Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 80

Lận Cảnh cảm nhận được nhiệt độ dưới lòng bàn tay, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay mình, rồi rơi xuống lớp áo ngủ mỏng manh. Toàn thân hắn cứng đờ, căng thẳng đến mức không dám thả lỏng.

 

Hắn sợ Quý An Lê phát hiện ra sự bất thường của mình, phát hiện ra rằng hắn không thể khống chế được nỗi nhớ nhung trong suốt gần một tháng xa cách.

 

Vì nhiệm vụ, hắn phải rời đi suốt một thời gian dài. Đêm nay vừa về đến nhà, hắn không kìm được mà sang đây, chỉ muốn nhìn thấy người kia một chút. Mãi đến khi trông thấy cậu, trái tim lơ lửng bất định suốt những ngày qua mới có thể an ổn trở lại.

 

Lúc Lận Cảnh còn đang bất động, lòng bàn tay đặt trên bụng Quý An Lê đột nhiên cảm nhận được một cử động rất nhẹ tựa như có thứ gì đó đang cọ nhẹ vào tay hắn.

 

Dù chỉ là một động tác vô cùng nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên Lận Cảnh chân thực ý thức được sự tồn tại của hai sinh mệnh bé nhỏ kia.

 

Là con của hắn và An Lê.

 

"Đây là..." Lận Cảnh ngây ngẩn nhìn chằm chằm, trong mắt tràn ngập cảm xúc không thể kiềm chế. Gương mặt lạnh lùng nghiêm túc thường ngày dường như được phủ một tầng ánh sáng dịu dàng.

 

Cảnh tượng này khiến Quý An Lê đang định khoe khoang phải sững sờ.

 

Lời "Em đã bảo mà" mắc kẹt trong cổ họng. Cậu nhìn Lận Cảnh, trong chốc lát lại quên mất phải nói gì. Mãi đến khi lấy lại tinh thần, cậu liền cúi đầu xuống, rút tay Lận Cảnh ra, rồi tự mình áp lòng bàn tay lên bụng, cố gắng che giấu cảm xúc gì đó.

 

Không ngờ, Lận Cảnh lại không nhịn được mà cũng đặt tay lên bụng cậu.

 

Chỉ là lần này, hắn không giành chỗ với Quý An Lê mà cố ý tránh đi, đặt tay lên cao hơn một chút.

 

Quý An Lê vốn đang ngẩn người nhìn Lận Cảnh, trong lòng đã có chút hoảng hốt, muốn tiếp tục cảm nhận thai máy của con.

 

Nhưng kết quả là...

 

Cậu cúi đầu xuống, trông thấy bàn tay lớn của Lận Cảnh gần như đặt ngang trên ngực mình.

 

"......"

 

Nếu không phải biết chắc rằng tên này không có ý gì khác, cậu suýt nữa đã nghi ngờ hắn đang quang minh chính đại giở trò lưu manh rồi.

 

Lận Cảnh vẫn còn đang chăm chú nghiên cứu. Có lẽ vì đặt sai vị trí nên con không động nữa.

 

Mãi đến khi hắn cảm nhận được bầu không khí trong phòng có gì đó sai sai, hắn mới ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt vừa phức tạp vừa kỳ quái của Quý An Lê.

 

Lận Cảnh còn ân cần hỏi: "Sao vậy?"

 

Quý An Lê há miệng, suýt chút nữa đã bật thốt:

 

"Anh nghĩ đứa nhỏ mọc trên ngực chắc?! Là bụng! Ở bụng!"

 

Nhưng nếu nói ra, bầu không khí chắc chắn sẽ còn ngượng ngùng hơn.

 

Thế là cậu nhanh chóng hất tay Lận Cảnh ra, nằm xuống kéo chăn lên tận đầu:

 

"Con buồn ngủ rồi, papa nó cũng buồn ngủ, anh... đi làm gì thì đi làm đi."

 

Lận Cảnh nhìn người đã kéo chăn che kín đến tận trán, cuối cùng mới nhận ra hành động vừa rồi của mình ngu ngốc đến mức nào.

 

Hắn cảm thấy cả người nóng lên, im lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng bước xuống giường, định ra ngoài hóng mát một chút.

 

Quý An Lê nghe thấy tiếng động, hé chăn ra, bĩu môi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, rồi lại kéo chăn che mắt, không nhìn thì coi như không có chuyện gì.

 

Cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ.

 

Nhưng thực tế là, cậu ngủ ngon lành cho đến khi bị chuông báo thức đánh thức.

 

Cậu nhắm mắt ngồi dậy, thay quần áo, đi vào phòng tắm.

 

Khi nước lạnh táp vào mặt, cậu mới tỉnh táo hẳn, vừa mở mắt định đánh răng rửa mặt, thì bỗng nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên tai.

 

Nhìn vòi nước đã khóa chặt, cậu nghi hoặc quay đầu, hướng về phía phòng tắm chỉ cách một tấm rèm ngăn cách.

 

Có vẻ như động tĩnh từ phía cậu cũng truyền đến bên trong, nên rất nhanh, tiếng nước ngừng lại.

 

Ngay sau đó, Lận Cảnh với mái tóc còn ướt sũng bước ra, chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm.

 

Hắn nhìn thấy Quý An Lê liền hỏi:

 

"Em dậy rồi? Có phải anh làm em thức không?"

 

Đây là nhà họ Quý. Trước khi đi làm nhiệm vụ, hắn cũng chỉ ở đây được một ngày.

 

Phòng này là phòng của Quý An Lê. Dưới lầu cũng có phòng tắm, nhưng để tránh không may gặp phải ba mẹ của Quý An Lê, hắn chỉ có thể dùng phòng này.

 

Ánh mắt Quý An Lê dừng trên những giọt nước đang nhỏ xuống từ mái tóc đen của Lận Cảnh. Không biết có phải vì còn vương nước hay không, mà một lọn tóc trông đen nhánh hơn hẳn.

 

Kết hợp với làn da trắng mịn sau khi tắm, khiến Lận Cảnh trông còn đẹp trai hơn vài phần so với bình thường.

 

Quý An Lê vội thu hồi tầm mắt, lấy bàn chải đánh răng ra, hờ hững đáp:

 

"Em có tiết đầu buổi sáng, tự tỉnh vì chuông báo thôi. Anh cứ tắm tiếp đi."

 

Lận Cảnh đã tắm gần xong, lắc đầu:

 

"Anh tắm xong rồi. Em có muốn tắm không?"

 

Mặt Quý An Lê bỗng dưng nóng lên. Con ngươi đen láy xoay một vòng, vì đang ngậm bàn chải nên giọng cậu có hơi mơ hồ:

 

"Em sáng sớm mà tắm cái gì?"

 

Lận Cảnh vừa mới tắm xong, bây giờ mà bảo cậu cũng đi tắm, chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ linh tinh sao?

 

Lận Cảnh chỉ thuận miệng hỏi thôi.

 

Nghe vậy, hắn đi tới, cầm lấy bàn chải của mình, đứng cạnh Quý An Lê bắt đầu đánh răng.

 

Cơ thể Quý An Lê khẽ cứng lại. Cậu liếc nhìn Lận Cảnh qua gương, sau đó vội vã tăng tốc rửa mặt, nhanh chóng xúc miệng, đặt bàn chải xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài.

 

Lận Cảnh nghi hoặc nhìn theo:

 

"Chương trình học sau khi đổi chuyên ngành chặt chẽ đến vậy sao?"

 

Không chỉ chặt chẽ, mà đến khi Lận Cảnh xuống lầu, ba mẹ Quý còn đứng ở cửa gọi với lên:

 

"Vội cũng phải ăn sáng đã chứ! Trước đây không phải con ăn không nổi dịch dinh dưỡng sao?"

 

Sau đó, hai người nhìn thấy Lận Cảnh thì vô cùng bất ngờ:

 

"Tiểu Cảnh, con về khi nào vậy?"

 

Lận Cảnh đã thay xong quần áo, vừa đáp vừa đi ra ngoài. Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu:

 

"Con đưa em ấy đi học."

 

Ba mẹ Quý vội vàng đóng gói hai phần đồ ăn, đặt vào hộp giữ nhiệt, đưa cho hắn:

 

"Tiểu Cảnh à, phần của con và An An đều ở trong đó, nhớ ăn đấy nhé."

 

Nếu là ngày thường thì chắc chắn sẽ không để hắn phải chạy một chuyến.

 

Nhưng bây giờ trong bụng An An còn có hai đứa nhỏ, sao có thể chỉ uống dịch dinh dưỡng được?

 

Lận Cảnh nhận lấy hộp giữ nhiệt, sải bước rời đi.

 

Hắn đi rất nhanh nhưng vẫn cố gắng giữ ổn định, tránh để thức ăn bị đổ ra ngoài.

 

Chỉ là hắn không ngờ rằng tốc độ của Quý An Lê còn nhanh hơn.

 

Lúc hắn đuổi kịp thì người kia đã đến cổng trường.

 

Lận Cảnh vừa định bước xuống xe thì nhìn thấy từ xa, có một nam sinh rất trẻ tuổi chạy tới chặn Quý An Lê lại.

 

Người kia gần như lao đến với vẻ mặt đầy vui mừng, đôi mắt sáng rực nhìn Quý An Lê, cả người toát lên sự hân hoan. Vì khoảng cách hơi xa nên không nghe rõ họ đang nói gì.

 

Quý An Lê quay lưng lại với Lận Cảnh, không rõ biểu cảm ra sao, nhưng dường như hai người quen biết nhau.

 

Nhìn thấy cảnh này, tim Lận Cảnh bỗng dưng siết lại, chậm mất một nhịp rồi lập tức bước xuống khỏi xe bay, sải bước nhanh về phía đó.

 

Kết quả, còn chưa đến gần, lại có hai người trẻ tuổi khác chạy đến, vây quanh Quý An Lê, phấn khích khoa tay múa chân, thậm chí có người còn cúi đầu xuống để cậu nhìn rõ khuôn mặt mình.

 

Có người cảm thấy chưa đủ, trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Quý An Lê, ngước đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn cậu chằm chằm.

 

Cảnh tượng này không chỉ khiến Lận Cảnh sững người, mà cả đám sinh viên đang vào cổng trường cũng đứng đờ ra:

 

?? Có chuyện gì mà bọn họ không biết à?

 

Trời ạ, tiêu đề hot trên tinh võng họ nghĩ xong luôn rồi:

 

#Chấn động! Ba Alpha và một Omega công khai... ngay cổng trường! Đây là thứ chúng ta có thể xem sao?#

 

Có người nhìn thấy Lận Cảnh, lập tức đứng thẳng người, hoảng hốt lùi ba bước, nhưng dù sợ hãi vẫn không giấu được vẻ phấn khích đầy mâu thuẫn trong mắt.

 

Trời ơi, đây là hiện trường tu la tràng sao? Không đúng, ba người kia điên rồi à, dám tranh giành bạn đời với Thượng tướng Lận? Họ không muốn sống nữa sao?

 

Lận Cảnh chỉ dừng lại một giây, sau đó sải bước nhanh hơn, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như thường.

 

Khi đến gần hơn, có thể nghe thấy giọng nói đầy xúc động của chàng trai đang ngồi xổm trước mặt Quý An Lê, đến mức nghẹn ngào:

 

- "... Không ngờ gen gia tộc chúng tôi lại có thể thay đổi như vậy! Phá vỡ lời nguyền! Bạn học Quý, cậu chính là cứu tinh của tôi!"

 

- "Còn tôi nữa! Trời ơi, bạn học Quý cậu nhìn xem, có phải đã mọc ra rồi không?"

 

- "Các cậu tránh ra, nhìn của tôi trước đã! Bạn học Quý, nhìn tôi trước đi!"

 

Trong khi ba người họ vẫn còn vô tư bày tỏ sự kích động, thì đột nhiên có một bóng người cao lớn áp sát lại.

 

Ngược sáng không thấy rõ gương mặt, chỉ thấy bạn học Quý bị ai đó ôm lấy bờ vai, đồng thời, người kia cúi đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

 

Ba người đang ngồi xổm hoặc cúi đầu đều bỗng rùng mình dưới ánh mặt trời chói chang, có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm.

 

Chờ đến khi lúng túng đứng dậy, lùi hai bước nhìn rõ, phát hiện đó là Thượng tướng Lận, bọn họ lại rùng mình lần nữa.

 

Không phải ảo giác... đây thực sự là một con mãnh thú!

 

"Lận... Lận Thượng tướng... Ngài đi học cùng với bạn học Quý sao?"

 

Lận Cảnh quét mắt nhìn ba người một lượt, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Quý An Lê:

 

"An An, ba mẹ nói em vội quá chưa kịp ăn sáng, anh mang đến cho em rồi. Em muốn ăn trước hay đến lớp trước? Anh có thể đợi đến khi em tan tiết đầu tiên."

 

Giọng nói của Lận Cảnh dịu hơn ngày thường mấy phần, đặc biệt là cách gọi "An An" cái quái gì đây?

 

Anh ấy... từ bao giờ bắt đầu gọi cậu bằng tên thân mật vậy?!

 

Quý An Lê bất giác rùng mình, có phải Lận Thượng tướng bị quỷ nhập rồi không?!

 

Ba người trước mặt như sực tỉnh, một người vỗ trán, hối lỗi nói:

 

"Nhìn chúng tôi này, có phải làm lỡ thời gian ăn sáng của bạn học Quý rồi không? Hay là chúng tôi vào căn tin mua đồ cậu thích ăn nhé?"

 

Một người khác vỗ ngực cam đoan:

 

"Từ nay về sau, ba bữa sáng, trưa, tối của bạn học Quý tôi lo hết! Nếu đồ ăn trong căn tin không ngon, tôi sẽ đưa thẻ VIP nhà hàng cao cấp của tôi cho cậu, ăn miễn phí luôn!"

 

Người cuối cùng còn sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai:

 

"Vậy bạn học Quý thích gì, tôi đều có thể tặng cậu!"

 

Lận Cảnh: "..."

 

Những người xung quanh: "............"

 

Quả nhiên, dũng cảm, vẫn là họ dũng cảm nhất!

 

Ngay trước mặt Alpha nhà người ta mà dám bao cơm, tặng quà cho bạn đời của họ? Trời ơi, các cậu đúng là những kẻ không biết sợ là gì!

 

Trong khi mọi người vẫn còn ngơ ngác không hiểu tại sao ba người này lại đột nhiên đối xử tốt với Quý An Lê như vậy, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên đầy nịnh nọt nhưng đủ lớn để tất cả cùng nghe thấy:

 

"Bạn học Quý....!"

 

Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy vị hiệu trưởng nghiêm túc thường ngày đang kéo theo một ông giáo sư ngành Đông y với vẻ mặt không tình nguyện, đầy miễn cưỡng bước tới.

 

Bọn họ tận mắt nhìn thấy chỉ trong nháy mắt, hiệu trưởng đã chạy đến trước mặt Quý An Lê, nhanh như chớp buông tay lão giáo sư, cúi đầu xuống, đưa trán ra trước mặt cậu.

 

Ông ta còn cẩn thận vạch lộ ra phần đầu hói nhẵn bóng, chỉ còn lại mấy sợi tóc bay phất phơ trong gió, sau đó ngẩng đầu lên, giọng nói cực kỳ "dịu dàng":

 

"Bạn học Quý, cậu nhìn xem cái đầu này của tôi, còn cứu được không? He he, tôi không dám mong mọc lại một đầu tóc dày như ông giáo sư kia, chỉ cần có một nửa, không, một phần ba là tôi mãn nguyện rồi! He he!"

 

Mọi người: ?? Đây có còn là vị hiệu trưởng mà họ quen biết không?

 

Khoan đã! Cái gì mà "mọc lại tóc"?

 

Ánh mắt tất cả lại đổ dồn về phía vị giáo sư Đông y nọ. Lần này, ai cũng sững sờ, vì họ nhận ra ông lão trước mắt... tóc dày lên rất nhiều so với trước đây?!

 

Ôi trời... Hiệu trưởng nói "mọc lông tơ" không lẽ thật sự là... hói cũng có thể mọc lại tóc sao?!

 

Vậy ba người kia thì sao?!

 

Ba người trẻ tuổi cũng nhận ra ánh mắt đổ dồn về mình, lập tức ngẩng đầu đầy tự tin, vuốt vuốt tóc mình.

 

Quả nhiên, nhìn kỹ đường chân tóc, đúng là đã mọc ra một lớp lông tơ nhỏ, có thể tưởng tượng chỉ một thời gian nữa, họ sẽ có một mái tóc dày rậm.

 

Trời ơi, chẳng lẽ... chẳng lẽ bạn học Quý thực sự có phương pháp mọc tóc thần kỳ?!

 

Lận Cảnh nhanh chóng phát hiện, anh và bạn đời của mình đang bị một đám sinh viên vừa ngại ngùng, vừa kích động, hai tay chắp lại, đôi mắt lấp lánh chờ mong, bao vây chặt chẽ: ???

Bình Luận (0)
Comment