Trước khi vào phòng, cậu đứng trên lan can gọi xuống với giọng điệu đặc biệt dịu dàng:

 

"Đã muộn rồi, lên ngủ sớm đi."

 

Lận Cảnh bỗng chốc cảm thấy trái tim xao động. Rất nhanh anh lắc đầu cố xua tan những ý nghĩ vẩn vơ. Tối qua là trường hợp đặc biệt, do bệnh lý bộc phát không kiểm soát được. Nhưng hình ảnh người nào đó nằm trong lòng mình nhiệt tình như lửa vẫn không cách nào xóa đi khỏi ký ức.

 

Anh chậm rãi bước lên cầu thang, gần như cùng lúc vào phòng với Quý An Lê.

 

Quý An Lê ngồi trên giường, còn ân cần vỗ vỗ vị trí bên cạnh:

 

"Lại đây."

 

Tâm trạng của cậu trông có vẻ rất tốt.

 

Lận Cảnh bước tới, dù bạn đời mình đang cười nhưng sao anh lại cứ cảm thấy có gì đó bất thường?

 

Quý An Lê mở lời:

 

"Anh biến về hình thái thứ hai đi."

 

Lận Cảnh không chút do dự, lập tức biến thành sói tuyết oai phong, bộ lông bóng mượt đứng trước mặt Quý An Lê. Anh tiến lại gần hơn, nghiêng đầu nhìn cậu đầy tò mò: Tiếp theo làm gì đây?

 

Quý An Lê cười càng rạng rỡ hơn. Sau đó, dưới ánh mắt trong veo của sói tuyết, cậu lấy ra dụng cụ gồm một ống thuốc bôi và một hộp găng tay.

 

Sói tuyết cúi đầu, nhìn đồ vật đó rồi lại ngẩng lên nhìn Quý An Lê trong đầu toàn dấu hỏi.

 

Quý An Lê nâng một chân của anh lên, đeo găng tay vào, cẩn thận dặn dò vì móng vuốt sắc nhọn cần thu lại để tránh làm rách găng tay.

 

Cậu vỗ nhẹ lên cái đầu to của anh, tiện thể bóp nhẹ tai anh tâm trạng dường như rất vui:

 

"Người gây ra lỗi thì phải tự xử lý, đúng không?"

 

Sói tuyết nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chạm phải những dấu vết gần ngay trước mắt đột nhiên hiểu ra rồi càng thêm chột dạ.

 

Quý An Lê chỉ vào mình:

 

"Bôi thuốc cẩn thận, chỉ được chạm vào những chỗ này. Làm được không?"

 

Sói tuyết tiếp tục gật đầu. Anh định mở miệng nói rằng móng vuốt không tiện, hay là để anh biến lại thành người. Nhưng đối mặt với ánh mắt vừa như cười vừa không của Quý An Lê, anh càng thêm chột dạ cúi thấp đầu.

 

Sáng hôm sau, Giang Tuấn đến chào từ biệt, nói rằng phải quay về C tinh để bàn giao công việc vài ngày sau sẽ quay lại.

 

Nói xong, Giang Tuấn nghi hoặc liếc nhìn Lận Cảnh đang ngồi cạnh, thấy thái độ kỳ lạ nên ghé sát Quý An Lê, hạ giọng hỏi:

 

"Anh ta làm sao thế? Có vẻ không ưa việc tôi đến nhỉ?"

 

Quý An Lê liếc nhìn Lận Cảnh một cái, người kia nghe thấy cũng nhìn lại, rồi nhanh chóng quay ánh mắt đi chỗ khác. Quý An Lê suýt thì bật cười cố nhịn rồi nói:

 

"Không có gì, chỉ là lý do cá nhân, không liên quan đến cậu."

 

Giang Tuấn nghi ngờ:

 

"Thật không?"

 

Giang Tuấn nhấc chén trà trước mặt uống cạn, rồi bất giác nhìn chằm chằm vào chén trà trước mặt Lận Cảnh. Nếu thật sự là quý mến, thì sao từ nãy đến giờ không thấy anh ta uống lấy một ngụm trà?

 

Lận Cảnh đối mặt với ánh mắt dò xét của Giang Tuấn. Nếu là trước đây chắc chắn anh sẽ lập tức hành động để phá tan lời đồn mình không ưa Giang Tuấn. Nhưng giờ đây... anh quyết định giữ im lặng.

 

Giang Tuấn tặc lưỡi nghĩ: Lận Thượng tướng này đúng là nhỏ nhen.

 

Thời gian không nhiều, Giang Tuấn cũng không so đo nhanh chóng rời đi.

 

Khi cửa vừa khép lại, Quý An Lê tâm trạng cực kỳ vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Lận Cảnh trên ghế sofa. Cậu nhìn thẳng vào anh, còn Lận Cảnh thì ngồi nghiêm chỉnh đối diện với màn hình hiển thị của quản gia robot, nơi đang chiếu từng trang sách một.

 

Quý An Lê cố ý cầm tách trà trước mặt mình lên, hỏi với vẻ đùa cợt:

 

"Khát không? Hay để em đút cho anh nhé?"

 

Lận Cảnh liếc cậu một cái ánh mắt sâu thẳm, nhưng lại đáp một cách thản nhiên:

 

"Được."

 

Quý An Lê thực sự cầm tách trà lại gần, đút cho anh một ngụm. Lợi dụng lúc Lận Cảnh không phòng bị, cậu nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay vịn của anh, lật qua lật lại xem xét, rồi khẽ lắc lắc:

 

"Đây này, tay cũng đâu có run đâu."

 

Lận Cảnh càng lộ vẻ u oán, trong lòng thầm nghĩ: Run hay không, chẳng lẽ em không biết?

 

Quý An Lê cuối cùng cũng buông tay anh ra, ho khẽ một tiếng:

 

"Em cũng đâu có ngờ, ai mà biết hiệu quả thuốc khiến cơ thể trong ba ngày thực sự rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, tinh thần lực tạm thời không hoạt động chứ?"

 

Hệ thống gian xảo kia làm mới dữ liệu đúng lúc nửa đêm. Quý An Lê cũng chỉ biết điều này sau khi Lận Cảnh cẩn thận bôi thuốc cho cậu xong.

 

Do việc bôi thuốc đòi hỏi sự tỉ mỉ, lại còn bắt Lận Cảnh phải giữ nguyên hình thái sói tuyết lại không được làm rách găng tay. Vì thế, trong suốt quá trình, anh phải kiềm chế móng vuốt của mình thời gian kéo dài làm cho móng vuốt co giật không ngừng.

 

Lận Cảnh có tinh thần lực mạnh mẽ, nên nghĩ chỉ cần qua một đêm là sẽ hồi phục. Nhưng không ngờ... ba ngày tiếp theo, anh rơi vào trạng thái không có tinh thần lực.

 

Tuy nhiên, Lận Cảnh không trách Quý An Lê:

 

"Anh biết mà, so với việc giải độc chuyện này chẳng đáng là gì."

 

Quý An Lê vẫn nắm lấy tay anh, không buông:

 

"Hay để em xoa bóp cho anh nhé? Dù sao cũng tại em bắt anh bôi thuốc mà thành ra thế này..."

 

Nhắc đến bôi thuốc, Quý An Lê chợt nhớ ra: Có loại thuốc nào giảm co thắt cơ không nhỉ? Cậu kiểm tra thì đúng là có, giá còn rẻ hơn loại thuốc bôi không để lại dấu vết tối qua. Khi Quý An Lê lấy thuốc ra, Lận Cảnh chỉ im lặng.

 

Quý An Lê cũng lặng người: Mình mà nói rằng thực sự không cố ý khiến anh co giật cả đêm mà chỉ là quên mất, liệu anh có tin không?

 

Trong ba ngày tiếp theo, vì Lận Cảnh không có tinh thần lực, bên ngoài chỉ được thông báo rằng Quý An Lê bị ốm và cần anh chăm sóc, nên anh không hề ra ngoài.

 

Đến đúng nửa đêm ngày thứ ba, tinh thần lực của Lận Cảnh cuối cùng cũng hồi phục. Không chỉ vậy, sức mạnh và độ nhạy bén của anh còn tăng thêm một bậc.

 

Hay nói đúng hơn, loại thuốc này không chỉ đẩy hết chất độc trong cơ thể anh ra ngoài, mà thậm chí còn chữa lành các vết thương cũ tái tạo lại cơ thể.

 

Lận Cảnh không giấu được sự bất ngờ trước hiệu quả của thuốc, rõ ràng anh không ngờ nó còn có tác dụng này.

 

Quý An Lê cũng kinh ngạc không kém, càng thêm cảm thấy hứng thú với chuyên ngành mình sắp học.

 

Lận Cảnh thử điều động tinh thần lực quanh cơ thể sau đó thu hồi lại, mở mắt ra thì thấy Quý An Lê đang ngáp, giọng nói của anh hạ xuống thật nhẹ nhàng:

 

"Em muốn nghỉ ngơi chưa?"

 

Quý An Lê xua tay, theo thói quen ôm lấy cánh tay của anh. Cậu thực sự hơi mệt, nhắm mắt lại, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh như tín hiệu ngầm mà cả hai đã quen thuộc trong những ngày qua.

 

Ý là bảo anh biến thành hình thái sói tuyết để cậu ôm ngủ.

 

Nhưng lần này, Quý An Lê đợi mãi mà không thấy Lận Cảnh biến thành bộ lông xù mềm mại, ngược lại còn cảm nhận được cánh tay anh càng lúc càng cứng ngắc.

 

Không chỉ vậy, cậu còn ngửi thấy một mùi hương hoa quen thuộc, càng lúc càng nồng nàn, ngay trước mắt. Quý An Lê hé mắt nhìn qua khe hở, nhận ra điều gì đó lập tức buông tay ra:

 

"Không phải chứ? Em lại ph át tình?"

 

Cậu định đi tìm bình xịt mà trước đó mình đã đổi khá nhiều.

 

Nhưng khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy nhẫn nhịn của Lận Cảnh, cậu ngơ ngác:

 

"???"

 

Không phải chứ? Mình chỉ nói đùa là muốn sinh sói con, nhưng chẳng lẽ vừa giải độc xong đã lập tức sinh liền sao?

 

Ít nhất cũng cho mình nghỉ hai ngày chứ, không phải tinh thần lực tăng cao còn làm kích hoạt chu kỳ mẫn cảm luôn đấy chứ?

Bình Luận (0)
Comment