Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 98

Trong điện ngoài, Vương hậu và Ngũ hoàng tử cùng những người khác đã có mặt đầy đủ, lệnh cho tất cả lui ra ngoài.

 

Trước khi lão Công tước kịp lên tiếng từ chối đề nghị lúc trước, bọn họ đã quỳ xuống:

 

"Hoàng thúc, xin người hãy vì đại cục mà đồng ý đăng cơ!"

 

Lão Công tước nhíu chặt mày, theo bản năng lắc đầu:

 

"Lão Ngũ, ta hiểu rõ tính cách của mình, hai mươi năm trước còn có chút tài trị quốc, nhưng sau ngần ấy năm, ta sớm đã không còn thích hợp để làm một người cầm quyền đủ tư cách."

 

Năm xưa vì sự do dự, yếu kém, ngu xuẩn của mình, ông đã khiến gia đình ly tán, nhà cửa tan nát. Một kẻ như ông... sao có thể xứng đáng ngồi lên vị trí ấy?

 

Ngũ hoàng tử dù được đỡ dậy cũng không đứng lên, mà quay sang nhìn Quý An Lê và Lận Cảnh, hai người vốn bị hắn lấy danh nghĩa bàn chuyện đăng cơ để mời đến:

 

"Hoàng thúc, dù người không nghĩ cho cả tinh hệ, cũng nên nghĩ đến con trai ruột của người, nghĩ đến đường đệ An An của con chứ?"

 

Lời vừa dứt, những người còn lại lập tức quay đầu nhìn về phía hắn.

 

Đặc biệt là Vương hậu, trước khi đến bà đã cùng Ngũ hoàng tử bàn bạc. Ngay cả Thái tử ruột thịt bà cũng đã từ bỏ, huống hồ là cái gọi là ngôi vị Quốc vương này.

 

Hơn nữa, ngôi vị này vốn dĩ thuộc về lão Công tước chỉ là năm đó bị lão Quốc vương dùng thủ đoạn đê tiện cướp mất.

 

Bây giờ... cũng chỉ là vật về tay chủ.

 

Nhưng... nhưng trước đó lão Ngũ đâu có nói Quý An Lê là con ruột của lão Công tước?!

 

Quý An Lê chẳng phải là con trai độc nhất của phu phụ Giáo sư Quý sao?

 

Sao đột nhiên lại thành con trai lão Công tước rồi?!

 

Chẳng phải trước đó lão Ngũ còn nói lão Quốc vương nghi ngờ thân thế của Quý An Lê, nên cố tình gọi phu phụ Giáo sư Quý đến xác nhận sao?

 

Quý An Lê và Lận Cảnh liếc nhìn nhau, không ngờ Ngũ hoàng tử lại đoán ra. Nhưng ngẫm lại, hắn biết không ít chuyện, cộng thêm việc Quý An Lê có nét giống Y Á, lão Công tước lại từng nhắc đến chuyện ông có con trai và cháu nội, thì đúng là có thể đoán được phần lớn chân tướng.

 

Lão Công tước cũng vì lý do này mà không lập tức từ chối. Nhưng...

 

Ông lén liếc nhìn Quý An Lê, trong lòng có chút tư tâm. Ông sợ bản thân không sống được lâu, muốn tìm cách để An An có một nửa đời sau bình yên, thuận lợi.

 

Ngũ hoàng tử nhân cơ hội đánh mạnh vào điểm này:

 

"Hoàng thúc, người nhìn con xem, có giống một kẻ có thể đảm đương chức vị này không? Dù Hoàng thúc không có ý muốn tranh đoạt, nhưng năm xưa, lúc Hoàng tổ phụ còn tại vị, người cũng đã được chỉ dạy suốt bao năm trời."

 

"Ngay cả khi yếu trâu còn hơn khỏe bò*, người vẫn thích hợp hơn con rất nhiều. Giờ đây Đế quốc đã ổn định, chỉ cần không tự tìm đường chết, chắc chắn sẽ duy trì được mười mấy năm. Đến lúc đó, Đại bảo và Nhị bảo vừa tròn mười tám, bất kể là thân phận hay năng lực, đều là độc nhất vô nhị trong tinh hệ. Chọn một trong hai đứa cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận."

 

* câu này trước m giải thích r nha*

 

"Hai đứa nhỏ đều có tinh thần lực cấp 3S, thực lực mạnh mẽ thế này, cộng thêm binh quyền trong tay Nguyên soái Lận, Hoàng thúc thử nghĩ xem, nếu để người khác lên ngôi, ai có thể dung tha cho bọn họ?"

 

"Chứ đừng nói đến chuyện chọn người phù hợp, ngay cả con đây, nếu thật sự nắm quyền, rồi sau này cảm nhận được sự mê hoặc của quyền lực, lỡ như nảy sinh dị tâm, có khi còn làm ra chuyện cầm thú không bằng! Ngay cả chính con cũng không dám đảm bảo!"

 

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

 

Chà chà, lão Ngũ quả thật rất tàn nhẫn, ngay cả bản thân cũng mắng luôn.

 

Vương hậu hoàn hồn, cũng lên tiếng khuyên nhủ:

 

"Hoàng đệ, chuyện này ta đồng ý. Thái tử bị phụ hoàng hắn nuôi thành bộ dáng đó, chắc chắn bỏ đi rồi. Lão Tam và lão Tứ mấy năm qua bị chèn ép, ngay cả ta là mẫu thân cũng không dám đảm bảo tính cách bọn chúng. Còn lão Ngũ, nó không muốn tranh giành với Thái tử, thực sự là chẳng học hành đàng hoàng gì cả. Giờ đây, người thích hợp nhất, quả thực chỉ có ngươi."

 

Quý An Lê và Lận Cảnh trầm mặc, không thể thay lão Công tước đưa ra quyết định.

 

lão Công tước không biết có phải bị lời của Ngũ hoàng tử làm lung lay hay không. Ông thực sự không dám đánh cược. Lòng người dễ đổi thay, ông đã chịu quá nhiều thiệt thòi, không muốn đặt cược vào lòng tốt của kẻ khác nữa.

 

Ông chậm rãi lên tiếng:

 

"Ngôi vị này, nếu thật sự muốn hoàn trả cho dòng dõi của ta, ta đồng ý. Như các người nói, không ai có thể đánh cược. Nhưng ta vẫn giữ nguyên ý kiến cũ, ta không thích hợp. Hơn nữa, thân thể ta không biết ngày nào sẽ không chịu đựng nổi nữa. Chi bằng ngay từ đầu đã giao cho người thích hợp hơn."

 

Ngũ hoàng tử và Vương hậu nghe xong nửa câu đầu thì mắt sáng rực, nhưng đến nửa câu sau lại như bị dội một gáo nước lạnh: Không phải chứ? Hoàng thúc sẽ không định để một đứa trẻ chưa đầy nửa tuổi đăng cơ đấy chứ?

 

Đám cấp cao chắc chắn sẽ không đồng ý.

 

Lão Công tước lại quay sang nhìn Quý An Lê:

 

"Nếu các người có thể thuyết phục An An lên ngôi, thì cứ làm theo ý các người đi."

 

Ngũ hoàng tử và Vương hậu đều sững sờ.

 

Lúc đầu bọn họ chưa từng nghĩ đến Quý An Lê, dù sao cậu cũng đã kết hôn, lại còn là một Omega.

 

Trong lịch sử chưa từng có Quốc vương nào là Omega, nhưng... chưa từng không có nghĩa là không thể.

 

Dù là Omega, nhưng Quý An Lê vẫn là nam nhân.

 

Đôi mắt Ngũ hoàng tử chợt sáng lên.

 

Trước đó hắn nhắc đến chuyện sau này để Đại bảo hoặc Nhị bảo kế vị, thực ra chỉ là thuận miệng nói ra, theo bản năng cảm thấy sau này chắc chắn sẽ chọn Đại bảo.

 

Nhưng bây giờ lão Công tước lại mở ra cho hắn một con đường mới.

 

Quý An Lê hoàn toàn ngơ ngác, ban đầu đang nói đến chuyện lão Công tước đăng cơ, thế nào lại thành cậu?

 

Các người không thích hợp, thế sao lại cảm thấy một kẻ chưa từng tiếp xúc với bất kỳ thứ gì liên quan đến việc kế vị như cậu lại thích hợp?!

 

Ngũ hoàng tử cười hì hì, xoa tay nói:

 

"An An, cậu trốn cái gì mà trốn? Quan hệ chúng ta tốt thế này, tôi còn có thể hại cậu sao? Trước đây không biết cậu là đường đệ của tôi, chúng ta đã thân nhau như thế, giờ còn có quan hệ máu mủ, chẳng phải còn hơn cả huynh đệ ruột hay sao?"

 

Quý An Lê: "Đừng, ngươi cười như vậy, ta chỉ muốn rùng mình ba cái."

 

Cậu cảm thấy hình ảnh này chẳng khác nào một con chồn vàng ngoạm cổ gà, mở mắt nói dối bảo mình là một con sói tốt.

 

Ngũ hoàng tử cười hì hì:

 

"Ta biết cậu muốn nói gì, chắc chắn là nói mình không thích hợp đúng không? Cậu yên tâm, lên ngôi xong cũng không ảnh hưởng đến việc trồng dược thảo hay đi dạy của cậu đâu. Cậu chỉ cần làm Quốc vương, còn lại cứ giao hết cho Nguyên soái Lận."

 

"Trước đây chưa từng có một Quốc vương nào là Omega, nhưng cũng chưa từng có Hoàng hậu nào là Alpha đúng không? Hơn nữa, Nguyên soái Lận đã cầm quyền quân đội bao năm nay, trị quốc cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

 

Quý An Lê: "???"

 

Lận Cảnh cũng không ngờ mình lại bị kéo vào chuyện này, nghe xong lập tức thấy khó chịu:

 

"Vương hậu Alpha? Ngài đang nói linh tinh cái gì vậy?"

 

Ngũ hoàng tử nheo mắt, cười gian xảo như một con cáo vừa ăn trộm gà xong, ánh mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh:

 

"Hay là, sau khi An An lên ngôi, Nguyên soái Lận muốn để người khác làm Vương hậu?"

 

Hắn vừa xoa cằm vừa làm bộ suy nghĩ, như thể đang đưa ra một giải pháp khác:

 

"Cũng không phải là không được đâu nhé."

 

Lận Cảnh lập tức sa sầm mặt:

 

"Đừng có mà nghĩ vớ vẩn."

 

Người ta từng thấy chuyện ngăn cản đôi lứa, chứ chưa từng thấy ai đăng cơ làm Quốc vương mà lại bỏ rơi Alpha nguyên phối của mình.

 

Ngũ hoàng tử bị ánh mắt sắc lạnh của Lận Cảnh lia tới như dao găm, rùng mình một cái, sau đó quay sang nhìn lão Công tước:

 

"Nếu kế hoạch này không có vấn đề gì, vậy chúng ta có thể bàn bạc cách công bố thân phận của An An rồi chứ?"

 

Quý An Lê và Lận Cảnh đều ngơ ngác:

 

"Khoan đã, sao lại là không có vấn đề gì?"

 

Chuyện này từ lúc nào đã nhảy tới bước công bố thân phận của cậu rồi?

 

Có bước nào bọn họ chưa theo kịp không?

 

Cuối cùng, mọi người cũng không thể đi đến một quyết định ngay lập tức. Ngũ hoàng tử cũng sợ thúc ép quá sẽ phản tác dụng, nên đề nghị để lão Công tước cùng Quý An Lê và Lận Cảnh bàn bạc kỹ hơn.

 

Khi trong phòng chỉ còn ba người, lão Công tước đỏ hoe mắt, nhìn An An mà lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt. Sau bao nhiêu ngày xa cách, cuối cùng ông cũng được gặp lại con trai. Hiện tại, nguy cơ đã được giải quyết, nhưng khi nhìn An An, ông vẫn có một nỗi sợ hãi mơ hồ, như một người sắp về đến quê hương mà lòng lại thấp thỏm bất an:

 

"An An... Ta xin lỗi, chưa được sự đồng ý của con mà đã nói ra chuyện đó. Nhưng ta sợ lắm... Nếu sau này ta chết đi, lỡ như kẻ lên ngôi lại là một bạo quân thứ hai, chỉ cần nghĩ đến việc không thể bảo vệ được con và hai đứa nhỏ, ta sẽ chết không nhắm mắt."

 

Quý An Lê bị ánh mắt đau thương của lão Công tước làm cho xúc động. Cậu há miệng, nhưng mãi lâu sau mới thốt ra lời:

 

"Sao lại nói là chết không nhắm mắt? Ta đã nói rồi, có ta ở đây, người nhất định sẽ không sao..."

 

Lão Công tước lại lắc đầu:

 

"Là do ta quá ngu dốt, bị tình thân che mắt, hại chết mẹ ruột con, hại chết Hoàng tổ phụ của con, cũng khiến con bao năm nay phải sống trong lo sợ. Ta còn làm hại cả đứa trẻ vô tội năm xưa nữa. Ta không xứng với sự tha thứ của phu phụ Giáo sư Quý."

 

"Nhưng ta muốn chuộc tội. Giờ đây lão Quốc vương đã bị trừng trị, hắn nhất định không thể có kết cục tốt đẹp. Không còn mối đe dọa từ hắn, phu phụ Giáo sư Quý cũng có thể quang minh chính đại mà thờ phụng đứa trẻ đã mất khi xưa."

 

"Ta đã ích kỷ gây ra quá nhiều sai lầm, không xứng đáng làm Quốc vương. Nhưng nếu không phải ta, thì theo di chiếu của Tiên đế, người kế vị sau này vốn nên là con. Hai đứa nhỏ của con cũng đương nhiên là Hoàng tử."

 

"Nếu chúng sống một đời bình thường thì không nói, nhưng chúng sinh ra đã định sẵn là phi phàm. Nếu không phải Hoàng tử, ai có thể dung chứa hai thiên tài quân sự bậc này? Nhưng nếu An An con là Quốc vương, dù chúng có tài năng xuất chúng đến đâu, cũng sẽ không ai dám nói rằng chúng đang lấn át quân chủ."

 

Nói đến bốn chữ cuối cùng, lão Công tước kín đáo liếc sang Lận Cảnh.

 

Ý tứ quá rõ ràng.

 

Không thể nào để ông lo lắng rằng vị quân chủ tiếp theo sẽ sợ con rể của mình quá mạnh mà có ý định diệt trừ, đúng không?

 

Đó chẳng phải là nguyền rủa An An sao?

 

Vốn dĩ Quý An Lê đã chắc chắn từ chối, nhưng lúc này lại có chút do dự, từ chối mười phần giờ chỉ còn năm phần.

 

Cậu có thể từ từ cân nhắc chuyện nhận lại cha ruột, nhưng thân phận đứa trẻ năm đó bị thay thế vì cậu cũng nên được làm sáng tỏ.

 

Hơn nữa, lão Quốc vương đã bị xử lý, cậu có hệ thống trong tay, hoàn toàn có thể giúp cha mẹ* cậu có lại một đứa con của riêng mình.

 

* Cha mẹ Quý*

 

Chứ không phải vì trách nhiệm, hay vì di nguyện của mẹ cậu năm đó mà coi cậu như con ruột mà nuôi nấng.

 

Quý An Lê không lập tức từ chối lão Công tước, cậu suy nghĩ một chút rồi cụp mắt xuống:

 

"Ta muốn về nhà bàn bạc với cha mẹ một chút."

 

Chuyện này... cậu thực sự không thể tự mình quyết định được.

 

Lão Công tước thấy cậu không từ chối ngay, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, gương mặt già nua cũng có chút vui mừng, ngay cả tóc bạc cũng dường như sáng hơn:

 

"Không vội, không vội. Việc xét xử lão Quốc vương còn kéo dài mấy ngày nữa. An An, con yên tâm, nếu con không nỡ xa phu phụ Giáo sư Quý, sau này vẫn có thể tiếp tục sống cùng bọn họ như trước. Ta chỉ cần có thể thường xuyên đến thăm con và hai đứa nhỏ là ta đã mãn nguyện rồi."

 

Ông đã phạm quá nhiều sai lầm, hiện tại những gì đạt được đều là sự đền bù. Chỉ cần có thể bảo vệ được người thân của mình, ông đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

 

Nhìn lão Công tước lúc này trông thật sự thấp kém và đáng thương, sống mũi Quý An Lê cay cay, cậu khẽ gật đầu.

 

Trên đường rời khỏi đại điện, khi đến cửa, cậu không nhịn được mà quay lại nhìn.

 

Lão Công tước đứng lặng lẽ giữa đại điện rộng lớn, cô đơn lẻ loi. Khi thấy cậu nhìn, ông vui vẻ vẫy tay, nhưng hình ảnh ấy lại khiến lòng người khó chịu.

 

Lận Cảnh vẫn cần ở lại hoàng cung để đảm bảo lão Quốc vương và thái tử không còn cơ hội phản kháng, vì vậy sau khi tiễn Quý An Lê về nhà, hắn sẽ quay lại ngay.

 

Quý An Lê không nói gì, Lận Cảnh vòng tay ôm lấy cậu, khẽ vỗ vai trấn an:

 

"Đừng nghĩ quá nhiều, tất cả chuyện này đều không phải lỗi của em. Kẻ đáng chết nhất chính là tên thủ phạm thật sự. Em chỉ là nạn nhân, dù có quyết định thế nào, anh cũng sẽ đứng về phía em."

 

Dù cho cậu có làm Quốc vương đi chăng nữa, thậm chí hắn có phải nhập gia đình vợ, hắn cũng chẳng ngại.

 

Quý An Lê vốn còn đang buồn bã, nhưng nghe đến đây, trong đầu lại vô thức nhớ đến câu nói của Ngũ hoàng tử, liền bật ra một câu hỏi:

 

"Thật sự cái gì cũng được? Vậy người khác làm Vương hậu cũng được?"

 

Lận Cảnh dùng ánh mắt của một kẻ bị phụ bạc mà nhìn cậu: "Cái đó thì không bao giờ được."

Bình Luận (0)
Comment