Quý An Lê không nhớ rõ tối qua mình đã ngủ lúc nào. Khi tỉnh lại, cậu chỉ cảm thấy đôi mắt cay xè, cố gắng mở mắt mới phát hiện mặt mình vẫn đang vùi trong ngực Lận Cảnh.
Cậu chớp mắt vài lần, ký ức tối qua ùa về: cậu đã ngủ thiếp đi khi nghe giọng nói của Lận Cảnh. Có lẽ là vì hiếm khi khóc đến mức thảm thương như vậy, đôi mắt cậu rõ ràng cảm thấy sưng lên.
Khi đã tỉnh táo hơn, cảm giác ngượng ngùng khó diễn tả bao trùm toàn khuôn mặt. Cậu giả vờ ngủ, nhắm mắt lại lần nữa.
Một lát sau, cậu không nhịn được ngẩng đầu, từ góc độ này có thể nhìn thấy phần cằm của Lận Cảnh, phía trên là sống mũi cao, tiếp đến là đôi mắt đang nhắm lại, lông mi dài rậm phủ xuống, ánh nắng chiếu lên mặt anh, phân chia rõ ràng sáng tối trên khuôn mặt.
Hàng lông mi dày tựa như từng sợi rõ ràng tạo thành bóng mờ, toàn bộ con người anh dường như phát sáng, ngay cả mái tóc cũng tỏa ánh sáng mờ nhạt.
Quý An Lê ngẩn ngơ nhìn cảnh này, không biết mình đã ngắm bao lâu. Đến khi cảm giác được trái tim mình bắt đầu đập thình thịch, mạnh mẽ va vào lồ ng ngực từng nhịp một, cậu mới giật mình tỉnh ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, Quý An Lê cảm nhận được Lận Cảnh khẽ động đậy. Cậu lập tức nhắm mắt lại, vùi đầu vào lòng anh lần nữa, giả vờ như vừa mới tỉnh dậy.
Bàn tay vẫn đặt trên eo Lận Cảnh, tay kia từ ngực hai người đưa ra, cậu cố dụi mắt mình đang nhức mỏi.
Lận Cảnh tỉnh lại nhìn thấy cảnh này, vội cầm lấy cổ tay cậu ngăn lại:
"Đừng dụi nữa, sẽ càng khó chịu hơn."
Quý An Lê ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, rõ ràng vẫn còn khó chịu với sự vụng về của bản thân tối qua khi khóc lóc trong vòng tay Lận Cảnh.
May mắn là Lận Cảnh không nhắc đến chuyện tối qua, giống như hoàn toàn quên mất. Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu một lúc, sau đó rời khỏi giường, cầm một chiếc khăn ấm đã thấm nước, giọng nói đầy dịu dàng:
"Lau đi sẽ dễ chịu hơn. Đợi chút để anh tìm xem có thứ gì giúp giảm sưng không."
Quý An Lê đưa tay nhận lấy, áp chiếc khăn ấm lên mặt. Hơi nóng phả vào mắt làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nghe vậy, cậu lắc đầu:
"Chỗ em có thuốc."
Trong nhà chắc chắn không có sẵn loại thuốc này, Lận Cảnh có lẽ phải đến bệnh viện hoặc nhờ người mang đến, mà hiệu quả thì chưa chắc đã tốt. Tuy nhiên, vì cha mẹ đang ở nhà, cậu không muốn để họ thấy tình trạng của mình lúc này.
May thay, trong hệ thống của cậu chắc chắn có loại thuốc cần thiết. Những loại thuốc không cần nguyên liệu hiếm thường tiêu tốn rất ít điểm chữa trị, hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Nghe vậy, Lận Cảnh gật đầu, kiên nhẫn mang khăn đi thấm nước ấm lần nữa.
Nhân lúc đó, Quý An Lê bảo hệ thống đổi cho mình một tuýp thuốc bôi giảm sưng dành riêng cho tình trạng này.
Khi Lận Cảnh trở lại, anh thấy Quý An Lê đang nhắm mắt bôi thứ gì đó lên mí mắt. Anh lập tức tiến lên, nhận lấy tuýp thuốc từ tay cậu:
"Đây là thuốc à?"
Quý An Lê không mở mắt, tay quơ quơ về phía anh:
"Đúng, là thuốc giảm sưng, hiệu quả rất tốt."
Vì sợ thuốc dây vào mắt, cậu không dám mở mắt, chỉ dò dẫm đưa tay về phía trước. Lận Cảnh cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh:
"Em không nhìn thấy thì khó bôi đúng chỗ. Để anh giúp."
Quý An Lê suy nghĩ một lúc, thấy quả thật mình có thể bỏ sót vài chỗ khiến thuốc không phát huy tác dụng, nên để mặc Lận Cảnh giúp mình bôi thuốc.
Mọi thứ trước mắt đều tối om vì nhắm mắt, cậu chỉ cảm nhận được ánh sáng mờ qua mí mắt. Rất nhanh, một cảm giác mát lạnh cùng nhiệt độ ấm áp từ đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mí mắt, lướt qua từng chút một.
Quý An Lê không kiềm chế được mà nghĩ đến khuôn mặt mình nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy, nhịn không được hỏi:
"Xong chưa?"
Giọng nói của Lận Cảnh nhanh chóng vang lên:
"Gần xong rồi. Thuốc này cần 10 phút mới phát huy tác dụng. Em nằm yên đây, đợi 10 phút nữa anh sẽ lau sạch cho em."
Quý An Lê gật đầu, không phản đối.
Lận Cảnh đứng dậy, cầm tuýp thuốc lên xem qua một lượt.
[Công dụng chính]: Giảm sưng đỏ, đau nhức, sưng phồng do khóc nhiều, hiệu quả rõ rệt sau 10 phút.]
Anh dừng mắt ở cụm từ "khóc nhiều" trên nhãn thuốc, nhìn sang Quý An Lê đang nhắm mắt nằm đó, hàng mi khẽ run rẩy không tự chủ. Trong ánh mắt anh thoáng hiện một nụ cười dịu dàng.
Thuốc quả thực rất hiệu nghiệm. 10 phút sau, khi lau sạch thuốc, đôi mắt Quý An Lê không còn chút dấu vết nào của việc từng khóc, thậm chí còn sáng ngời rực rỡ.
Quý An Lê soi gương thật lâu mới có thể yên tâm.
Xuống lầu, gặp cha mẹ mình, cả ba người không ai nhắc đến chuyện tối qua. Vì Quý An Lê vẫn nhận họ là cha mẹ, nên cha mẹ Quý cũng không muốn khơi lại những chuyện đau lòng, chỉ thêm buồn bã.
Họ chỉ hy vọng sau khi chuyện của lão Quốc vương được giải quyết, đến ngày giỗ của Công tước phu nhân lần tới, họ có thể chính thức dẫn An An đi viếng.
Quý An Lê đã lấy lại bình tĩnh, nhưng nghĩ đến những chuyện sắp tới, cậu thật không ngờ thân thế của mình còn có những bí mật khác. Nếu đúng như vậy, tuyệt đối không thể để lão Quốc vương biết được. Bởi với tính cách nhẫn tâm của ông ta, chắc chắn sẽ lập tức trừ khử cậu tận gốc.
Quý An Lê nhớ lại chuyện mà bác cả Quý từng đề cập:
"Cha, mẹ, trước đây Quý Hưng Vượng lấy lý do con không phải người của nhà họ Quý để đuổi con ra khỏi gia tộc. Ông ấy thực sự biết, hay chỉ tình cờ sử dụng lý do đó?"
Nếu là tình cờ thì không sao, nhưng nếu là thực sự biết thì rất nguy hiểm.
Quý phụ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
"Chuyện năm đó rất kín kẽ, theo lý mà nói thì Quý Hưng Vượng không thể biết được. Nhưng khi đó sau sự cố, cha và mẹ đưa con về nhà họ Quý. Lúc ấy, ông nội con vẫn còn sống, còn mẹ con vì vừa mất con, sức khỏe không tốt, lo sợ có di chứng, nên để ông nội – người có kiến thức y thuật – bắt mạch cho mẹ con. Có lẽ lúc đó ông nội con đã nhận ra điều gì, nhưng không nói ra. Tuy nhiên, cũng có thể ông vô tình để lộ điều gì đó khiến Quý Hưng Vượng nghe được, chỉ là ông ấy không để tâm. Sau này, ông ta mới tình cờ dùng lý do đó. Với tham vọng muốn làm gia chủ của Quý Hưng Vượng, nếu ông ta thực sự biết con không phải người nhà họ Quý, chắc chắn đã sớm đuổi con đi, hoặc yêu cầu cha nhường vị trí gia chủ cho ông ta rồi."
Quý An Lê nghĩ đến tính cách của bác Cả, quả thực ông ta là người không có đủ kiên nhẫn. Nếu có bằng chứng rõ ràng để trở thành người kế thừa, ông ta tất nhiên sẽ không chọn cách phức tạp hơn.
Quý phụ hỏi:
"Con lo lắng ông ta sẽ lợi dụng chuyện này để làm khó sao?"
Quý An Lê lắc đầu:
"Con từng nói để chứng minh con là người nhà họ Quý, sau này đợi hai người về có thể kiểm tra lại."
Nhưng lúc đó cậu làm sao nghĩ được rằng mình thực sự không phải người nhà họ Quý. Hóa ra bác Cả đúng là vô tình nói trúng sự thật.
Cha mẹ Quý lo lắng:
"Hay là cứ nhường vị trí gia chủ cho ông ta đi... Dẫu sao, một vị trí gia chủ so với sự an toàn của con, chẳng đáng là bao."
Quý An Lê từ chối ngay:
"Không thể để ông ta được lợi. Hơn nữa, nếu chúng ta nhượng bộ, ngược lại sẽ khiến Quý Hưng Vượng cảm thấy kỳ lạ."
Khi cả nhà đang thảo luận, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông. Chưa kịp để robot ra mở, một giọng nói lớn vang lên:
"An Lê, cậu có ở nhà không? Tôi mang quà tặng cậu đây! Món quà cậu thích nhất!"
Quý An Lê ngạc nhiên nhìn ra cửa. Quà? Ngũ hoàng tử tặng cậu món quà gì?
Sau đó, cậu nhớ đến việc Ngũ hoàng tử đã lấy tóc của Y Á đi kiểm tra. Chẳng lẽ đã có kết quả so sánh gen với lão Quốc vương?
Quý An Lê đứng dậy, nhưng Lận Cảnh nhanh chân hơn, đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Ngũ hoàng tử thật sự ôm một chiếc hộp lớn bước vào. Nhìn quanh một lượt thấy cha mẹ Quý, lời định nói lập tức dừng lại:
"Giáo sư Quý, phu nhân Quý, đã lâu không gặp!"
Cha mẹ Quý đứng dậy, lịch sự gật đầu:
"Ngũ điện hạ."
Khi cửa đóng lại, Ngũ hoàng tử vừa đi về phía Quý An Lê, vừa nháy mắt ra hiệu, miệng phát ra tiếng:
"Xì xì."
Quý An Lê lập tức hiểu ý anh ta đang hỏi liệu cha mẹ cậu có biết chuyện không, bèn đáp:
"Không sao, cha mẹ tôi đều biết. Có kết quả rồi à?"
Ngũ hoàng tử nghe vậy liền thả chiếc hộp lớn xuống, nói ngay:
"Còn phải đợi hai ngày nữa mới có kết quả. Nhưng hiện tại có một tin xấu hơn tôi cần báo cho cậu!"
Nếu không phải tình hình khẩn cấp, anh ta cũng không dám đến tìm cậu vào lúc này. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách dùng cớ tặng quà để đến gặp.
Quý An Lê hơi sững sờ:
"Ngài bị phát hiện rồi?"
Ngũ hoàng tử vội đáp:
"Không phải ta, là cậu! Cậu sắp gặp rắc rối lớn rồi!"
Nghe đến chuyện liên quan đến Quý An Lê, cha mẹ Quý và Lận Cảnh đều vây lại.
Ngũ hoàng tử bị bao vây bởi ánh mắt của nhiều người, cảm thấy áp lực:
"Không phải tôi đâu, là do tôi gần đây luôn theo dõi Phụ hoàng, cả cận thần củ ông, Y Á và Hứa phu nhân, không bỏ sót ai. Kết quả, không bắt được gì khác, nhưng người theo dõi cận thần nói rằng tối qua ông ta đã gặp hai người. Các người đoán thử xem là ai?"
Quý An Lê nhíu mày, trong lòng bất an:
"Lận Dự? Hay là Quý Hưng Vượng?"
Ngũ hoàng tử mở to mắt:
"Sao cậu biết? Quý Hưng Vượng là một trong hai người đó. Người còn lại không phải Lận Dự, nhưng là một thuộc hạ th ân cận của hắn ta, người thường thay hắn ta xử lý công việc."
Người của Ngũ hoàng tử sau khi nhận lệnh không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, đã chia làm ba nhóm theo dõi sau khi quản gia gặp hai người kia. Ngoài tên cận thần, họ còn theo dõi tên tùy tùng của Lận Dự và Quý Hưng Vượng.
Phía cận thần quay về hoàng cung, người của Ngũ hoàng tử lén lút theo dõi, cuối cùng phát hiện tên cận thần lập tức trở về báo cáo với lão Quốc vương. Vì sợ bị phát hiện, Ngũ hoàng tử không dám bám theo nữa.
Tên tùy tùng của Lận Dự quay về nhà họ Lận, phòng thủ nghiêm ngặt, người theo dõi cũng không thu được tin tức hữu dụng.
Nhưng phía Quý Hưng Vượng thì lại có thông tin khiến Ngũ hoàng tử kinh ngạc.
Ngũ hoàng tử nhíu mày, càng nghĩ càng tức:
"Cậu không biết bác Cả cậu đáng ghét đến mức nào đâu! Ông ta về nhà gặp Quý Thần Hạo, hai người này chắc cho rằng mọi chuyện đã thành công, không hề đề phòng mà nói ra hết. Bác Cả cậu gặp tên cận thần là để bịa đặt rằng cậu không phải con cháu nhà họ Quý, muốn Phụ hoàng ra mặt tước vị trí gia chủ từ tay cha cậu và giao cho ông ta. Họ còn vu khống cha mẹ cậu có ý đồ đen tối, làm rối loạn huyết mạch nhà họ Quý! Đúng là nói láo hết sức! Cậu chắc chắn là người nhà họ Quý, nhưng với việc họ đang hợp tác với người của Lận Dự, chuyện này có khi là cố tình trả thù cậu. Thậm chí, dù cậu thực sự là người nhà họ Quý, Lận Dự cũng có thể đã sắp xếp từ trước, làm giả kết quả xét nghiệm gen, khiến cậu trở thành người không có huyết thống với nhà họ Quý. Nếu chuyện này xảy ra, thì thật sự nguy hiểm đến tính mạng!"
Cha mẹ Quý lập tức hiểu ra điều gì, sắc mặt thay đổi, vội nhìn Quý An Lê:
"An An..."
Quý An Lê không lên tiếng, rõ ràng đã nhận ra ý tứ trong lời của Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử sợ cậu không hiểu, liền giải thích thêm:
"Phụ hoàng tạo ra Y Á, đứa con riêng này, chắc chắn là để tranh đoạt tước vị của Hoàng thúc và những tài sản liên quan. Nếu cậu bị coi là không phải người nhà họ Quý mà lại có ngoại hình giống Hoàng thẩm, Lận Dự có thể khiến Phụ hoàng hiểu lầm cậu là con của Hoàng thúc. Mục đích cuối cùng là mượn tay Phụ hoàng để giết cậu! Chỉ là cắt đứt quan hệ thôi, có cần ra tay tàn độc đến thế không?!"
Sắc mặt mọi người trong phòng đều u ám, không ai nói được lời nào.
Ngũ hoàng tử sợ họ bị dọa, vội vỗ ngực trấn an:
"Đừng lo lắng quá. Tôi đã thông báo cho các người là để mọi người cẩn thận hơn. Giờ tôi sẽ quay về hoàng cung theo dõi sát sao. Nếu Lận Dự có thủ đoạn gì, tôi sẽ ngăn họ thay đổi kết quả xét nghiệm gen."
Quý An Lê cùng cha mẹ và Lận Cảnh liếc nhìn nhau: Vấn đề là, dù kết quả không bị thay đổi, thì cậu vốn dĩ không phải người nhà họ Quý.
Quý An Lê cảm thấy tâm trạng phức tạp. Hiện tại, trừ khi có thứ gì đó có thể thay đổi trực tiếp kết quả xét nghiệm gen, biến nó thành giả mạo.
Ngay lập tức, Quý An Lê hỏi hệ thống trong đầu:
"Có thứ như vậy không? Có thể thay đổi ngay lập tức không?"
Giọng của hệ thống vang lên rất nhanh, thậm chí có phần phấn khích:
"Có!"
Quý An Lê nghi hoặc:
"Có thì có, mà sao nghe giọng mày có vẻ kích động thế? Cần bao nhiêu điểm chạm đây?"
Hệ thống:
"Ba vạn!"
Quý An Lê: ... Thật tốt, giờ thì cậu hiểu tại sao hệ thống lại kích động như vậy rồi. Đây đúng là cơ hội để nó "vặt lông cừu" cậu, mà còn vặt đến trụi lông luôn!
Quý An Lê im lặng một lúc lâu:
"Mày thấy tao giống người có ba vạn điểm chạm lắm hả?"
Cậu trước đó nhận bốn nhiệm vụ giá trị chạm cao, mới hoàn thành một cái, dù có hoàn thành hết ba cái còn lại cũng không thể đủ ba vạn.
Ai ngờ, hệ thống càng kích động hơn:
"Đâu, cậu có mà !"
Quý An Lê đầy nghi hoặc:
"Mày tự xem lại đi, tao có bao nhiêu chẳng lẽ tôi không biết? Rõ ràng chỉ có vài nghìn, không phải vài vạn."
Hệ thống:
"Tôi nói cậu có thì cậu có! Chẳng lẽ cậu quên mất cái gì rồi?"
Quý An Lê cau mày:
"Quên cái gì?"
Hệ thống nhắc nhở đầy phấn khích:
"Thử xem lại giá trị "đồng hành" từ khi cậu liên kết hệ thống tới giờ đi!"