Vật Nhỏ Của Rồng Đại Nhân

Chương 3

7.

Tôi đi tìm một cái chóp đá trên sườn núi ngồi xuống, ôm chân, tay không ngừng bứt hoa dại ở bên dưới.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, ban nãy có phải bản thân đã phản ứng quá khích rồi hay không?

Thật ra trước đó, lúc rồng vẫn còn là rồng, tôi ở trước mặt hắn còn từng không mặc quần áo nữa kìa.

Nhưng lúc đó tôi coi hắn là động vật, hoàn toàn không hề nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ rồng đã biến hình, tôi theo bản năng liền cảm thấy có rất nhiều chỗ khúc mắc.

Nhưng mà con rồng đó, bản chất vẫn là động vật nhỏ không hiểu sự đời.

Có nên tìm hắn giải thích chút không nhỉ.

Lúc tôi đang vô cùng rối rắm, lại bị một thứ khác hấp dẫn lực chú ý.

Một mảnh đông nghìn nghịt, cả một đám người?

Tôi đứng lên, muốn trộm tiến tới gần nhìn xem,

Lại bị một cái móng vuốt nhấc lên, ngồi vào trên cái "ghế VIP" thượng hạng mọi lần.

Giây tiếp theo, tôi có cảm giác trái tim sắp vọt ra ngoài.

Cơ thể của tôi đâu? Thân dưới của tôi cùng với cả cơ thể của con rồng đâu rồi? Sao không nhìn thấy gì hết vậy?!

"Ẩn thân." Tiếng nói thanh thuận của thiếu niên truyền tới.

Ồ, không hổ là rồng, còn có công năng ẩn thân cơ đấy.

Vì thế, tôi cưỡi rồng bay lên không trung nhìn đám người kia.

"Là nơi này sao? Sao không thấy rồng?"

"Sư tôn, chính là chỗ này ạ, lần trước con tận mắt gặp nó đang độ kiếp!"

"Không nghĩ tới nơi địa phương hẻo lánh thế này lại có rồng, ta nhất định phải thu phục nó, biến nó thành thú cưỡi của ta."

"Lão nhân ngươi nghĩ nhiều rồi, con rồng đó khẳng định phải thuộc về phái Càn Khôn bọn ta!"

"Hừ, con rồng đó phải thuộc về tông môn của bọn ta!"

Nghe được thanh âm truyền tới từ phía dưới, phản ứng đầu tiên của tôi chính là: các người xứng sao?

Nghĩ tới con rồng cái gì cũng không hiểu, tôi lo lắng nói: "Rồng đại nhân, bọn họ là người xấu, ngài không thể đi làm sủng vật được."

Rồng cười một tiếng: "Rồng chỉ có sủng vật."

Vì thế, tôi tựa vào cặp sừng của hắn, tiếp tục nhìn đám người bên dưới.

Bọn họ tìm kiếm chung quanh, thỉnh thoảng còn khắc khẩu kịch liệt, trông giống như đám kiến đang bò loạn vậy.

Nhưng mặc cho bọn họ tìm kiếm thế nào, tôi và rồng đã bay tới địa phương rất xa rồi.

Rồng hóa thành hình người, đi theo tôi tới nhân gian.

Đã lâu không thấy người ở, tôi có chút hưng phấn.

Nhưng thiếu niên bên người tôi lại có chút không được tự nhiên.

Dù sao thì trước đó, hắn chỉ từng tiếp xúc với một nhân loại là tôi mà thôi.

Nhưng theo ý nghĩa thực tế thì tôi cũng chưa từng tiếp xúc với thế giới tu tiên này, vì thế hai chúng tôi bắt đầu càn quét ngang dọc khu phố này.

Chậc, thật ra người càn quét chủ yếu chỉ có tôi.

Buổi tối, sau khi ăn no nê xong, tôi mang rồng đi tìm khách điếm.

"Hai vị, một phòng sao?" Tiểu nhị nhìn thấy tôi và rồng, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

Tôi nổi một tầng da gà, vội vàng lắc đầu: "Hai phòng."

Bên cạnh, rồng có lẽ không rõ vì sao bình thường đều là hắn cuộn tôi cùng ngủ, lúc này lại phải chia làm hai phòng làm gì.

Nhưng hắn cũng chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, chứ không có lên tiếng.

Đẩy cửa ra, tôi mạnh mẽ kéo hắn vào bên trong.

"Ngài rồng, đêm nay ngài ngủ ở đây nhé, sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn tiểu long bao! Ngủ ngon nha!"

Tâm tình tôi đang rất tốt, nụ cười cũng tươi hơn mọi lần.

Tay của thiếu niên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi, gật đầu.

Tôi mang theo chiến lợi phẩm mà ban ngày càn quét được trở về phòng, kích động bắt đầu nghịch chúng.

8.

Đầu tiên là đem tất cả váy vóc bày ra giường, sau đó bắt đầu cầu từng món đồ trang sức lên so sánh phối đồ.

Đừng nói chứ, tuy là "nữ phụ ác độc", nhưng cái cơ thể này, gương mặt này vô cùng xinh đẹp, trắng nõn nà, môi hồng răng trắng.

Chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, cả người chỗ nào cũng đều là cảnh đẹp ý vui.

Lúc phối được một nửa, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Tôi nhìn qua gương, phát hiện là rồng.

"Rồng đại nhân, sao ngài lại qua đây?"

Nói xong câu đó, tôi mới ý thức được bản thân hiện tại đang quần áo không chỉnh tề.

Vì thế vội vàng đỏ mặt cầm quần áo lên mặc.

"Ngủ không được." Thiếu niên đi tới trước mặt tôi, hai tròng mắt màu vàng nhạt còn thật sự nghiêm túc đánh giá tôi.

"Nhìn đẹp lắm." Hắn giơ tay sờ sờ khuyên tai của tôi.

Được khen, tâm tình tôi vô cùng tốt.

Vì thế tôi liền ở ngay trước mặt hắn đổi bộ trang sức khác.

Cuối cùng, lúc đem váy cất vào túi, trên mặt tôi toàn là ý cười.

Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào trong phòng, đêm đã khuya.

Tôi đang muốn giục thiếu niên về phòng mình ngủ đi, lại thấy hắn hóa thành rồng, bò lên trên giường của tôi.

Tròng mắt màu vàng nhìn qua đây, thanh âm thanh nhuận vang lên: "Giang Dao Dao, tới đây ngủ."

Nghe thế, tôi nhún nhún vai.

Được rồi, dù sao trước kia chúng tôi vẫn là ngủ như vậy.

Vì thế, tôi liền nằm lên giường, rúc vào trong cái vòng tròn mà rồng cuộn thành.

Hơi chật chút, cái đuôi của rồng cũng thò cả ra ngoài giường luôn rồi.

Tôi nhất thời chưa muốn ngủ, liền lấy cuốn thoại bản* ban ngày mua được ra xem.

*Thoại bản: Sách truyện

Đây là một quyển tiên lữ ngôn tình, nội dung truyện thoải mái nhẹ nhàng, tôi đọc rất chăm chú, thế cho nên cũng chưa chú ý tới rồng đã hóa thành hình người.

Thẳng tới khi nghe được bên tai truyền tới tiếng của thiếu niên.

"Ôm là cái gì?"

Tôi nghe thế liền quay đầu lại, thấy thân hình thon dài của thiếu niên đang nằm ngay bên cạnh.

Được lắm, rồng mà còn biết chữ của nhân loại cơ đấy, còn trộm nằm phía sau cùng tôi đọc thoại bản nữa chứ.

Tôi nháy mắt với hắn mấy cái: "Ngài rồng này, đây là ôm."

Tôi tiến tới, ôm lấy hắn.

So với việc ôm cơ thể của rồng thì hoàn toàn khác, ôm người vẫn cảm thấy có chút là lạ.

Vì thế tôi liền buông ra, nghĩ muốn tiếp tục đọc thoại bản.

Nhưng lại không nghĩ rằng, thiếu niên kia lại kéo lấy thắt lưng tôi, ôm chặt tôi vào ngực.

Hắn vùi đầu xuống, thanh âm gằn từng tiếng, nói vô cùng đứng đắn: "Ôm, thực thoải mái."

Tôi đỏ mặt, đẩy hắn ra.

"Ngài rồng, ôm một chút là được rồi."

Thiếu niên có chút đăm chiêu ừ một tiếng.

Tôi tiếp tục xem thoại bản, nhìn tới đoạn phấn khích liền ôm chặt hét chói tai.

Lại nghe thấy thanh âm tò mò của thiếu niên: "Hôn môi là cái gì?"

Thiếu niên cách tôi rất gần, thanh âm như gió mát quanh quẩn bên tai tôi.

Bên tai tôi nóng bỏng như thiêu đốt, cắn cắn môi, bộp một cái đóng sách lại.

Tôi vùi đầu vào trong chăn, ý đồ muốn tránh né.

Lại cảm giác được thiếu niên cách chăn ôm lấy tôi.

Hắn là một đệ tử tốt, mỗi lần chỉ ôm có một chút.

Nhưng lại ôm rất nhiều lần.

Còn kề sát vào thấp giọng nói với tôi: "Giang Dao Dao, dạy ta."

Tôi thật sự nhịn không được, xốc chăn lên bổ nhào vào trong ngực của rồng.

Tôi đỏ mặt, thanh âm bé như ruồi kêu: "Nếu muốn ôm, phải được sự đồng ý của ta thì có thể ôm lâu một chút."

Sau đó, tôi lại nâng mặt lên, hôn lung tung lên cằm hắn mấy cái.

"Cái này, gọi là hôn môi, về sau đừng có hỏi ta nữa..."

9.

Chúng tôi ở chỗ này nghỉ ngơi hơn nửa tháng, sau đó quyết định sang nơi khác "shopping".

Ngồi trên đỉnh đầu của rồng, tôi hưởng thụ khoảng không thoáng đãng đã lâu rồi không được cảm nhận.

Tìm thấy một nơi giống như trong bức tranh thủy mặc, chúng tôi liền đáp xuống.

Đầu tiên vẫn là đi dạo quanh khu này.

Có ông chủ nhiệt tình giới thiệu nói nơi này nổi tiếng nhất là rượu đào tiên.

Tôi kích động lôi kéo rồng đi mua hai vò, sau đó lại cùng hắn đi thuê một tiểu viện để ở, ngồi dưới ánh trăng uống rượu.

Vừa uống được mấy ngụm, tôi đã có chút không khống chế được chính mình.

"Ngài rồng, lúc ngài hóa thân thành người, có thể hóa ra hai cái sừng rồng không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn thiếu niên, càng nhìn càng cảm thấy thiếu niên dưới ánh trăng càng trắng nõn tuấn mỹ hơn.

Hắn nhẹ nhàng vuốt cằm, trên đầu lộ ra hai cái sừng hoa lệ.

"Ồ!"

Sừng của người rất đẹp, tôi tiến lên tự tay sờ sờ.

Liền thấy hai bên tai của thiếu niên ửng đó.

Kỳ quái, lúc hắn còn là rồng tôi cũng thường xuyên sờ mà, có thấy hắn thẹn thùng bao giờ đâu.

Vì thế tôi lại sờ sờ thêm mấy cái.

Bên tai thiếu niên càng đỏ hơn.

Con ngươi màu vàng nhạt của hắn hiện lên ảnh ngược của tôi, thoải mái nheo mắt lại.

Thanh âm của hắn so với bình thường thì thấp hơn: "Giang Dao Dao, có thể ôm ngươi không?"

Rồng là một đứa bé ngoan, luôn nghe lời tôi, trước khi muốn làm gì thì luôn hỏi ý kiến của tôi.

Tôi gật gật đầu.

Hắn giang tay ôm tôi vào lòng.

Một lúc sau, tôi rúc ở ở trong ngực hắn, rất nhanh đã sắp ngủ tới nơi, hắn lại hỏi: "Có thể hôn môi không?"

Tôi mở nửa mắt, mơ mơ màng màng nhìn qua, dưới ánh trăng, rồng vô cùng đẹp trai, da trắng như ngọc, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Tôi lại gật đầu.

Vì thế, thiếu niên một tay ôm trọn thắt lưng tôi, một tay phủ ở trên lưng tôi, nghiêng đầu qua.

Tôi cũng hơi hơi ngửa đầu, chờ đợi nụ hôn này.

Ngay sau đó, tôi cảm giác cằm mình được một cỗ cảm xúc mềm mại truyền tói.

Chậc, con rồng này chỉ học được cách hôn cằm.

Uống rượu vào thì gan cũng lớn hơn.

Nương theo ánh trăng, tôi vòng tay ôm lấy cổ của rồng, hướng lên môi hắn hôn tới.

Mới đầu, là tôi đơn phương hôn.

Không biết là bắt đầu từ khi nào, rồng bắt đầu đáp trả lại tôi, càng lúc càng mạnh mẽ.

Tuy rằng bộ dáng của hắn chỉ mới là một thiếu niên xinh đẹp, nhưng giờ phút này hắn lại giống như con rồng cường đại nhất có thể cắn mưa nuốt gió.

Tôi có chút thở không được, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Lúc này mới thấy rõ bộ dạng giờ phút này của thiếu niên: mắt rắn đỏ bừng, cổ và tai đều hồng như đánh phấn, đôi môi dưới ánh trăng lộ ra ánh nước lấp lánh.

Tôi nghĩ muốn uống mấy ngụm rượu để áp chế lại nhịp tim đang đập loạn, nhưng lại bị thiếu niên gắt gao ôm vào trong ngực.

Thanh âm của hắn không biết từ lúc nào đã trở nên khàn đặc, giống như đang nỉ non: "Giang Dao Dao, ta khó chịu, phải làm sao bây giờ?"

Tôi sửng sốt một chút, nhất thời không phản ứng lại được.

Thiếu niên nắm tay tôi nhẹ nhàng đặt lên nơi nào đó: "Chỗ này, thực khó chịu."

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, mặt đỏ bừng.

Này này này, tôi đây cũng chỉ mới học lý thuyết thôi, chưa có thực hành bao giờ đâu, thực sự là không có kinh nghiệm thực tiễn mà!

"Rồng đại nhân, chuyện này ngài tạm thời tự mình giải quyết đi..." Tôi run rẩy thu lại tay.

"Giải quyết thế nào?"

Mắt vàng của thiếu niên trước sau như một vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi, nhưng dường như lại có gì đó khác với lúc trước.

Hắn giống như có chút nhịn không được, một tay đặt bên hông tôi vô thức vuốt ve, đồng thời mai phục ở đầu lưỡi tôi, trằn trọc lưu luyến.

Tôi né tránh đứng dậy, cúi đầu nhìn hắn: "Rồng đại nhân, ngài ngoan ngoãn chờ ta một chút!"

Dứt lời liền đẩy cửa tiểu viện ra, chuẩn bị đi mua cho hắn hai cuốn thoại bản nói về vấn đề kia, để hắn tự mình học.

Gió đêm có chút lạnh cả người, lại không xua được nhiệt ý trên mặt của tôi.

Tôi nhớ lại khung cảnh ở tiểu điếm sáng nay nhìn thấy, cước bộ nhanh hơn.

Nhưng bỗng nhiên ngửi thấy mùi gì đó, trong nháy mắt, tôi mất đi ý thức.
Bình Luận (0)
Comment