Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 111

Bách Hổ mất hồn nhìn cửa chính biệt thự khóa chặt cũng đã mấy ngày, đầy cảm giác vô lực.

Về Trình Hạo, thực sự anh cũng không biết trước cậu ta là con trai của Trình Liệt. Có lẽ là vì Trình Liệt bảo vệ quá tốt cho con trai của hắn, khiến cho những tinh anh y hệt thám tử trong công ty bảo an của anh cũng không điều tra ra được sự tồn tại của Trình Hạo, vậy mới tạo nên cái cũng diện không thể cứu vãn ngày hôm nay.

Là vì anh không biết người mà Nhạc Nhạc yêu lại là con trai của Trình Liệt.

Anh không hề lừa gạt Nhạc Nhạc.

Tình yêu của anh đối với cô là sự kết tinh từng chút từng chút của cuộc sống sinh hoạt hàng ngày bên nhau, giữa bọn họ không hề có bất kì sự lừa gạt hay dối trá nào. Nhưng Nhạc Nhạc lại hiểu lầm anh. Nếu như mất đi Nhạc Nhạc, anh không biết phải sống tiếp ra sao.

Doãn Nhạc đột nhiên ôm tro cốt Trình Hạo đi ra khỏi biệt thự, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn thẳng về phía trước.

Thấy Doãn Nhạc xuất hiện, Bách Hổ đang dựa tường rào lập tức khẩn trương đứng thẳng người, đón lấy gương mặt tái nhợt của Doãn Nhạc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mượt mà của cô trở nên tiều tụy khác thường, khiến Bách Hổ cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh thật muốn xông tới hung hăng ôm lấy thân hình tiều tụy liêu xiêu như sắp đổ kia của Nhạc Nhạc, truyền thêm sức lực cho cô.

"Nhạc Nhạc." Bách Hổ cẩn thận từng li từng tí đến gần Doãn Nhạc, từng sợi dây thần kinh đều đang căng ra, rất sợ sẽ chọc Nhạc Nhạc tức giận.

Doãn Nhạc giương mắt nhìn Bách Hổ một cái, ánh mắt lạnh nhạt, tựa như đang nhìn một người xa lạ.

"Nhạc Nhạc, em muốn đi đâu?" Thấy Doãn Nhạc ôm tro cốt Trình Hạo, thần kinh Bách Hổ lập tức căng thẳng.

"Đến một nơi không có những kẻ dối trá." Doãn Nhạc như một cái bóng xẹt qua Bách Hổ, đi về phía trước.

Bách Hổ lo lắng gãi gãi đầu, không biết phải làm sao mới phải.

Chẳng lẽ anh lại cứ để mặc Nhạc Nhạc biến mất trước mắt anh như vậy?

Bách Hổ vốn chưa bao giờ dùng tới bạo lực đối với Doãn Nhạc đột nhiên sải bước đuổi theo, một tay bế thốc cô lên, ném vào trong xe hơi của mình đang đỗ ở bên đường.

"Anh làm gì thế?" Doãn Nhạc bất mãn chu cái miệng nho nhỏ lên.

"Về nhà." Bách Hổ động tác nhanh chóng khởi động xe hơi, chiếc xe liền lao vút đi.

Doãn Nhạc tức giận đấm Bách Hổ: "Cái tên lường gạt này! Anh thả tôi xuống xe!"

"Tôi không lừa gạt! Chuyện Trình Hạo tôi thật sự không biết." Bách Hổ không có ngăn cản, mặc cho Doãn Nhạc đánh anh. Anh chỉ kiên định nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của Doãn Nhạc, thành khẩn giải thích cho bản thân.

"Có quỷ mới tin những lời anh nói!" Công ty bảo an của Bách Hổ lợi hại như vậy, lại có thể không tra ra chuyện của Trình Hạo? Mặc dù cô rất thuần khiết, đơn giản, nhưng kết hôn cùng anh lâu như vậy, cũng ít nhiều hiểu sự lợi hại của Bách Hổ. Cô sao có thể tin những lời Bách Hổ nói.

"Không cho nói cái từ “quỷ” đó!" Bách Hổ không vui đạp phanh xe, một tay túm lấy Doãn Nhạc ôm đến trên đùi, cái chữ "Quỷ" này khiến cho anh cảm thấy hốt hoảng."Nhạc Nhạc, tình yêu của tôi đối với em từ đầu đến cuối đều chưa từng tồn tại bất kì sự lừa gạt nào."

Doãn Nhạc quay mặt, hừ lạnh không để ý tới Bách Hổ.

Anh nói gì, cô cũng sẽ không tin nữa.

Không chịu nổi Doãn Nhạc không thèm nhìn mình, một tay Bách Hổ nắm lấy hũ tro cốt ném về phía sau xe, quấn chặt hông của Doãn Nhạc liền cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi tái nhợt của cô. Anh giống như một lữ khách đói khát đã lâu, rốt cuộc ở trong sa mạc hoang vu nhìn thấy ốc đảo, tất cả nhớ nhung của nhiều ngày qua đều trút hết lên nụ hôn này. Anh hôn rừng rực, hôn cuồng dã. Anh đối với Nhạc Nhạc vốn cho tới bây giờ đều là cẩn thận che chở, trở nên không hề dịu dàng nữa, thô bạo giày xéo cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào này của Doãn Nhạc.

"Anh . . . Ưmh. . . . . ." Doãn Nhạc không ngờ Bách Hổ lại đột nhiên đối với cô như vậy, tim đập loạn, đôi mắt đẹp to tròn chớp liên hồi.

Bách Hổ mang theo mười phần xâm chiếm mạnh mẽ vuốt ve thân thể của Doãn Nhạc, bàn tay to của anh đột nhiên thăm dò vào trong vạt áo Doãn Nhạc, vân vê nơi đẫy đà mềm mại của cô.

"A. . . . . ." Đột nhiên bị xâm nhập, Doãn Nhạc không cách nào khống chế mà rên rỉ ra tiếng.

Thân thể của cô dường như không còn là của cô nữa, lý trí của cô đã còn không khống chế được thân thể.

Cô thống hận cắn chặt hàm răng, không khiến cho lưỡi Bách Hổ tiến vào miệng của mình quấy phá.

Cô tại sao có thể vừa bị Bách Hổ hôn, liền quyên hết nguyên tắc của bản thân?

Hạo của cô là bị bọn họ hại chết!

Doãn Nhạc vừa chảy nước mắt, vừa không tự chủ được run rẩy dưới nụ hôn của Bách Hổ.

Bách Hổ chạm phải nước măt nóng hổi của Doãn Nhạc, khiến cho anh lập tức tỉnh táo lại từ trong bể dục.

Bọn họ vẫn còn đậu ngay bên đường giữa dòng xe cộ tấp nập qua lại, vậy mà anh lại vẫn làm. . . . . .

Nhìn hai gò má tái nhợt của Doãn Nhạc đỏ hồng lên, tâm tình của anh chuyển biến tốt lên một chút.

Nhạc Nhạc vẫn để ý tới anh đi?

Nếu không sẽ không nổi phản ứng khi bị anh hôn.

Môi trái tim của Bách Hổ có chút nhếch lên, anh nhất định phải chiến thắng giành lại lòng của Nhạc Nhạc, cho dù có phải dùng sức mạnh, anh cũng muốn giữ cô ở bên người.

Anh dùng một bàn tay giam cầm Doãn Nhạc vào trong ngực, một tay kia khởi động xe hơi, nhanh chóng hướng về nhà.

Doãn Nhạc bị cái thứ nóng bỏng phía dưới làm cho xấu hổ không dám ngẩng mặt lên.

Khốn kiếp!

Trong lúc cô đang hận anh thì anh vẫn khiến cho cô nổi lên phản ứng!

Cô cắn chặt môi dưới, u oán nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Bách Hổ.

"Còn nhìn tôi như vậy tôi liền muốn em ngay tại chỗ!" Bách Hổ đầy khí phách cúi thấp đầu, nói nhỏ bên tai Doãn Nhạc.

Doãn Nhạc nhéo ngực Bách Hổ giống như đang xả giận, nhưng cơ ngực anh quá mức cứng rắn, khiến cho ngón tay cô cảm thấy đau đớn.

Môi trái tim của Bách Hổ mím lại cười khẽ.

Nếu như nhéo anh có thể làm cô tha thứ cho anh, anh nguyện dâng hết cả cơ thể của mình ra cho cô nhéo.

Sau khi xe dừng lại, anh ôm lấy Doãn Nhạc, nhanh chóng xông về phía thang máy.

"Tôi không muốn về nhà!" Doãn Nhạc đá anh, bất mãn rống lên.

"Em là vợ tôi!" Bách Hổ bá đạo tuyên bố quyền lợi của mình đối với cô. Anh không thể lui nữa, nếu dịu dàng đối với Nhạc Nhạc không dùng được, vậy anh sẽ dùng vũ lực.

"Tôi muốn. . . . ly . . . ." Doãn Nhạc gân cổ lên, nhưng lời của cô còn chưa nói hết, liền bị Bách Hổ hôn.

Cô nhìn một chút những người khác trong thang máy, mặt bỗng chốc biến đỏ.

Cái người này, lại đang trong thang máy mà hôn cô. Không sợ sẽ bị người ta chê cười sao.

"Em còn dám nói hai chữ ly hôn này, tôi liền ở trước công chúng xé em ra. . . . . ." Bách Hổ đầy uy hiếp hạ thấp giọng, ở bên tai Doãn Nhạc nói.

Lời của anh còn chưa nói hết, Doãn Nhạc đã mắc cỡ dùng tay nhỏ bé chận lại cánh môi hình trái tim khiêu gợi của anh.

"Không cho nói!"

Nếu để cho người khác nghe được lời Bách Hổ nói, cô còn mặt mũi nào ra vào tòa nhà Đại Hạ này. Bị anh cường hôn đã đủ mất mặt lắm rồi.

Bách Hổ hả hê ngẩng đầu lên, quay về phía đám khán giả bất đắc dĩ trong thang máy nở một nụ cười hào sảng: "Bà xã tôi da mặt mỏng."

"Vợ chồng son gây gổ, đầu giường sảo cuối giường lại hợp (đầu giường ầm ĩ cuối giường lại hòa hợp). Anh đừng lớn tiếng hò hét với cô ấy chút là được." Một phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi rất có kinh nghiệm cười nói.

"Cám ơn đề xuất của chị." Bách Hổ tâm tình lĩnh hội cười nói.

Tất cả người trong thang máy đều lộ ra nụ cười thấu hiểu, nhìn Doãn Nhạc chôn ở trong ngực Bách Hổ.

Đầu giường sảo cuối giường hợp.

Bách Hổ thật sự nghe theo lời người phụ nữ kia nói, vừa vào nhà liền vác cô vào phòng ngủ của bọn họ, lột sạch sẽ trang phục của cô, sau đó nhảy lên trên người cô, cuồng dã muốn cô ba ngày ba đêm. Mặc cho cô giãy giụa, đấm đá thế nào, anh đều không chịu buông cô ra.

Anh chưa bao giờ bá đạo giống như thế này, một Bách Hổ dịu dàng trước kia đâu mất rồi?

Chẳng lẽ Bách Hổ hiện tại mới thật sự là Bách Hổ?

Doãn Nhạc mở đôi mắt mệt mỏi ra, nhìn gương mặt đã lún phún râu của Bách Hổ.

Bách Hổ nhìn thế này cũng thật ưa nhìn, trên gương mặt tuấn tú lại càng lộ ra hơi thở mạnh mẽ nam tính, khiến cho cô không cách nào rời tầm mắt khỏi anh.

Ý chí của cô sao lại kém đến vậy?

Chỉ mới vừa bị anh chạm tới liền đã quên mất Trình Hạo?

Doãn Nhạc đột nhiên nhớ đến cái chết Trình Hạo, liền tức giận cắn cánh môi của mình.

Cô không thể lại bị dục vọng khuất phục nữa.

Cô vừa định đẩy Bách Hổ ra nhảy xuống đất, liền bị một đôi cánh tay mạnh mẽ kéo về trên giường.

Bách Hổ lật người một cái, liền đè ở trên người Doãn Nhạc, anh dùng tứ chi giam hãm lấy Doãn Nhạc đang muốn vùng vẫy né tránh anh, nhếch môi cười nói: "Bà xã, anh đói rồi."

"Đói bụng tự mình đi nấu cơm!" Doãn Nhạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiêu căng quay mặt đi.

"Được!" Bách Hổ kéo chân Doãn Nhạc ra, sảng khoái đồng ý.

Doãn Nhạc không có phòng bị, lần nữa bị anh xâm nhập. Cô trợn to đôi mắt tròn bất mãn chất vấn: "Không phải anh đói bụng sao?"

"Anh đang ăn. Nhạc Nhạc, anh đói." Bách Hổ cười vô lại, dúi đầu vào trước ngực của cô.

"Anh. . . . anh . . . . anh . . . . . A. . . . . . Không cần cắn nơi đó. . . . . ." Doãn Nhạc giận đến nói không ra lời, khi Bách Hổ cắn đỉnh núi của cô thì cô thét lên chói tai.

"Rất ngọt! Anh còn muốn!" Bách Hổ thú vị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Doãn Nhạc, ngẩng đầu lên chận lại cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của cô.

Doãn Nhạc đột nhiên cong chân lên, một cước đá Bách Hổ xuống: "Không cho thấy mặt tôi nữa!"

Nói xong, cô bọc ga giường chạy ra khỏi phòng ngủ của bọn họ, xông về phía phòng ngủ của khách mà lúc trước cô từng ở.

Vào phòng khách, cô che khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng của mình, vùi vào trong drap.

"Mình thật là đần!" Cô không ngừng từ trách.

Chỉ mấy lời nói, hành động của Bách Hổ đã khiến cô buông vũ khí đầu hàng.

Cô không thể dễ dàng tha thứ anh như vậy!

"Bà xã, Anh đói. Ra ngoài nấu cơm đi!" Bách Hổ không ngừng ở trước cửa phòng khách gọi réo, nhìn thấy cửa phòng khóa chặt, anh không dám tùy tiện vào đi, mặc dù mở khóa đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay.

"Tôi không phải bà xã của anh! Tôi muốn ly hôn!" Doãn Nhạc mở cửa phòng, làm mặt quỷ với Bách Hổ, sau đó ở trước mặt anh lại "Phanh" một tiếng nặng nề, đóng cửa phòng, khiến cánh cửa đụng đau mũi anh.

"Bà xã, anh . . . . ." Bách Hổ đang vui mừng muốn vọt vào phòng khách, cánh cửa lại đẩy anh bật về chỗ cũ. Anh xoa chóp mũi đỏ bừng, bất đắc dĩ thở dài.

Không có cách nào khác anh chỉ đành mang tuyệt chiêu ra sử dụng, gọi cha mẹ vợ tới, để họ khuyên nhủ Doãn Nhạc.

Mẹ Doãn vừa thấy con rể không có cách nào thì cười lên. Đối với người con rể Bách Hổ này bà rất ưng ý, sự giàu có và quyền thế của anh cấp đủ mặt mũi cho bà, để bà có thể lại lần nữa ngẩng cao đầu trước đồng nghiệp và lối xóm. Người khác vừa thấy bà liền khen Nhạc Nhạc nhà bà được gả vào chỗ tốt. Con rể tốt như vậy, nếu Nhạc Nhạc nhà bà dám buông tay, người làm mẹ như bà chính là người đầu tiên không đồng ý.

"Con cứ yên tâm đi làm đi, Nhạc Nhạc giao cho mẹ." mẹ Doãn vỗ ngực của mình, nói đầy tự tin.

Nhạc Nhạc từ nhỏ đã hiếu thuận, nghe lời bà nhất, bà không tin không thuyết phục được cái đứa con gái ngốc nghếch này.

"Mẹ, ngài nói với Nhạc Nhạc, con thật sự yêu cô ấy. Con chưa bao giờ lừa gạt cô ấy, Trình Hạo là một chuyện ngoài ý muốn." Bách Hổ vẫn không yên tâm giải thích với mẹ Doãn.

"Ta hiểu rõ mà." mẹ Doãn đẩy con rể ra phía cửa chính, không cho anh ở lại trong nhà nữa.

Bà và con gái có mấy điều cần nói riêng, có Bách Hổ ở đây bà ngượng ngùng không thốt ra khỏi miệng được.

Sau khi Bách Hổ đi, mẹ Doãn cầm cái chìa khóa Bách Hổ giao cho bà tới mở của phòng ngủ dành cho khách, đi vào: "Nhạc Nhạc, chồng con cũng đã đi làm rồi. Con vẫn còn chưa chịu rời giường sao?"

Mẹ Doãn vừa trách cứ con gái, vừa tự trách: "Đều tại ta không có dạy dỗ con cho tốt, ngay cả việc hầu hạ chồng của mình cũng làm không xong. Bé lười, còn không dạy cho ta!"

Bà vỗ mạnh một cái vào mông của Doãn Nhạc.

"Mẹ!" Con là con gái của người! Xuống tay nặng như vậy!"

"Bách Hổ là người đàn ông tốt như vậy, con còn không phục vụ nó thật tốt cho mẹ, chẳng lẽ muốn cho nó vứt bỏ con, đi ra ngoài tìm người phụ nữa khác sao?" mẹ Doãn vặn tai con gái, túm cô lôi xuống giường.

"Là con vứt bỏ anh ta! Con muốn ly hôn!" Doãn Nhạc ủy khuất bĩu môi. Khi cô nghe đến mấy câu mẹ nói Bách Hổ đi ra ngoài tìm phụ nữ khác thì trong lòng thế nhưng không khỏi khó chịu.

"Con thật muốn ly hôn? Con thật sự cam lòng?" mẹ Doãn chỉ chỉ đầu con gái, “Con tỉnh táo lại một chút cho mẹ! Bách Hổ muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, người đàn ông vừa ngầu vừa đẹp trai như vậy con đi đâu tìm được? Nó không cho con hạnh phúc? Ba con nếu có thể có một nửa sự cường tráng của nó, mẹ hiện tại trong mắt cũng chẳng có chút quy củ nào không biết chừng!"

"Mẹ!" Doãn Nhạc nghe được lời của mẹ, hai gò má mắc cỡ đỏ bừng.

Bách Hổ ở trên giường xác thực đúng như tên của anh, là một mãnh hổ. Trình Hạo ngây ngô non nớt căn bản không thể so sánh được với anh.

Nhưng chẳng lẽ chỉ vì điều này, cô liền quên Trình Hạo đã chết như thế nào?

"Nhạc Nhạc, Trình Hạo đã trở thành quá khứ của con, con không cần để tâm tới chuyện vụn vặt đó nữa. Con mở to hai mắt của con ra mà nhìn Bách Hổ giùm ta, nó cưng chiều con đến thế nào, ăn, ở, có từng bạc đãi con cái gì không? Người đàn ông như nó có con đốt đèn lồng đi tìm khắp cả thế gian này cũng không có, con mà dám từ bỏ, thì đừng có mà bước chân vào nhà họ Doãn nữa! Mẹ không bao giờ còn nhận thức một đứa con gái như thế nữa!" mẹ Doãn hung hãn chống nạnh, uy hiếp Nhạc Nhạc.

"Mẹ. . . . . . Anh. . . . . . Anh ấy gạt con. . . . ." Doãn Nhạc ủy khuất cắn môi.

Cô biết Bách Hổ cưng chiều cô, nhưng anh lừa gạt niềm tin của cô, hại chết ba Trình Hạo.

"Ba Trình Hạo bị trừng phạt là đúng tội. Con có biết Trình Liệt làm cái gì hay không? Lão đại Xã Hội Đen, buôn lậu thuốc phiện, buôn lậu súng ống đạn dược, buôn bán người, giết người. . . . . . Làm đủ trò xấu. Người như vậy, nên giết đi!" mẹ Doãn làm một động tác chém, không hề giống vẻ dịu dàng thường thấy của bà đâu nữa.

Doãn Nhạc bị động tác của mẹ chọc cười: "Mẹ, ngài thật là tàn nhẫn."

“Con thử nghĩ mà xem Trình Liệt giết chết bao nhiêu người, liền sẽ rõ ràng Lăng Khắc Cốt và Bách Hổ thật ra là đã trừ hại cho dân. Chẳng lẽ người như vậy chúng ta không nên sùng kính, ngược lại còn đi trách tội bọn họ? Trong mắt của mẹ, Bách Hổ của con là một vị anh hùng chân chính." mẹ Doãn nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của con gái, "Hơn nữa, khi ở trên giường nó lại lợi hại như vậy, con không cần nó thì đi đâu kiếm một người đàn ông tốt như vậy?"

"Mẹ! Ngài sạo lại nói tới cái vấn đề này?" Doãn Nhạc bụm mặt, thẹn đến muốn chui xuống đất.

"Chẳng lẽ không phải con thích sao?" mẹ Doãn nhìn thấy những dấu đỏ như trái dâu tây trên cổ con gái, cười nhạo báng.

"Anh ấy. . . . . . Anh. . . . . . Con. . . . . . Ai nha mẹ! Con không thèm để ý tới ngài nữa!" Doãn Nhạc chạy trốn vào trong phòng khách, vùi mặt vào trong lòng bàn tay.

Cô không biết người đàn ông Trình Liệt kia tội ác tày trời như vậy, sau khi nghe mẹ nói, cô mới hiểu được.

Có lẽ cô thật không nên oán hận Bách Hổ.

Giống như mẹ đã nói đó, Bách Hổ cưng chiều cô một chút cũng không hề kém Trình Hạo, thậm chí còn vượt qua cả anh ấy.

Mẹ Doãn đi tới cửa, đột nhiên mở cửa phòng.

Một thân thể cao lớn thẳng tắp té lăn trên đất.

"Mẹ?" Bách Hổ lúng túng ngồi dưới đất, nhìn mẹ Doãn.

"Bách Hổ?" Doãn Nhạc thấy Bách Hổ thì kinh ngạc không thôi. Anh không có đi làm? Chẳng lẽ anh ở ngoài cửa nghe lén?

"Ta đi đây! Dùng sức thêm một chút cho ta, khiến cho con bé cũng không thể xuống giường đi!" mẹ Doãn cười đi ra ngoài, trong khi Bách Hổ đang tim đập loạn, đóng cửa phòng lại, khóa một đôi tình nhân nhỏ kia lại trong phòng.

Bách Hổ hào phóng cười lớn.

Bà mẹ vợ này của anh càng ngày càng đáng yêu, không hổ là mẹ Nhạc Nhạc.

Anh đứng lên, đi về hướng Nhạc Nhạc đang mặt mũi đỏ bừng.

Doãn Nhạc nhìn thấy anh, lập tức chân trần chạy về hướng phòng khách. Cô còn chưa có chạy được mấy bước, liền bị Bách Hổ bế bổng lên.

"Buông tôi ra!" Doãn Nhạc thẹn thùng đấm lưng cứng rắn của anh.

"Đợi anh ăn no rồi nói tiếp!" Bách Hổ ném Doãn Nhạc lên trên giường, hai ba động tác liền cởi xong tất cả y phục của hai người ném xuống đất.

"Bây giờ là ban ngày. . . . . . Anh không thể. . . . . ." Doãn Nhạc ngượng ngùng đẩy Bách Hổ.

"Anh có thể!" Bách Hổ cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn của Doãn Nhạc, triển khai một cuộc triền miên thông tiền khoáng hậu . . . . .

Doãn Nhạc bị anh làm tới toàn thân đau đớn chua xót, không còn có hơi sức xuống đất. Cô u oán nhìn anh chằm chằm: "Người xấu!"

"Anh chỉ hư với mỗi mình em thôi!" Bách Hổ thẳng lưng, lần nữa đánh vào u động ẩm ướt kia, hái lấy ngọt ngào của nơi đó. . . .

Hiểu lầm của hai người rốt cuộc đã được cởi bỏ, Doãn Nhạc đắm chìm trong tình yêu của Bách Hổ, mỉm cười hạnh phúc.

Hi Nguyên nằm ở trên giường lớn KINGSIZE của Lăng Khắc Cốt, tay chân bị trói lại bằng vải lụa mềm mại. Cô không cam lòng giãy dụa thân thể, nhưng vải lụa trói cô lại bằng phương pháp rất đặc biệt, cô càng giãy dụa, lụa trói càng chặt, cô càng không cách nào thoát ra được.

"Lăng Khắc Cốt! Anh là tên khốn kiếp!" Hi Nguyên rống to với Lăng Khắc Cốt đang đứng cạnh mép giường.

Lăng Khắc Cốt nhàn nhạt nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Hi Nguyên giận đến rất muốn nguyền rủa.

Kể từ khi mất đi đứa bé, cô thử qua rất nhiều loại phương pháp trốn chạy, cũng bị anh thành công ngăn cản. Rốt cuộc, cô nản lòng thoái chí lấy dao gọt hoa quả cắt vào động mạnh ở cổ tay, muốn kết thúc tánh mạng của mình. Nhưng vị thần số mạng vẫn luôn săn sóc cô, ngay cả cái quyền coi thường mạng sống của bản thân cũng không cho phép. Lăng Khắc Cốt ở ở thời khắc trước khi cô ngất đi phá cửa nhà tắm xông vào, lập tức sau đó nhanh chóng đưa cô vào viện.

Từ đó, tự do của cô hoàn toàn bị anh đoạt mất. Ngay cả khi anh đi làm, đều muốn dẫn cô theo ở bên người, không cho cô rời khởi tầm mắt của anh trong vòng năm thước.

Hôm nay cô lại một lần nữa cố gắng nhảy khỏi xe chạy trốn, sau khi bị Lăng Khắc Cốt đuổi theo bắt lại, căm tức cột vào trên giường, lần này, cô muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Nhìn vải lụa trói mình, Hi Nguyên giận đến cắn chặt đôi môi.

Cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn khác. Lăng Khắc Cốt không thể nào trói buộc được cô!

Hi Nguyên ra lệnh cho mình phải tỉnh táo. Cô lạnh lùng nhìn trần nhà, tự nói với mình không được từ bỏ.

Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một bóng người, người nọ cắn răng đến gần bên giường. Thấy dung nhan say ngủ trầm ổn của Hi Nguyên, mắt cô ta lặp tức lóe lên ánh sáng độc ác. Cô ta cười tà vươn tay, hung hăng bóp chặt lấy cổ Hi Nguyên.

Hi Nguyên từ trong mộng tỉnh lại, bị đối phương bóp đến không thở nổi. Bởi vì tay chân bị trói chặt, khiến cô không có chút năng lực chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương bóp cổ không thở nổi.

Một tia chớp phá vỡ bầu trời đêm, chiếu sáng gương mặt của đối phương đang ở trong bóng tối.

"Tưởng. . . . . . Lệ Văn!" Hi Nguyên kinh ngạc nhìn người đang bóp cổ cô.

Lại là cô ta

"Là mày hại chết đứa bé của tao, mày phải đền mạng cho con tao!" tiếng cười sắc bén của Tưởng Lệ Văn lộ ra âm trầm ác độc, mái tóc quăn luôn chỉnh tề đẹp đẽ của cô ta xõa tung trên mặt, hệt như một kẻ tâm thần.

Sau khi mất đi đứa bé, Lăng Khắc Cốt sẽ không bao giờ chịu cưới ả nữa.

Tất cả đều là do con nha đầu xấu xí Hi Nguyên này làm hại!

Nếu như không phải là tại con nha đầu xấu xí này, ả căn bản sẽ không ngã xuống.

Kế hoạch ả xây dựng lâu như vậy, tất cả đều trở thành vô ích, mong muốn có được Lăng Khắc Cốt, khát vọng nắm trong tay Ưng đế quốc, tất cả đều trở thành mây khói.

"Không phải. . . . . . Tôi. . . . . ." Hi Nguyên liều mạng há to mồm cố gắng hít thêm nhiều không khí một chút, gương mặt càng ngày càng tái nhợt.

Tưởng Lệ Văn đột nhiên tăng thêm lực, không bóp chết Hi Nguyên quyết không ngưng.

"Bé con!" khi Lăng Khắc Cốt vọt vào phòng ngủ thì thấy Hi Nguyên hai mắt trợn trắng, ngất đi ở dưới bàn tay của Tưởng Lệ Văn.

Anh không nói hai lời, vung quả đấm, đánh bật Tưởng Lệ Văn ngã ra trên đất, nhấc chân hung hăng đạp lên bụng cô ta: "Bé con tốt nhất không nên gặp chuyện xấu, nếu không tôi sẽ không tha cho cô!"

Nói xong, anh bỏ lại Tưởng Lệ Văn đang đau đớn giãy giụa trên mặt đất, đi xem bé con đang hôn mê bất tỉnh.

"Bé con, mở mắt ra nhìn tôi đi!" Anh vỗ mặt của Hi Nguyên, đau lòng gọi tên cô.

Thấy cô không mở mắt, anh lo lắng cúi đầu, hốt hoảng gọi cô không ngừng: "Tôi muốn em tỉnh lại! Em dám chết tôi liền đuổi tới Điện Diêm La tìm em!"

Hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Hi Nguyên chảy xuống, cô u oán thở dài: "Tội gì. . . . . ."

Anh tại sao ngay cả chết cũng không muốn buông tha cô?

Tưởng Lệ Văn đứng dậy từ dưới đất, tay ả từ bên hông rút ra một con dao găm sắc nén, điên cuồng đâm về phía Hi Nguyên: "Tao muốn giết chết mày! Không có mày, Khắc Cốt chính là của tao!"

"Lệ Văn!" Lăng Khắc Cốt một phát bắt được tay Tưởng Lệ Văn, đoạt lấy con dao, "Không cho tổn thương bé con nữa!"

"Lăng Khắc Cốt, anh không có tâm! Tôi vì anh mà mất đi tất cả, bao gồm cả thứ quý giá nhất của người phụ nữ, nhưng anh báo đáp tôi như vậy sao? Anh di tình biệt luyến (ý là thay đổi tình cảm), hại tôi sinh non. Anh vong ân phụ nghĩa!" Tưởng Lệ Văn dùng giọng điệu đe dọa trách cứ Lăng Khắc Cốt.

"Tôi chưa bao giờ yêu cô, sao có thể nói là di tình biệt luyến? Đứa bé kia là một tay cô thiết kế, chết đi cũng là trừng phạt đúng tội của cô! Lệ Văn, bởi vì Băng Nhi, tôi vẫn dung túng cô. Nhưng tôi nhịn cũng có mức độ thôi. Hôm nay tôi tạm thời tha cho cô, không được phép có lần sau!" Lăng Khắc Cốt đẩy Tưởng Lệ Văn ra, vô tình nói.

"Lăng Hi Nguyên, Tao nguyền rủa mày! Đứa bé của tao mất rồi, tao cũng sẽ không khiến cho mày có được đâu! Mày cứ chờ xem!" Tưởng Lệ Văn nói xong, liền chạy ra khỏi phòng ngủ của Lăng Khắc Cốt, nhanh chóng biến mất tăm mất tích.

Hi Nguyên bị những lời này của Tưởng Lệ Văn dọa sợ.

Tưởng Lệ Văn đang uy hiếp cô.

Cô theo bản năng vuốt bụng.

Nếu như cô có đứa bé, Tưởng Lệ Văn sẽ làm tổn thương tới nó?

Sống lưng Hi Nguyên bắt đầu lạnh toát.

"Đừng tin lời của cô ta! Bé con, có tôi ở đây." Lăng Khắc Cốt cúi đầu, hôn cánh môi tái nhợt của Hi Nguyên.

"Không nên đụng vào tôi!" Hi Nguyên dùng một đôi mắt đầy hận ý nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.

Cô hận anh!

"Em là bé con của tôi!" Lăng Khắc Cốt tức giận nắm lấy cằm của cô, bá đạo đòi lấy ngọt ngào trong đôi môi cô. Ngay từ cái ngày anh nhặt được cô, cô liền nhất định là của anh! Cô không khiến cho anh đụng thì muốn cho ai đụng?!

"Không. . . . . ." Hi Nguyên quật cường phản kháng, lại bị anh đè thật chặt ở phía dưới.

Anh vén áo ngủ cô lên, đem hai chân thon dài xâm nhập vào giữa hai chân của cô. Hai chân vì bị lụa trói lại, hai chân của cô rộng mở thành hình chữ bát, vô cùng thuận lợi để anh tiến vào.

Anh tàn bạo xông vào trong cơ thể khô khốc của cô, triển khai một trận công kích bén nhọn.

Hoan ái của anh mang theo ghen tỵ và sự cuồng nộ, khiến cho cô đau đến cắn răng.

"Có chết tôi cũng muốn tránh khỏi anh!" Hi Nguyên run rẩy ở phía dưới Lăng Khắc Cốt, trong mắt đen của cô vẫn trừng lên không khuất phục.

"Tôi sẽ nhốt em lại!" Lăng Khắc Cốt hung hăng thúc vào, bá đạo tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với cô.

Hi Nguyên đau đến co rút, cô cắn nát đôi môi cũng cố gắng khiến cho mình không khóc thành tiếng.

Lăng Khắc Cốt quả nhiên như anh đang nói, dùng khóa khóa cô lại trong phòng. Cô giống như một tội phạm mang án tử, không có chút hi vọng được phóng thích nào.

"Tôi muốn đi toilet!" Hi Nguyên lắc lắc cái còng tay, gọi to hộ vệ đứng canh ngoài cửa.

Hộ vệ nghe được cô gọi, lập tức đi tới, giúp cô mở ra còng tay.

Hi Nguyên thừa dịp hộ vệ không chú ý, giơ chân đá vào chỗ trí mạng của anh ta, sau đó lưu loát nhảy xuống đất, xông về phía cửa.

Hi Nguyên mới vừa chạy đến cửa lâu đài Tinh Nguyệt, liền đụng vào Lăng Khắc Cốt vừa trở về. Cô bồn chồn nhìn anh, hiện tại vẫn chưa đến giờ tan làm, sao anh lại về rồi?

Xong rồi, kế hoạch chạy trốn của cô lại lần nữa thất bại.

Lăng Khắc Cốt một phát bắt được tay Hi Nguyên, vứt cô vào trong chiếc Cadillac phiên bản dài đang đậu bên ngoài.

"Anh làm gì thế?" Hi Nguyên không hiểu nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.

"Tôi muốn đi Pháp!" Lăng Khắc Cốt mở Laptop ra, vừa vội vàng giải quyết công việc, vừa lạnh lùng trả lời.

"Anh đi Pháp thì liên quan gì tới tôi? Tôi muốn xuống xe!" Hi Nguyên đẩy đẩy cửa xe, muốn xông ra ngoài.

"Em đi cùng với tôi!" Lăng Khắc Cốt nói xong, liền không để ý tới Hi Nguyên nữa, vùi đầu làm việc.

Chuyện lần này rất khó giải quyết, anh phải tự mình ra tay. Anh không yên lòng để Hi Nguyên lại trong lâu đài Tinh Nguyệt, anh phải buộc cô lại bên cạnh mới thấy yên tâm.

Bọn họ ngồi máy bay tư nhân của Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên ngồi ở chỗ cách Lăng Khắc Cốt rất xa, nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có loại bi ai sầu muộn vô cùng.

Cô đột nhiên mở cửa khoang máy bay ra, lộ ra một nụ cười tuyệt mĩ, giống như một người khác nhìn Lăng Khắc Cốt nói: "Gặp lại!"

Nói xong, cô chuẩn bị nhảy xuống.

"Đừng! Bé con, đưa tay cho tôi!" Lăng Khắc Cốt hoảng sợ đứng lên, từng bước một hướng đến gần Hi Nguyên.

"Tôi không muốn tiếp tục làm búp bê khí của anh!" Hi Nguyên quay đầu lại, quyết tuyệt nói.

"Không!" Thấy Hi Nguyên từ trước mặt mình nhảy xuống, Lăng Khắc Cốt rống lên như dã thú.

Búp bê khí?

Thật chỉ là búp bê khí thôi sao?

Tại sao ở thời điểm mất đi bé con, tim của anh giống như mất đi một góc, đau như vậy.

Nhìn thân thể Hi Nguyên rơi xuống, anh bi phẫn nhảy xuống theo.

Sống muốn gần nhau.

Chết, cũng muốn ở chung một chỗ!

Lăng Khắc Cốt liều mạng phóng theo hướng của Hi Nguyên, bởi vì nóng lòng, thân thể của anh trên không trung lộn nhào mấy vòng. Nhưng ý chí kiên cường khiến cho anh không chịu thua, anh dùng lực đưa cánh tay dài ra, rốt cuộc níu lại được vạt áo của Hi Nguyên. Dùng sức một chút, áo kéo cô vào trong ngực mình ôm thật chặt.

"Tại sao anh lại nhảy xuống?" Hi Nguyên khiếp sợ nhìn Lăng Khắc Cốt.

Anh không muốn sống nữa sao?

"Mất em rồi, tánh mạng của tôi không còn ý nghĩa gì nữa." Lăng Khắc Cốt nhắm mắt lại, trầm giọng đầy bi thống trả lời.

Nếu như cô không muốn sống, vậy thì cùng chết.

Tốc độ rơi của bọn họ càng lúc càng nhanh, Hi Nguyên chỉ nghe được tiếng gió vù vù qua tai, cô có loại cảm giác càng ngày càng đến gần cái chết.

Tại sao?

Anh ngay cả chết cũng không chịu buông tha cho cô?

Hi Nguyên thấy đính núi tuyết trắng phau phía dưới, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cái chết cách cô gần như thế.

Cô rốt cuộc sẽ được giải thoát.

Khóe môi cô nhẹ nhàng nâng lên, không màng danh lợi chờ đợi cảm giác chết chóc phủ xuống.

Thời điểm sắp chạm nền tuyết, Lăng Khắc Cốt lật người một cái, ôm Hi Nguyên đến trên người của mình. Lưng của anh nặng nề đập xuống nền tuyết, đau đớn khiến cho anh lập tức hôn mê.

Thân thể của bọn họ ở trên mặt tuyết lăn mấy vòng, dừng lại ở dưới khe núi.

Tầng tầng tuyết chôn bọn họ xuống dưới, chỉ lộ ra hai cái đầu kề cận bên nhau. . . .

Thẩm Đan trong tay cầm thiết bị truy tìm, lo lắng cùng với những người anh em khác tìm kiếm ở trong tuyết.

Thời gian cách lúc bọn họ nhảy khỏi máy bay cũng đã khoảng năm, sáu tiếng, thời tiết lạnh như vậy, bọn họ không ngã chết cũng sẽ bị cái rét nuốt sống.

Thiết bị truy tìm đột nhiên phát ra tiếng kêu, anh lập tức kêu mọi người đi về hướng thiết bị phát ra tín hiệu: "Ở phía trước, mọi người tìm cẩn thận một chút! Không được bỏ qua bất kì điều gì."

Lăng Khắc Cốt bị đau đớn làm cho tỉnh lại. Khi anh cố hết sức mở mắt ra, thấy gương mặt bị đông cứng đã tím bầm của Hi Nguyên. Anh vội vàng đẩy tuyết ở chung quanh ra, kéo Hi Nguyên ra khỏi tuyết.

Phần lưng đau đớn khiến cho anh thiếu chút nữa chống đỡ không nổi, nhưng vì bé con, anh đã vận dụng hết sức lực.

Anh kiểm tra mũi của Hi Nguyên, khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt thì anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh cởi áo khoác ngoài của mình ra, đắp lên ngực Hi Nguyên, lấy tay dùng sức xoa xoa mặt của Hi Nguyên.

"Bé con, em không thể chết! Mở mắt ra đi!" Lăng Khắc Cốt rống lên với Hi Nguyên vẫn còn đang hôn mê.

Không biết đã trải qua bao lâu, mặt của Hi Nguyên mới xuất hiện một chút sắc hồng, mi mắt của cô khẽ chớp một cái, sau đó lại lặng im.

"Bé con! Em nhất định phải sống!" Lăng Khắc Cốt mệt lả ngã xuống, tròng mắt đen của anh đầy thâm tình nhìn Hi Nguyên, sau đó liền nhắm chặt lại.

Nếu như phải chết, hãy khiến cho anh chết trước.

Anh vô lực nằm ở trên mặt tuyết, cảm giác sinh mệnh đang dần dần biến mất. . . . . .

"Quản lí Trầm, Tổng giám đốc ở bên kia!" Có người thấy áo khoác ngoài màu đen của Lăng Khắc Cốt, lập tức hô to gọi Thẩm Đan.

Thẩm Đan lo lắng chạy đến trước mặt bọn họ, thấy thân thể Lăng Khắc Cốt bị đông cứng. Mà Hi Nguyên ở bên cạnh anh, trên mặt có nhàn nhạt sắc hồng, mạch cánh tay đập còn mạnh hơn so với Lăng Khắc Cốt.

Thấy có hộ vệ muốn di chuyển Lăng Khắc Cốt, Thẩm Đan lập tức lớn tiếng ngăn cản: "Không nên cử động!"

Tuyết phía dưới Lăng Khắc Cốt một mảnh đỏ tươi nhìn thấy mà hoảng, không biết thương thế của anh nặng đến mức nào, Thẩm Đan gọi băng ca tới, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Lăng Khắc Cốt, đặt anh lên trên băng ca, sau đó lại đi ôm Hi Nguyên.

Hi vọng bọn họ không nên gặp chuyện xấu.

Thẩm Đan đang lo lắng trong lòng âm thầm cầu nguyện.

"Động tác của mọi người nhanh một chút! Xe cứu thương đang chờ dưới chân núi!" Thẩm Đan đỡ một góc băng ca, nói với mấy người anh em.

"Dạ!"

Đoàn người vội vã chạy tới chân núi.

Hi Nguyên cảm thấy bắp chân rất đau, cô nhíu nhíu mày, suy nghĩ muốn động động chân, lại phát hiện nơi đó bị bọc một tầng rất dầy gì đó, cô cố hết sức mở mắt.

"Bé con, em đã tỉnh?" Thẩm Đan vui mừng cầm tay Hi Nguyên.

Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt được cứu về cũng đã mười ngày, tình huống hai người rất xấu. Phần lưng Lăng Khắc Cốt có nhiều nơi gảy xương, Ngân Báo chạy tới làm phẫu thuật cho anh, cho tới bây giờ vẫn còn ở phòng ICU (chăm sóc đặc biệt). Mà Hi Nguyên rất may mắn, chỉ gãy xương bắp chân. Nhưng đã qua mười ngày, cô vẫn hôn mê bất tỉnh, khiến anh rất sợ hãi.

"Anh Thẩm, Em vẫn còn sống sao?" Hi Nguyên cố hết sức ngồi dậy, nhìn bắp chân bó thạch cao.

"Hai người đều bình an. Bé con, thương thế của em nhẹ như vậy, may nhờ có thiếu gia. . . . . ." Thẩm Đan vừa định nói là Lăng Khắc Cốt bảo vệ Hi Nguyên, liền bị cô ngăn lại.

"Không cần nói cho em biết chuyện của anh ta!" Hi Nguyên bi thương gào lên.

Cô không muốn nghe tin tức của anh.

Thẩm Đan không có nhắc tới Lăng Khắc Cốt nữa, nhưng mà anh mang cho Hi Nguyên một tin tức khiến cho cô khiếp sợ: "Bé con, không cần coi thường mạng sống của mình nữa, trong bụng em đã có baby."

"Em lại mang thai?" Hi Nguyên kinh ngạc há to mồm.

Lần sinh non trước, đã qua thời gian nửa năm. Cô không muốn sau này lại mang thai nữa.

"Anh Thẩm, anh có thể mang em đi không?" Hi Nguyên đột nhiên bắt lấy tay Thẩm Đan, đầy hi vọng hỏi.

Cô muốn rời khỏi đây.

Thừa dịp Lăng Khắc Cốt còn không có năng lực ngăn cản cô, cô muốn nhân lúc này mang theo bảo bảo rời đi.

"Em thật muốn rời khỏi thiếu gia sao?" Thẩm Đan trịnh trọng nắm bả vai Hi Nguyên, anh không hy vọng trong tương lai Hi Nguyên sẽ hối hận.

"Ừm!" Hi Nguyên dùng sức gật đầu.

Cô muốn tự do, những tháng ngày bị Lăng Khắc Cốt buộc ở bên cạnh quá đau khổ.

"Được! Tôi dẫn em đi." Thẩm Đan quyết định phải trợ giúp Hi Nguyên.

Buổi tối, một chiếc xe Jeep màu đen lái ra khỏi bệnh viện, chở Thẩm Đan và Hi Nguyên rời đi trong bóng chiều.

Khi Lăng Khắc Cốt tỉnh lại thì đã là nửa tháng sau, anh mở mắt ra câu nói đầu tiên là hỏi: "Bé con như thế nào?"

Ngân Báo trầm thống ngồi ở bên cạnh giường anh, vẻ mặt nặng nề nhìn anh: "Lão đại, tha thứ cho tôi, không có cứu được bé con."

"Cái gì? Bé con. . . . . . Chết?" Giọng nói của Lăng Khắc Cốt có chút run rẩy.

Ngân Báo nhẹ nhàng gật đầu.

Lăng Khắc Cốt không thể tin vào tai của mình.

Bé con chết rồi.

Bé con của anh chết rồi, anh tại sao còn sống?

Trước mặt Lăng Khắc Cốt bỗng tối sầm, lại lần nữa lâm vào trong bóng tối.

Ba năm sau

Lăng Khắc Cốt lạnh lùng ngồi ở trong phòng làm việc xa hoa của mình, vẻ mặt đầy cô đơn.

Sau khi bé con chết, anh giống như một con bù nhìn không có trái tim, trải qua cuộc sống của một cái xác không hồn.

Tâm mất rồi, mọi thứ đều trở thành vô nghĩa.

Vì thoát khỏi tâm trạng trống rỗng, anh càng trở nên tàn nhẫn, những chiếc vòi bạch tuộc của Ưng đế quốc không ngừng vươn khắc mọi ngóc ngách của thế giới. Hôm nay, đã không còn ai dám chống đối lại với tập đoàn Ưng Đế Quốc nữa.

Nhưng có nhiều tiền bạc hơn nữa cũng không đổi lại được bé con của anh.

Lăng Khắc Cốt nặng nề thở dài.

Anh đứng lên, nhìn phía ngoài cửa sổ.

"Bé con, em đi rồi, tôi còn sống làm cái gì?" một quyền Lăng Khắc Cốt nện ở trên thủy tinh, trong tròng mắt đen trầm thống ẩn đầy nước mắt.

NHớ nhung bé con giống như thủy triều, khiến cho anh không cách nào chịu đựng được nữa. Anh không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

Ở một khắc biết bé con đã chết kia, tim của anh cũng đã theo đó mà chết đi, còn dư lại cũng chỉ là một cái xác. Anh muốn đi theo cô, anh cắt cổ tay, tuy nhiên lại được Ngân Báo cứu. Từ đó mấy huynh đệ thay phiên canh giữ ở bên cạnh anh giống như đề phòng cướp vậy, không cho anh coi thường mạng sống của mình nữa.

Vì mấy người bọn Ngân Báo, anh mới cắn răng gắng gượng qua ngày.

Nhưng những ngày không có bé con, trôi qua thật là khổ sở.

Anh sờ sờ kẹp cravate trên ngực, thâm tình nói nhỏ: "Bé con, đây là tình yêu của em giành cho tôi, tôi sẽ mang theo nó xuống mồ."

"Tổng giám đốc, ký giả CNN đã tới rồi, ngài có muốn thực hiện phỏng vấn luôn lúc này không?."

"Gọi anh ta vào đi." Lăng Khắc Cốt sửa sang lại trong phục của mình xong, thu hồi những nhớ nhung với bé con lại, khôi phục trở lại thành một Lăng Khắc Cốt lãnh khốc vô tình, một người đàn ông ngạo nghễ khi đứng trước người khác.

Ký giả CNN vô cùng thích thú được phỏng vấn Lăng Khắc Cốt, người đàn ông một tay thành lập được tập đoàn Ưng Đế quốc, đối với sự thần bí và tài sản kếch xù của anh hết sức tò mò.

Lăng Khắc Cốt thoải mái trả lời những vấn đề sắc bén mà ký giả đưa ra, tròng mắt đen lạnh lùng làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách.

"Ngài thành công khiến thế giới chú ý, xin hỏi có bí quyết gì không ạ?"

"Cố gắng. Chỉ cần cố gắng, là có thể thành công." Lăng Khắc Cốt quả quyết trả lời.

Nếu như không phải là bởi vì mất đi bé con, anh cũng sẽ không có được thành tựu của ngày hôm nay. Thế nhưng điều bí mật này anh sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.

Tay của anh không nhịn được vuốt ve chiếc kẹp cravate sáng chói, dùng ngón tay vuốt len những chữ phía trên.

Ký giả nhạy bén phát giác được động tác nhỏ này của anh, tò mò nhìn về phía cái kẹp cravate đặc biệt đó: " Tổng giám đốc Lăng kẹp cravate thật là đẹp. ‘Love’? Ngài có thể nói cho chúng tôi biết câu chuyện về cái kẹp cravate này không?"

"Người phụ nũ tặng nó cho tôi là người mà tôi giành tình cảm chân thành nhất cả cuộc đời này. Nhưng năm đó tôi không biết quý trọng, để mất đi cô ấy. Tôi muốn mang theo nó tới thiên đường để cùng gặp gỡ cô ấy."

Lời nói của Lăng Khắc Cốt đầy ưu thương, lãng mạn, ngay cả người ký giả kia cũng cảm nhận được sự bi thống trong lời nói của anh.

"Tình cảm của Tổng giám đốc Lăng thật sâu nặng." Ký giả cảm khái than thở.

Nhà quay phim nghiêm túc thu lại toàn bộ cảnh này vào ống kính.

Nước Pháp xa xôi, Hi Nguyên ngồi ở trước màn hình TV, thấy cuộc phỏng vấn này thì hộp điều khiển ti vi trong tay rơi xuống đất, nước mắt giống như vỡ đê rơi xuống: "Khốn kiếp! Anh tại sao phải nói lời thâm tình như vậy? Hại em rơi nước mắt."

Ba năm nay, cô cố gắng quên anh, không ngờ một cuộc phỏng vấn lại khiến cho tâm tình của cô hỏng mất.

"Mẹ không ngoan, thích khóc là đứa bé không tốt!" Một Lăng Khắc Cốt phiên bản thu nhỏ leo lên chân Hi Nguyên, giống như ông cụ non quở trách Hi Nguyên.

"Thượng Tễ!" Hi Nguyên lúng túng nhìn chằm chằm con trai.

Tiểu tử này đúng là một đại tiểu quỷ, người mẹ như cô căn bản giữ không trông nổi con trai tiểu quỷ của mình. Thẩm Đan thường cười cô, không biết mẹ con các cô ai mới là người lớn.

"Mẹ, người đàn ông kia thật là giống con nha!" Thượng Tễ đột nhiên nhìn lên TV thấy Lăng Khắc Cốt, tò mò nói.

Là con lớn lên giống người ta!

Trong lòng Hi Nguyên lẩm bẩm, chỉ là, cô không dám nói ra.

"Tiểu Tễ, có muốn đi Trung Quốc hay không?" Hi Nguyên ôm con trai, nhìn người đàn ông trong TV, ánh mắt lơ đãng hướng về xa xăm.

"Trung Quốc? Được nhất!" Thượng Tễ hưng phấn hôn lên mặt của Hi Nguyên, "Tiểu Tễ rất muốn đi xem Vạn Lý Trường Thành."

. . . . . .

Lăng Khắc Cốt toàn thân đồ đen đi vào phi trường, theo phía sau là mười hộ vệ, dáng vẻ anh uy phong lẫm lẫm khiến không ít người lác mắt, cũng khiến cho một cậu nhóc chú ý.

Anh đang muốn đi vào kiểm tra an ninh, chân liền bị một đứa bé trai ôm lấy: "Chú, dung mạo chú thật là giống cháu."

Lăng Khắc Cốt nhăn mày đang muốn đẩy cậu bé ra, liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn giống mình như đúc. Anh nhất thời sửng sốt.

"Tên cháu là gì?" Lăng Khắc Cốt khẩn trương ngồi xổm người xuống, nắm lấy bả vai bé trai.

"Cháu tên là Tiểu Tễ. Chú, chú là ai? Tại sao lớn lên giống cháu như vậy? Mọi người đều nói con trai lớn lên giống ba, chẳng lẽ chú là con của cháu sao?" Tiểu Tễ nháy nháy đôi mắt to tròn nhìn Lăng Khắc Cốt.

Câu nói ngây ngô của đúa trẻ khiến cho mười hộ vệ đứng bên bật cười.

Tên nhóc tinh quái này dám nói lão đại bọn họ là con của nó.

Đây quả thực là lẫn lộn đầu đuôi!

Nói rằng tiểu tử này là con trai của lão đại còn có chút đáng tin hơn.

"Mẹ cháu là ai ?" Lăng Khắc Cốt nhìn cặp mắt đen tương tự của Hi Nguyên kia, nghiêm túc hỏi.

"Mẹ chính là mẹ, còn có thể là ai?" Thượng Tễ khinh thường ngẩng đầu nhỏ lên, "Chú thật là đần! Cháu sao có thể có con trai ngốc như chú cơ chứ? Thôi, cháu không nhận chú! Hẹn gặp lại!"

Thượng Tễ đẩy Lăng Khắc Cốt ra, đang chuẩn bị nhấc cái chân nhỏ lũn cũn lên chạy đi.

"Quay lại!" Lăng Khắc Cốt túm lấy thân thể nho nhỏ kia lại, nhấc cậu nhóc lên trước ngực, "Nói cho ta biết tên của mẹ cháu là gì."

"Mẹ cháu nổi tiếng như vậy, chú vậy mà lại không biết sao?" Thượng Tễ kiêu ngạo ưỡn ngực, "Người là nhà thiết kế trang sức trẻ nổi tiếng nhất của Pháp, đại danh đỉnh đỉnh Thượng Hi. Con trai đần, mau thả cháu xuống! Cháu muốn đi tìm mẹ!"

"Thượng Hi? !" trong lòng Lăng Khắc Cốt mừng như điên.

Thượng Hi?

Là tên của Hi Nguyên trước khi thành con gái nuôi của anh.

Anh không thể tin vào tai của mình, anh có nghe lầm hay không?

Bé con còn sống?!

"Tiểu Tễ, ta là ba của con!" Lăng Khắc Cốt kiêu ngạo ôm lấy bé trai, lớn tiếng nói.

Anh có con trai!

Cảm tạ Thượng Đế!
Bình Luận (0)
Comment