Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài

Chương 62

"Vâng, được rồi, em biết, chị đừng uống nhiều quá nha, nhớ về sớm." Bên trong WC, chà chà hai tay dưới vòi nước đang chảy, Hạ Quân Thần nghiêng đầu, dùng bả vai kẹp lại di động nói chuyện điện thoại. Xem ra hôm nay lại phải để hai vệ sĩ hộ tống nàng về nhà.

Nàng rút tay về, lắc lắc cho khô nước, cầm lấy điện thoại bỏ vào túi xách, đối gương sửa sang lại mái tóc.

"Đi ra ngoài giải sầu với tôi đi." Vừa mới cúi đầu, thanh âm từ sau lưng nàng truyền đến, Hạ Quân Thần do dự một chút. Tấm gương phản chiếu cửa ở một gian WC bật mở, Giang Ức Quân mang vẻ mặt cô đơn từ bên trong bước ra, cô ta lấy tay hứng chút nước rồi tạt lên mặt, dùng giọng điệu gần như cầu xin nói, "Được không?"

Hạ Quân Thần chần chừ suy nghĩ, nhẹ nhàng gật gật đầu. Sau đó bấm điện thoại gọi A Ken, dùng trình Tiếng Anh dở tệ của nàng giải thích thật lâu, nói tạm thời nàng không về nhà, còn dặn dò không được nói chuyện này cho Lăng Khiêm Hi biết.

=====

Bên trong quán bar được trang hoàng hiện đại. Ở một góc khuất, tàn thuốc rơi đầy đất, Thần Ý vẫn liên tục hút một hơi rồi lại một hơi, sương khói nuốt vào bụng pha lẫn tâm tình đang khó chịu từ miệng thả một làn khói trắng.

Lương Lữ bất mãn giựt lấy điếu thuốc trên tay cô ném xuống đất, hung hăng dùng chân đạp, "Cậu muốn gì? Vết thương trên người chưa lành, còn ở đây uống rượu?" Vodka 40 độ, cũng là nước, nhưng cô ta thật sự coi đây là nước lọc mà uống sao? Nhìn Thần Ý buồn bực, cô lại cảm thấy đau lòng.

Thần Ý liếc Lương Lữ đang nhìn mình, muốn đưa tay lấy bao thuốc lại bị cô ấy chụp lại, đôi tay mềm mại đụng vào, ẩn ẩn xuất hiện cảm giác kỳ lạ, không khí xung quanh có hơi ngượng ngùng. Thần Ý ho nhẹ một tiếng nói, "Giang Ức Quân đâu? Sao còn chưa đưa Hạ Quân Thần tới đây?" Năng lực làm việc của người này kém quá!

"Không biết, có thể trên đường bị kẹt xe hay gì đó." Có quỷ mới biết sao mấy người kia lâu lắc đến vậy, lúc này cô khá lo lắng cho người trước mặt được không?

"Tôi cảm thấy giọng nói của cô ấy trong điện thoại... rất kỳ lạ, câu cá chết lưới rách* kia, có vẻ trận này muốn tử chiến tới cùng, cô ấy nghĩ gì vậy? Chẳng phải chỉ là một cô gái thôi sao? Chỗ nào chẳng có gái a."

*Mất tất cả.

"Người ta không lăng nhăng như cậu!" Lương Lữ trừng cô.

"Cậu mới lăng nhăng!" Thần Ý trợn trắng mắt liếc nhìn, cô gái này, tại sao chuyện xấu gì cũng đổ lên đầu mình? Lập tức nhìn đến hai người vừa xuất hiện ở cửa, ánh mắt trao đổi với ánh mắt Giang Ức Quân, đối Lương Lữ nói, "Tập trung mục tiêu, người đến rồi."

"Chị đưa tôi tới quán bar là có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Nói đi, tôi nghe đây." Ánh mắt chân thành của Hạ Quân Thần nhìn Giang Ức Quân.

Giang Ức Quân hơi khinh thường bĩu môi, "Đừng nói gì, ngồi uống với tôi là được." Trong lòng cô bây giờ rất xem thường con nhỏ này, không có tâm cơ, đơn thuần đến thế! Thật đáng cười, càng đáng buồn!

Hạ Quân Thần yên lặng nhìn Giang Ức Quân, không thêm nhiều lời, nhận lấy ly rượu của cô ta, buồn bực uống một ngụm. Lại không chú ý bên môi cô ta hiện ra một nụ cười âm hiểm.

Lương Lữ nhận được Giang Ức Quân ra hiệu, cầm lấy ly rượu, đi đến gần người có mái tóc vàng sáng, ngồi xuống bên cạnh tên con trai đang kiêu ngạo, hống hách trò chuyện, nói, "Em gái tôi thất tình, cả ngày ở nhà khóc rồi quậy phá, hôm nay khó khăn lắm mới có thể đưa em ấy đến đây chơi, cậu xem, người đó..." Cô chỉ chỉ Hạ Quân Thần ngồi cách đó không xa, sau đó lấy từ túi áo ra mấy tờ một trăm đô mới tinh, phe phẩy trước mặt hắn, "Thấy người ngồi bên cạnh em ấy không? Bạn của tôi, tôi vừa cùng cô ấy cá cược là cậu sẽ chiếm được em gái tôi, thấy sao? Kiss là thắng, năm trăm đô này xem như thù lao của cậu." Lương Lữ cười khẽ nhìn, trong lòng dâng lên một trận ác hàn. Năm trăm đô lận đó, con mẹ nó, gần đây túng quẫn, tiền này mới đi ngân hàng rút ra, công lý ở đâu!

"Được!" Hắn chỉnh lại quần áo ngay ngắn, mở miệng đáp ứng. Lấy được tiền, lại có mỹ nữ, được lợi cả hai.

Nhìn bóng dáng hắn di chuyển, khóe miệng Lương Lữ thoáng một nụ cười khổ, làm như vậy đến cùng là đúng hay không? Bởi vì yêu, cô cố gắng biện minh cho bản thân bằng một cái cớ phi lý.

"Hi, người đẹp, gọi điện thoại cho mẹ cưng, nói tối nay cưng không về nhà đi." Cậu ta khoát tay lên vai Hạ Quân Thần, giọng điệu ngả ngớn.

Hạ Quân Thần quay đầu, thận trọng nhìn hắn, con ngươi vô tội chống lại ánh mắt nóng bỏng của hắn, cơ thể dựa vào quầy bar, lắc đầu nói, "Tôi không biết cậu."

Cả người Giang Ức Quân đều nổi da gà, Tiểu Lữ tìm loại người gì đây? Mấy thứ xấu hổ như vậy cũng dám nói ra khỏi miệng. Xem ra kế hoạch đêm nay có thể hoàn thành. Thừa dịp Hạ Quân Thần không chú ý, nhét một thứ vào túi xách nàng, vọt qua một bên trốn đi.

"Lăng tổng, mời đi bên này." Hứa Cao Huy đi bên cạnh Lăng Khiêm Hi, mời cô qua hàng ghế vip bên kia ngồi. Nếu không phải vì công ty may mặc của mình gặp vấn đề khó khăn, anh cũng không muốn sang lại quán bar này.

Lăng Khiêm Hi giương mắt đánh giá chung quanh, quán bar tầm 200 mét vuông, nằm ở trung tâm thành phố, dân cư đông đúc, xung quanh là tường dạ quang, bên trong trang bị hiện đại tân tiến, ra giá cũng coi như hợp lý. Cô đã cho người điều tra qua, Hứa Cao Huy là nhân tài kinh doanh các loại bar pub, khách quen rất nhiều, cô chắc chắn có năng lực, cũng rất tin tưởng có thể thu hút thêm nhiều khách mới. Về cơ bản, mua được quán bar này chỉ có lợi chứ không hại.

Cậu ta ôm eo Hạ Quân Thần, tùy tiện hôn xuống môi nàng. Quán bar vốn là nơi kỳ lạ, nơi rồng rắn hỗn tạp, phát sinh chuyện gì đó cùng một cô gái thất tình, cũng không phải việc hiếm lạ. Giang Ức Quân lấy di động ra, bấm vào mục chụp ảnh, phấn khích chờ đợi để ghi lại khoảnh khắc này.

Mặt Hạ Quân Thần đỏ như phát sốt, cả người nóng rực khó chịu, tim đập loạn xạ, khiến nàng vô cùng xấu hổ. Mắt thấy đôi môi hắn muốn hôn lên, nàng giơ tay theo phản xạ tát vào mặt hắn.

"Aizz..." Cậu ta hô nhỏ một tiếng, tay nắm cánh tay nàng tăng thêm lực, kéo nàng đi ra ngoài.

Một hình bóng quen thuộc chợt lóe, Lăng Khiêm Hi bật dậy thoáng sửng sốt. Đó chẳng phải Hạ Quân thần sao? Bây giờ em ấy phải sớm tan tầm về nhà chứ? Người con trai bên cạnh là ai?

"Lăng tổng?" Hứa Cao Huy khó hiểu nhìn bóng dáng Lăng Khiêm Hi nhanh chân rời đi, cô ấy luôn luôn trọng danh dự, tại sao hiện tại lại thất thố như vậy?

"Không xong!" Tim Lương Lữ nhảy vọt tới cổ họng, sao Lăng Khiêm Hi lại xuất hiện trong này? Nếu bị cô ta bắt gặp, chắc chắn phát hiện, cô ta đưa Hạ Quân Thần trở về, sẽ không có tiết mục gây cấn sau đó, vậy những tấm ảnh chụp và video nãy giờ đều uổng phí, chẳng phải kế hoạch tỉ mỉ an bài này sẽ bị phá hư trong nháy mắt sao? Đến lúc đó cả ba người sẽ gặp họa. Ánh mắt bối rối thoáng nhìn người phục vụ đang bưng rượu, trong lòng hạ quyết tâm, hung hăng đẩy anh ta một cái.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..." Người phục vụ bị đẩy choáng váng, liên tục xin lỗi.

Ly vỡ đầy đất, rượu đổ vào quần áo Lăng Khiêm Hi không ít, cô không quan tâm bắt tội người phục vụ, chạy ra ngoài quán bar, bên ngoài vẫn là dòng người đông nghịt, nhưng nào còn bóng dáng của Hạ Quân Thần? Lập tức lấy di động ra gọi vào điện thoại nàng, tiếng chuông vang lên một hồi vẫn không có người tiếp. Lại gọi một lần nữa, lại một lần tự nhủ đối phương đã tắt chuông.

Đóng cửa xe thật mạnh, trong lòng Lăng Khiêm Hi bất ổn, gọi vào điện thoại bàn ở nhà, vẫn không có người đáp lại. Đang ngồi thất thần, chân vội vàng đạp mạnh xuống chân ga, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe phía trước.

=====

Cả người bị thô bạo ném lên giường, Hạ Quân Thần nhịn đau nhíu chặt lông mày, ý thức khá mơ hồ, lắc đầu, cố gắng mở to hai mắt, dường như thân hình trước mắt hướng về phía nàng muốn ép sát lại đây.

Khắc chế cảm giác khác thường của cơ thể, theo bản năng nàng kéo chặt cổ áo, thân thể từ từ nhích về phía sau.

"Cậu... Cậu đừng tới đây!" Lời nói ra khỏi miệng, thanh âm lại run run. Nàng hiểu rõ hiện tại cậu ta muốn làm gì với mình, hiểu rất rõ! Những ký ức tối đen trong trí nhớ nàng không ngừng phát lại, khiến nàng đầu váng mắt hoa.

Một đôi tay to lớn xoa lên da thịt nàng, trong lòng không thể kháng cự, thân thể nhạy cảm vì được vuốt ve mà run rẩy, đáng chết, tại sao mình lại cảm thấy khát cầu chuyện này? Hạ Quân Thần kinh hãi, nhất định là ly rượu kia, ly rượu Giang Ức Quân đưa cho nàng! Tửu lượng của nàng kém, cũng không đến mức uống một ngụm đã say!

Tên lưu manh trước mặt đã bắt đầu cởϊ qυầи áo, ngón tay vẫn không ngừng lướt trên làn da mềm mịn của nàng. Trên người cậu ta nồng nặc mùi thuốc lá và nước hoa dỏm khiến trong lòng nàng dâng lên cảm giác chán ghét từ trước đến nay chưa từng có.

Cố gắng khống chế phản ứng của cơ thể, tay phải Hạ Quân Thần mò mẫn lung tung trên tủ đầu giường, chụp lấy bình trà đập mạnh vào đầu cậu ta. Đau đớn kêu lên một tiếng, hắn liền hôn mê bất tỉnh, nàng lập tức lăn người xuống giường, đầu nặng chân nhẹ đứng trên sàn, cầm lấy túi xách của mình, chậm rãi mở cửa đi khỏi khách sạn.

=====

Nửa đêm, Lăng Khiêm Hi mới kéo cơ thể mệt mỏi về nhà, cửa phòng khách và phòng ngủ đều mở, cô đoán là Hạ Quân Thần đã trở về. Kiềm chế nội tâm đang bất an bước vào phòng, thấy cô bé nhắm mắt nằm sấp trên giường, đại khái là đang ngủ.

Cô xoa xoa cái cổ đau nhức, lấy đồ ngủ định đi vào phòng tắm. Để yên cho Hạ Quân Thần ngủ ngon, dù sao đã trễ thế này, có chuyện gì ngày mai hỏi cũng được.

Bước chân đứng lại ở cửa phòng tắm, đột nhiên Lăng Khiêm Hi nhớ tới nàng không tiếp điện thoại, không thể không nghi hoặc, xoay người trở lại bên giường, mở túi Hạ Quân Thần tìm xem di động bị gì thế này, tầm mắt của cô dừng ở một thứ đồ này nọ, ánh mắt tối sầm xuống, ngón tay thu lại như bị điện giật, tim đập hụt một nhịp. Một loạt cảm giác bị người phản bội trong nháy mắt chôn vùi toàn bộ lý trí của cô.
Bình Luận (0)
Comment