Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 51

Quý An Lê nhìn mẫu thân với ánh mắt phức tạp. Không biết có phải bà nghĩ đến người chị họ đã qua đời sớm năm xưa hay không mà biểu cảm thoáng hiện vẻ đau buồn.

 

Đây cũng chính là lý do ngay từ đầu Quý An Lê không định đề cập đến Y Á.

 

"Mẹ à, chuyện quá khứ đã trôi qua nhiều năm rồi đừng tự dằn vặt bản thân nữa."

 

Quý An Lê nhẹ giọng an ủi, khiến mẹ cậu dần bình tâm lại khẽ dùng tay áo lau khóe mắt.

 

Mẹ Quý nắm chặt đôi tay của Quý An Lê, giọng nói pha lẫn tiếc nuối và hoài niệm:

 

"Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, là do mẹ không buông bỏ được. Nhưng năm đó, nếu không phải vì ông ta... cuối cùng người gặp chuyện lại là chị họ và đứa trẻ. Điều đó làm mẹ sao có thể không hận ông ta được chứ?"

 

Cha Quý ở bên cạnh ôm lấy vai mẹ Quý, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về rồi kéo bà vào lòng trấn an.

 

Mẹ Quý cúi thấp đầu, tay vẫn nắm chặt lấy tay Quý An Lê, thậm chí siết mạnh hơn. Khuôn mặt bà nửa khuất, không thể nhìn rõ cảm xúc, nhưng giọng nói lại mang chút giải thoát:

 

"An An nói đúng, mọi chuyện đã qua nhiều năm rồi. Đứa trẻ đó mất tích lâu như vậy, có lẽ đã chịu không ít khổ cực. Xét cho cùng, các con vẫn là anh em họ. Sau này, nếu có thể giúp đỡ thì hãy giúp đỡ, phải sống hòa thuận với nhau."

 

Nói ra những lời này, mẹ Quý vẫn giữ tay cậu chặt hơn, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay Quý An Lê. Thế nhưng, trong lúc không ai để ý bà lại ngầm bấm mạnh một cái.

 

Quý An Lê không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng sự chú ý của cậu đã tập trung vào động tác ấy.

 

Ba lần. Mẹ Quý đã dùng ngón tay gõ ba lần vào lòng bàn tay cậu.

 

Hồi cậu còn nhỏ, mẹ Quý thường luyện tập cùng cậu cách giao tiếp thông qua cử chỉ khi không tiện nói chuyện hoặc gặp nguy hiểm.

 

Những lời mẹ cậu vừa nói, rằng cậu và Y Á là anh em họ, cần giúp đỡ nhau và sống hòa thuận, hoàn toàn trái ngược với tín hiệu cử chỉ.

 

Ba lần gõ ngón tay có nghĩa là ngược lại.

 

Nói cách khác, mẹ Quý đang nhắc nhở cậu, không được hòa hợp với Y ÁNgười này rất nguy hiểm.

 

Nhịp thở của Quý An Lê gần như ngưng lại, nhưng cậu vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, mỉm cười với mẹ Quý, giọng nói cũng tự nhiên như trước:

 

"Mẹ có thể buông bỏ được, con cũng an tâm rồi. Cậu ấy là đứa con duy nhất của dì, sau này con nhất định sẽ để tâm chăm sóc nhiều hơn."

 

Nói xong, Quý An Lê cũng ngầm dùng động tác nhỏ để hồi đáp tín hiệu.

 

Trái tim treo lơ lửng của mẹ Quý lúc này mới hạ xuống được một nửa.

 

Sau đó, ba người lại trò chuyện thêm một chút. Khi tiếng chuông cảnh báo vang lên, Quý An Lê bịn rịn tiễn cha mẹ rời đi.

 

Trở về phòng mình, Quý An Lê nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tâm trí lại không thể bình tĩnh được.

 

Mẹ chỉ gặp Y Á lần đầu, nhưng lập tức nhận ra cậu ta rất nguy hiểm.

 

Chuyện này không hợp logic. Y Á trông có phần giống Quý An Lê, mà mẹ cậu lại có dung mạo rất giống với chị họ của bà. Vì vậy, khuôn mặt của Y Á rất dễ tạo lòng tin.

 

Chưa kể, viên khuyên tai thuộc về Công tước phu nhân – thứ bị lấy đi lúc bà bị bắt cóc – đã xuất hiện trên tay Y Á. Thêm vào đó, xét nghiệm huyết thống cũng đã xác nhận thân phận cậu ta.

 

Thế nhưng, mẹ lại cố tình hỏi, "Có chắc là con ruột không?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bà lại có vẻ bối rối. Ban đầu Quý An Lê nghĩ mẹ Quý chỉ nhớ lại Công tước phu nhân đã mất, nhưng giờ cậu nhận ra, bà đang cảm thấy khó hiểu về sự xuất hiện của "người con ruột" này.

 

Cộng thêm lời nhắc nhở rằng Y Á rất nguy hiểm, điều đó có nghĩa là mẹ Quý đã nhận ra đối phương không phải thật.

 

Vậy tại sao bà lại chắc chắn như vậy?

 

Quý An Lê hồi tưởng lại, năm xưa khi mẹ Quý cùng lão Công tước tham gia tìm kiếm Công tước phu nhân, cả hai đã chứng kiến cảnh người phụ nữ ấy trút hơi thở cuối cùng. Lúc ấy, bà chỉ kịp nói rằng đứa con vừa sinh đã bị cướp đi, rồi ra đi mãi mãi.

 

Với sự quan tâm mà mẹ cậu dành cho chị họ, bà chắc chắn đã lập tức sai người truy đuổi. Nếu những người bà phái đi lúc đó phát hiện đứa trẻ đã... chết yểu từ khi đó thì sao?

 

Chỉ có cách này mới giải thích được mọi chuyện. Vì biết đứa trẻ đã chết từ năm xưa, nên cậu bé không thể nào xuất hiện.

 

Người xuất hiện hiện tại, dù có kiểm chứng thế nào, cũng chỉ là giả. Đây là kẻ được cố tình sắp đặt, và rất nguy hiểm.

 

Điều này cũng giải thích được tại sao lão Công tước bao năm qua luôn tìm kiếm đứa con, trong khi mẹ cậu lại đoạn tuyệt quan hệ với ông, cũng không tham gia tìm kiếm.

 

Có lẽ vì muốn trả thù lão Công tước – người đã gián tiếp khiến chị họ và đứa trẻ qua đời, hoặc vì lý do nào khác, mẹ cậu không hề nói sự thật rằng đứa trẻ đã chết. Hoặc có thể, bà muốn giữ lại chút hy vọng để ông ta tiếp tục sống.

 

Quý An Lê nghĩ thông suốt mọi chuyện, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Nếu Y Á thực sự là kẻ giả mạo, thì những điều bất thường mà cậu từng nhận thấy về người này cũng trở nên hợp lý.

 

Quá nhiều sự "trùng hợp" xảy ra, một hai lần còn có thể xem là ngẫu nhiên, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, dù Y Á có tỏ ra vô tội đến đâu, cũng chỉ có thể là âm mưu cố tình sắp đặt.

 

Kẻ đứng sau chắc chắn có quyền lực lớn, thậm chí có thể can thiệp cả kết quả xét nghiệm gen. Kẻ đó có mục đích không hề đơn giản, rất có thể nhắm đến danh hiệu Công tước, thậm chí là tất cả tài sản và quyền lực của lão Công tước.

 

Làm thế nào để đạt được tất cả những thứ đó mà không cần đổ máu? Chỉ cần một đứa con mang huyết thống.

 

Y Á có lẽ chính là "đứa trẻ" được chọn làm quân cờ, nhờ vào ngoại hình có nét giống  Công tước phu nhân năm xưa, cùng với những bằng chứng "thuyết phục" khác.

 

Nghĩ đến kiếp trước, khi Y Á biết rõ ngôi nhà của cha mẹ nuôi có vấn đề nhưng vẫn thản nhiên nhìn lão Công tước, Lận Cảnh và những người khác tiến vào, thậm chí chứng kiến tất cả bọn họ chết thảm ngay trước mặt chỉ còn mình sống sót, Quý An Lê chỉ muốn bóp chết cậu ta ngay lập tức.

 

Vì lợi ích và vinh hoa phú quý, Y Á sẵn sàng giẫm đạp lên xương máu của vô số người để leo lên.

 

Vậy lần này, Y Á đi theo An hội trưởng đến đây là vì mục đích gì?

 

Muốn lợi dụng cơ hội này để chiếm lấy con chip mật?
Hay muốn hãm hại người khác, để kẻ đứng sau nhân cơ hội đưa người của mình vào viện nghiên cứu?

 

Nếu đúng như vậy, việc lão Viện trưởng bị bệnh nặng đến mức ngất xỉu lần này cũng cần xem xét lại. Rất có khả năng là âm mưu nhằm lấy mạng ông ấy.

 

Thêm vào đó, lão Viện trưởng vốn sức khỏe đã kém, nếu thực sự qua đời, thì cũng dễ dàng bị đổ lỗi do làm việc quá sức dẫn đến đột quỵ.

 

Chiêu thức này không phải chưa từng xuất hiện. Trước đây, Jeff cũng từng gặp phải một lần. Thậm chí, vụ đẩy Jeff tại yến tiệc cung đình trước đó, có lẽ không phải "vô tình" mà là hành động cố ý của Y Á nhằm lấy mạng cậu ta.

 

Mục đích rõ ràng là muốn gây ra xung đột nội bộ trong phủ Bá tước, sau đó ngồi hưởng lợi.

 

Nếu Jeff thực sự chết, lão Bá tước tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, và những người cháu có liên quan đến việc ra tay với Jeff sẽ bị loại trừ khỏi tranh đấu.

 

Quý An Lê mím môi chặt lại, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hành động tiếp cận cha mẹ cậu của Y Á vào buổi trưa hôm đó cũng có mục đích gì đó?

 

Kiếp trước, sau khi cha mẹ cậu biết chuyện cậu gặp nạn, bệnh nặng rồi qua đời không lâu sau. Giờ nghĩ lại, chuyện này e rằng cũng không thể thiếu bóng dáng Y Á và kẻ đứng sau hắn.

 

Trước đây cậu từng nghĩ do Bác cả ra tay, nhưng giờ nhìn lại, với việc Y Á mượn cái chết của Jeff để trở thành "quý nhân" của Quý Thần Hạo, tiến vào gia tộc họ Quý, thì việc hại chết cha mẹ cậu cũng dễ như trở bàn tay.

 

Quý Thần Hạo kiếp trước có thể dễ dàng đắc thủ, có lẽ chính cậu ta cũng không nhận ra mình chẳng qua chỉ là một quân cờ trong toàn bộ ván cờ lớn.

 

Ngay từ đầu, Quý An Lê đã không ưa gì Y Á, vốn dĩ là vì ấn tượng ban đầu bị ảnh hưởng bởi nội dung câu chuyện trong sách.

 

Hiện tại, khi mọi việc được xác thực, cậu đã phá hủy kế hoạch của chúng một lần, và lần này cậu cũng sẽ không để Y Á thành công.

 

Y Á càng muốn hại người, cậu càng không để hắn đạt được mục đích.

 

Ngày hôm sau, Quý An Lê tiếp tục theo An hội trưởng đến khám bệnh cho lão Viện trưởng.

 

Lão Viện trưởng đã tỉnh lại tinh thần khá hơn, nhưng tuổi tác đã cao sắc mặt vẫn không được tốt. Ông còn bận tâm nhiều về nghiên cứu, thường xuyên gọi người phụ trách đến báo cáo tiến độ và kết quả nghiên cứu.

 

Khi thấy không khỏe, ông lại yêu cầu An hội trưởng đến xem xét.

 

Quý An Lê luôn giữ thái độ im lặng như một người vô hình, kiên nhẫn chờ đợi Y Á không chịu nổi mà ra tay.

 

Quả nhiên, đến ngày thứ tư Y Á cuối cùng cũng nhỏ giọng đưa ra đề nghị với An hội trưởng. Ánh mắt cậu ta tỏ vẻ chân thành:

 

"Hội trưởng, mấy ngày nay tôi đã học được rất nhiều, nhưng vẫn không nắm bắt được những điểm mấu chốt. Liệu chúng ta có thể thử dùng sức mạnh chữa trị để chữa cho lão Viện trưởng không? Nếu không phù hợp, hội trưởng cứ xem như tôi chưa từng nói gì."

 

Quý An Lê liếc Y Á một cái, trong lòng cười lạnh. Để tìm người chịu tội thay, Y Á đúng là định kéo tất cả xuống nước.

 

Trong phòng đều là những chữa trị sư cấp S trở lên, tất cả bọn họ đều từng chạm qua lão Viện trưởng. Nếu ông ấy đột ngột qua đời, cũng khó mà xác định được ai đã sử dụng sức mạnh trị liệu sai lầm.

 

Hoặc đơn giản hơn, có thể đổ lỗi do sức khỏe lão Viện trưởng quá yếu.

 

An hội trưởng nhíu mày, rõ ràng không có ý định mạo hiểm.

 

Lão viện trưởng dường như đã nghe thấy những gì bên ngoài, ông là người đam mê nghiên cứu, đầu óc không có nhiều toan tính vòng vo. Nhìn thấy đều là thế hệ sau, những mầm non đầy triển vọng trong lĩnh vực trị liệu, ông rất vui lòng hỗ trợ:

 

"Thôi nào, chẳng phải chuyện gì lớn. Tiểu An, cô không phải đã nói cơ thể già nua của tôi cũng đáng để nghiên cứu sao? Để bộ xương già này của tôi cuối cùng cũng góp thêm chút sức lực."

 

An hội trưởng không còn cách nào khác, nhưng nghĩ đến việc mọi chuyện vẫn nằm trong sự kiểm soát của mình, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

 

Ban đầu, An hội trưởng muốn để Quý An Lê là người đầu tiên thử sức, vì cậu là trị liệu sư cấp 3S, có năng lực trị trị cao nhất sau bà, điều này hoàn toàn hợp lý.

 

Tuy nhiên, Quý An Lê từ chối:

 

"An hội trưởng, tôi ở đây là người nhỏ tuổi nhất, cứ để tôi làm cuối cùng đi."

 

An hội trưởng nghĩ đến việc Trình Hải và Vũ Phong từng vì chút chuyện nhỏ mà nhằm vào cậu, nên cũng không ép buộc nữa.

 

Thứ tự được sắp xếp là Trình Hải và Vũ Phong đứng đầu, tiếp theo là hai trợ lý, sau đó là nhóm người mới, cuối cùng mới đến lượt Y Á và Quý An Lê.

 

Đến lượt mình, Quý An Lê bước lên, nắm lấy tay lão Viện trưởng, vừa truyền sức mạnh trị liệu theo hướng dẫn của An hội trưởng, vừa âm thầm yêu cầu hệ thống quét toàn bộ cơ thể của lão Viện trưởng.

 

Rất nhanh, kết quả đã hiện ra. Cơ thể lão Viện trưởng do tuổi tác cao, nhiều chức năng đã suy giảm, nhưng tất cả đều không phải là vấn đề chí mạng, hoàn toàn có thể từ từ hồi phục qua dưỡng sức.

 

Tuy nhiên, trong cơ thể lại xuất hiện một luồng khí lạ, tụ lại gần tim. Khối khí này không lớn, thậm chí nếu không có hệ thống quét toàn thân thì khó mà phát hiện ra được.

 

Quý An Lê hỏi hệ thống trong đầu:

 

"Nếu khí này tích tụ nhiều lên sẽ ra sao?"

 

Hệ thống đáp:

 

"Sẽ ảnh hưởng đến việc tim cung cấp máu. Với người bình thường thì không có vấn đề lớn, vài ngày sau sẽ tự bài tiết ra ngoài. Nhưng với tình trạng của lão Viện trưởng, người vốn có nguy cơ đột quỵ bất kỳ lúc nào, luồng khí này sẽ dẫn đến co giật, làm gián đoạn cung cấp máu cho não và gây đột tử."

 

Quý An Lê tiếp tục hỏi:

 

"Ngươi có thể xử lý không?"

 

Hệ thống đáp ngay:

 

"Chuyện nhỏ. Lần này không cần dùng nguyên liệu đặc biệt nên sẽ không trừ điểm chạm vào của cậu."

 

Quý An Lê không ngờ hệ thống lại hào phóng như vậy, tâm trạng lập tức tốt hơn hẳn. Nhân lúc truyền sức mạnh chữa trị, cậu để hệ thống làm tiêu tán luồng khí mà Y Á đã âm thầm đưa vào cơ thể lão Viện trưởng trước đó.

 

Những ngày tiếp theo, Y Á ngày nào cũng tìm cớ để truyền thêm một chút khí vào cơ thể lão Viện trưởng. Với tình trạng sức khỏe của ông, chưa đầy năm ngày là không chịu nổi.

 

Nhưng không ngờ rằng, ngày qua ngày trôi qua, lão Viện trưởng không chỉ không xảy ra chuyện, mà dưới sự trị liệu tận tâm của hội trưởng An, tình trạng sức khỏe của ông còn cải thiện đáng kể.

 

Đến khi An hội trưởng không cho phép họ tiếp tục tham gia trị liệu, Y Á vẫn chưa thấy lão Viện trưởng xảy ra vấn đề gì.

 

Quý An Lê nhìn Y Á, thấy cậu ta cuối cùng cũng không còn vẻ mặt ngây thơ, đáng thương thường thấy nữa trong lòng cười lạnh. Khi nhìn thấy gương mặt Y Á méo mó vì thất vọng và tức giận, Quý An Lê đột ngột tiến sát đến, cúi đầu nói nhỏ:

 

"Ồ? Sao sắc mặt cậu lại tệ như vậy? Chẳng lẽ cậu có ý kiến gì với lời của hội trưởng An sao?"

 

Gần như ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đồng loạt hướng về phía Y Á.

Bình Luận (0)
Comment