Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 66

Ân lão gia đến lúc này mới hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Hội trưởng An trước đó.

 

Hội trưởng An đã cho họ một cơ hội: nếu Ân gia cắt đứt quan hệ với Ân Hâm, thì những hành động của hắn sẽ không còn liên quan đến gia tộc.

 

Dẫu sao, chính Ân Hâm đã suýt nữa khiến giống loài mới đầu tiên của Liên minh tinh tế biến mất vì tức giận. Ai biết được nếu hắn tiếp tục ở lại Thủ tinh, liệu có còn gây nguy hiểm cho Quý An Lê hay không?

 

Điều đó có nghĩa là, chỉ cần Ân Hâm còn ở Thủ tinh, hắn chính là một mối đe dọa. Và Ân gia, với tư cách là chỗ dựa của hắn, nếu không cắt đứt quan hệ, cũng sẽ bị coi là mối đe dọa tương tự.

 

Trong trường hợp này, trước khi sự an toàn của Quý An Lê được đảm bảo, tất cả thành viên Ân gia đều phải chịu kiểm tra. Việc bị đình chỉ công tác chỉ là hình phạt nhẹ nhất.

 

Ân lão gia lúc này muốn hối hận cũng đã muộn. Ông chỉ còn biết hy vọng sáng mai có thể cầu kiến Quốc vương, mong Ngài sẽ thay ông nói đỡ với các cấp cao, cho ông một con đường sống.

 

Ông sẵn sàng thay mặt Ân gia, tuyên bố cắt đứt quan hệ với Ân Hâm.

 

Ân lão gia hối hận không thôi. Nếu biết trước, ông đã chẳng vì chút sĩ diện mà đối đầu với Hội trưởng An.

 

Quý An Lê không hay biết về những chấn động trên tinh võng và sự hỗn loạn trong tầng lớp cấp cao. Việc diễn kịch cũng khiến cậu mệt mỏi. Sau khi tiễn Hội trưởng An cùng mọi người, cậu trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Bên cạnh cậu, như thường lệ là Lận Cảnh trong hình dạng sói tuyết.

 

Sáng hôm sau, khi Quý An Lê vừa tỉnh dậy chưa mở mắt, cậu đã đưa tay sờ mò xung quanh. Cậu nhanh chóng chạm vào lớp lông mềm mại nhất trên bụng sói tuyết gần ngay bên cạnh, liền không kìm được mà vuốt v e vài lần.

 

Nhưng cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, khi định sờ thêm cậu phát hiện vị trí lông mềm mại vừa rồi đã biến mất.

 

Quý An Lê lại vươn tay tìm kiếm, nhưng lần này cũng không thấy đâu. Cậu không từ bỏ, tiếp tục thò tay mò mẫm...

 

Hết lần này đến lần khác, cuối cùng Quý An Lê nhận ra có điều gì đó không đúng. Cậu hé mắt nhìn, liền thấy sói tuyết đang nằm nửa người chênh vênh bên mép giường, tỏ ra đầy ấm ức, đôi mắt nhìn cậu tràn ngập oán trách.

 

Quý An Lê vốn định lên tiếng, nhưng khi liếc đến chỗ mình vừa "mò mẫm", cậu nhận ra... có vẻ hơi nguy hiểm.

 

Cuối cùng, cậu mới hiểu mình vừa vô ý chiếm tiện nghi của người ta.

 

Nhưng... cũng chỉ là vô tình thôi mà, đâu có làm gì quá đáng!

 

Vì vậy, Quý An Lê giả vờ như không biết gì, lập tức nhắm mắt lại, còn cố tình xoay người giả ngủ.

 

Sói tuyết to lớn nằm đó, móng vuốt bấu lấy mép giường. Nếu là trước đây, khi bạn đời chủ động trêu chọc, chắc chắn anh đã nhào tới ăn sạch rồi.

 

Nhưng vấn đề là, hiện tại không phải lúc thích hợp. Miếng mồi ngon trước mặt chỉ có thể nhìn mà không được ăn. Đáng giận hơn, miếng mồi này còn đang dang rộng đôi cánh, cứ phất qua phất lại trước mặt anh.

 

Khi nghe tiếng đóng cửa, Quý An Lê mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi thêm mười phút, cậu mới dậy đi rửa mặt.

 

Khi Quý An Lê xuống tầng, Lận Cảnh đã mua xong bữa sáng và đang chuẩn bị dọn bàn.

 

Sau bữa ăn, cả hai cùng nghĩ rằng chắc chắn sẽ có người đến thăm trong hôm nay. Hội trưởng An, để thể hiện sự quan tâm, chắc chắn đã truyền tin tức ra ngoài.

 

Quý An Lê vốn nghĩ sẽ có khách ghé qua, nhưng không ngờ người đầu tiên đến lại là cha của Lận Cảnh.

 

Tâm trạng Quý An Lê phức tạp khi thấy ánh mắt của cha Lận quét lên quét xuống người mình. Cậu cảm thấy đối phương sẽ không nói gì tốt đẹp. Thậm chí, cậu đã đoán trước được những gì ông sẽ nói.

 

Nhưng dù nghĩ vậy, Quý An Lê vẫn nở một nụ cười tươi rói khi đối diện ánh mắt đánh giá của cha Lận. Nụ cười đó khiến tim cha Lận không hiểu sao khẽ run lên.

 

Cha Lận bước vào phòng khách với dáng vẻ nặng nề. Ngay khi nghe tiếng động, Lận Cảnh từ trên lầu đi xuống:

 

"An Lê, ai đến vậy?"

 

Khi nhìn thấy ánh mắt không tán đồng của cha mình, ánh mắt của Lận Cảnh lập tức tối lại.

 

Cha Lận hít sâu một hơi, sau đó đi thẳng vào vấn đề:

 

"Đứa trẻ này không thể giữ lại."

 

Đôi mắt của Lận Cảnh ngay lập tức lóe lên ánh nhìn sắc lạnh, khí thế lạnh lẽo bao trùm cả cơ thể. Nếu người trước mặt không phải cha ruột của anh, e rằng anh đã ra tay ngay lập tức.

 

Quý An Lê đoán được phần nào suy nghĩ của cha Lận. Lúc trước, khi Lận Dự đi tham gia buổi tiệc mai mối, cha Lận đã nổi giận đùng đùng, cảm thấy làm sao Lận Dự có thể kết hôn được?

 

Quý An Lê lúc đó đã suy đoán rằng, không chỉ Lận Dự mà ngay cả Lận Cảnh cũng không nên kết hôn theo quan điểm của cha Lận.

 

Ông đối xử với Lận Cảnh còn khắc nghiệt hơn. Trước đây, cha Lận luôn cho rằng Lận Cảnh có khuyết điểm về gen, không thể sinh con.

 

Giờ đây, dù có được niềm vui bất ngờ, nhưng trên người Lận Cảnh vẫn còn tồn tại độc tố do Lận Dự hạ. Nói cách khác, chất độc này có thể di truyền sang đứa trẻ, và đây chính là lý do cha Lận nói ra câu nói đó.

 

Nhưng... dù biết cha Lận có lý do này, Quý An Lê vẫn thấy ông thật không biết điều. Nếu muốn tìm kẻ gây rắc rối, chẳng phải nên đi tìm thủ phạm hạ độc – Lận Dự hay sao?

 

Nếu ông có gan, hãy trừng phạt đứa con trai trưởng của mình để chuộc tội đi.

 

Vậy mà vừa đến đã thốt ra một câu như thế. Ông nghĩ mình lớn tuổi nên có quyền vô lý như vậy sao?

 

Khi cha Lận chưa kịp nói thêm câu thứ hai, giọng Quý An Lê vang lên trong không gian yên lặng như tờ của phòng khách. Giọng cậu ủy khuất, mang theo chút không thể tin nổi:

 

"Hội trưởng An nghe thấy chưa? Phải làm sao đây? Tôi có làm gì đâu mà đến nỗi không thể giữ được đứa trẻ? Dù cuộc hôn nhân giữa tôi và Lận Cảnh không được ông ấy đồng ý hay chúc phúc, nhưng đứa trẻ... thì vô tội mà. Sao làm ông nội lại vừa gặp đã muốn đuổi giết như vậy chứ..."

 

Hội trường An ở đầu bên kia gần như tức đến phát điên. Ban nãy vì quá kinh ngạc, bà thậm chí quên cả phản ứng.

 

Bà hoàn toàn không ngờ cha Lận, người luôn tỏ ra đạo mạo, lại có thể tàn nhẫn như thế. Sói dữ cũng không ăn thịt con, vậy mà ông không chỉ không vui mừng, mà còn muốn bóp chết hy vọng mà cả tinh tế này đã chờ mong?

 

Thật là tàn nhẫn!

 

"Lận lão, ông điên rồi sao? Đó là cháu ruột của ông đấy! Sao ông có thể nói ra những lời như thế? Không được, chuyện này tôi phải báo lên cấp trên! Tôi không thể làm gì ông, nhưng còn bao nhiêu cấp cao phía trên, ông hãy tự giải thích với họ đi!"

 

Dù cha Lận có lý do gì, thì việc ông muốn hủy hoại một đứa trẻ chưa chào đời cũng là điều không thể chấp nhận.

 

Khi màn hình liên lạc bị cắt, Quý An Lê nhìn Lận phụ với vẻ vô tội:

 

"Xin lỗi, vừa nãy tôi đang định bàn chuyện với Hội trưởng An, thì ông lại đến. Tôi không ngờ ông sẽ nói những lời như vậy. Giờ phải làm sao đây? Nếu lát nữa gặp lại Hội trưởng An, ông có định nói rõ lý do thật sự không? Nói rằng vì con trai trưởng của ông đã hạ độc con trai út, mà chất độc chưa được giải, nên ông lo lắng đứa trẻ này có thể di truyền độc tố, vì vậy ông không muốn nó ra đời?"

 

Cha Lận hơi run môi, rõ ràng không ngờ mình lại đánh giá thấp chàng trai trẻ này. Quý An Lê trực tiếp tung ra một đòn chí mạng.

 

Cậu ta muốn gì?

 

Nếu ông thật sự nói ra chuyện đó, thì Lận Dự liệu có thể yên ổn được không? Hạ độc một Thượng tướng, chuyện này chắc chắn không thể kết thúc êm đẹp.

 

Cha Lận hối hận vì đã đến đây. Nhưng khi nhận được tin tức về đứa trẻ, nghĩ đến việc có thể sinh ra một "Lận Dự" thứ hai, ông không suy nghĩ kỹ mà đã vội vã đến.

 

Ông không ngờ họ lại coi trọng đứa trẻ này đến vậy.

 

Cha Lận hít sâu một hơi, nghiêm giọng:

 

"Cậu biết mình đang làm gì không? Cậu không cần thuốc giải nữa sao? Hạn chót một tháng sắp hết rồi, đúng không?"

 

Quý An Lê nhếch môi:

 

"Tất nhiên tôi biết mình đang làm gì. Nếu Lận Cảnh có mệnh hệ gì, thì Lận Dự sẽ chôn cùng anh ấy."

 

Dĩ nhiên, dù Lận Dự có chết, Lận Cảnh cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng không ngăn cản cậu tận dụng cơ hội này để thoát khỏi cặp cha con thần kinh này.

 

Người lớn thì điên cuồng, người già thì có vấn đề. Thật không biết trời cao đất dày.

 

Ánh mắt của cha Lận cũng sắc bén hơn. Lận Cảnh lập tức tiến lên chắn trước mặt Quý An Lê, lạnh lùng nhìn cha mình.

 

Dù đã sớm thất vọng về ông, nhưng chưa bao giờ Lận Cảnh muốn mình không phải là người nhà họ Lận đến vậy.

 

Cha Lận không nhìn Lận Cảnh, mà lướt qua anh, ánh mắt như xuyên thẳng đến Quý An Lê phía sau:

 

"Cậu muốn gì?"

 

Ông biết rõ mình không thể làm thế, không thể công khai những gì Lận Dự đã làm.

 

Quý An Lê thò đầu ra, đáp với vẻ nhẹ nhàng:

 

"Đơn giản thôi. Ông tự mình yêu cầu cắt đứt quan hệ cha con với Lận Cảnh, từ nay về sau xem nhau như người xa lạ."

 

Bên ngoài, cha Lận không làm điều gì quá đáng ngoài sự thiên vị, nên nếu Lận Cảnh chủ động đưa ra yêu cầu cắt đứt quan hệ, e rằng sau này sẽ có người chỉ trích anh bất hiếu hoặc lợi dụng điều này để công kích anh.

 

Nhưng nếu cha Lận tự mình đưa ra yêu cầu, thì lỗi sai sẽ thuộc về ông.

 

Có một người con trai xuất sắc như vậy mà cha Lận còn muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, vậy thì chỉ có thể nói là ông lão này mù quáng.

 

Lận Cảnh là một nạn nhân.

 

Nghe thấy lời này, trong mắt cha Lận dậy sóng dữ dội. Ông thừa nhận mình thiên vị, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ đứa con trai này.

 

"Con... cũng nghĩ vậy sao? Chỉ để mặc nó muốn làm gì thì làm với con?"

 

cha Lận không thể tin nổi, cảm thấy như mặt mũi mình bị giẫm đạp xuống đất.

 

Lận Cảnh nghe những lời của Quý An Lê cũng thấy bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó, anh cảm nhận được gông xiềng từng trói buộc mình suốt bao năm đột nhiên bị phá bỏ.

 

Anh nhìn cha Lận, một lúc lâu sau mới bình tĩnh đáp:

 

"Ông nghĩ rằng sau tất cả những gì ông và Lận Dự đã làm, tôi vẫn sẽ coi hai người là gia đình của mình sao? Trong lòng tôi, từ lúc Lận Dự hạ độc tôi để hại chết tôi, từ lúc ông biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn bao che cho hắn, tôi đã không còn cha và anh trai nữa. Gia đình của tôi, chỉ có An Lê và con của chúng tôi."

 

Lận Cảnh nghĩ đến khoảnh khắc vừa rồi, khi cha Lận muốn hại chết đứa trẻ của mình, một ý nghĩ điên cuồng thoáng qua trong đầu anh, muốn đồng quy vu tận với ông ta.

 

Quý An Lê dường như cảm nhận được cảm xúc của anh, lặng lẽ nắm lấy tay anh từ phía sau, đứng cạnh anh và nhìn cha Lận mà không chút e sợ:

 

"Hội trưởng An hành động rất nhanh, thời gian để ông chọn lựa không còn nhiều đâu. Ông nên suy nghĩ kỹ: muốn để những chuyện Lận Dự đã làm bị phơi bày, hay đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lận Cảnh. Với những lời ông vừa nói, dù ông không chọn, tôi cũng có thể lấy cớ rằng ông muốn hại con tôi để khiến ông từ nay không thể lại gần tôi và Lận Cảnh được nữa."

 

Dù cách làm đó không thể giải quyết triệt để, nhưng giờ cũng chẳng cần quan tâm.

 

Trước đây không muốn cắt đứt quan hệ, là vì muốn tránh rắc rối không cần thiết và còn muốn lấy được thuốc giải từ tay cha Lận. Nhưng giờ, Quý An Lê cảm thấy, không trách được vì sao Lận Dự lại là một kẻ điên như vậy. Xem ra tính cách đó là di truyền.

 

Cha Lận đã nói ra những lời như thế, thì còn gì để mà thương tiếc nữa?

 

Cha Lận không trả lời, hoặc có lẽ ông chưa từng nghĩ rằng Lận Cảnh sẽ nói ra những lời như thế.

 

Đứa con trai này luôn im lặng chịu đựng, ông cứ tưởng rằng anh không quan tâm...

 

Hóa ra là từ lâu đã chẳng còn hy vọng, nên mới không để tâm?

 

Hội trưởng An hành động nhanh hơn Quý An Lê dự đoán, gần như vừa ra ngoài đã dẫn theo Giải Liệt cùng một đội người lao vào, lo rằng cha Lận sẽ làm hại Quý An Lê.

 

Quý An Lê nghe thấy động tĩnh, bảo robot mở cửa trước.

 

Khi Hội trưởng An thấy Quý An Lê vẫn an toàn, bà bước nhanh tới, cau mày nhìn cha Lận:

 

"Lận lão, chuyện này Quốc vương đã biết rồi. Bây giờ mời ông vào cung một chuyến. Nếu chuyện này không có lời giải thích hợp lý, tôi thực sự nghi ngờ rằng Lận thượng tướng không phải con trai ông, và đứa bé bạn học Quý đang mang cũng không phải cháu ruột ông. Nếu không thì tôi không hiểu nổi vì sao ông lại nói ra những lời như thế."

 

Quý An Lê không ngờ còn có một niềm vui bất ngờ như vậy. Quốc vương à, bao lâu nay không động tĩnh gì, chẳng biết là do ông không chú ý đến tinh võng mà bỏ lỡ tin tức về việc Hứa phu nhân đến Thủ tinh, hay là ông đã không nhận ra người tình của mình sau ngần ấy năm?

 

Hay là... Quốc vương không nhận ra người đó?

 

Vậy liệu cậu có nên vào cung sau đó để nhắc nhở một chút? Châm thêm dầu vào lửa để Ngũ hoàng tử sớm nhận ra sự khác thường của Quốc vương?

 

Dù gì, Hứa phu nhân trên danh nghĩa là dì của cậu, cũng chính cậu là người đã đích thân đưa bà tới Thủ tinh.

Bình Luận (0)
Comment