Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 1

Đây là một phòng ngủ sang trọng, trần nhà treo một cái đèn chùm thủy tinh tinh xảo, bốn phía trên vách tường ốp giấy dán tường nhập khẩu từ Italy, gỗ lim thượng đẳng trang trí tạo cho vách tường trở nên xa hoa. Giường đế vương cỡ lớn đặt ở trung tâm gian phòng, phía trên được phủ ga trải giường màu vàng mềm mại, màn lụa mỏng màu trắng từ nóc nhà rũ xuống, theo cơn gíó thu thổi qua bay phất phơ. Người không biết đi vào nơi này, còn tưởng rằng đi vào hoàng cung Anh quốc thế kỷ mười chín. Nhưng bên trong nơi xa hoa này, lại có một chỗ vô cùng không hợp khung cảnh. Chỉ thấy hai sợi xích sắt từ nóc nhà rũ xuống, một đầu của hai sợi xích sắt kia khóa một cô gái trên thân đầy vết thương, hai cánh tay của cô bị treo ngược ở không trung, hai chân cũng bị hai sợi xích sắt tàn nhẫn kéo rộng thành một đường cung.

Một người đàn ông tàn bạo đứng ở trước mặt cô gái đã mất đi ý thức. Anh ta có một đôi mắt âm u hẹp dài, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, cằm kiên nghị, còn có một đôi môi mỏng hiển hiện sự lạnh lùng tàn khốc. Cả người toát ra một vẻ tà mị như ác ma khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông. Anh ta tàn nhẫn thưởng thức những vết thương trên người đối phương đang trào máu, đem một chậu nước lạnh dội lên thân thể của cô gái nhỏ, bên trong phòng lập tức vang lên tiếng rên khe khẽ đầy khổ sở của cô.

Lăng Khắc Cốt, người đàn ông nguy hiểm như quỷ sa tăng, con mắt giận giữ híp lại, túm lấy tóc của cô gái mà lôi, kéo cô về phía mình: "Đừng hòng giả chết, Hi Nguyên, cô mở mắt ra cho tôi!"

"Đau. . . . . ." Một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ đôi môi tái nhợt của Hi Nguyên, lông mày khổ sở nhíu chặt vào một chỗ.

Nhìn đôi mắt đẹp mê mang của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt vô tình cười lạnh, tầm mắt của anh vừa quét qua phần bụng đã nhô lên của cô thì vẻ mặt lại lộ ra vẻ tàn khốc.

"Tên đàn ông khốn kiếp đó là ai?" Trong ánh mắt khát máu lạnh lùng nổi lên sóng gió, Lăng Khắc Cốt giống như dã thú bị thương rít gào.

"Lăng Khắc Cốt." Hi Nguyên liếm cánh môi khô nứt, trả lời một câu không rõ nghĩa.

Bàn tay vô tình lập tức vung lên, trên một mảnh da thịt trắng nõn lập tức in dấu dấu năm ngón tay người rõ mồn một: "Đứa con hoang này là của ai?"

"Anh nghe cho rõ ràng, nó là của anh." Hi Nguyên nhịn đau, khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt, người đàn ông duy nhất trong sinh mệnh của cô.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên một cước đá vào bụng của Hi Nguyên, giống như một con báo săn cuồng nộ, giáng cho con mồi đang bất lực một đòn chí mạng: "Tôi quyết không để cho cái thứ con hoang này có thể ra đời!"

"Anh là ma quỷ!" Thân thể Hi Nguyên nhận một kích trí mạng này thì đau đến co rúc vào một chỗ, thân thể khổ sở vùng vẫy, lại bị xích sắt khóa lại thật chặt. Cô cảm thấy một cỗ chất lỏng ấm nóng từ giữa hai chân chảy ra, dự cảm chẳng lành khiến cho tâm cô chợt lạnh.

Nhìn hạ thể chảy ra máu tươi, Hi Nguyên hoàn toàn mất hết hi vọng. Đứa bé, là thứ mà cô mong đợi nhất giữa chốn lồng giam xa hoa này, nếu như lại bị Lăng Khắc Cốt tàn nhẫn hủy diệt.

Nâng lên đôi con ngươi lạnh lẽo vô hồn, cô giễu cợt châm biếm: "Đứa con hoang này là của anh! Anh ta chính là anh! Anh chính là người đàn ông khốn kiếp đó của tôi!"

"Không thể nào! Hi Nguyên, cô sẽ vì những lời nói của mình mà trả giá đắt!" Lăng Khắc Cốt giận dữ tàn nhẫn xé nát sự thuần khiết của Hi Nguyên, khiến cho thiên sứ cũng dính vào hơi thở của ác ma.

Xích sắt giao động phát ra tiếng va chạm thanh thúy, thân thể Hi Nguyên cũng đung đưa qua lại. Đôi tay bị xích sắt mài toác da thịt, xuất hiện từng vệt máu hết sức rõ ràng. Nhưng đau nhất lại không phải vết thương trên tay, mà là chỗ thân thể vừa phải chịu một kích trí mạng.

Thân thể đã suy nhược quá mức không thể chịu nổi quá nhiều công kích, thân thể giống như bị xé toạc ra, đau đến trên trán cô thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt tuyệt mỹ trở nên tái nhợt.

Cả đêm chịu hành hạ, Hi Nguyên tan nát cõi lòng rồi, lệ khô rồi, thì ra là tình yêu cũng chỉ là bỏ thêm thứ độc dược thạch tín.

Nếu có kiếp sau, cô hi vọng số phận sẽ không để cho bọn họ gặp nhau, nếu có thể lựa chọn số mệnh, cô nhất quyết không muốn cho anh ta nhặt được cô. Hi Nguyên bi thương nhắm mắt lại, rơi vào trong trạng thái ngủ say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nổi lên vẻ đẹp thê lương cùng buồn bã. . . . . .

Trong lúc cô đang sắp lịm đi thì mơ hồ nghe được tiếng rống to hơi hốt hoảng của Lăng Khắc Cốt: "Người đâu! Đi kêu Ngân Báo tới đây!"

Giữa những tiếng bước chân lộn xộn và tiếng gào rống của Lăng Khắc Cốt, người bị thương nặng là Hi Nguyên lâm vào hôn mê. Trong cơn mê man, cô dường như trở lại lúc tuổi thơ, trở lại ngày đầu tiên hai người gặp nhau.

Đó là 9 năm trước vào một buổi chạng vạng tĩnh lặng, người đi đường đều vội vã lướt qua, đều bận rộn với kế sinh nhai của mình. Thân thể gầy nhỏ co ro của Hi Nguyên tỉnh lại từ trên băng ghế dài, bên cạnh không có một người thân quen nào. Cô không nhớ nổi nhà của mình ở đâu, chỉ biết là không thấy ba, cô muốn tìm ba. Nhưng ba là ai, ông ấy đang ở đâu? Ông ấy vì sao lại bỏ rơi Hi Nguyên?

Nhìn đám người xa lạ, trong mắt của cô chỉ có tràn đầy sợ hãi. Cô cũng không biết ở một chỗ không xa có một đôi mắt trầm lạnh đang quan sát cô. Người nọ mang theo một cảm giác giống như đến từ địa ngục, cả người lộ ra hơi thở âm u lạnh lẽo.

"Chúng ta đi!" Người nọ vô tình cười lạnh.

"Lão đại, anh thật muốn ném con bé ở chỗ này sao?" Một thanh niên có nụ cười giống như ánh mặt trời rực rỡ đến gần người đàn ông giống như sa tăng đó.

"Cô ấy nhỏ như vậy, nếu là gặp phải người xấu thì làm thế nào?" Một cậu thanh niên có vẻ tùy tiện khác có chút lo âu nhìn Hi Nguyên.

Cặp mắt đen mang theo hận ý cùng sự đấu tranh, có chút do dự muốn xoay người rời đi, lại đúng lúc nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ dừng lại, đứng im tại chỗ lạnh lùng cao ngạo bệ nghễ, trong con ngừơi kia có sự đấu tranh kịch liệt giữa khinh thường về không đành lòng.

"Ba. . . . . . Tôi muốn ba. . . . . ." Cô bé gần sáu tuổi ôm lấy đầu gối của mình, đau lòng rơi lệ. Khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ mặt sợ hãi khi thấy người lạ đến gần, giống như một tiểu bạch thỏ sợ hãi lúc chịu phạt. Cô bất lực, thân thể nhỏ nhắn co ro, ở trong gió rét run lẩy bẩy.

Khi nước mắt mơ hồ che khuất tầm mắt của cô thì trước mặt cô xuất hiện một đôi giày da cá sấu Italy đắt giá được làm thủ công. Cô sợ hãi ngẩng đầu, khi thấy khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng thì sự sợ hãi vừa rồi của cô thế nhưng biến mất, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn người thanh niên trước mặt.

Người thanh niên kia ước chừng hai mươi tuổi, lại có vẻ thành thục lạnh lùng trước tuổi. Trên người của anh ta mặc một bộ đồ ở nhà vào loại trên thế giới số lượng có hạn, màu trắng thuần khiết cùng chất liệu mềm mại như tơ, phối hợp mặc ở trên người anh ta, giống như anh có cái khí chất quý phái trời sinh. Đôi con ngươi tuấn lãng sáng như sao hình như có loại ma lực mê người, hấp dẫn ánh mắt Hi Nguyên, mà đôi môi mỏng có hình hài xinh đẹp kia phả ra hơi thở lạnh lẽo, nhất là khi anh ta cất giọng có chút khinh thường thì lại lộ ra một loại khí thế lạnh lẽo đầy mê hoặc.

"Không cho khóc!"

Tiếng nói của người thanh niên thốt lên giống như gió lạnh mưa đá trong trời mùa đông, giọng quát lạnh lẽo phóng về phía Hi Nguyên, lạnh cóng đến mức cô không tự chủ được rùng mình một cái đầy kinh hãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô tái nhợt mà yếu ớt, hơn nữa sau khi nghe tiếng quát của người thanh niên kia, càng thêm vô dụng. Đôi mắt to xinh đẹp như nai con ngơ ngác phủ kín sương mờ, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì uất ức mà hếch lên, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa sụt sịt khóc thành tiếng.

"Ba. . . . . . Hi Nguyên muốn ba. . . . . ." Hi Nguyên bi thương rơi lệ, bả vai nhỏ gầy hơi dựng ngược lên, nhìn như vậy vô dụng cùng nhu nhược.

Tròng mắt đen của người thanh niên thoáng qua ánh sáng âm lạnh, nghe đến tiếng "ba" kia thì khinh thường hừ lạnh. Một tay anh ta túm lấy Hi Nguyên đang đứng dưới đất xách lên, trầm giọng nói: "Cùng ta về nhà!"

Về nhà? Người này là ba sao? Trên người của anh ta có một loại cảm giác để cho cô muốn thân cận, anh ta là ba sao?

Hi Nguyên kinh ngạc ngước con mắt đầy lệ lên, bên môi nhếch lên đường cong xinh đẹp, giống như một vầng trăng non vằng vặc giữa trời đêm, tỏa ra vầng sáng mê người: "Ngài là ba của tôi sao? Ba, Hi Nguyên muốn về nhà!"

Ôm chặt lấy cổ của người thanh niên, Hi Nguyên không bao giờ buông tay nữa. Cô như một đưa nhỏ đáng thương bị ném vào trong sa mạc, rốt cuộc được chủ nhân tìm thấy, cho nên không bao giờ chịu rời khỏi chủ nhân của cô nữa.

"Dạ chủ nhân!" Người thanh niên vô tình nhận lệnh, bàn tay to lại có lực nâng thân thể nhỏ bé của Hi Nguyên lên, thái độ lạnh lẽo mà hung ác nham hiểm.

"Ba. . . . . ." Đôi con ngươi đen láy trong suốt của Hi Nguyên chớp chớp, cười híp mắt mà có chút thẹn thùng nhìn người thanh niên. Chủ nhân không phải ba sao? Tại sao trên anh ta có tư vị của ba?

"Oắt con!" Người thanh niên tức giận rống to, lại bất đắc dĩ dừng lại nhìn đôi mắt huyện kia đang rưng rưng lệ.

"Thiếu gia!" Sau lưng người thanh niên đột nhiên xuất hiện mấy người áo đen, tất cả bọn họ thoạt nhìn đều có vẻ là người thân mang tuyệt kỹ, lộ ra sát khí.

Hi Nguyên đột nhiên bị sợ đến nỗi vội trốn vào trong ngực người thanh niên, lại không dám ngẩng đầu: "Ba,con sợ!"

Nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Hi Nguyên, người thanh niên dùng giọng lạnh lẽo khiển trách đám thuộc hạ sau lưng: "Ai cho cá người vào đây? Lui ra!"

"Dạ!" Những người áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh lui ra, chỉ chốc lát sau liền đã không thấy bóng dáng bọn họ.

Sợ hãi trong lòng Hi Nguyên lúc này mới dần dần biến mất, cô mệt mỏi nằm ở trong ngực người thanh niên kia, giống như một con cừu nhỏ nhu nhược.

"Ta là Lăng Khắc Cốt, chủ nhân của cô!" Người thanh niên ôm cô xoay người đi về phía chiếc Lincoln thân dài thuộc loại số lượng có hạn đang đỗ ở chỗ xa xa.

Là chủ nhân sao? Chẳng lẽ anh ta không phải ba? Cô nhút nhát nhếch môi, len lén quan sát gương mặt tuấn tú của đối phương, trong lòng có chút cảm giác mất mát.
Bình Luận (0)
Comment