Trong hai ngày tiếp theo, Quý An Lê ở nhà không ra ngoài Lận Cảnh cũng ở nhà cùng cậu.
Có lẽ vì lần này xa cách lâu ngày không được chạm vào thứ gì lông xù, hoặc có thể do sự hỗn loạn trong cơ thể trước đây, Quý An Lê cảm thấy mình đặc biệt ỷ lại vào Lận Cảnh, lúc nào cũng muốn ở gần bên anh.
May mắn thay, Lận Cảnh hoàn toàn thích nghi với thái độ dính người kiểu "xa cách rồi lại như vợ chồng son" của Quý An Lê. Thậm chí, anh còn chủ động biến thành sói tuyết để cậu dựa vào, ngay cả khi Quý An Lê đôi lúc cố tình đưa ra vài yêu cầu vô lý, anh vẫn thản nhiên chấp nhận.
Điều này khiến Quý An Lê không còn ngại ngần gì nữa. Có một cơ hội tốt như vậy để tích lũy điểm chạm, bỏ qua thì thật có lỗi với bản thân.
Chỉ tiếc là lỗi hệ thống đã được sửa, vận may "thần thánh" trước đây của Lận Cảnh không còn nữa. Dù nhiệm vụ ngẫu nhiên vẫn có thể xem được, nhưng những nhiệm vụ có điểm chạm cao như trước đây đã không còn xuất hiện.
Dẫu vậy, Quý An Lê vẫn không tự mình làm mới nhiệm vụ. Dù sao "yếu trâu còn hơn khỏe bò"*, đôi tay này của Lận Cảnh cũng từng được vận may thần thánh soi sáng. So với bản thân cậu, Quý An Lê thẳng thắn chọn để Lận Cảnh giúp cậu làm mới nhiệm vụ.
Khi điểm chạm tích lũy đủ, Quý An Lê mới gửi thiệp thăm viếng đến phủ Công tước.
Trước đó, lão Công tước để tránh bị nghi ngờ việc trúng độc được Quý An Lê giải trừ, nên dù cơ thể không quá nghiêm trọng, ông vẫn giả vờ bệnh nặng gần như không ra ngoài và rất ít khi gặp người.
Đối với những trị liệu sư không thân quen, ông càng không muốn gặp. Ai khuyên nhủ ông cũng chỉ đáp rằng ông không còn gì hối tiếc, tình trạng sức khỏe ông tự biết rõ không cần lãng phí năng lượng trị liệu của họ.
Khi nhận được thiệp thăm viếng của Quý An Lê, lão Công tước không do dự mà chấp nhận ngay. Ông rất quý mến người thanh niên đã cứu mạng mình. Ngay từ lần gặp đầu tiên, ông đã cảm thấy gần gũi huống chi cậu lại là con em họ của vợ ông mang dòng máu của bà. Tình cảm yêu mến do liên quan máu mủ khiến lão Công tước yêu quý Quý An Lê không kém gì người con vừa tìm lại được.
Khi Quý An Lê và Lận Cảnh mang lễ vật đến phủ Công tước, hôm đó Y Á không đến Liên minh Trị liệu sư mà cố ý ở nhà để chờ họ.
Từ sau lần thất bại ở viện nghiên cứu, Y Á tỏ ra rất kín đáo, lo sợ thực sự bị người khác phát hiện điều gì bất thường. Hắn cẩn thận từng chút để lấy lại hình tượng trong lòng Hội trưởng An, không dám nhiều lời hay gây chú ý, mong rằng thời gian trôi qua sẽ khiến Hội trưởng An quên đi chuyện ở viện nghiên cứu để tiếp tục bồi dưỡng hắn.
Nhưng thiệp thăm viếng của Quý An Lê khiến Y Á bất an. Từ đêm qua, đã cảm thấy lo lắng như thể có điều gì đó sắp xảy ra. Tuy nhiên, không thể giải thích rõ ràng lại không dám báo cáo cảm giác kỳ lạ này lên trên. Huống hồ vừa phạm sai lầm càng không muốn tự chuốc thêm rắc rối.
Quý An Lê và Lận Cảnh được quản gia dẫn đến nơi lão Công tước đang nghỉ ngơi. Vừa vào phòng khách, họ liền nhìn thấy Y Á đang ở bên cạnh ông.
Nghe thấy tiếng động, Y Á ngẩng đầu lên. Trong mắt ánh lên niềm vui vội bước tới gọi:
"Em họ, em đến rồi."
Nói xong, hắn khẽ gật đầu với Lận Cảnh rồi nhanh chóng quay đi không dám nhìn thêm. Trông như thể hắn là người nhút nhát, hắn nhỏ giọng xin phép lão Công tước đi chuẩn bị trà bánh rồi rời khỏi phòng ngay lập tức.
Nhìn bóng lưng vội vã của hắn, Quý An Lê gọi với theo:
"Anh họ, lát nữa quay lại sớm nhé. Em còn nhiều chuyện muốn nói với anh."
Bước chân Y Á khựng lại, nhưng rồi hắn nhanh chóng rời đi. Không phải hắn không muốn ở lại nghe họ nói gì, mà là hắn sợ Quý An Lê. Sự nhiệt tình của đối phương khiến hắn bất an, luôn cảm thấy cậu sẽ gây rắc rối cho mình, giống như lần trước ở viện nghiên cứu.
Lão Công tước nhìn thoáng qua sự tương tác giữa hai người, không khỏi kinh ngạc. Theo ông, Quý An Lê là một người rất điềm tĩnh tính cách không phô trương. Hiếm khi thấy cậu tỏ ra... không ưa một ai đó như vậy.
Dù Quý An Lê cười chào hỏi, lão Công tước vẫn nhận ra sự không thích của cậu đối với Y Á. Điều này khiến ông cảm thấy phức tạp. Nhưng qua những ngày ở chung, ông cũng nhận ra Y Á có vài thói xấu, suy nghĩ nhiều tính toán thiệt hơn lời nói thường không rõ ràng, đầy mưu mô riêng.
Dẫu vậy, ông cho rằng lỗi lầm năm xưa của mình – để Y Á bị bắt đi – đã gây ra những điều này. Vì áy náy, lão Công tước sẵn lòng chuộc lỗi và bao dung cho Y Á, nhưng ông biết người khác không nợ hắn điều gì.
Ông thở dài một tiếng:
"Y Á có phải đã gây phiền phức gì cho cháu không?"
Nếu không, Quý An Lê sẽ không chủ động nhằm vào một người như vậy.
Quý An Lê vốn nghĩ lão Công tước sẽ thiên vị Y Á. Dù sao, ông đã vất vả tìm kiếm đứa trẻ này suốt bao năm, sẵn sàng dâng cả trái tim để bù đắp.
Nhưng việc lão Công tước không hoàn toàn bênh vực Y Á khiến Quý An Lê cảm thấy mục tiêu của mình trong chuyến thăm này có cơ hội thành công lớn hơn.
Cậu không phủ nhận, mà sau khi ngồi xuống đối diện lão Công tước, liền gật đầu:
"Đúng vậy, phiền phức không nhỏ. Ngài định làm thế nào? Giúp hắn giải quyết trong âm thầm sao?"
Lão Công tước thoáng chùng xuống, sắc mặt ảm đạm, nhưng ông vẫn lắc đầu:
"Có ai bị thương vong không?"
Quý An Lê lắc đầu:
"Không có."
Lão Công tước thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Quý An Lê lại tiếp lời:
"Nhưng chuyện hắn muốn hại người thì có thật đấy."
Người hắn muốn hại lại chính là người cha lợi ích này của ông.
Dẫu vậy, chuyến viếng thăm này của Quý An Lê có hai mục đích. Thứ nhất, xác minh Y Á và lão Công tước không có quan hệ huyết thống. Thứ hai, khiến lão Công tước tin rằng đứa con vừa tìm lại này là giả mạo.
Quý An Lê vừa nói xong, lão Công tước thoáng ngẩn ra vẻ mặt đầy kinh ngạc và khó tin. Cậu bước tới nắm lấy cổ tay ông, lấy cớ kiểm tra tình trạng cơ thể để đồng thời nhờ hệ thống quét toàn bộ tình trạng sức khỏe và gen của lão Công tước. Sau đó, cậu tiếc nuối tiêu tốn 200 điểm chạm để so sánh gen giữa lão Công tước và Y Á.
Việc quét cơ thể không tốn điểm tiếp xúc, nhưng hệ thống thông báo rằng so sánh gen giữa hai người cần tiêu hao năng lượng kiểm tra, mà điều này lại phải tốn điểm chạm.
Một lần mất 200 điểm, đúng là hệ thống chẳng khác gì ăn cướp. Nhưng cậu không còn cách nào khác, ở dưới mái nhà người khác, không thể không cúi đầu. Đợi đến tối về nhà, cậu nhất định phải bù lại số điểm này bằng cách chạm nhiều hơn vào bạn đời của mình.
Sau khi hệ thống hoàn thành quét, Quý An Lê buông tay ra. Nhìn ánh mắt lão Công tước đang chờ đợi, cậu không lập tức lên tiếng. Thực tế, tình trạng cơ thể của lão Công tước rất tệ, dù độc tố trước đây đã được giải trừ nhờ hai viên thuốc, nhưng sức khỏe của ông vẫn chẳng thay đổi nhiều, dự tính cũng không sống được quá hai năm nữa.
Quý An Lê khẽ thở dài, chờ kết quả từ hệ thống, thời gian đợi là 10 phút.
Tiếng thở dài của cậu khiến lão Công tước thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh ông mỉm cười điềm nhiên:
"Ta hiểu rõ cơ thể mình. Cho dù tệ đến đâu, cùng lắm chỉ là cái chết. Một người sắp chết như ta không lo, sao lại thở dài?"
Quý An Lê trả lời không đúng trọng tâm:
"Ngài không tò mò hắn muốn hại ai sao?"
Trong đôi mắt lão Công tước lộ ra vẻ đau khổ và tự trách:
"Là ta, người làm cha này... Ta chưa từng làm tròn trách nhiệm. Nếu hắn còn có thể cứu vãn, ta sẽ tận dụng quãng thời gian ít ỏi còn lại để dạy dỗ hắn. Nhưng nếu không thể thay đổi..."
Ông không nói nổi nữa, ánh mắt phức tạp, không giấu được sự đau khổ. Trong lòng ông không ngừng tự hỏi rốt cuộc mình đã phạm phải tội lỗi trời tru đất diệt gì mà cả đời phải chịu khổ sở như vậy.
Năm xưa vì cứu người, ông không hối hận. Nhưng ông cũng không thể tha thứ cho bản thân vì đã để vợ con mình bị liên lụy... Ông vẫn là một tội nhân.
Nhìn lão Công tước trong trạng thái như vậy, lòng Quý An Lê cũng phức tạp. Cậu không muốn để ông lão chỉ còn hai năm ngắn ngủi này phải đau đầu vì một đứa con giả mạo:
"Tin xấu là đứa con vừa tìm lại này tâm tư bất thiện, đã muốn hại không ít người. Nhưng cũng may là còn một tin tốt..."
Khi lão Công tước ngây người, Quý An Lê ghé lại gần, nói khẽ chỉ đủ hai người nghe:
"Đứa con này không phải là đứa con năm xưa ngài đã mất đi."
Quý An Lê không nói rằng đứa trẻ năm đó có thể đã chết. Lão Công tước chỉ còn sống được hai năm, để ông ra đi với hy vọng vẫn tốt hơn là tuyệt vọng hoàn toàn.
Bởi vì, một khi sự thật bị phơi bày, có lẽ lão Công tước sẽ không sống nổi thêm hai năm, mà rất nhanh sẽ rơi vào trầm cảm và qua đời.
Gương mặt lão Công tước khẽ co giật, đôi môi run rẩy vì không dám tin, phải rất lâu sau ông mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Chuyện... chuyện này sao có thể?"
Quý An Lê:
"Hiện tại, tôi chưa thể đưa ra bằng chứng, nhưng có một cách để hắn tự lộ sơ hở. Ngài có dám đánh cược không? Hay ngài định giữ một người vừa chiếm vị trí của đứa con thật sự, vừa có ý định hại ngài ở lại bên mình? Lúc trước đến C tinh, chẳng phải cũng suýt mất mạng hay sao? Vậy kết quả kiểm tra gen ở đó rất có thể đã bị làm giả, phải không?"
Lão Công tước mở to mắt, đôi mắt đục ngầu đầy cảm xúc lẫn lộn. Cuối cùng, lời nói của Quý An Lê về việc đứa con giả mạo chiếm vị trí của đứa con thật sự đã chiếm ưu thế. Ông hít một hơi sâu, đặt tay lên ngực, môi trắng bệch:
"Làm... sao để cược?"
Nếu thua, cách kiểm tra gen kín đáo này cũng sẽ không làm tổn thương đến đứa trẻ. Nhưng nếu thắng...
Lão Công tước nhớ lại chuyện trước đây ở C tinh, khi Lận Thượng tướng và bao nhiêu người suýt mất mạng. Ông chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Quý An Lê, đứa trẻ này chắc chắn biết điều gì đó, nếu không cậu đã không nói thẳng ra như vậy. Vậy nên khả năng này... ít nhất cũng là 50%.
Liên hệ với những gì Quý An Lê đã nói trước và sau đó, lão Công tước hít sâu một hơi. Vậy người mà Quý An Lê ám chỉ là kẻ muốn hại người, chính là Lận Thượng tướng, những người ở C tinh... và bản thân ông sao?
Quý An Lê lùi lại, mỉm cười an ủi lão Công tước:
"Tất nhiên, cũng có thể trời thương xót trái tim của một người cha tận tụy như ngài. Nếu kết quả xác minh cho thấy hắn thực sự là con trai ngài, thì hãy nhanh chóng chấn chỉnh hắn. Coi như ngài vẫn còn chút tình cảm cha con."
Dù khả năng này rất thấp, nhưng trước khi có bằng chứng, nói vài lời an ủi để lão Công tước cảm thấy dễ chịu hơn cũng không phải là không thể. Dù sao, ông là một người tốt, không đành lòng nhìn thấy những đau khổ trên thế gian.
Lão Công tước khẽ cười khổ. Rõ ràng những lời của Quý An Lê chỉ là để an ủi ông. Trái tim nặng trĩu, nhưng ông vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Trước khi sự thật được làm rõ, ông phải sống tiếp. Bất kể là ai đã sắp đặt người này đến bên cạnh ông, trước khi chết ông nhất định phải có được câu trả lời, không muốn chết trong mơ hồ.
Quý An Lê nhanh chóng trình bày kế hoạch với lão Công tước. Ông nghe rất chăm chú, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, thời gian chờ 10 phút cũng gần như trôi qua.
Quý An Lê mở giao diện hệ thống. Quả nhiên, một tin nhắn mới xuất hiện, ký hiệu bằng một con số "1". Hẳn đây chính là báo cáo gen của Y Á và lão Công tước, mà cậu đã phải tốn "200 đồng đại tài" để có được.
Trước khi mở, Quý An Lê thực sự rất tò mò. Cậu nghiêng về khả năng hai người hoàn toàn không có quan hệ cha con (0%), nhưng cũng có thể, năm đó, đứa trẻ mà cha mẹ ông tìm thấy được cho là đã chết, nhưng lại sống sót một cách kỳ diệu. Nếu vậy, báo cáo sẽ cho kết quả là 99.99% cha con.
Cậu rất háo hức xem liệu kết quả sẽ là một trong hai con số đó.
Thế nhưng, khi cậu mở báo cáo và nhìn vào kết quả, một loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu cậu:
???
------------------------------------------------
*Yếu trâu còn hơn khỏe bò: Một kinh nghiệm thực tế trong cuộc sống, sức trâu khoẻ hơn sức bò rất nhiều, vì vậy một con trâu yếu vẫn cho sức kéo tốt hơn một con bò khoẻ. Còn có nghĩa bóng là chớ coi thường kẻ yếu, kẻ hèn mọn vì đôi khi kẻ yếu hèn bề ngoài lại có sức mạnh tiềm ẩn bên trong.