Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 68

Lão Quốc vương cố gắng kiềm chế sự co giật vô thức trên cơ mặt, giọng nói ôn hòa mang theo chút ý cười:

 

"Thật hiếm khi thấy con có tấm lòng hiếu thảo như vậy. Tất nhiên không vấn đề gì, đã ban cho con rồi thì đó là của con, muốn xử lý thế nào tùy ý con."

 

Ngài như một vị trưởng bối khoan dung, kiên nhẫn dặn dò vài câu, sau đó nhìn đoàn người rời khỏi đại điện.

 

Lão Quốc vương quay về hậu điện, khi chỉ còn lại người cận thần bên cạnh, sắc mặt liền trầm xuống:

 

"Đi điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì."

 

Cận thần lúc nãy đứng ngay phía sau, nghe rất rõ những lời của Quý An Lê đặc biệt là ba chữ

 

" Hứa phu nhân."

 

Người được phái đi theo dõi đã vài năm không gửi bất kỳ tin tức nào về Hứa phu nhân , việc này vốn là do đích thân Quốc vương căn dặn.

 

Ban đầu, khi Hứa phu nhân rời đi, vài năm đầu người của Quốc vương được cử đến C tinh theo dõi Hứa gia cùng gia đình nhận nuôi công tử. Hứa phu nhân thì được cử người giám sát riêng.

 

Trong vài năm đầu, Hứa phu nhân thực sự sống rất kín đáo, đúng như lời Quốc vương dặn, vì tương lai vinh hoa phú quý mà ở lại Hứa gia, không giao thiệp với người ngoài. Thậm chí, mỗi khi ra khỏi phủ, bà cũng chỉ lén lút đến gặp công tử.

 

Sau này, khi công tử đã lớn hiểu rõ thân thế của mình, Quốc vương liền ra lệnh cho Hứa phu nhân không được rời khỏi Hứa gia, chỉ cho phép công tử đến thăm bà mỗi tháng một lần.

 

Cứ như vậy, suốt gần mười năm Hứa phu nhân thực sự không rời khỏi Hứa gia nửa bước.

 

Lão Quốc vương vài năm trước đã không còn kiên nhẫn nghe ngóng tin tức của Hứa phu nhân nữa. Nhìn bà ngoan ngoãn như vậy, ông cho rằng bà không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình, nên dần dần cũng lười quan tâm. Người giám sát bên cạnh bà cũng bị triệu hồi.

 

Ai ngờ, vừa mới vài tháng kể từ khi công tử trở về, Hứa phu nhân lại dám to gan tự ý đến Thủ tinh mà không được phép.

 

Rất nhanh, người được phái đi điều tra đã mang tin tức gần đây của Hứa phu nhân về trình lên. Xem xong, sắc mặt lão Quốc vương đen kịt, tức đến nỗi không nói nên lời.

 

"Đây là bà ta sợ rằng gương mặt này sẽ không khiến người khác nghi ngờ sao?"

 

Thậm chí, bà còn bí mật gặp mặt và giả vờ quen biết Y Á nhiều lần?

 

Lão Quốc vương trầm tư nhìn cận thần:

 

"Ngươi thấy thế nào? Có phải Quý An Lê cố ý tiếp cận Hứa phu nhân, hay chỉ là trùng hợp?"

 

Cận thần cúi đầu, từ khi nhận được tin tức đã đoán được câu hỏi này. Nghe vậy cũng không bất ngờ, liền cung kính trả lời:

 

"Việc năm xưa chỉ có rất ít người biết, tuyệt đối không thể có chuyện ai đó biết trước. Hơn nữa, vị này trước giờ chưa từng rời khỏi Thủ tinh, chỉ mới rời đi vài lần trong những tháng gần đây. Quan hệ với Hứa gia ở C tinh cũng là lần đầu tiên, lại do Hứa gia chủ động tiếp cận. Theo thuộc hạ thấy, chuyện này chỉ là trùng hợp. Còn Hứa phu nhân... có lẽ thấy những tin tức trên Tinh võng về việc công tử bị bắt nạt, nên không chịu ngồi yên mà tự ý đến đây."

 

Lão Quốc vương thường ngày bận rộn, không có thời gian quan tâm đ ến những tin tức bán tín bán nghi trên Tinh võng. Nếu có chuyện quan trọng, đương nhiên sẽ được trình lên. Nhưng chính những chuyện nhỏ nhặt như vậy lại phá hỏng việc lớn của ông.

 

Vào thời điểm nhạy cảm này, nếu để ai đó nhìn thấy gương mặt của Hứa phu nhân...

 

Lão Quốc vương xem hết tin tức mà cận thần thu thập, cuối cùng cũng tin rằng chuyện này thực sự chỉ là trùng hợp.

 

Cận thần nhân cơ hội nói:

 

"Chủ tử, chuyện này e rằng phải xử lý khéo léo. Vị phu nhân kia chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi."

 

Lão Quốc vương híp mắt:

 

"Ngươi lén đi gặp bà ta một lần, bất kể dùng cách nào hứa hẹn hay ban lợi ích cũng được, phải bằng mọi giá đưa bà ta rời khỏi đây. Nếu bà ta nhất quyết ở lại thủ tinh, thì đến lúc cần thiết... không cần phải nương tay."

 

Lẽ ra ông nên nhổ cỏ tận gốc từ sớm, nhưng ban đầu ông thực sự yêu thích gương mặt ấy. Sau này xa cách, tình cảm cũng nhạt dần. Hiện tại, vào thời điểm then chốt ông không muốn bất kỳ sai lầm nào phá hỏng kế hoạch đã dày công xây dựng suốt bao năm.

 

Bên phía Quý An Lê, sau khi cùng Lận Cảnh mang quà về nhà, cậu đã giao phần của Hội trưởng An để bà mang về. Hiện giờ, chỉ còn phần quà dành cho Hứa phu nhân.

 

Quý An Lê nhớ lại vẻ mặt cố gắng kìm nén sự chấn động của lão Quốc vương khi đó mà tâm trạng không khỏi vui vẻ. Tuy nhiên, Quốc vương quả thực là người thâm sâu, có thể nhanh chóng che giấu được biểu cảm kinh ngạc như vậy.

 

Nhìn những tấm lụa còn lại, Quý An Lê ngước mắt nhìn Lận Cảnh:

 

"Chọn ngày không bằng hôm nay. Chúng ta đến khách sạn mang quà Quốc vương ban tặng đến cho bà ấy đi."

 

Lận Cảnh tất nhiên không từ chối. Tuy nhiên, trước khi đi anh vẫn đợi Quý An Lê dùng bữa xong mới cùng cậu đến gặp Hứa phu nhân.

 

Hứa phu nhân mấy ngày nay sống rất tốt, đặc biệt là từ chỗ chỉ có thể gặp con trai mỗi tháng một lần, nay lại được gặp thường xuyên, khiến bà cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

 

Tiếng chuông cửa khách sạn vang lên, Hứa phu nhân với gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng lộ ra vẻ vui mừng, nhưng vẫn không quên đeo mạng che mặt trước khi mở cửa. Bà nghĩ rằng, không phải mới hôm qua vừa gặp, sao hôm nay Y Á lại đến nữa?

 

Nghĩ đến đứa con trai vừa hiếu thuận vừa ân cần, Hứa phu nhân chỉ cảm thấy những năm tháng chịu khổ đều đáng giá. Tương lai, khi con trai trở thành Công tước, bà sẽ lấy danh nghĩa nghĩa là mẹ của Y Á, có khi còn được sống trong phủ công tước.

 

Nhưng khi cửa phòng vừa mở ra, biểu cảm của Hứa phu nhân cứng đờ lại. Nhìn thấy bên ngoài là Quý An Lê đang cười tươi rói với bà, giống như có một chiếc búa nặng đập vào đầu khiến bà bừng tỉnh.

 

Những ngày qua, được gặp con trai mỗi ngày khiến bà sống quá thoải mái, đến mức quên mất Quý An Lê, người mà bà đã lợi dụng để đến Thủ tinh.

 

Bên cạnh Quý An Lê là Lận Cảnh. Đứng bên còn lại là quản lý sảnh khách sạn:

 

"Hứa phu nhân, cậu Quý nói cậu ấy là họ hàng của bà, muốn đến thăm bà một chút."

 

Quản lý khách sạn nhìn thấy Quý An Lê – nhân vật nổi danh trên tinh võng – suýt chút nữa đã phấn khích đến mức hét lên như gà bị cắt tiết. Tất nhiên, anh ta tin ngay vào lời của Quý An Lê.

 

Theo đúng quy trình, quản lý khách sạn vẫn phải theo sát xác nhận tình hình, đảm bảo an toàn cho khách trọ.

 

Hứa phu nhân nhanh chóng thu lại mọi cảm xúc, nở nụ cười dịu dàng, nói với quản lý: 

 

"Làm phiền ngài rồi."

 

Quản lý vội vàng xua tay:

 

"Không phiền chút nào, Quý tiên sinh, Lận Thượng tướng, có cần tôi giúp mang chiếc hộp này vào không?"

 

Quý An Lê lắc đầu:

 

"Không cần đâu, đây là quà tặng dì tôi, tự tay mang vào thì thành ý hơn."

 

Quản lý hiểu ý, lập tức lui xuống, trong lòng kích động muốn hét lên như gà trống.

 

"Hóa ra là dì sao? Dì của Quý tiên sinh đây! Tin lớn thế này phải báo ngay cho ông chủ thôi!"

 

Hứa phu nhân cảm thấy cả da đầu cũng tê dại. Bà luôn tránh không liên lạc với Quý An Lê, chỉ sợ thu hút sự chú ý không đáng có, khiến cho Y Á không thể dễ dàng qua lại với bà. Giờ đây, Quý An Lê lại tới với khí thế rầm rộ thế này, bà tin chắc rằng sau hôm nay sẽ không được yên ổn nữa.

 

Hứa phu nhân lùi lại, nụ cười hiền hòa đầy dịu dàng:

 

"An Lê, mau vào đi. Dì đâu thiếu thứ gì, sao lại phải tặng quà chứ?"

 

Lận Cảnh đã nhanh nhẹn xoay người, mang chiếc hộp lớn phía sau lên. Khi nhường chỗ, một bóng dáng khác nãy giờ bị che khuất cũng hiện rõ trước mặt Hứa phu nhân.

 

Hứa phu nhân ban đầu không để ý, tưởng rằng đó là thuộc hạ của Lận thượng tướng. Nhưng khi ánh mắt chạm vào gương mặt kia, bà lập tức sững người, động tác đang nhường đường cũng cứng đờ giữa chừng.

 

Biểu cảm khác thường của bà không thoát khỏi ánh mắt của Ngũ hoàng tử. Vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã tin đến chín phần mười những gì Quý An Lê nói trước đó.

 

Ngũ hoàng tử là người luôn giữ mình kín tiếng, dù tham gia nhiều yến tiệc lớn nhỏ, nhưng hình ảnh của anh trên tinh võng rất hiếm khi bị lộ. Hơn nữa, Hứa phu nhân đã hai mươi năm không xuất hiện trên Thủ tinh, làm sao có thể quen biết?

 

Hơn thế nữa, ánh mắt đầu tiên của bà khi nhìn thấy là kinh ngạc, không phải xa lạ hay nghi ngờ. Ngũ hoàng tử không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

 

Quý An Lê như không nhận ra sự cứng ngắc của Hứa phu nhân, mỉm cười lên tiếng:

 

"Dì còn chưa gặp Ngũ hoàng tử phải không? Lần trước cháu bị ức hiếp, chính Ngũ hoàng tử đã đích thân tới thăm cháu. Khi cháu và A Cảnh định qua thăm dì, tình cờ gặp được hoàng tử, cháu nhắc tới dì. Ngũ hoàng tử nghe nói dì là đường muội của hoàng phi thì nói rằng nên tới chào hỏi. Dì không trách cháu dẫn người tới mà không báo trước chứ?"

 

Ánh mắt trong sáng của Quý An Lê khiến Hứa phu nhân nghẹn lời. Đã mời người tới rồi, bà còn nói gì được nữa?

 

Hơn nữa, nếu bà thực sự tỏ ra khó chịu, thì lại không hợp với hình tượng mà bà đã vất vả duy trì bao năm qua.

 

Hứa phu nhân cố gắng tỏ ra không bận lòng, nhưng trong lòng lại dấy lên một dự cảm bất an, cảm giác rằng mọi chuyện đang vượt ngoài tầm kiểm soát.

 

Quý An Lê thầm quan sát biểu cảm của bà, trong lòng khấp khởi mừng. Cậu may mắn thật, vừa ra khỏi nhà đã gặp Ngũ hoàng tử mang quà tới. Gặp trùng hợp thế này, tất nhiên phải dẫn hoàng tử đến gặp Hứa phu nhân.

 

Cậu biết, khi nhắc đến Hứa phu nhân trước mặt lão Quốc vương, chắc chắn lão sẽ lập tức tìm cách đưa bà đi. Nhưng giờ đây, khi Ngũ hoàng tử đã tận mắt gặp Hứa phu nhân, người của lão Quốc vương chắc chắn không dám tùy tiện hành động.

 

Hứa phu nhân từ lúc thấy Ngũ hoàng tử đã bồn chồn bất an, đến khi biết quà của Quý An Lê là do lão Quốc vương ban thưởng, sắc mặt bà càng tệ hơn.

 

Gắng gượng che giấu sự khó chịu, bà làm bộ không khỏe, cố ý để Quý An Lê người tự đề nghị rời đi.

 

Quả nhiên, Quý An Lê thuận nước đẩy thuyền, chủ động nhắc tới việc về nhà. Nhưng trước khi đi, cậu nhìn bà bằng ánh mắt đầy lo lắng và nói với vẻ quan tâm:

 

"Ngũ điện hạ, dì tôi sức khỏe không tốt hay là ngài cho mời một trị liệu sư giỏi trong cung đến khám cho dì được không?"

 

Hứa phu nhân chỉ cảm thấy tim mình đập loạn, cả người căng thẳng:

 

"Không... không cần đâu... Ta ở Thủ tinh sống rất thoải mái, bệnh tình cũng đỡ nhiều rồi. Sao... sao có thể làm phiền Ngũ điện hạ được..."

 

Quý An Lê dịu giọng khuyên nhủ:

 

"Dì đừng lo, không phiền đâu. Dù sao dì cũng là người con đưa tới, con phải có trách nhiệm. Nếu dì không khỏe, nhất định phải nói cho con biết. Nể mặt lão Công tước, người ta cũng sẽ tận tình chăm sóc dì mà."

 

Hứa phu nhân khẽ lắc đầu:

 

"Tất nhiên rồi, nếu thật sự không ổn, nhất định ta sẽ báo cho con ngay."

 

Quý An Lê lúc này mới "miễn cưỡng" rời đi, ánh mắt lưu luyến đầy quan tâm, khiến Hứa phu nhân cảm thấy da đầu tê dại. Sớm biết thế này, bà đã không vội vàng để Quý An Lê đưa mình đến Thủ tinh.

 

Y Á từng khuyên nhủ bà, nếu quan hệ của họ bị phát hiện, hắn sẽ gặp phiền toái lớn. Nhưng khi đó, vì lo lắng cho con trai, bà chẳng nghĩ được gì, chỉ biết vội vàng lên đường.

 

Giờ phút này, bà hối hận không kịp.

 

Nhưng hối hận cũng đã muộn. Lúc này đây, bà chỉ có thể cầu nguyện chuyện này không bị đào sâu thêm nữa.

 

Ngũ hoàng tử từ lúc rời khỏi khách sạn cùng Quý An Lê và Lận Cảnh vẫn giữ im lặng, lông mày nhíu chặt.

 

Quý An Lê bước đến gần, để hệ thống quét qua xung quanh, rồi thấp giọng hỏi:

 

"Sao vậy? Có phải ngài cảm thấy nghi ngờ của tôi rất hợp lý không?"

 

Ngũ hoàng tử trong lòng đầy mâu thuẫn. Lúc gặp Hứa phu nhân, bà ấy đáng lẽ nên nịnh nọt để có thể quang minh chính đại bước vào Công tước phủ. Nhưng thay vào đó, bà lại cố gắng tránh né, thậm chí còn dùng lý do vụng về để giả vờ ốm mong mình rời đi.

 

Bà đang sợ anh sao? Tại sao bà lại biết mình?

 

Hàng loạt câu hỏi xoay quanh trong đầu, khiến Ngũ hoàng tử cảm thấy bất an.

 

Ngũ hoàng tử khẽ gật đầu, nhưng không nói gì thêm, chỉ vội vã rời đi. Phải đẩy nhanh tiến độ điều tra, không thể chần chừ thêm nữa.

 

Quý An Lê và Lận Cảnh trở về nhà, tâm trạng cực kỳ tốt. Cậu tin chắc rằng Ngũ hoàng tử đã nhận ra điểm kỳ lạ của Hứa phu nhân và sẽ chú ý đặc biệt đến bà trong những ngày tới.

 

Hắn chỉ cần chờ xem lão Quốc vương sẽ hành động ra sao để xử lý Hứa phu nhân. Một khi có động tĩnh, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

 

Nhưng điều Quý An Lê không ngờ là mọi việc diễn ra còn nhanh hơn cậu tưởng. Chưa đầy hai ngày, Ngũ hoàng tử đã lại đến tìm cậu.

 

Sắc mặt Ngũ hoàng tử phờ phạc, trông như đã nhiều ngày không ngủ. Nhìn Quý An Lê và Lận Cảnh không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

 

"Ta nghi ngờ Y Á không phải là con riêng của hoàng thúc, mà là của phụ hoàng ta."

Bình Luận (0)
Comment