Vật Chủ

Chương 7

Bị đe dọa

“Vâng, Faces Sunward (Hướng về mặt trời)?” tôi hỏi, biết ơn cánh tay giơ lên cắt ngang bài giảng của tôi. Tôi đã không cảm thấy thoải mái phía sau bục giảng như thường lệ. Sức mạnh lớn nhất của tôi, khả năng thực sự duy nhất của tôi – vì cơ thể vật chủ của tôi có rất ít sự giáo dục hợp cách, khi cô ấy phải chạy trốn từ những năm đầu thưở thiếu thời - là những trải nghiệm cá nhân mà tôi thường đem ra giảng giải. Đây là phần lịch sử của thế giới đầu tiên tôi giới thiệu trong học kì này mà không hề có chút kí ức nào liên quan. Tôi chắc chắn là các sinh viên của tôi đang phải chịu sự khác biệt.

“Tôi xin lỗi đã cắt ngang, nhưng…” Người đàn ông tóc trắng ngập ngừng, đấu tranh để nêu ra câu hỏi của mình. “Tôi không chắc là tôi hiểu rõ. Những Kẻ nếm lửathực sự… nuốt đám khói bốc lên từ những thân thể bốc cháy của Hoa biết đi ư? Như thức ăn?” Anh ta cố gắng đè nén nỗi kinh hoàng trong giọng nói của mình. Một linh thể không được xét đoán một linh thể khác. Nhưng tôi không ngạc nhiên trước phản ứng mạnh mẽ của anh ta đối với số phận của một dạng sống tương tự trên một thế giới khác như thế, vì đã biết tiểu sử của anh ta là trên hành tinh Hoa.

Tôi đã luôn luôn kinh ngạc trước việc các linh thể đắm mình rất sâu vào các vấn đề của bất kể thế giới nào mà họ đến sống và lờ đi phần còn lại của vũ trụ. Nhưng, xét một cách công bằng, có lẽ Faces Sunward đã ở trong thùng siêu lạnh khi Thế giới Lửa trở nên nổi danh.

“Phải, họ nhận được những chất dinh dưỡng cần thiết từ đám khói này. Và đó chính là tình thế nan giải và cuộc tranh cãi cơ bản nhất trên Thế giới Lửa – và đó cũng là lý do vì sao hành tinh đó chưa được định cư hoàn toàn, mặc dù chắc chắn là đã có khá đủ thời gian để đưa toàn bộ linh thể tới đó. Ở đó cũng có tỷ lệ tái định cư rất cao.

“Khi người ta phát hiện ra Thế giới Lửa, lúc đầu người ta tưởng rằng loài thống trị ở đó, những Kẻ nếm lửa là dạng sống thông minh duy nhất hiện hữu. Những Kẻ nếm lửa không xem Hoa biết đi ngang hàng với họ - một kiểu kiêu hãnh về mặt văn hóa – vì thế phải mất một khoảng thời gian, thậm chí cả sau khi làn sóng tiên phong đã định cư, các linh thể mới nhận ra họ đang giết hại các tạo vật có trí tuệ. Kể từ đó, các nhà khoa học của Thế giới Lửa đã tập trung mọi nỗi lực của họ vào việc tìm kiếm nguồn thay thế cho nhu cầu ăn uống của Những kẻ nếm lửa. Người ta đã đưa Nhện tới đó để thay thế, nhưng hai hành tinh cách nhau hàng trăm năm ánh sáng. Khi vượt qua được trở ngại này, mà chắc là sớm thôi, tôi chắc chắn là sẽ có hi vọng đồng hóa được cả Hoa biết đi. Trong thời gian đó, phần lớn sự thô bạo đã bị gỡ bỏ ra khỏi hệ thống xã hội. Tất nhiên, cả phần, à, thiêu sống và những khía cạnh khác nữa.”

“Làm sao mà họ có thể…” Faces Sunward nghẹn lời, không thể kết thúc.

Một giọng nói khác hoàn thành ý nghĩ của Faces Sunward. “Đó dường như là một hệ sinh thái rất tàn ác. Tại sao hành tinh ấy vẫn không bị từ bỏ?”

“Tất nhiên, người ta vẫn đang tranh cãi chuyện đó, Robert. Nhưng chúng ta không từ bỏ các hành tinh một cách dễ dãi. Có rất nhiều linh thể coi Thế giới Lửa là nhà. Họ sẽ không bị tống đi trái với ý của họ.” Tôi nhìn ra chỗ khác, trở lại với những ghi chép của mình, trong một nỗ lực để kết thúc cuộc thảo luận một phía.

“Nhưng thế là man rợ!”

Về mặt thể xác Robert trẻ hơn phần lớn các sinh viên khác – thực tế, gần với tuổi của tôi hơn bất kì người nào khác. Và thực sự là một đứa trẻ theo một ý nghĩa quan trọng hơn. Trái đất là thế giới đầu tiên của cậu ta – Người Mẹ trong trường hợp này cũng là một người dừng chân ở Trái đất, trước khi bà dâng hiến bản thân mình – và cậu dường như không có được tầm nhìn xa trông rộng như những linh thể già hơn, từng trải hơn. Tôi tự hỏi sẽ thế nào nếu được sinh ra ở trong những vật chủ quá mức nhạy cảm và cảm tính này mà không có những kinh nghiệm trước đó để cân bằng. Sẽ rất khó khăn để tìm kiếm sự khách quan. Tôi cố ghi nhớ điều đó và đặc biệt kiên trì khi trả lời cậu ta.

“Mỗi thế giới đều là những trải nghiệm duy nhất. Trừ khi một người sống trên thế giới ấy, không thể nào thực sự hiểu được –“

“Nhưng cô chưa bao giờ sống trên Thế giới Lửa,” cậu ta cắt ngang lời tôi. “Chắc hẳn cô phải cảm thấy giống em. Trừ khi cô có những lý do nào đó khác để bỏ qua hành tinh đó? Cô gần như đã ở mọi nơi khác.”

“Lựa chọn một hành tinh là một quyết định rất cá nhân và riêng tư, Robert, như cậu sẽ biết một ngày nào đó.” Giọng điệu của tôi kết thúc đề tài đó hoàn toàn.

Sao không nói với họ? Cô cũng nghĩ đó là man rợ - và độc ác và sai trái. Nói thế là khá sắt đá nếu cô hỏi tôi – mà thật ra là cô chẳng bao giờ hỏi. Vấn đề là gì nào? Có phải cô xấu hổ khi phải đồng ý với Robert? Bởi vì cậu ấy có phần người nhiều hơn những người khác?

Melanie đã tìm được giọng nói của chính mình, đang đánh đúng vào trọng tâm một cách không thể chịu nổi. Làm thế nào tôi có thể tập trung vào công việc của mình với những ý kiến của cô ấy lởn vởn xung quanh đầu tôi mọi lúc?

Ở cái ghế bên cạnh Robert, một cái bóng di động.

Người truy tìm, trong bộ quần áo đen thường lệ, cúi về phía trước, lần đầu tiên tập trung vào vấn đề được thảo luận.

Tôi chống lại mong muốn quắc mắt với cô ta. Tôi không muốn Robert, vốn đang bị bẽ mặt, nhầm lẫn biểu hiện của tôi là dành cho cậu ấy. Melanie lầu bầu. Cô ấy ước tôi sẽ không cố gắng. Có Người truy tìm kè kè theo từng bước chân của chúng tôi là một trải nghiệm mới cho Melanie; cô ấy đã từng nghĩ rằng cô ấy không thể ghét bất kì cái gì hay bất kì ai nhiều hơn cô ấy ghét tôi.

“Thời gian của chúng ta đã gần hết,” tôi thông báo với sự nhẹ nhõm. “Tôi vui mừng được thông báo với các bạn rằng chúng ta sẽ có một khách mời nói chuyện vào thứ Ba tới, người này có khả năng bù lại cho sự thiếu hụt của tôi trong chủ đề này. Flame Tender (Người bảo vệ lửa) một người mới đến hành tinh của chúng ta, sẽ ở đây để cho chúng ta những hiểu biết mang tính cá nhân nhiều hơn về cuộc định cư trên Thế giới Lửa. Tôi biết các bạn sẽ dành cho anh ấy mọi phép lịch sự mà các bạn dành cho tôi, và sẽ tôn trọng tuổi đời non trẻ của vật chủ của anh ấy. Cám ơn các bạn.”

Lớp học rời đi từ từ, rất nhiều sinh viên dành vài phút để tán gẫu với một sinh viên khác khi họ tập hợp các thứ của mình lại. Điều Kathy đã nói về tình bạn chạy qua đầu óc tôi, nhưng tôi không cảm thấy mong muốn gia nhập với bất kì ai. Họ đều là người lạ.

Đó là cách tôi cảm thấy ư? Hay là Melanie? Thật khó mà nói được. Có lẽ bản chất tôi là một kẻ cô độc. Tiểu sử cá nhân của tôi ủng hộ giả thuyết đó, tôi nghĩ vậy. Tôi chưa bao giờ thiết lập một mối quan hệ đủ mạnh để giữ tôi lại trên bất kì một hành tinh nào nhiều hơn một vòng đời.

Tôi để ý thấy Robert và Faces Sunward đang nấn ná tại cửa lớp học, mải mê với một cuộc thảo luận có vẻ hơi căng thẳng. Tôi có thể đoán được đề tài.

“Những câu chuyện về Thế giới Lửa làm nổi da gà.”

Tôi hơi giật mình.

Người truy tìm đang đứng sát khuỷu tay tôi. Người phụ nữ thường thông báo sự di chuyển của cô ta với những tiếng táp táp nhanh của đôi giày đế cứng. Bây giờ tôi nhìn xuống để xem có phải lần này cô ta đi giày đế mềm hay không – màu đen, tất nhiên. Thậm chí trông cô ta còn nhỏ bé hơn nữa khi thiếu mất vài phân giày cao gót.

“Đó không phải là chủ đề yêu thích của tôi,” tôi nói bằng giọng vô cảm. “Tôi thích có những kinh nghiệm trực tiếp để chia sẻ hơn.”

“Những phản ứng rất mạnh từ phía sinh viên.”

“Phải.”

Cô ta nhìn vào tôi trông đợi, như thể chờ tôi nói thêm. Tôi tập hợp các ghi chép của mình lại và quay người để cho chúng vào trong túi của tôi.

“Có vẻ như cô cũng có phản ứng.”

Tôi đặt những giấy tờ vào trong cái túi một cách cẩn thận, không quay lại.

“Tôi tự hỏi tại sao cô không trả lời câu hỏi ấy.”

Có một khoảng dừng trong khi cô ta chờ tôi trả lời. Tôi không nói gì.

“Vậy… tại sao cô không trả lời câu hỏi ấy?” Tôi quay lại, không thèm che giấu vẻ mất kiên nhẫn trên mặt tôi.

“Bởi vì nó không phải là câu hỏi thích đáng với bài học, bởi vì Robert cần phải học cách cư xử hơn, và bởi vì đó không phải là việc của ai khác hết.”

Tôi quăng cái túi lên vai và hướng ra cửa. Cô ta ở ngay bên cạnh tôi, chạy để bắt kịp những sải chân dài của tôi. Chúng tôi đi xuống hành lang trong im lặng. Cô ta không nói gì nữa cho tới tận khi chúng tôi đã ở ngoài, nơi ánh mặt trời buổi chiều làm hiện rõ những hạt bụi trong không khí mằn mặn.

“Cô nghĩ cô có bao giờ định cư không, Wanderer? Chẳng hạn như trên hành tinh này? Dường như cô có một sự đồng cảm với… những cảm xúc của họ.”

Tôi kiềm chế trước lời ngầm sỉ nhục trong giọng điệu cô ta. Tôi thậm chí còn không chắc là cô ta định sỉ nhục tôi thế nào, nhưng rõ ràng là cô ta đã làm thế. Melanie vùng vẫy một cách giận dữ.

“Tôi không hiểu ý cô là gì.”

“Nói cho tôi biết, Wanderer. Cô có thương hại họ không?”

“Ai?” tôi hỏi cộc lốc. “Những Hoa biết đi ư?”

“Không, con người.”

Tôi ngừng bước, và cô ta dừng phắt lại cạnh tôi. Chúng tôi chỉ còn cách căn hộ của tôi vài tòa nhà nữa và tôi đang đi rất nhanh với hi vọng thoát khỏi cô ta, cứ như thể là cô ta sẽ không tự mời mình vào trong. Nhưng câu hỏi của cô ta đã làm tôi bất ngờ.

“Con người?”

“Đúng. Cô có thương hại họ không?”

“Cô thì không à?”

“Không. Họ là loài khá thô bạo. Họ may lắm mới duy trì được giống nòi lâu như thế.”

“Không phải tất cả bọn họ đều xấu xa.”

“Đó là một sự ưa chuộng về mặt di truyền học. Sự thô bạo là một phần tính cách của họ. Nhưng cô thương hại họ, có vẻ như vậy.”

“Có quá nhiều để mất, cô không thấy sao?” Tôi chỉ quanh chúng tôi. Chúng tôi đang đứng trong một khoảng không giống như công viên giữa hai kí túc xá phủ tường xuân. Màu xanh đậm của tường xuân làm dịu mắt, đặc biệt là trong sự đối lập với màu đỏ của bức tường gạch cũ. Không khí màu vàng và dịu, và đại dương mang tới một chút mặn mòi cho mùi vị ngọt dịu mật ong của các loại hoa mọc thành bụi. Làn gió vuốt ve khoảnh da trần trên cánh tay tôi. “Trong những đời sống khác của cô, cô không thể nào cảm nhận được bất kì cái gì sống động đến thế. Chẳng lẽ cô không tiếc thương cho những người đã bị lấy mất tất cả điều này sao?” Khuôn mặt cô ta cứng đơ, không hề chuyển động. Tôi nỗ lực kéo cô ta vào cuộc nói chuyện, khiến cô ta cân nhắc một góc nhìn khác.

“Cô đã từng sống trên những thế giới nào?”

Cô ta do dự, rồi bành hai vai ra. “Không nơi nào cả. Tôi chỉ sống trên Trái đất thôi.”

Điều đó làm tôi ngạc nhiên. Cô ta cũng là một đứa trẻ như Robert. “Chỉ một hành tinh? Và cô đã chọn là Người truy tìm trong cuộc đời đầu tiên của cô?”

Cô ta gật đầu một lần, cằm bạnh ra.

“Chà. Đó là việc của cô.” Tôi bắt đầu đi tiếp. Có lẽ nếu tôi tôn trọng sự riêng tư của cô ta, cô ta sẽ làm điều tương tự.

“Tôi đã nói chuyện với Người khuyên giải của cô.”

Hay có lẽ là không, Melanie chua chát nghĩ.

“Cái gì?” tôi thở hắt ra.

“Tôi hiểu là cô đang có nhiều vấn đề hơn việc tiếp cận những thông tin mà tôi cần. Cô đã cân nhắc việc thử một vật chủ khác, dễ bảo hơn chưa? Bà ta đã gợi ý như thế, phải không?”

“Kathy sẽ không kể với cô bất kì điều gì!”

Khuôn mặt của Người truy tìm rất tự mãn. “Bà ta không cần phải trả lời. Tôi rất giỏi trong việc đọc các biểu hiện của con người. Tôi có thể nói khi nào thì những câu hỏi của tôi đánh đúng trọng tâm.”

“Làm sao cô dám? Mối liên hệ giữa một linh thể và Người khuyên giải của cô ấy là –“

“Là bất khả xâm phạm, phải; tôi biết lý thuyết. Nhưng những phương cách được chấp nhận trong điều tra dường như không hiệu quả với trường hợp của cô. Tôi phải có chút sáng tạo.”

“Cô nghĩ tôi giấu diếm điều gì đó với cô?” tôi hỏi, quá giận để kiểm soát được sự căm ghét trong giọng nói của tôi. “Cô nghĩ tôi kể lể điều đó với Người khuyên giải của tôi?”

Sự giận dữ của tôi không làm cô ta lúng túng. Có lẽ, xét theo cá tính kì lạ của cô ta, cô ta đã quen với những phản ứng như thế rồi.

“Không. Tôi nghĩ cô đang kể cho tôi nghe những gì cô biết… Nhưng tôi không nghĩ cô đang cố gắng hết sức. Tôi đã nhận ra chuyện đó từ trước. Cô đang ngày càng thông cảm hơn với vật chủ của cô. Cô đang vô thức để cho những kí ức của cô ta chỉ dẫn ý muốn của cô. Có lẽ đến lúc này đã là quá trễ rồi. Tôi nghĩ cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi chuyển đi, và có lẽ người nào đó khác sẽ may mắn hơn với cô ta.”

“Hả!” tôi hét lên. “Melanie sẽ ăn sống nuốt tươi họ!”

Khuôn mặt cô ta đông cứng. Cô ta chẳng biết gì hết, bất kể cô ta nghĩ đã moi được gì từ Kathy. Cô ta đã tưởng sức ảnh hưởng của Melanie là từ những kí ức, rằng nó là vô thức.

“Tôi thấy rất thú vị khi cô vẫn nói về cô ta ở thì hiện tại.”

Tôi lờ đi câu đó, cố giả vờ là tôi đã không lỡ lời. “Nếu cô nghĩ ai đó khác sẽ đột nhập được vào những bí mật của cô ấy tốt hơn, thì cô nhầm rồi.”

“Chỉ có một cách để tìm ra thôi.”

“Cô đã định nhắm người nào chưa?” Tôi hỏi, giọng tôi cứng ngắc với sự căm ghét.

Cô ta cười. “Tôi đã được cho phép thử. Sẽ không lâu đâu. Họ sẽ giữ vật chủ của tôi cho tôi.”

Tôi hít thở thật sâu. Tôi đang run, và Melanie thì tràn ngập lòng căm thù đến nỗi không nói nên lời. Cái ý tưởng để cho Người truy tìm vào bên trong tôi, cho dù tôi biết tôi sẽ không còn ở đây nữa, vẫn quá ghê tởm đến nỗi tôi cảm thấy cơn buồn nôn của tuần trước quay trở lại.

“Thật quá tệ cho cuộc điều tra của cô bởi vì tôi không phải là một người từ bỏ.”

Ánh mắt của Người truy tìm nheo lại. “Chà, việc đó chắc chắn làm cho nhiệm vụ này kéo dài lê thê. Lịch sử chưa bao giờ làm tôi hứng thú, nhưng có vẻ như giờ tôi sẽ phải tham dự cả một khóa học đầy đủ.”

“Cô vừa mới nói rằng có vẻ như đã quá trễ để lấy thêm bất kì thông tin gì từ kí ức của cô ấy mà,” tôi nhắc lại cho cô ta, đấu tranh giữ giọng mình bình tĩnh. “Tại sao cô không quay trở về chỗ của cô?”

Cô ta nhún vai và mỉm cười kiểu cứng ngắc của cô ta. “Tôi chắc là đã quá trễ… cho những thông tin tự nguyện. Nhưng nếu cô không hợp tác, thì có thể chính cô ta sẽ dẫn tôi tới chỗ bọn họ.”

“Dẫn cô?”

“Khi cô ta kiểm soát được hoàn toàn, và cô chẳng hơn gì cái gã yếu đuối một thời từng là Racing Song, giờ là Kevin kia. Nhớ anh ta không? Người đã tấn công Người hàn gắn ấy?”

Tôi nhìn đăm đăm vào cô ta, đôi mắt mở to, giận bốc khói.

“Phải, có thể nó chỉ là vấn đề thời gian thôi. Người khuyên giải của cô đã không nói với cô các số liệu thống kê phải không? Chà, thậm chí cả khi bà ta có nói, bà ta cũng không có những thông tin cập nhật nhất như của chúng tôi. Tỷ lệ thành công dài hạn cho những trường hợp như của cô – một khi vật chủ con người bắt đầu chống trả - là dưới hai mươi phần trăm. Cô có chút xíu ý tưởng nào về sự tồi tệ của việc đó không? Họ đã thay đổi thông tin chuyển cho các ứng viên tiềm năng. Người ta sẽ không cung cấp vật chủ trưởng thành nào nữa. Tỷ lệ mạo hiểm quá cao. Chúng ta đang mất các linh thẻ. Sẽ không còn bao lâu nữa trước khi cô ta nói chuyện được với cô, nói thông qua cô, kiểm soát các quyết định của cô.”

Tôi không thể di chuyển phân nào hay thư giãn một cơ bắp nào. Người truy tìm vươn tới trước, kiễng trên đầu ngón chân để đặt khuôn mặt của cô ta tới gần tôi. Giọng nói của cô ta trở nên thấp và trôi chảy trong nỗ lực khiến nó nghe có vẻ thuyết phục.

“Đó có phải điều cô muốn không, Wanderer? Thua cuộc? Bị phai nhạt, bị xóa bỏ bởi một sinh vật có nhận thức khác? Chẳng hơn gì một thân xác vật chủ?”

Tôi không thể thở được.

“Nó sẽ chỉ tệ hơn mà thôi. Cô sẽ không còn là cô nữa. Cô ta sẽ đánh bại cô, và cô sẽ biến mất. Có lẽ ai đó sẽ can thiệp… Có lẽ họ sẽ chuyển cô đi như đã làm với Kevin. Và cô sẽ trở thành đứa trẻ nào đó tên Melanie, một kẻ thích nghịch mấy cái ô tô hơn là sáng tác nhạc. Hay bất kể cái gì mà cô ta thích làm.”

“Tỷ lệ thành công là dưới hai mươi phần trăm?” tôi thì thào.

Cô ta gật đầu, cố đè nén một nụ cười. “Cô đang đánh mất chính mình, Wanderer ạ. Tất cả những thế giới cô từng thấy, tất cả những kinh nghiệm mà cô đã có – chúng sẽ chẳng là gì hết. Tôi đã đọc trong hồ sơ của cô là cô có tiềm năng trở thành Người Mẹ. Nếu cô dâng hiến bản thân để trở thành một Người Mẹ, ít nhất tất cả những thứ đó sẽ không hoàn toàn phí phạm. Tại sao lại tự ném bỏ mình đi? Cô đã cân nhắc tới việc làm Mẹ chưa?”

Tôi quay đi khỏi cô ta, khuôn mặt ửng hồng.

“Tôi xin lỗi,” cô ta lầm rầm, khuôn mặt cô ta cũng tối đi. “Thật bất lịch sự. Hãy quên chuyện tôi đã nói thế đi.”

“Tôi về nhà đây. Đừng có đi theo.”

“Tôi phải theo, Wanderer à. Đó là công việc của tôi.”

“Sao cô lại phải quan tâm quá nhiều đến một nhóm con người còn sót lại vậy? Làm sao cô biện hộ cho công việc của mình được nữa? Chúng ta đã thắng! Đã đến lúc cô gia nhập vào xã hội và làm cái gì đó có ích!”

Câu hỏi của tôi, hàm ý trách móc, đã không làm cô ta bối rối.

“Bất kể nơi đâu những thành viên của thế giới này chạm vào thế giới của chúng ta đều có chết chóc.” Cô ta nói những lời đó rất bình thản, và trong một giây tôi thoáng nhìn thấy một con người khác hiện trên mặt cô ta. Tôi rất ngạc nhiên khi nhận ra rằng cô ta thực sự tin tưởng vào việc mình làm. Một phần trong tôi đã cho rằng cô ta chỉ chọn việc truy tìm bởi vì cô ta thèm khát bạo lực bất hợp pháp. “Cho dù chỉ một linh thể bị chết dưới tay Jared, hay Jamie của cô, đó cũng là quá nhiều. Cho đến khi có hòa bình toàn vẹn trên hành tinh này, công việc của tôi vẫn được chấp nhận. Chừng nào mà những Jared ấy còn sống, tôi cần phải bảo vệ loài của chúng ta. Chừng nào còn những Melanie dắt mũi các linh thể…”

Tôi quay lưng lại với cô ta và hướng về căn hộ của mình với những sải bước dài để buộc cô ta phải chạy theo tôi nếu cô ta muốn bắt kịp.

“Đừng đánh mất mình, Wanderer!” Cô ta gọi với theo tôi. “Thời gian cho cô sắp hết!” Cô ta dừng lại, rồi gào lên to hơn. “Hãy báo cho tôi khi nào thì tôi nên bắt đầu gọi cô là Melanie!”

Giọng cô ta nhỏ dần khi khoảng cách giữa chúng tôi tăng lên. Tôi biết cô ta sẽ tự đi theo tốc độ của mình. Cả cái tuần khó chịu vừa rồi – nhìn thấy mặt cô ta ở mọi lớp học, nghe thấy tiếng bước chân cô ta phía sau tôi trên đường mỗi ngày – chẳng là gì so với điều sắp tới. Cô ta sẽ khiến cuộc sống của tôi khổ sở. Tôi cảm thấy như thể Melanie đang lao đầu như điên vào phía trong thành hộp sọ của tôi.

Hãy làm cô ta bị đuổi. Hãy kể với cấp trên của cô ta rằng cô ta đã làm cái gì đó không chấp nhận được. Tấn công chúng ta. Chúng ta kiện cô ta –

Trong thế giới con người thôi, tôi nhắc nhở cô ấy, gần như thấy buồn vì tôi chẳng trông cậy gì được vào việc đó. Không có cấp trên nào cả, theo nghĩa đen của từ đó. Mọi người làm việc chung với nhau một cách bình đẳng. Có những người nhận được báo cáo từ nhiều người khác, để giữ cho thông tin được thống nhất lại, và những hội đồng để đưa ra quyết định về thông tin đó, nhưng họ sẽ không chuyển cô ta đi khỏi việc cô ta muốn làm. Cô thấy đấy, họ làm việc theo kiểu –

Ai thèm quen tâm chúng làm việc theo kiểu gì nếu không giúp gì cho chúng ta chứ? Tôi biết – hãy để tôi giết cô ta! Một hình ảnh vu vơ cảnh hai bàn tay tôi siết chặt quanh cổ của Người truy tìm ào vào đầu óc tôi.

Cái kiểu suy nghĩ như thế chính xác là lý do tại sao giống loài của tôi nên nắm quyền ở chỗ này.

Thôi lên mặt đi. Cô cũng thích thú với ý nghĩ ấy nhiều như tôi. Hình ảnh quay trở lại, khuôn mặt của Người truy tìm trở nên xanh lè trong trí tưởng tượng của chúng tôi, nhưng lần này đi kèm với một cơn sóng hoan hỉ mạnh mẽ.

Đó là cô, không phải tôi. Lời tuyên bố của tôi là sự thật; hình ảnh ấy làm tôi bệnh. Nhưng nó cũng gần với sự giả dối một cách nguy hiểm - ở phần là tôi sẽ rất thích nếu không bao giờ phải nhìn mặt Người truy tìm lần nữa.

Giờ chúng ta làm gì đây? Tôi sẽ không từ bỏ. Cô sẽ không từ bỏ. Và cái Kẻ truy đuổi đáng ghét kia chắc như ăn bắp cũng không từ bỏ!

Tôi không trả lời cô ấy. Tôi không có sẵn một câu trả lời nào.

Đầu óc tôi trở nên yên lặng trong một lúc. Thật dễ chịu. Tôi ước sự yên lặng này sẽ kéo dài. Nhưng chỉ có một cách duy nhất để tìm được sự bình yên cho tôi. Liệu tôi có sẵn sàng trả cái giá đó không? Liệu tôi có còn lựa chọn nào khác không?

Melanie dần dần bình tĩnh lại. Đến lúc tôi tới trước cửa nhà, để lại sau cái then cửa đã cài mà tôi chưa từng phải dùng trước đó – những chế tác của loài người đã chẳng còn chỗ nào trong một thế giới hòa bình – những ý nghĩ của cô ấy trở nên trầm mặc.

Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc làm thế nào loài của cô duy trì được. Tôi đã không biết nó sẽ như thế.

Chúng tôi hết sức coi trọng việc đó, như cô có thể tưởng tượng được. Cảm ơn vì đã quan tâm. Cô ấy lờ đi chất đanh thép trong ý nghĩ ấy.

Cô ấy vẫn còn thẫn thờ trước khám phá này trong khi tôi bật máy tính lên và bắt đầu tìm kiếm các chuyến bay nội địa. Phải mất một lúc cô ấy mới nhận ra tôi đang làm gì.

Cô định đi đâu? Ý nghĩ ấy thoang thoảng chút hoảng sợ. Tôi cảm thấy tâm thức của cô ấy bắt đầu xuyên qua đầu tôi, sự động chạm nhẹ như cú quét của những sợi lông vũ, tìm kiếm bất kể điều gì mà tôi đang giấu cô ấy.

Tôi quyết định giúp cô ấy khỏi phải tìm kiếm. Tôi đi Chicago.

Sự hoảng sợ bây giờ đã dâng cao hơn. Tại sao?

Tôi sẽ đi gặp Người hàn gắn. Tôi không tin cô ta. Tôi muốn nói chuyện với anh ấy trước khi tôi đưa ra quyết định.

Có một thoáng im lặng trước khi cô ấy lại nói.

Quyết định giết chết tôi?

Đúng, là cái đó.
Bình Luận (0)
Comment