Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 56

Quý An Lê đối diện với ánh mắt phức tạp của Lận Cảnh, sau một lúc mới nhận ra ví dụ mình vừa đưa ra có vẻ không ổn lắm.

 

Cậu ho khan một tiếng:

 

"Chỉ là giả thuyết thôi... không có ý gì khác đâu. Được rồi, nhìn sắc mặt anh em cũng biết câu trả lời rồi."

 

Đừng nói là Lận Cảnh – một người bạn đời tốt tính, bất kỳ ai rơi vào tình huống đó chắc cũng sẽ tức phát điên.

 

Huống chi, nếu sự thật được xác minh rằng Nhị hoàng tử năm đó chết vì Quốc vương thì Vương hậu chắc chắn sẽ muốn lấy mạng Quốc vương.

 

Nghe nói những năm qua, Vương hậu bị cú sốc từ cái chết của Nhị hoàng tử đả kích nặng nề, rất ít khi xuất hiện trước công chúng.

 

Rất có thể Vương hậu chính là một điểm đột phá.

 

Quốc vương vì mục đích của mình chắc chắn sẽ tiếp tục tìm cơ hội ra tay với lão Công tước. Thậm chí, cả Lận Cảnh và gia đình anh cũng có thể trở thành mục tiêu.

 

Trước khi mọi chuyện đi đến bước công khai đối đầu, Quý An Lê cần chuẩn bị thật kỹ để có đủ khả năng ứng phó.

 

Nghĩ đến đây, cậu mở lời:

 

"Hiện tại em có một tin tốt và một tin xấu. Xét về tình hình hiện tại của chúng ta, cả hai tin này đều không phải là tin vui. Anh muốn nghe tin nào trước?"

 

Lận Cảnh rất phối hợp:

 

"Vậy nghe tin tốt trước đi."

 

Quý An Lê mỉm cười:

 

"Tin tốt là em đã biết được ai ở C tinh từng suýt hại chết anh và lão Công tước. Cũng biết kẻ đứng sau chỉ đạo Y Á giả mạo là ai."

 

Chân mày Lận Cảnh giật nhẹ, nghĩ đến ví dụ Quý An Lê vừa đưa ra, một cái tên mơ hồ hiện lên trong đầu anh:

 

"Còn tin xấu thì sao...?"

 

Giọng anh khàn đi, xen lẫn sự khó tin.

 

Quý An Lê đưa tay đặt lên vai anh ánh mắt đầy thương xót:

 

"Chính là Quốc vương mà anh đang trung thành phục vụ."

 

Dù đã mơ hồ đoán ra, khi thật sự nghe thấy câu trả lời, Lận Cảnh vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.

 

Những lần gặp Quốc vương không nhiều, nhưng suốt hơn mười năm qua, Quốc vương đã quản lý đế quốc khá tốt, còn được ca ngợi là một người nhân từ và khoan dung.

 

Thế nhưng một người như vậy lại ngấm ngầm muốn lấy mạng chính em trai ruột của mình.

 

Lận Cảnh nhanh chóng đưa ra suy đoán:

 

"Quốc vương muốn lấy Công tước phủ đứng sau lão Công tước cùng số tài sản mà Tiên đế để lại cho ông?"

 

"Còn tài sản khác nữa sao?" Quý An Lê nhướng mày, trước giờ cậu chưa nghe nói về điều này. Không trách được Hoàng đế lại để tâm như vậy.

 

Lận Cảnh gật đầu:

 

"Thông tin này chưa từng được công bố, nhưng năm đó tiên đế từng định nhường ngôi cho lão Công tước. Sau khi xảy ra chuyện kia, lão Công tước không còn tâm trí nên đã nhường ngôi lại cho Quốc vương hiện tại. Để bù đắp, tiên đế đã để lại cho lão Công tước một khoản tài sản khổng lồ. Nhưng vì những năm qua lão Công tước mải miết tìm con, sống rất thanh bần, nên chưa hề động đến khoản tài sản đó. Thời gian trôi qua, ít người biết rằng lão Công tước vẫn nắm giữ số tài sản lớn đến mức có thể sánh với quốc khố. Cụ thể là bao nhiêu, chỉ những người thân cận với tiên đế mới rõ."

 

Quý An Lê như hiểu ra:

 

"Vậy nên Quốc vương mới chọn thời điểm này để hành động. Ông ta lo lão Công tước không tìm được con, lúc hấp hối sẽ đem tước vị và tài sản cho người khác, hoặc có khi còn quyên góp toàn bộ. Vì vậy, ông ta lập tức bày trò dựng lên một người giả, để chiếm hoàn toàn tước vị lẫn tài sản."

 

"Cũng như vậy, ông ta sẽ hợp pháp hóa thân phận cho con riêng của mình."

 

Lận Cảnh nhíu mày:

 

"Nếu Quốc vương muốn lấy số tài sản đó, cần gì phải phiền phức tìm một người giả? Chỉ cần lão Công tước gặp chuyện ngoài ý muốn và không kịp để lại di chúc, ông ta cũng có thể thuận lợi thừa kế."

 

Quý An Lê lắc đầu:

 

"Tất nhiên là muốn Y Á danh chính ngôn thuận thừa kế tước vị và tài sản."

 

Nếu lấy từ tay lão Công tước, Quốc vương không thể giữ riêng mà phải chia cho các hoàng tử khác. Nhưng nếu Y Á thừa kế, toàn bộ sẽ thuộc về đứa con riêng này.

 

Xem ra, Quốc vương quả thật rất yêu thương đứa con riêng này.

 

Điều này còn là một con át chủ bài để kéo Vương hậu về phe mình.

 

Quý An Lê nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lận Cảnh và ném ra một quả bom lớn:

 

"Bởi vì Y Á chính là con riêng của Quốc vương. Ông ta muốn cho con riêng một thân phận và một khối tài sản không bao giờ tiêu hết."

 

Lận Cảnh hoàn toàn sững sờ:

 

"Con riêng...?"

 

Quý An Lê gật đầu:

 

"Đúng vậy, em cũng rất bất ngờ. Ban đầu chỉ muốn chứng minh Y Á không phải con ruột của lão Công tước, ai ngờ lại vô tình phát hiện ra bí mật này. Anh biết đấy, em thừa hưởng nhiều bài thuốc gia truyền. Trong đó có một phương thuốc bí truyền, dùng để kiểm tra mối quan hệ huyết thống qua gen, có thể hiển thị các màu sắc khác nhau tùy vào mức độ quan hệ. Em vốn định chứng minh lão Công tước và Y Á không có quan hệ huyết thống, nhưng lại phát hiện Y Á chính là cháu ruột của lão Công tước."

 

Lận Cảnh im lặng. Lão Công tước chỉ có duy nhất một người anh là Quốc vương, vậy nên Y Á chắc chắn chính là con riêng của ông ta.

 

Sắc mặt Lận Cảnh trở nên nặng nề, cũng hiểu được ý nghĩa của "tin xấu" mà Quý An Lê nhắc đến trước đó.

 

Nếu đối thủ của họ là Quốc vương, thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.

 

Trong đầu Lận Cảnh xuất hiện hàng loạt cách ứng phó, nhưng từng biện pháp một lại bị anh tự mình phủ định. Cả Đế quốc đều nằm trong tay Quốc vương, dù có trốn đến tinh cầu nào cũng không thể an ổn.

 

Trừ phi... kéo Quốc vương xuống khỏi ngai vàng.

 

Lận Cảnh nhanh chóng đưa ra quyết định:

 

"Em muốn hợp tác với Vươngng hậu, dựa vào cái chết của Nhị hoàng tử năm đó để khiến bà ấy đứng về phía chúng ta?"

 

Quý An Lê gật đầu:

 

"Đúng vậy. Chỉ là việc Nhị hoàng tử có phải bị Quốc vương cố ý hãm hại hay không vẫn cần điều tra thêm. Nhưng còn một người nữa cũng có thể là điểm đột phá."

 

Ánh mắt Lận Cảnh và Quý An Lê chạm nhau:

 

"Ý em là mẹ ruột của Y Á?"

 

Quý An Lê gật đầu xác nhận:

 

"Đúng thế. Một người phụ nữ có con lớn bằng Y Á, ở độ tuổi tương ứng, từng có liên hệ với Quốc vương mười tám năm trước. Dù điều tra sẽ không dễ, nhưng so với việc tìm chứng cứ của năm đó, chuyện này vẫn đơn giản hơn rất nhiều."

 

Sau khi chia sẻ hết những điều mình nghĩ được với Lận Cảnh, những việc còn lại đành để anh tự điều tra.

 

Dù sao Quý An Lê cũng không có người nào để cậy nhờ. Chỉ cần xác định được đối tượng nghi ngờ, cậu sẽ có cách tận dụng.

 

Hệ thống đã lưu trữ dữ liệu gen của Y Á. Nếu gặp được người tình nghi, chỉ cần tiếp xúc để hệ thống quét và so sánh, sẽ biết ngay liệu người đó có phải mẹ ruột của Y Á hay không.

 

Tuy nhiên, số lượng gia tộc quyền quý ở Thủ tinh rất đông, muốn điều tra từng người một cũng là cả một công trình.

 

Điều rắc rối hơn cả là nếu người đó không còn ở Thủ tinh nữa.

 

Trong nửa tháng tiếp theo, Quý An Lê gần như không ra khỏi nhà.

 

Về phía Y Á, sau hai ngày lo sợ, lão Công tước đã nhận được tin nhắn của Quý An Lê và chủ động gặp Y Á. Ông bày tỏ sự cảm thông với nỗi sợ hãi của cậu ta, đồng thời giải thích về tình trạng bệnh tình của mình.

 

Lão Công tước đặc biệt nhấn mạnh rằng tâm nguyện cả đời của ông đã hoàn thành, giờ sống được bao lâu thì sống bấy nhiêu. Ông yêu cầu Y Á giữ bí mật về bệnh tình của mình, vì sợ nếu mọi người biết Y Á không muốn cứu ông thì sẽ bị chỉ trích.

 

Y Á vốn đã lo sợ thân phận bị bại lộ và kế hoạch bị phá hỏng. Thấy lão Công tước không hề tỏ vẻ không hài lòng với mình, cậu ta tất nhiên không có lý do gì để từ chối.

 

Ở nhà, Quý An Lê cũng không hề nhàn rỗi. Ban ngày, khi Lận Cảnh ra ngoài bận rộn điều tra, cậu đọc sách.

 

Buổi tối, lúc Lận Cảnh trở về, cậu lại tranh thủ tích lũy thêm điểm chạm để dùng khi cần.

 

Chiều hôm đó, khi Lận Cảnh về nhà, Quý An Lê không có ở tầng dưới, cả căn biệt thự yên tĩnh lạ thường.

 

Hạ giọng hỏi robot, anh được biết Quý An Lê đã lên tầng trên và chưa xuống. Anh đoán cậu đọc sách rồi ngủ quên trên đó.

 

Lận Cảnh đặt tài liệu điều tra thu được những ngày qua sang một bên, cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay rồi bắt đầu vào bếp nấu ăn.

 

Từ lần trước Quý An Lê nói rằng đồ ăn ở viện nghiên cứu rất ngon, còn dinh dưỡng dịch thì khó nuốt, Lận Cảnh đã âm thầm học một số món ăn.

 

Ban đầu tay nghề còn vụng về, nhưng sau khi điều chỉnh chính xác từng gam gia vị, món ăn của anh dần trở nên khá hơn, ít nhất là ngon hơn dinh dưỡng dịch rất nhiều.

 

Quý An Lê tỉnh dậy vì mùi thức ăn từ tầng dưới bay lên.

 

Mất vài phút để cậu lấy lại tinh thần, nhìn căn phòng đang chìm trong ánh sáng mờ nhạt vì rèm cửa kéo kín.

 

Nhìn đồng hồ, Quý An Lê lập tức giật mình. Trời ạ, chỉ định ngủ một giấc ngắn buổi trưa, vậy mà cậu lại ngủ thẳng một mạch đến chiều tối?

 

Mấy ngày nay tuy cậu hay buồn ngủ, nhưng chưa từng ngủ lâu như hôm nay.

 

Chẳng lẽ ngoài trời không phải trời âm u, mà cậu thực sự đã ngủ đến tận chiều tối?

 

Quý An Lê mở cửa phòng, từ lan can tầng hai nhìn xuống, lập tức ngửi thấy mùi thơm đậm đà của đồ ăn cùng bóng dáng Lận Cảnh phản chiếu qua cửa kính nhà bếp.

 

Cậu nhanh chóng xuống lầu, đẩy cửa bếp, thò đầu vào, đôi mắt sáng rỡ:

 

"Tối nay ăn gì vậy? Anh lại học món mới à?"

 

Lận Cảnh quay đầu, nhìn vẻ mặt phấn khởi của cậu, khóe môi không khỏi cong lên:

 

"Canh xương hầm. Hôm qua em bảo gần đây đồ ăn nhạt nhẽo, muốn ăn món nào có vị đậm đà hơn mà."

 

Nhớ lại đêm qua, Quý An Lê đói đến mức trong mơ ôm chân móng vuốt ở hình thái thứ hai của Lận Cảnh mà gặm, gặm xong còn lẩm bẩm rằng khúc xương này chẳng có vị gì, lại còn chưa được rửa sạch, toàn là lông.

 

Lận Cảnh nghĩ đến đây, ý cười trong mắt càng sâu, trêu chọc:

 

"Nếu không hầm canh cho em giải thèm, anh sợ nửa đêm em lại... gặm thêm vài miếng..."

 

Câu nói còn chưa dứt, Quý An Lê đã đỏ mặt xấu hổ bước nhanh đến che miệng anh lại:

 

"Đủ rồi đấy! Sáng nay em đã xin lỗi anh rồi mà! Nhìn anh đàng hoàng chững chạc thế kia, sao cứ lôi chuyện cũ ra nói làm gì chứ?"

 

Dạo gần đây cậu quả thật có hơi thèm ăn, nhưng biết đâu đó là dấu hiệu cơ thể đang phát triển? Ai nói qua tuổi 18 là không thể cao thêm nữa đâu?

 

Vừa nói, Quý An Lê vừa kiễng chân, thử so chiều cao với Lận Cảnh.

 

Kết quả không cần nói cũng biết, cậu thất bại hoàn toàn chỉ có thể thở dài một tiếng.

 

"Tại sao mình lại không sinh ra làm Alpha nhỉ?"

 

Nhưng nghĩ lại, nếu cậu là Alpha, chẳng phải sẽ không có "bộ lông mềm mại" của Lận Cảnh để mà vuốt v e hay sao?

 

Lận Cảnh kéo tay cậu xuống, dịu dàng thuận theo ý cậu:

 

"Được rồi, không nhắc nữa. Canh đã sẵn sàng rồi, em muốn uống ngay bây giờ hay đợi nguội bớt?"

 

Quý An Lê thò đầu nhìn vào nồi canh lớn, thấy khúc xương to cùng phần nước súp màu trắng đục đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi thơm đậm đà, nước miếng suýt chảy ra:

 

"Uống luôn bây giờ! Anh ngồi nghỉ đi để em múc!"

 

Lận Cảnh không để cậu tự mình làm một mình, hai người cùng phối hợp lấy bát đũa. Cuối cùng, cả nồi canh xương lớn, cả thịt lẫn nước đều bị hai người "xử gọn".

 

Quý An Lê ngồi xoa cái bụng căng tròn của mình, cảm giác thỏa mãn ngập tràn. Quả nhiên, một khi đã quen với những món ăn ngon, thì tất cả những thứ khác đều trở nên nhạt nhẽo không thể chịu được.

 

Trước đây, khi chưa từng thử qua đồ ăn ở viện nghiên cứu, cậu vẫn uống dịch dinh dưỡng rất ngon lành. Nhưng từ sau khi trở về, cậu không tài nào chịu nổi vị nhạt nhẽo đó nữa.

 

Tuy nhiên, cũng nhờ chuyện này mà nhà họ lại khai quật được một "đầu bếp tài ba". Ai mà ngờ Lận Cảnh – vị Thượng tướng nghiêm nghị kia – lại có thiên phú về nấu nướng chứ?

 

Quý An Lê ôm bụng, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của Lận Cảnh đang nhìn mình.

 

Cậu sờ mặt, nghi ngờ hỏi:

 

"Sao thế? Em có gì trên mặt à? Không phải em đã rửa sạch rồi sao?"

 

Lận Cảnh lắc đầu, nhưng không dám nói thật.

 

Dạo gần đây vì mải điều tra, anh không để ý kỹ. Nhưng hôm nay nhìn kỹ lại, phát hiện... hình như bạn đời của mình đã tăng cân rồi?

 

Nhớ lại khẩu phần ăn gần đây của cậu, điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra. Nhưng nói ra thì đúng là không ổn chút nào.

 

Quý An Lê híp mắt lại:

 

"Anh không nói, nhưng ánh mắt của anh đã tố cáo anh rồi!"

 

Cậu sờ mặt mình. Nếu đã ăn ngon như vậy mà không béo lên thì chẳng phải phí hoài đồ ăn ngon hay sao?

 

Nhưng mà...

 

Quý An Lê vuốt mặt, rồi bóp thử cánh tay của mình. Khi cúi đầu, ánh mắt bất ngờ dừng lại ở cái bụng căng phồng vì ăn no của mình, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ.

 

Cậu nhìn chằm chằm vào cái bụng, đôi mắt mở to không thể tin nổi. Ngay sau đó, ánh mắt trở nên rực sáng:

 

"Không lẽ nào?"

Bình Luận (0)
Comment