Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm

Chương 8


Lâm Thiển nghiêng người tránh khỏi cách khỏi cánh tay của cô ta:" Chuyện của tôi, từ bao giờ đến lượt Tần tiểu thư quản?"
Nét mặt của Tần Thủy cứng đờ, không biết sao trong lòng cô ta có dự cảm không lành.
Tần Thủy bài kế với Ninh Tiểu Vũ để Lâm Thiển hiểu lầm cô ấy có dụng tâm với Thường Hạo nên mới ba lần bốn lượt ngăn cản nguyên thân theo đuổi Thường Hạo.

Ninh Tiểu Vũ tìm Tần Thủy là muốn bắt cô ta nói rõ ràng mọi chuyện với Lâm Thiển, nhưng mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Đương nhiên là không, và thế là Ninh Tiểu Vũ lại bị Tần Thủy lừa đi thi đấu rượu.
Xem tình hình này, hôm nay dù Ninh Tiểu Vũ có thắng cũng đừng hòng dễ dàng rời khỏi đây.
Đúng là ngốc mà!

Con ngốc này hiện tại đã hết nhận ra ai với ai rồi, vậy mà còn ôm trai rượu không chịu buông cứ đòi phải thắng mới thôi, Phí Hân muốn cản cũng không được.
Lâm Thiển đi lên đoạt chai rượu trong tay của nó, lúc đầu Phí Hân còn muốn cướp lại nhưng bắt gặp ánh mắt đe dọa của Lâm Thiển con sâu rượu này mới chịu ngoan ngoãn.
"Thiển Thiển, là cậu sao? hu hu...Cậu...!cậu đừng giận mình mà, mình thật sự không có mà... hức sao cậu lại không tin mình mà lại tin cô ta chứ...!cái đồ xấu xa này...hu hu.." Ninh Tiểu Vũ vừa ôm lấy Lâm Thiển vừa khóc lóc nói, sao đó không biết nghĩ đến cái gì đó đột nhiên đứng phắt lên, nhìn thẳng về phía Lâm Thiển lớn tiếng nói:" Lâm Thiển, cậu có biết cậu giận mình lâu lắm rồi không? Cậu có biết cậu tin con mắm thối tha kia mà không chịu tin mình, làm mình đau lòng như thế nào không? Bây giờ Lâm Thiển cậu ở đây nói cho mình biết, rốt cuộc tin cô ta hay tin mình?" Còn trợn mắt với Lâm Thiển như muốn nói: Cậu thử không tin mình cái coi.
Con ngốc này là muốn mượn rượu ra uy đây mà.
Phí Hân ở một bên che trán, quả thật không nỡ nhìn mà.
Lâm Thiển cũng thật hết cách:" Được được được, mình tin cậu, lúc trước mình không tin cậu là lỗi của mình, bây giờ Lâm Thiển mình tại đây trịnh trọng xin lỗi Ninh Tiểu Vũ cậu, mong cậu tha thứ cho mình, có được không?"
" Muộn rồi, trái tim của mình đã bị cậu làm tổn thương sâu sắc rồi, xin lỗi vô dụng." Ninh Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh Phí Hân ra sức lắc đầu vừa nói.
" Vậy cậu muốn như thế nào?" Lâm Thiển.
" Bọn họ dám ức hiếp mình, các cậu hãy hạ gục bọn họ giành chiến thắng cho mình, tới lúc đó mình sẽ miễn cưỡng suy nghĩ lại." Ninh Tiểu Vũ.
Lâm Thiển:"Không thành vấn đề."
Ninh Tiểu Vũ cười hề hề:" Tốt tốt tốt, vậy các cậu cứ từ từ thi đấu đi, còn mình thì ngủ một chút cái đã." Vừa dứt tiếng thì con nhỏ này đã ngã lăn ra ghế gáy khò khò rồi.
Lâm Thiển:"..."
Phí Hân:"..."
Phí Hân:" Tiểu Vũ, tốt nhất là ngày mai cậu tỉnh lại thì quên hết mấy chuyện này đi." Thật mất mặt á.

Bầu không khí mờ ám trong phòng cũng không vì việc này mà dừng lại, ngược lại còn soi động hơn trước.
Lúc nãy Lâm Thiển đồng ý yêu cầu của Ninh Tiểu Vũ ai cũng đều nghe thấy, tên bụng phệ vừa đấu với Ninh Tiểu Vũ cười đắc ý, rồi lại nhìn Lâm Thiển nói:" Người đẹp nếu đã muốn chơi vậy tụi anh sẽ chơi cùng em." Tên này dành nói trước, bây giờ bọn họ có muốn rút lui cũng không còn kịp, đáng tiếc từ đầu Lâm Thiển không có ý định rút lui đơn giản như vậy.
Lâm Thiển nhìn một bàn đầy chai rượu này rồi lại nhìn tên bụng phệ phía đối diện mỉm cười:" Luật chơi thế nào?"
Khuôn mặt vốn đã sắc xảo kia khi cười rộ lên lại càng thêm mỹ lệ, đám con trai ở đây không ít người bị hớp hồn:" Nếu đã thi đấu thì phải có đặt cược, nếu em thua thì hôm nay phải theo bồi tụi anh."
Khi hắn ta nói xong lời này, tất cả người trong phòng đều cười thành tiếng nhất là đám con trai.

Lúc này có tên khác hỏi:" Nhưng em là tam tiểu thư nhà họ Lâm, nếu như em thua lại không chịu nhận hoặc là sao này em lại trả thù riêng thì tụi anh biết làm sao đây?"
Quả thật là biết cách chặng đường lui của người khác.
"Hôm nay, tại đây chơi với các người là Lâm Thiển tôi, không liên quan gì đến Lâm gia hết.


Thắng hay thua đều tự mình chịu, tuyệt đối không trả thù riêng." Dừng một chút Lâm Thiển lại nói tiếp:" Vậy nếu anh thua thì sao đây?"
Từ Đạt cũng chính là tên bụng phệ kia cười ngả nhớn một cái, giọng điệu mờ ám:"Em muốn sao anh cũng trìu."
" Vậy, tôi muốn anh thỏa thân đi vòng quanh Tư Mộng này." Lâm Thiển còn không quên khêu khích một câu:" Sao nào, đám không."
"Có gì không dám chứ, đến." Khi nghe thấy đề nghị của Lâm Thiển quả thật tên kia đã đơ ra, nhưng khi bị cô khêu khích thì gã lại hùng hồn đáp ứng.
Trên bàn không còn bình rượu nào là chưa khui cả, vì để an toàn Lâm Thiển rất hào phóng gọi thêm hơn mười bình rượu nữa, chính là loại đắc nhất trong quán.
Rượu được đem lên, tự mở nắp uống, khỏi sợ bị người khác giở trò..

Bình Luận (0)
Comment