Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 61

Khi Quý An Lê và Lận Cảnh đến nhà Hứa gia, Hứa gia chủ đã dẫn theo toàn bộ người trong nhà đứng chờ sẵn ngoài cửa.

 

Khi cửa xe bay mở ra, Hứa gia chủ lập tức tiến lên đón chào.

 

"An Lê à, cuối cùng cũng đợi được các cháu đến rồi!"

 

"Ông ngoại hai."

 

Quý An Lê nắm lấy tay Hứa gia chủ đang đưa ra, huy động toàn bộ tế bào trên người để diễn xuất.

 

Cảnh tượng giữa hai ông cháu, nếu không biết chuyện có lẽ sẽ nghĩ Quý An Lê và Hứa gia chủ là cháu ruột và ông ngoại ruột, chứ không phải cách nhau một thế hệ.

 

Hứa gia chủ càng xúc động hơn, ông biết ngay là mình đã làm đúng, nhìn xem đứa nhỏ này cảm động đến mức nào...

 

Một người đóng vai trưởng bối nhân từ, một người đóng vai hậu bối gần gũi, đến mức làm đám người nhà họ Hứa tụ họp từ tối qua phải đứng nhìn mà khóe miệng co giật.

 

Quý An Lê và Hứa gia chủ tiến vào đại sảnh tiếp khách, được gia chủ kéo ngồi ở vị trí chủ tọa:

 

"Những vị này là các cậu, mợ, dì, chú, anh chị em họ của cháu. Nghe tin cháu đến, có người còn xin nghỉ phép để quay về, chỉ để được gặp cháu một lần..."

 

Hứa gia chủ diễn tả mức độ coi trọng của Hứa gia một cách rõ ràng, sợ rằng Quý An Lê không cảm nhận được sự nhiệt tình của gia đình ông.

 

Quý An Lê cảm động, khóe mắt đỏ hoe:

 

"Cháu biết mà, cũng vì nghĩ lần đầu đến không tiện đi tay không, nên cháu mất chút thời gian mua quà làm chậm trễ thời gian."

 

Vừa nói, cậu vừa nhìn về phía Lận Cảnh, người vẫn chưa nói nhiều từ đầu đến giờ.

 

Lận Thượng thướng với khí chất lạnh lùng uy nghiêm, vừa nhìn đã thấy là người ít lời, cộng thêm những lời đồn đại, chẳng ai dám đến gần.

 

Nhận được ánh mắt của Quý An Lê, Lận Cảnh lập tức bước lên phía trước, chọn một đống quà trong số những món mà quản gia vừa mang xuống, rồi mang đến.

 

Quý An Lê đứng dậy, đối diện mọi người, vẻ mặt cảm động:

 

"Không ngờ cách xa lâu như vậy mà vẫn được gặp đông đủ người thân như thế này. Cháu đã đặc biệt chuẩn bị một vài món quà, không biết mọi người có thích không?"

 

Vừa nói, Lận Cảnh đã đưa ra một món quà.

 

Quý An Lê cầm lấy, bước đến trước mặt một người đàn ông trung niên, đưa ra:

 

"Vị này là Cậu hai phải không..."

 

"Vị này là..."

 

Lận Cảnh bên kia đưa quà, Quý An Lê lần lượt cầm lấy rồi trao đến từng người lớn tuổi trong gia đình.

 

Những người ở lại C tinh không tốt đẹp như Hứa gia chủ nghĩ, họ cho rằng cậu chỉ đến cho có lệ, chỉ có ông cụ là thật sự tin tưởng và phô trương như vậy.

 

Bắt họ phải xin nghỉ phép để đến gặp khách, chẳng lẽ không đến thì sẽ bị trách móc sao?

 

Kết quả, người này không những đến thật, mà còn chuẩn bị quà cho từng người, thậm chí còn đích thân trao tận tay. Nhìn đống quà bên cạnh, chẳng lẽ cả các anh chị em họ cũng có phần?

 

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng nghiêm túc hơn, khí thế xung quanh trở nên nhiệt tình hơn hẳn.

 

Quý An Lê lần lượt trao quà, để thể hiện thành ý của mình, cậu chuẩn bị quà dựa trên sở thích của từng người.

 

Trao quà cho từng người xong, cuối cùng Quý An Lê đứng trước mặt một vị trưởng bối cuối cùng.

 

Người này cầm khăn tay, mặc một chiếc váy giản dị tóc búi lên bằng một chiếc trâm cài, sắc mặt nhợt nhạt trông như sức khỏe không tốt.

 

Quý An Lê cầm quà, nhìn sang, vừa gọi:

 

"Dì tư..."

 

Quý An Lê giả vờ như rất bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt của Hứa phu nhân, nhưng không hỏi nhiều chỉ mỉm cười. Nhân lúc Hứa phu nhân thoáng ngơ ngác vì vẻ kinh ngạc đột ngột của cậu, cậu đã đưa quà đến tay bà.

 

Thời gian tiếp xúc không dài, nhưng ngay khi vừa tiếp xúc việc quét hình đã lập tức tiến hành.

 

Hứa phu nhân vừa bị cậu nắm tay liền muốn rụt tay lại ngay lập tức, nhưng vừa rồi Quý An Lê cũng trao quà cho từng trưởng bối theo cách long trọng như vậy.

 

Nhớ đến lời cảnh báo của gia chủ, bà đành cắn răng chịu đựng.

 

Quý An Lê luôn quan sát biểu cảm của bà, ghi lại sự không tự nhiên và căng cứng thoáng qua của bà vào mắt, rồi mới thu tay lại:

 

"Dì tư xem quà này có thích không? Cháu nghe nói dì thích yên tĩnh, rất quan tâm đ ến kinh Phật của Cổ Lam tinh, nên khi nhìn thấy bộ sách này, cháu đã nghĩ dì chắc chắn sẽ thích."

 

Hứa phu nhân nâng tay, mượn động tác vén tóc ra sau tai để lùi lại một chút, dịu dàng mỉm cười:

 

"Là Tiểu Lê phải không, cháu chu đáo quá dì rất thích."

 

Ánh mắt Quý An Lê nhìn chằm chằm Hứa phu nhân, đôi mắt trong veo, ngu ngơ, rất thân thiện và gần gũi cậu khẽ tiến sát hơn:

 

"Dì thích là tốt rồi. Cháu thấy vừa rồi dì có vẻ rất ngạc nhiên. Dì và mẹ cháu giống nhau thật đấy, không hổ là họ hàng, trước đây chắc hai người tình cảm rất tốt nhỉ?"

 

Mọi người lập tức cứng đờ, rõ ràng không ngờ rằng Quý An Lê không biết Hứa phu nhân là con nuôi.

 

Nghĩ lại cũng đúng, người này ngay cả Hứa gia chủ còn không nhận ra, chắc chắn mẹ của cậu cũng chưa từng nhắc đến người chị em họ này.

 

Hứa phu nhân lặng lẽ quan sát Quý An Lê vài lần, ánh mắt càng thêm dịu dàng:

 

"Chị họ quả thực là người rất tốt."

 

Quý An Lê lại nói thêm vài câu, như thể hoàn toàn không cảm thấy việc Hứa phu nhân giống mẹ mình có điều gì kỳ lạ, sau đó quay sang một nhóm anh chị em họ, bảo rằng lát nữa hãy chia nhau những món quà ở bên kia, đều là cậu chuẩn bị cho họ.

 

Tiếp theo, Quý An Lê không hề chú ý thêm đến Hứa phu nhân, nhưng bởi vì vẻ ngoài của bà giống với mẹ cậu, cậu tỏ ra thân thiết hơn thái độ rất tốt.

 

Hứa phu nhân đứng trong góc, lặng lẽ quan sát toàn bộ khung cảnh, thu ánh mắt lại không biết đang nghĩ gì.

 

Quý An Lê dùng bữa trưa tại Hứa gia, đến khi thời gian đã muộn cậu mới tỏ ra luyến tiếc mà rời đi. Trước khi đi, cậu còn nắm lấy tay Hứa gia chủ liên tục hứa rằng sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ quay lại.

 

Cho đến khi ngồi trên xe bay rời khỏi Hứa gia, trở về phòng mình sau khi chắc chắn xung quanh không có vấn đề gì, nụ cười kéo dài trên khuôn mặt Quý An Lê cả buổi sáng cuối cùng cũng biến mất.

 

Cậu đã nhận được kết quả từ hệ thống từ trước, vì không muốn Hứa phu nhân nhìn ra sơ hở, cậu luôn giả ngốc. Lúc này, khi chỉ còn lại Lận Cảnh cậu mới hoàn toàn thả lỏng.

 

Nhìn vẻ mặt của Quý An Lê, Lận Cảnh đoán được câu trả lời:

 

"Bà ta chính là?"

 

Quý An Lê gật đầu:

 

"Bà ấy đúng là mẹ ruột của Y Á, những người còn lại không cần điều tra nữa."

 

Lận Cảnh biết Quý An Lê có loại dược phẩm đặc biệt để nhanh chóng xác nhận, nên không hỏi thêm cách mà cậu làm điều đó. Lúc này, khi đã có câu trả lời chắc chắn, liên tưởng đến biểu hiện hôm nay của Hứa gia, anh nói:

 

"Năm đó, việc Hứa phu nhân mang thai chắc chắn không thể giấu được. Người Hứa gia, ít nhất là Hứa gia chủ phải biết sự tồn tại của đứa trẻ này. Chỉ là vì danh tiếng của Hứa gia nên đứa trẻ bị đưa đi. Dựa vào tình hình hiện tại, Hứa gia chủ có vẻ không biết đứa trẻ này là con của Quốc vương."

 

"Nếu không, Hứa gia chủ đã tránh né em còn không kịp làm sao lại vội vàng chào đón như vậy."

 

Quý An Lê đáp lời:

 

"Cha mẹ nuôi của Y Á là người ở C tinh, xem ra Hứa gia chủ năm đó vì danh tiếng mà gửi đứa trẻ ra ngoài cho người khác nuôi, nhưng rốt cuộc cũng không đưa đi quá xa, vẫn giữ trong tầm mắt. Sau khi Hứa gia chủ giao đứa trẻ đi, người của Quốc vương lập tức tiếp nhận. Y Á là người thâm trầm, chắc hẳn đã biết thân thế của mình từ lâu."

 

Lận Cảnh hỏi:

 

"Em định tìm chứng cứ từ mối liên hệ trong quá khứ giữa Hứa gia và cha mẹ nuôi của Y Á sao?"

 

Quý An Lê gật đầu:

 

"Giờ đây đã xác định được thân phận của Hứa phu nhân, thì cần một chứng cứ cụ thể hơn để trình lên Vương hậu."

 

"Quốc vương chắc hẳn không nghĩ rằng bí mật được che giấu kỹ lưỡng như vậy lại bị người khác phát hiện, nên những năm qua cũng không thể quét sạch mọi dấu vết quá triệt để."

 

"Dù người của Quốc vương che giấu kỹ, nhưng còn Hứa phu nhân thì sao?"

 

"Để Y Á ở lại C tinh, Hứa phu nhân cũng sống khép kín suốt những năm qua. Liệu bà ta có thật sự ngoan ngoãn ở lại Hứa gia mà không lén ra ngoài không?"

 

Quý An Lê không tin rằng một người mẹ có thể nhẫn tâm đ ến mức không gặp con ruột của mình suốt 18 năm.

 

Cậu nói ra những gì mình cần để Lận Cảnh đi điều tra, đồng thời hy vọng rằng việc mình giả vờ là người đơn thuần tại Hứa gia sẽ khiến Hứa phu nhân ghi nhớ.

 

"Quốc vương hẳn không quan tâm đ ến Hứa phu nhân, nếu không đã không để bà ta ở C tinh suốt 18 năm như vậy."

 

"Điều Quốc vương muốn hơn cả là tước vị của lão Công tước và số tài sản khổng lồ mà Tiên đế để lại cho ông. Quốc vương lợi dụng Hứa phu nhân, nếu thực sự quan tâm đ ến người này, ông ta đã phải tìm cách giữ bà lại tại Thủ tinh."

 

"Dù năm đó vì sợ lộ sơ hở mà phải để bà sinh con tại đây, nhưng những năm sau đó thì sao? Không hề tìm cách đưa bà về lại Thủ tinh. Trừ khi, Quốc vương chỉ đơn thuần để ý đến nhan sắc của bà ta."

 

"Quốc vương quan tâm nhiều hơn đến đứa trẻ Y Á, còn Hứa phu nhânthì chẳng buồn để tâm, nên chắc chắn cũng không tiết lộ nhiều thông tin cho bà ta."

 

"Nhưng liệu Hứa phu nhâncó hoàn toàn không có chút tham vọng nào không?"

 

Quý An Lê khẽ dặn dò Lận Cảnh, bảo anh hãy đảm bảo rằng những tin tức về Y Á trong Liên minh Trị liệu sư không bị phát tán ra ngoài.

 

Y Á đã đắc tội với Hội trưởng An, nên thời gian này trong Liên minh sẽ không dễ chịu gì.

 

Y Á người vừa được tìm lại với thân phận là con trai duy nhất của lão Công tước, trước đó đã từng lên Thủ tinh. Vì vậy, việc bị "bắt nạt" và vô tình bị chụp ảnh rồi lan truyền trên mạng  muốn không nổi cũng khó.

 

Quý An Lê và Lận Cảnh tiếp tục ở lại C tinh thêm vài ngày. Trong khoảng thời gian đó, bức ảnh cậu xuất hiện tại Liên minh hình thái hình thứ Hai đã được truyền lên mạng và gây một chút chú ý.

 

Tuy nhiên, tin tức Y Á – công tử của Công tước – lại bị Liên minh Trị liệu sư khinh thường, thậm chí có khả năng bị đuổi khỏi liên minh, nhanh chóng chiếm sóng và lấn át mọi sự quan tâm khác.

 

Quý An Lê chờ thêm một ngày. Trước khi rời đi, ngày cuối cùng nhà họ Giang bất ngờ đón một vị khách.

 

Người đó chính là Hứa phu nhân.

 

Quý An Lê và Lận Cảnh trao đổi ánh mắt, rõ ràng là cậu đã cược thắng. Hứa phu nhân cuối cùng cũng không thể ngồi yên.

 

Khi gặp riêng Hứa phu nhân, Quý An Lê tỏ vẻ rất bất ngờ:

 

"A? Dì tư đến đây làm gì thế ạ?"

 

Hứa phu nhân chỉ mang theo một người hầu, tay che miệng ho nhẹ vài tiếng trông như thể sức khỏe rất kém. Gặp Quý An Lê, bà dịu dàng và áy náy nói:

 

"Xin lỗi, có phải làm phiền cháu không? Dì nghe nói cháu sắp rời đi, nên tự tay làm chút điểm tâm đ ến tiễn cháu. Cháu đừng chê dì nhiều chuyện nhé."

 

Quý An Lê vội vàng bước lên:

 

"Làm sao có chuyện đó được ạ? Dì sao lại ho như vậy? Có phải sức khỏe không tốt không?"

 

Hứa phu nhân lắc đầu:

 

"Chỉ là bệnh cũ thôi, không sao đâu."

 

Quý An Lê tỏ ra rất nhiệt tình:

 

"Cháu là trị liệu sư, để cháu xem qua cho dì nhé."

 

Hứa phu nhân giả vờ áy náy nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, đồng thời vẫy tay bảo người hầu lui xuống.

 

Chỉ khi trong phòng chỉ còn bà và Quý An Lê, sau khi sức khỏe có vẻ ổn hơn, bà bắt đầu giả vờ hỏi han. Từ cha mẹ Quý An Lê, chuyện tại Thủ tinh, cuối cùng bà cũng nhắc đến tin tức về công tử Công tước đang gây xôn xao gần đây.

 

Quý An Lê nói chuyện loanh quanh suốt nửa tiếng, đến khi bà nhắc đến trọng điểm, cậu mới tiếp tục diễn kịch khuôn mặt thoáng cứng đờ, rồi thở dài:

 

"Dì đang nói đến người anh họ mà cháu vừa mới tìm được, chuyện này thật ra cháu cũng đã đoán được từ lâu..."

 

Hứa phu nhân ngẩng đầu, tay nắm chặt khăn tay, ho nhẹ một tiếng:

 

"Đứa trẻ đó là con duy nhất của dì họ cháu, không phải công tử sao? Làm sao lại bị bắt nạt?"

 

Quý An Lê cảm thán:

 

"Nói đến chuyện này, anh họ của cháu thật sự rất xui xẻo. Không biết có phải vì trước đây không được nuôi dưỡng ở Thủ tinh hay không, mà nhiều lễ nghi anh ấy không hiểu rõ, cũng thiếu cảm giác an toàn. Mới trở về được bao lâu đâu, mà đã đắc tội với rất nhiều người."

 

Cậu tỏ vẻ chân thành, kể lại chi tiết Y Á vô tình đắc tội cháu trai nhỏ của lão Bá tước, suýt chút nữa hại chết người ta, rồi lại nói sai mà làm mất lòng Hội trưởng An.

 

Cuối cùng, Quý An Lê lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối kết luận:

 

"Đáng tiếc thật. Anh họ của cháu thực sự rất có thiên phú, dù là đi cửa sau vào Liên minh Trị liệu sư, nhưng chỉ cần thời gian rèn luyện sẽ trở thành người có thực lực. Thế nhưng anh ấy lại đắc tội với Hội trưởng An, người đứng đầu lớn nhất của liên minh. Thêm vào đó, việc đi cửa sau đã khiến anh ấy làm mất lòng các tiền bối, nên chắc chắn sẽ bị nhắm vào và chèn ép. Đã bị lộ ra ngoài thế này rồi, không biết ở trong tối còn bị bắt nạt đến mức nào nữa."

 

Hứa phu nhân che kín nửa khuôn mặt bằng khăn tay, nhưng vẫn có thể thấy sắc mặt bà tái đi. Đầu ngón tay bà khẽ run, mãi một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi:

 

"Không phải thằng bé là con trai duy nhất của lão Công tước sao? Lão Công tước... không quản ư?"

 

Quý An Lê thở dài:

 

"Chuyện này mà người khác hỏi, cháu chắc chắn không tiện nói. Nhưng dì quan tâm anh họ, nên cháu không giấu nữa. Nước ở Thủ tinh... sâu lắm. Tùy tiện ném một viên đá cũng có thể trúng một gia tộc hoặc quý tộc. Huống chi lão Công tước những năm qua đã dốc sức tìm anh họ, sức khỏe cũng không tốt. Trước đó còn suýt mất mạng, giờ đang ở phủ Công tước dưỡng bệnh, gần như không lộ diện. Anh họ cháu chắc là sợ k1ch thích lão Công tước nên mới không nói... Nhưng nhìn tình hình này, chỉ sợ anh ấy phải chịu đựng một mình."

 

Mỗi câu nói của Quý An Lê như một nhát dao, Hứa phu nhân dần cúi thấp đầu. Cậu nhìn bà nhẹ nhàng, cuối cùng giáng một đòn chí mạng:

 

"Nhưng đây vẫn chưa phải điều đáng lo nhất. Sức khỏe của lão Công tước... nếu một ngày nào đó không qua khỏi, chỉ sợ anh họ cháu một mình không thể giữ nổi khối gia sản khổng lồ ấy. Giờ còn nể mặt lão Công tước, sau này nếu chỉ còn anh ấy, mà ai đó nhẫn tâm..."

 

Ánh mắt Hứa phu nhân khẽ giật, không kìm được sự xúc động buột miệng nói:

 

"An Lê, sức khỏe dì không tốt, muốn nhân lúc còn sống đi đến Thủ tinh xem sao. Chuyến đi này, cháu có thể đưa dì đi cùng không? Dì không ở lâu đâu, chỉ muốn ở một thời gian ngắn thôi, có được không?"

 

Quý An Lê cố nén lại khóe môi đang muốn nhếch lên, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc:

 

"A? Dì thực sự muốn đi sao? Dì không sợ tình nhân của dì – Quốc vương – quá ngạc nhiên ư?"

Bình Luận (0)
Comment