Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài

Chương 8

"Anh chỉ đến nhà em chơi chút thôi, này, không phải muốn đuổi anh đi chứ?" Lăng Thánh Tuấn có cảm giác người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ không thích mình.

"Tiểu Quân đâu?" Lăng Khiêm Hi không nói gì nhưng thật sự rất muốn đuổi anh ta ra ngoài, để anh ta trong nhà vô cùng nguy hiểm, nói chuyện so với kẹo đường còn ngọt hơn, không biết em ấy có ổn không?

"A, muốn tìm người đẹp sao?"

"Lăng Thánh Tuấn, em cảnh cáo anh, đừng có suy nghĩ lung tung." Lăng Khiêm Hi lạnh lùng nói, "Kêu em ấy tới đây tiếp điện thoại."

"Tiểu Quân, nghe điện thoại!"

Hạ Quân Thần nghe Lăng Thánh Tuấn gọi mình tiếp điện thoại, lập tức từ sô pha chạy tới. "Alo?"

"Em mặc nội y cỡ bao nhiêu?"

"Cái này... Em không biết nữa..." Hạ Quân Thần đỏ mặt, hạ giọng nói.

"Không biết?" Lăng Khiêm Hi không biết nói gì với đứa nhỏ này, nàng lớn lên như thế nào đây? Đừng nói nàng chưa từng đi mua nội y đi, "Vậy... không sao, chị cúp đây." Tối hôm qua cô có nhìn qua, đại khái có thể đoán được kích cỡ.

"Tiểu Quân, sao mặt em đỏ như vậy?" Lăng Thánh Tuấn nghi hoặc nhìn chằm chằm mặt Hạ Quân Thần, từ lúc tiếp xong điện thoại nàng vô cùng kì lạ.

"Nào có đỏ, nói xạo, xem TV" Hạ Quân Thần quay mặt đi chỗ khác, không quan tâm Lăng Thánh Tuấn, mở to mắt tập trung xem quảng cáo trong TV. Rốt cuộc Lăng Thánh Tuấn cũng nhận ra tất cả chương trình nàng đều xem rất hăng say, nhưng lại không thèm để ý tới anh.

Hai người ngồi trên sô pha xem TV hơn một giờ, sau đó cửa phòng khách bị mở ra, nét mặt tỏa sáng, Lăng Khiêm Hi đứng ở hành lang cởi giày, "Hai người đợi một chút." Lăng Khiêm Hi đóng cửa bước vào phòng khách.

"Lăng đại thiếu gia, tại sao anh vẫn còn ở đây?" Lăng Khiêm Hi đến gần Lăng Thánh Tuấn, cúi lưng, mỉm cười vô cùng chết người. Hạ Quân Thần ở một bên nhìn ngây ngốc, nếu Lăng Thánh Tuấn không phải anh họ Lăng Khiêm Hi, không chừng trong nội tâm cũng đã rung động rồi.

"Anh chơi với tiểu Quân, em để nàng ở nhà một mình không sợ nàng sẽ buồn chán sao? Lăng Thánh Tuấn ra vẻ tất nhiên nói, chân bắt chéo, tay đặt hai bên, cả người dựa vào ghế sô pha. Bộ dạng mười phần đại thiếu gia.

Lăng Khiêm Hi ngồi xuống bên cạnh, vẫn cười tủm tỉm, "Em vừa mới về thì thấy xe của chú Thiệu Thành." Lăng Thánh Tuấn bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, "Sau đó sao?"

"Sau đó em chạy xe đến bên cạnh để chào hỏi."

"Lại sau đó?"

"Trên xe có một cô gái. Nhưng em chắc chắn không phải thím của em cũng như người mẹ yêu quý của anh" Lăng Khiêm Hi nhàn nhã nói.

"Lại... lại sau đó?" Lăng Thánh Tuấn cảm thấy mình muốn phát điên mất rồi, cô em họ này không thể nói một lần hoàn chỉnh sao? Có phải ba anh lại tìm vợ cho anh không? Anh không muốn sớm như vậy đã bị người khác quản lí, còn muốn chơi bời thêm nhiều năm nữa.

"Em liền hỏi, em hỏi cô gái xinh đẹp ấy là ai. Anh nghĩ là ai? Lăng Khiêm mỉm cười xấu xa, xích tới gần Lăng Thánh Tuấn.

"Không biết." Mặt Lăng Thánh Tuấn thộn ra, Lăng Khiêm Hi hướng về phía anh ngoắc ngón tay, anh ra vẻ không hài lòng, đem lỗ tai lại gần, Lăng Khiêm Hi nói, "Là Duẫn Hinh Đình, hắc hắc!"

"Cái gì! Không phải là cô ta đi Anh quốc sao? Tại sao lại trở về?" Lăng Thánh Tuấn nghe được ba chữ Duẫn Hinh Đình này, phản xạ có điều kiện từ sô pha đứng lên, giống như con chuột bị đạp trúng đuôi.

"Người ta chỉ đi Anh du học, không phải là gả đi, sao lại không thể trở về?" Lăng Khiêm Hi cười hì hì kéo Lăng Thánh Tuấn ngồi lại trên sô pha, "Vài năm không thấy em cũng nhận không ra, lúc trước chỉ là một cô nhóc, bây giờ lớn lên duyên dáng quyến rũ. Rất lễ phép, vẫn kêu em là chị Khiêm, ngoại hình cũng khá, tuy là không thể so với em. Thế nhưng người ta cũng là thiên kim của Duẫn gia, sẽ không bạc đãi anh đâu." Lăng Thánh Tuấn sửng sốt, cô em họ của anh đang nói tiếng người sao?

"Duẫn Hinh Đình, nữ, 24 tuổi, đại tiểu thư tập đoàn Duẫn thị. Là cô gái tuyệt đối phúc hắc! Năm 6 tuổi cô ta từng xông vào phòng tắm của Lăng Thánh Tuấn nói thích anh, năm đó Lăng Thánh Tuấn 12 tuổi, đang có một mối tình đầu trong sáng, đã bị Duẫn Hinh Đình nhìn thấy toàn bộ thân thể. Gào thét lớn trốn về phòng, sau này Lăng Thánh Tuấn có bạn gái đều bị Duẫn Hình Đình tìm tới phá hoại. Bởi vậy Lăng Thánh Tuấn có thói quen, mỗi lần trước buổi hẹn đều tìm người canh chừng cô gái này, nhưng sau đó cô ấy vẫn trốn đi và đến được nơi anh hẹn hò. Lăng Thánh Tuấn hận đến mức nghiến răng. Vài năm trước nhận được tin Duẫn Hinh Đình xuất ngoại, lần đó anh vô cùng vui vẻ, còn tổ chức một buổi tiệc quan trọng chúc mừng bản thân được tự do.

Lăng Khiêm Hi buồn cười nhìn chằm chằm Lăng Thánh Tuấn, nhìn biểu cảm trên mặt anh biến đổi liên tục.

"Ồ, điện thoại." Không phải chứ? Di dộng reo cũng không phản ứng? Duẫn Hinh Đình trở thành bóng ma trong quá khứ của Lăng Thánh Tuấn lớn đến vậy sao? Lăng Thánh Tuấn liếc xéo Lăng Khiêm Hi, sau đó bắt máy. Lăng Khiêm Hi trợn mắt, cô là có lòng tốt nhắc nhở không được sao? Đồ độc ác.

"Ba, Đình Đình ở nhà? Vâng, con biết, con nghe Khiêm Khiêm nói. Hiện tại về nhà?... A, không được đâu! Con đang ở nhà bạn có chút việc... Ba, đừng như vậy, thật sự có chuyện mà. Được rồi... Con sẽ về." Lăng Thánh Tuấn y như gà trống bại trận, cúp điện thoại. Ánh mắt đáng thương nhìn về phía Lăng Khiêm Hi.

"Đừng, tối nay ở công ty em có tiệc." Lăng Khiêm Hi biết Lăng Thánh Tuấn định kêu mình về nhà anh để cùng ứng phó với Duẫn Hinh Đình nên nhanh chóng từ chối.

"Khiêm Khiêm, em không thể thấy chết mà không cứu." Lăng Thánh Tuấn cầu xin, trước giờ Duẫn Hinh Đình luôn rất nghe lời Lăng Khiêm Hi, chỉ có Lăng Khiêm Hi nói được cô ta. Có Lăng Khiêm Hi chắc chắn anh sẽ không bị cô ta chơi xấu.

"Được, tôi liền đi." Lăng Khiêm Hi tiếp điện thoại nói vài chữ, sau đó bộ dạng nhìn Lăng Thánh Tuấn giống như: Anh thấy chưa? Em thật sự có việc.

"Tiểu Quân, em về nhà anh giúp anh một lần được không? Giả vờ làm bạn gái anh trước mặt ba anh. Cái cô Duẫn đại tiểu thư kia anh thật sự chịu không nổi. Nếu lấy cô ta làm vợ chắc chắn anh sẽ mất mạng." Lăng Thánh Tuấn thuyết phục Lăng Khiêm Hi không được đành quay đầu cầu cứu Hạ Quân Thần.

Hạ Quân Thần mở to mắt nhìn hai người trước mặt. Nãy giờ bọn họ nói chuyện gì vậy a? Cái người Duẫn đại tiểu thư kia nghe thật kinh khủng! Nàng sợ hãi bĩu môi.

"Không được, tiểu Quân sẽ đi cùng em đến buổi tiệc tối nay." Để Hạ Quân Thần cùng Lăng Thánh Tuấn về nhà còn không phải làm cho Duẫn Hinh Đình ra tay sao? Chắc chắn sau khi ra khỏi cửa mạng sống Hạ Quân Thần sẽ không còn an toàn.

"Này Lăng Khiêm Hi, em thấy chết không cứu chưa tính, sao lại dạy hư cả cô bé? Tiểu Quân, cùng anh về nhà được không?" Lăng Thánh Tuấn làm mặt hung dữ nói với Lăng Khiêm Hi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, sau đó quay đầu tiếp tục cầu Hạ Quân Thần giúp đỡ. Hạ Quân Thần sững sờ, hướng ánh mắt nhìn Lăng Khiêm Hi.

"Em đến đây, trở về phòng thay đồ, chút nữa chúng ta sẽ đi." Lăng Khiêm Hi lên tiếng, nhìn Hạ Quân Thần ngoắc ngoắc ngón tay, Hạ Quân Thần ngơ ngác đi theo sau cô vào phòng. Lăng Khiêm Hi thuận tay đem cửa phòng khóa lại.

"Em thử đi." Hạ Quân Thần nhìn gói đồ to được đặt trên giường Lăng Khiêm Hi, nàng không hề nói quá, Lăng Khiêm Hi thật sự mua một túi nội y to cho nàng.

"Vâng..." Hạ Quân Thần cầm nội y ra mơ hồ nhìn, tổng cộng có 8 bộ. Cầm lên một bộ, xé đi nhãn dán, ánh mắt chuyển động không ngừng, khẽ liếc về phía Lăng Khiêm Hi. Mình định thay đồ thì chị ấy nên đi ra ngoài chứ?

"Em thay đi, chị đi WC." Lăng Khiêm Hi xoay người ra cửa. Thấy Lăng Thánh Tuấn còn ngồi ở phòng khách, khóe miệng cô nén cười, tư thế nghiêm túc mở cửa.

"Hừ!" Lăng Thánh Tuấn tức giận đi ra ngoài. Thế nào là bỏ đá xuống giếng, chính là em họ anh nhưng thấy anh sắp chết lại không cứu.
Bình Luận (0)
Comment