Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài

Chương 6

Lăng Khiêm Hi về nhà, bên trong phòng khách TV đã tắt, thế nhưng đèn còn sáng, cô đoán Hạ Quân Thần chắc đã ngủ. Mở cửa phòng thấy trên giường không có người, đứa nhỏ này đi đâu? Vừa cúi đầu đột nhiên nhìn thấy Hạ Quân Thần y như con tôm nằm trên sàn nhà ngủ, cả người nằm nghiên, tay ôm gối.

Cô lắc lắc đầu, lấy tay lay lay người Hạ Quân Thần, cũng không đắp chăn, cứ như vậy nằm ngủ trên sàn nhà bị cảm thì làm sao? Hạ Quân Thần bị Lăng Khiêm Hi đánh thức, mắt nhắm mắt mở, quệt miệng, nói, "Chị Khiêm, chị về rồi?" Lập tức mở to hai mắt ngồi dậy.

"Mau lên giường ngủ đi. Sao em lại ngủ trên sàn nha? Ngủ trên sàn không thoải mái." Hành động của Hạ Quân Thần làm Lăng Khiêm Hi có chú tò mò.

"À... Giường rất êm, em không quen ngủ."

Giường rất êm? Trên đầu Lăng Khiêm Hi hiện lên dấu chấm hỏi cực to, lần đầu tiên có người nói như vậy, nhìn thấy được biểu tình của Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần giải thích, "Em không có ý nói giường của chị không tốt, vì từ nhỏ em đã ngủ trên sàn, cho nên tập tức không thích ứng được. Vấn đề là do em a."

"Đứa ngốc, nào có ai thích ngủ trên sàn nhà? Không cho tiếp tục ngủ trên sàn. Nhanh lên giường nằm xuống ngủ một giấc." Lăng Khiêm Hi vừa nói vừa kéo Hạ Quân Thần lên giường, đắp chăn ngay ngắn cho nàng, "Ngoan ngoãn ngủ, có nghe không?" Không biết tại sao, đứa nhỏ này ngốc ngốc đến dễ thương, khiến Lăng Khiêm Hi bình thường luôn luôn lạnh lùng, lời nói hô phong hoán vũ, đối với nàng lại vô thức ôn nhu.

"Vâng." Hạ Quân Thần nhẹ giọng trả lời. Từ trong chăn hé ra một con mắt nhìn Lăng Khiêm Hi đi ra khỏi phòng. Nàng rất ngạc nhiên, chị Khiêm tối không ngủ còn đi làm gì, thế nhưng nàng không thể hỏi. Dùng tư cách gì để hỏi Lăng Khiêm Hi đây? Mình chỉ là một kẻ đáng thương được chị ấy nhặt về chăm sóc mà thôi.

Lăng Khiêm Hi mở ra cửa phòng sách, đặt lên bàn một vài tờ giấy, là tài liệu hợp tác với một công ty ở Singapore được thư ký đưa cô sửa lại, một phần khác là báo cáo tiêu thụ của chi nhánh công ty cô ở Singapore. Công ty kia ngày mai sẽ phái người đại diện đến công ty Lăng Khiêm Hi thị sát, đại lý phân phối sản phẩm của Lăng thị ở Singapore đã sắp hết hợp đồng, người đại diện đến đây chính là để xem xét tình hình, xác định có nên tiếp tục hợp tác thêm 1 năm nữa hay không.

Mắt có chút mỏi, Lăng Khiêm Thi lấy thuốc nhỏ mắt, ngồi nhắm mắt một lúc lâu, chuẩn bị về phòng ngủ.

Lăng Khiêm Hi lên giường nhẹ nhàng hết mức có thể, giở một góc chăn lên, nhìn thấy Hạ Quân Thần tiếp tục biến thành tôm nằm ở góc giường ngủ. Lăng Khiêm Hi đột nhiên phát hiện ngủ cùng đứa nhỏ này chắc chắn không cần chen, nàng hoàn toàn không chiếm chỗ! Cởϊ áσ khoác ngoài ra, tắt đèn, Lăng Khiêm Hi nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Trong bóng tối, cảm giác được giường động một chút, sau đó eo của cô bị một cánh tay nhỏ ôm lấy. Hạ Quân Thần, tư thế ngủ đứa nhỏ này cũng thật xấu nha! Lăng Khiêm Hi bỗng nhiên trở thành gối ôm miễn phí cho Hạ Quân Thần, trong lòng âm thầm bất bình.

Nghĩ lại hôm nay từ trên người nàng cảm nhận được một chút rung động, Lăng Khiêm Hi khẽ thở dài. Đột nhiên tay Hạ Quân Thần ở trên người cô sờ soạng, sau đó một cái tay mềm mềm cầm lấy tay Lăng Khiêm Hi. Trong lòng Lăng Khiêm Hi ngưng động một chút, đứa nhỏ này hẳn là thiếu cảm giác an toàn, nghe nói những đứa bé thiếu cảm giác an toàn khi ngủ sẽ lôi kéo tay người khác.

Lăng Khiêm Hi nhắm mắt lại, có lẽ chính mình cũng thiếu cảm giác an toàn, cho nên lo sợ người khác tới gần, cho nên vẫn luôn đem tâm mình khóa chặt? Tiếng tăm của Lăng Thánh Tuấn bên ngoài không tốt, nhưng Lăng Khiêm Hi cô thì có điều gì tốt? Hiện tại cô như một đóa hoa cực đẹp, rất nhiều lá bao bọc xung quanh nhưng vẫn không tới gần được lòng của cô, đời sống tình cảm chán chường, lộn xộn thì sao? Ngoài mặt là mình muốn trả thù người kia, nhưng cuối cùng chịu tội là ai? Vẫn là cô.

Lăng Khiêm Hi không đẩy tay Hạ Quân Thần ra, mặc cho nàng ôm mình.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm chiếu lên mặt Hạ Quân Thần, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, đi ra phòng ngủ, nhìn thấy đồng hồ ở phòng khách đã tới 12 giờ, nàng đúng là con sâu ngủ. Sau nhiều năm đây là lần đầu tiên nàng ngủ ngon giấc, không cần sợ hãi, lo lắng, cũng là lần đầu tiên được ăn cơm no. Đi vào phòng tắm, ngáp một cái, nhắm mắt đi vệ sinh.

Hạ Quân Thần ở trong phòng tắm nhìn quanh, thấy bên cạnh bồn rửa mặt là bàn chải mới và một cái ly. Khóe miệng mỉm cười ngọt ngào, chị Khiêm thật chu đáo, biết nàng sẽ cần thứ này.

Rửa mặt xong, Hạ Quân Thần đi ra phòng tắm, xem TV, cầm điều khiển từ xa đổi kênh liên tục, không phải tin tức thì là hài kịch, cảm thấy rất nhàm chán. Đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn xuống bể bơi dưới lầu trong lòng ngứa ngáy. Đã rất nhiều năm nàng không cùng mẹ đi bơi ở bờ sông, rất nhớ cái cảm giác đó.

Vào phòng ngủ thay nội y, chạy nhanh xuống lầu, nhìn bốn phía xung quanh, bể bơi nhà Lăng Khiêm Hi được thiết kế ngoài trời, có một cánh cửa dẫn ra, xung quanh tường được xây rất cao, Hạ Quân Thần nghĩ sẽ không có ai rình xem nàng. Mặc kệ xung quanh, cởϊ áσ ngủ, lập tức nhảy xuống nước. Hiện tại là cuối mùa xuân đầu mùa hè, nước rất ấm, rất thoải mái.

Hạ Quân Thần bơi vô cùng vui vẻ, nhìn thấy bên cạnh có mấy cái phao tròn, nhanh chóng bơi qua lấy, nàng đeo hai phao nhỏ vào hai tay, cả người đu trên phao tròn lớn, còn một cái nhỏ bị nàng quăng lên không trung, sau khi quăng đi lại giống như chó con bơi tới lấy đem về, cứ thế một người tự bày trò, tự vui.

Nàng nhìn cái phao rơi xuống, đầu chuyển động thật nhanh. Đưa người vào lỗ tròn giữa cái phao, phao này kích cỡ xấp xỉ dáng người của mình, không biết có thể chui ra được không?

"Tại sao lại bị kẹt rồi!" Hạ Quân Thần kêu la, phao nhỏ siết chặt ngay trên ngực nàng, khiến nàng vô cùng khó thở. Nàng dùng một lực rất lớn đẩy cái phao xuống. Lúc này mới phát hiện mình hiện tại không còn mặc nội y, cũng khó trách, là do cái phao bị nàng đẩy mạnh xuống kéo cả nội y đi.

"Khiêm Hi! Khiêm Khiêm! Khiêm Khiêm! Có đó không?" Đột nhiên vang lên tiêng chuông cửa cùng tiếng la hét làm Hạ Quân Thần giật mình.

"Chị ấy đi ra ngoài rồi!"

"Ồ..." Người ngoài cửa vẫn chưa bỏ ý định, "Vậy cô là người nào?"

Người nào? Người nào? Nàng là người nào a?

"Con gái nuôi của Lăng Khiêm Hi!"

Người đứng ngoài cửa là Lăng Thánh Tuấn, anh đến vì muốn cảm ơn Lăng Khiêm Hi, trên tay xách theo một vài món quà, là những thứ anh nhờ A Hàn mua. Chủ yếu là đến nịnh bợ cô em họ này một chút, nếu không sau này Lăng Khiêm Hi thật sự sẽ mặc kệ anh, anh không thể đắc tội. Vốn định Lăng Khiêm Hi không có ở nhà liền đến công ty tìm cô, nhưng kết quả "con nuôi" này khiến anh thật tò mò. Cô em gái lạnh lùng này của anh mà cũng có thể nhận con nuôi sao? Lăng Khiêm Hi còn để người lạ ở một mình trong nhà cô sao? Chuyện lớn này khơi lên bản tính hiếu kì của Lăng Thánh Tuấn.

"Tôi có thể vào ngồi đợi không? Tôi có đồ cần đưa cho Khiêm Khiêm."

"Được, anh chờ một chút, em thay quần áo xong sẽ ra mở cửa." Hạ Quân Thần hướng về phía cửa la to.

Làm sao đây? Làm sao đây? Nàng vẫn bị cái phao siết chặt người. Đúng là tò mò có thể gϊếŧ chết một con mèo, nàng ở trong lòng thầm mắng chính mình đáng đời. Nhưng ngoài cửa còn có người, nàng dùng lực cởi cái phao ra như cởϊ áσ, cuối cùng cũng thoát ra được. Trên cánh tay bị cấn hơi đau. Sau đó bắt đầu cuốn quít đi vô, lấy áo ngủ đi vào phòng.

Hạ Quân Thần lấy ra quần áo Lăng Khiêm Hi hôm qua mua cho nàng, nội y đâu? Giọng nói ngoài cửa rõ là con trai a~! Quần áo mùa đông còn có thể che, hiện tại quần áo mỏng manh như vậy lại không mặc nội y không phải trở thành người không đàng hoàng sao? Nàng không thể cứ như vậy đi ra ngoài gặp người khác được. Mở tủ quần áo của Lăng Khiêm Hi, bên trong ngay ngắn, gọn gàng, kiểu nào cũng không thiếu, Hạ Quân Thần lục tung, rốt cuộc ở ngăn kéo thứ 2 nàng tìm thấy nội y. Nàng cầm nhãn lên coi, nhìn nhãn hiệu đầy chữ tiếng Anh, Hạ Quân Thần hóa ngốc, tất cả nội y của cô gái này đều là hàng nước ngoài, thật có tiền!

Bất quá, cần mượn tạm... Hạ Quân Thần cúi đầu nhìn ngực mình, có chút xấu hổ. "Dáng người chị Khiêm đúng là hoàn hảo..." Tạm thời ứng phó trước đã, kích thước không hợp đúng là khó chịu, chọn một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt và quần đùi màu xanh lá cây, nhanh chóng mặc vào, xõa tóc, chạy về phía cửa.
Bình Luận (0)
Comment