Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 80

Mà cô, không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với bà ta.

Lạc Kim Vũ nghe được người đàn ông kế bên đè nặng giọng nói đem câu này nói ra tới, giọng thực nhẹ, như là sợ dọa đến cô.

Trong lòng cô đã sớm có dự cảm, hiện giờ nghe tin này chỉ cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô mở miệng muốn hỏi Cảnh Tư Hàn làm sao mà biết được, nhưng cánh môi mở ra lại không phát ra âm thanh.

"Cô...... Đừng đau lòng, đừng khóc."

Vai phải bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ, tiếp theo sau Lạc Kim Vũ nghe giọng Cảnh Tư Hàn có chút không biết làm sao.

Khóc?

Lạc Kim Vũ chớp chớp mắt, mờ mịt giơ tay chạm nhẹ lên mặt, chạm được một mảnh ướt át, cô không khỏi giật mình.

Cơ thể này không chịu sự khống chế từ cô.

"Không, không có việc gì, cô còn có Dương Dương."

Cảnh Tư Hàn nhìn người con gái không tiếng động rơi lệ, gương mặt đầy hốt hoảng, đau lòng không thôi, anh thử thăm dò, một lần nữa vươn tay chạm vào cánh tay Lạc Kim Vũ, phát hiện cô không có tránh né, lúc này mới tiến tới nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng ngực, nói: "Em còn có anh."

Tôi không sao hết á! Quăng một "Con đỉa" mang danh là mẹ qua một bên, tôi hạnh phúc còn không kịp ở đâu ra buồn?

Lạc Kim Vũ ở trong lòng hò hét, nhưng cô không thể khống chế cơ thể, thậm chí cô có một loại ảo giác linh hồn đã chia lìa khỏi thân thể.

Giờ phút này, Cảnh Tư Hàn hoàn toàn hối hận, lúc trước anh thấy thái độ của Lạc Kim Vũ đối với Vân Tú Mẫn nên suy đoán tình cảm mẹ con hai người cũng không phải rất tốt.

Hơn nữa Lạc Kim Vũ vẫn luôn biểu hiện tính độc lập, thế cho nên anh nhất thời đã quên người nào đó từng say rượu ôm anh cùng Dương Dương khóc giống như một đứa trẻ.

Bởi vì thân phận của Vân Tú Mẫn, cô ấy chưa từng được cảm nhận không khí gia đình ấm áp, sau lại gặp gỡ anh rồi tự sinh con, còn vẫn luôn chịu đủ mọi sự lạnh nhạt của anh.

Hiện giờ một thân một mình mang theo Dương Dương rời khỏi Cảnh gia, còn muốn đối mặt với một người mẹ tối ngày chỉ biết đòi tiền, liệu cô ấy có bao nhiêu kiên cường để tới đối mặt một tin tức như vậy?

Người con gái nằm trong lòng ngực anh không rên một tiếng, toàn thân run lẩy bẩy, vì đóng phim mà phải giảm cân còn chưa khôi phục trọng lượng như xưa, cả người hơi hơi co rúm lại nên xương bả vai cứ thế mà lòi lên, trời đông giá rét lạnh thấu xương, cô giống như chiếc là lung lay sắp rơi xuống, chỉ cần anh buông lỏng sẽ mất đi sự chống đỡ mà ngã xuống.

Cảnh Tư Hàn một lần lại một lần mà nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng, tiếng nói lại trầm lại thấp: "Không có việc gì, không có việc gì."

Chính là vô dụng, trừ bỏ run rẩy, một chút âm thanh Lạc Kim Vũ đều không có phát ra tới.

Qua vài phút, Cảnh Tư Hàn rốt cuộc phát hiện không thích hợp. Anh cẩn thận hơi đẩy cô ra một chút, cúi đầu phát hiện cô vẫn luôn gắt gao cắn miệng của mình, cũng không biết rốt cuộc là dùng bao lớn sức lực, giờ phút này đã trầy da chảy máu.

"Đừng cắn" Cảnh Tư Hàn nhẹ nhàng nói một câu, nhưng Lạc Kim Vũ lại giống như nghe không thấy, hơi hơi khép mắt không ngừng khóc mà khóe miệng đã đỏ tươi.

Cảnh Tư Hàn không còn cách nào, chỉ phải vươn một bàn tay kiềm trụ hàm dưới của cô, mạnh mẽ mở ra khớp hàm bị Lạc Kim Vũ cắn chặt.

Trên người không có khăn giấy, Cảnh Tư Hàn chỉ có thể dùng ống tay áo nhẹ nhàng chậm chậm ở trên môi cô, sau đó cẩn thận mà dùng đôi tay nâng mặt cô lên, dùng lòng bàn tay mềm nhẹ lau chùi những giọt nước mắt trên mặt cô.

"Không có việc gì, anh cùng Dương Dương đều ở bên cạnh em."

Anh ôn nhu nói: "Còn có ba mẹ anh, bọn họ rất thích em, vẫn luôn xem em như con gái ruột trong nhà, mọi người đều sẽ ở cạnh em."

Lông mi run rẩy, nhấc lên đôi mắt hơi đỏ, giống như đang nhìn anh lại giống như đang nhìn vào một không gian khác, giống một bức tượng không có linh hồn.

Cảnh Tư Hàn trong lòng đau xót, một lần nữa kéo cô vào trong ngực, để đầu cô nhẹ nhàng dựa vào trên vai, ý muốn dùng nhiệt độ cơ thể cho cô thêm dũng khí cùng ấm áp.

Huyệt thái dương của Lạc Kim Vũ đột nhiên kịch liệt đau đớn, cô cảm thấy linh hồn của mình đột nhiên bị điện giật, một cổ lực lượng không biết tên giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào xương cốt cùng linh hồn cô, như là muốn cắt cô thành từng mảnh nhỏ.

Đó là một loại cảm giác đau không thể chịu đựng được, khó có thể miêu tả đau đớn như thế nào, sức lực để khóc đều không có, chỉ có thể dựa vào người trước mặt nặng nề mà hô hấp, giống một con cá mắc cạn.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là nửa tiếng cũng có lẽ chỉ có vài phút.

Lạc Kim Vũ cảm giác thân thể của mình...... Không, phải nói là linh hồn, đột nhiên sinh ra từng cơn đau xé rách, đau đến mức chân tay cô đều bị co rút. Giây tiếp theo, cô nhìn thấy một linh hồn từ từ tách khỏi thân thể, nhìn rất mỏng manh, tùy thời đều sẽ tan trong không khí.

Đó là nguyên chủ, cũng chính là người con gái trong sách, trùng tên trùng họ lại khác mệnh với cô.

Mọi việc xảy ra quá mức đột nhiên, cô vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy linh hồn như làn sương mỏng kia mở miệng không tiếng động nhìn cô nói một câu "Cảm ơn".

Tiếp theo sau hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía sô pha phòng khách, toàn thân càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng ngưng tụ thành một giọt nước mắt, rơi xuống đến mặt đất, bỗng chốc tiêu tán.

Thì ra ngay từ đầu, cô vẫn luôn cùng nguyên chủ cộng đồng ở chung trong thân thể này, khó trách cô luôn có một loại cảm giác đối với Cảnh Tư Hàn.

"A!!!!!

Một tiếng gầm nhẹ, Lạc Kim Vũ rốt cuộc có thể hoàn toàn khống chế cơ thể.

"Làm sao vậy?" Cảnh Tư Hàn sốt ruột hoảng hốt cúi đầu hỏi.

Lạc Kim Vũ đầu đau như búa bổ, cô giơ tay che lại thái dương, thất tha thất thểu lui một bước ra sau, rời khỏi vòng tay ôm ấp của Cảnh Tư Hàn: "Anh, anh làm sao mà biết được?"

Cảnh Tư Hàn đi về phía trước nửa bước, nắm chặt hai vai Lạc Kim Vũ, lo lắng cô té ngã, cho đến khi nhìn thấy cô đứng ổn, mới rút hai tay về, giải thích nói:

"Bởi vì tò mò nên điều tra Trần Phương Tuyết, ngoài ý muốn tra được quan hệ của cô ta cới Vân Tú Mẫn, anh cảm thấy có chút không đúng, cho nên lần trước mang Dương Dương đi thăm ban, thừa dịp em sinh bệnh, lấy hai sợi tóc làm giám định, thế mới biết em với Vân Tú Mẫn......"

Thái dương Lạc Kim Vũ nhảy thình thịch thình thịch giống như muốn nổ tung, cô nhìn Cảnh Tư Hàn gật gật đầu: "Ừm, phiền anh đưa cho tôi một bản báo cáo giám định, tôi muốn tận mắt xem."

"Hiện tại? Sắc mặt của em rất không tốt." Cảnh Tư Hàn nói.

Lạc Kim Vũ nhắm mắt, ngón tay đè nặng thái dương lại tăng thêm sức lực, một lần nữa mở mắt ra, nói: "Ngày mai đi, hiện tại đầu tôi có chút đau, muốn đi nghỉ ngơi một chút."

"Nhưng......" Cảnh Tư Hàn còn muốn nói tiếp, lại bị Lạc Kim Vũ trực tiếp đánh gãy.

"Tôi không có việc gì, chỉ là đầu hơi đau, ngủ một giấc hẳn là không thành vấn đề. Hôm nay có khả năng không thể ngủ cùng Dương Dương, phiền anh mang thằng bé đi phòng ngủ của anh, có thể chứ?"

Cảnh Tư Hàn: "Đương nhiên có thể! Nhưng em thật sự không cần đi bệnh viện sao? Anh thấy em rất không thoải mái."

"Không cần, tôi, tôi về phòng trước" Lạc Kim Vũ nhìn anh gật gật đầu: "Cảm ơn."

Làn môi Cảnh Tư Hàn banh thẳng tắp, cuối cùng vẫn không thể thuyết phục cô đi bệnh viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lung lay xoay người bước trở về phòng.

Lạc Kim Vũ đóng cửa phòng ngủ, nhịn không được ôm đầu ngồi xổm xuống.

Cô xác thật vô cùng không thoải mái, bởi vì theo nguyên chủ tàn hồn biến mất một đoạn ký ức thống khổ đầy đen tối đột nhiên dần dần xuất hiện rõ ràng trong đầu cô, tựa như một cuốn phim tua nhanh.

Đoạn trí nhớ này tràn ngập hình ảnh của Vân Tú Mẫn, cách đối xử của bà ta với nguyên chủ khi còn bé là một trời một vực.

Theo ký ức của nguyên chủ, lúc cô 3,4 tuổi bà ta là một người mẹ ôn nhu thân thiện, sau khi lớn lên được một chút, thì bà ta chỉ lợi dụng cùng thờ ơ lạnh nhạt, càng xem càng khiến người khinh thường.

"Đồ con hoang, rốt cuộc mày từ đâu chui ra?"

"Sao mày không phải con của tao? Sao lại không phải là con gái của Lạc châu?!"

"Mày là thứ con hoang, con tiện nhân kia đổi con của tao thành mày! Mày cút đi! Cút khỏi nhà tao"

"Là mày làm hại tao không vào được Lạc gia! Là mày làm hại tao mất công bám theo người đó lâu như vậy, rốt cuộc giờ không có gì, sao mày không đi chết đi, đồ con hoang?"

Chửi rủa, trách cứ, đòn roi, đói khát, bóng tối...... Cùng một người đàn bà điên cuồng vặn vẹo cấu thành đoạn ký ức đầy đen tối kia.

Một cô bé nhỏ gầy bị nhốt ở trong chuồng chó nhỏ, cuộn tròn cơ thể mới có thể nằm gọn trong đó, khi nào Vân Tú Mẫn có tâm tình tốt thì có lẽ cho cô bé uống một ngụm nước ăn một ngụm cơm, tâm tình không tốt thì bỏ đói bỏ khát, đói đến mức ngủ li bì, rồi lại một lần một lần bị cơn đói khát đánh thức, cứ thế tiếp diễn cho đến một ngày.

"Tao là ai?"

"Mẹ."

Một phần tư cái bánh bao trắng ném thẳng vào cái chén chó ăn đầy dơ dấy, cô bé da bọc xương lập tức vươn ngón tay ra khỏi lồng chó, cố gắng giật miếng bánh bao nhỏ kia vào trong lồng, ăn ngấu ăn nghiến.

"Mày là ai?"

"Con gái của mẹ."

Dây lưng đánh vào lồng chó phát ra một tiếng vang lớn, cô bé ôm đầu co rúm lại kêu một tiếng.

"Mày là ai?"

"Con gái ngoan biết nghe lời, vĩnh viễn nghe lời mẹ nói là con gái ngoan"

Lại một miếng bánh bao nhỏ được ném vào chén.

"Tao đối xử tốt với mày không?"

"...... Tốt, tốt"

"Bang!"

"Tốt! Mẹ là tốt nhất! Là người mẹ tốt nhất trên thế giới này"

Sau khi bị Văn Tú Mẫn lôi ra khỏi đám cháy.

"Bác sĩ, con gái của tôi làm sao vậy? Con bé hình như đã quên hết toàn bộ những chuyện xảy ra trong nửa năm nay."

"Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm, có lẽ là lần này sốt cao làm ký ức của con bé bị đảo lộn, hiện tại để tôi khai đơn thuốc, kiểm tra toàn diện, chụp MIR."

"Kiểm tra toàn diện? Vậy thôi bỏ đi, dù sao chỉ quên có nửa năm,còn lại đều nhớ rõ, nếu quên thì quên đi"

"Ưm ——"

Ký ức tối tăm kia rốt cuộc cũng đã "chiếu phim" xong, Lạc Kim Vũ mở ra mí mắt nặng nề, đầu óc mơ mơ màng màng không biết hôm nay là hôm nào.

Khó trách tình cảm nguyên chủ đối với Vân Tú Mẫn giống như một loại tẩy não mang tên "Ái mộ", loại tình yêu mù quáng này là do bà ta dùng phương pháp huấn luyện chó dạy ra tới.

Có lẽ là đoạn ký ức này quá thống khổ, cho nên khi nguyên chủ còn bé sau một hồi hỏa hoạn tự chọn thuộc tính che chắn, không muốn nhớ về khoảng thời gian tăm tối kia, Cho đến khi linh hồn hoàn toàn tiêu tán, mới một lần nữa phá tan gông cùm xiềng xích, toàn bộ ký ức đó mới trào dâng trong đầu cô.

Vân Tú Mẫn tuyệt đối là bị tâm thần, bản thân bà ta có bệnh không trị, còn đi tai họa một cô bé vô tội. Mặc dù Lạc Kim Vũ đã tỉnh lại, nhưng hình ảnh cô bé cuộn tròn người nằm trong lồng chó, tâm trạng lúc nào cũng lo sợ bất an, khiến cô đau lòng những gì nguyên chủ trải qua.

Lạc Kim Vũ giờ đây đã hiểu nguyên nhân tại sao số phận của nguyên chủ cùng Cảnh Gia Dịch lại thê thảm đến thế, theo kết cục trong sách, nguyên chủ cố chấp với tài sản Cảnh gia, xúi giục Cảnh Gia Dịch làm bậy, kết cục của cả hai..... Người bị cu0ng bức tập thể đến phát điên chạy ra đường bị xe cán chết, người bị nam nữ chủ hại cưa hai chân, trầm cảm tự sát.

Tất cả đều là tội lỗi của Vân Tú Mẫn.

Nguyên chủ tất nhiên là yêu thương con trai của mình, đoạn ký ức mà cô lựa chọn quên đi, nhưng lại vô tri vô giác mà ảnh hưởng đến hành vi của cô, luôn nghe theo lời của Vân Tú Mẫn, từ đó dẫn đến bi kịch cuộc đời của cô cùng con trai.

Lạc Kim Vũ nặng nề thở dài một hơi, cô muốn giơ tay xoa thái dương, lại phát hiện không những hai tay bị khóa, mà toàn thân còn bị một một vật thể to lớn ấm áp ôm từ phía sau.

Cô phát hiện không biết bản thân đã nằm ở trên giường từ bao giờ, cô hơi quay ra sau, nhìn thấy gương mặt nghiêng gần sát của Cảnh Tư Hàn, như là cảm nhận được người nằm trong lòng mình bất an mà vặn vẹo.

Rõ ràng anh nhắm hai mắt còn trong trạng thái ngủ mơ, lại vô ý thức nắm thật chặt bàn tay cô, dựa sát vào người cô, ôm cô thật chặt, ngón cái trấn an mà nhẹ nhàng vuot ve mu bàn tay cô, trong miệng còn nỉ non: "Đừng sợ, anh ở đây"

Trái tim, trong nháy mắt cảm thấy có chút ấm áp lại nhoi nhói.

Hết chương 80
Bình Luận (0)
Comment