Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 82

Hi Nguyên vừa lên xe, hộ vệ lập tức đưa cho cô một cái gối sưởi ấm áp xinh xắn, cô ôm gối sưởi co rúc ở chỗ ngồi trong phía sau xe, lúc nhìn Trình Hạo dắt tay Doãn Nhạc rời đi, khóe môi lộ ra nụ cười vui mừng yếu ớt. Doãn Nhạc cô là gái ngây thơ như vậy, Thượng Đế tổng lại sẽ cho cô ấy gặp một hoàng tử của mình, mà Trình Hạo nói không chừng sẽ trở thành người ấy.

Nhưng Doãn Nhạc có hoàng tử, vương tử của cô thì hiện tại còn đang ở nơi nào?

Khóe môi cười yếu ớt của Hi Nguyên biến sắc, dần dần môi hồng lại nhợt nhạt như đóa hồng mai trước gió tuyết, giữa màu sắc tuyệt diễm của tuyết trắng càng hiện lên vẻ tái nhợt. Đôi mắt cười nhanh chóng bị mây đen bao phủ, mất đi thần thái.

Xe giống như ngày thường hướng về phía lâu đài Tinh Nguyệt, tài xế lại đột nhiên đạp thắng xe, khiến cho Hi Nguyên từ trong trầm tư thức tỉnh.

"Sao vậy?" Hi Nguyên nghiêng người về phía trước chỗ ghế tài xế, kỳ quái hỏi.

Chỉ thấy có mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở trước xe bọn họ, đội xe cảnh sát lúc này đang bao quanh một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài. Một cảnh sát sau khi xuống xe, cung kính đi tới trước xe Rolls-Royce, gõ cửa sổ xe nói: "Điện hạ Zu, ngài còn có gì phân phó không ạ?"

"Đi thăm dò chiếc xe kia một chút! Tôi hoài nghi trên xe kia có phần tử khủng bố!" gương mặt tuấn tú của Zu Cuella ẩn ở sau tấm kính xe, tròng mắt thanh nhã mà mị hoặc nhìn Hi Nguyên ngồi ở trong xe hơi phía trước mặt, tròng mắt màu xanh dương trong lộ ra vẻ quỷ dị.

"Phần tử khủng bố?” Cảnh sát lập tức cảnh giác, anh ta móc ra súng lục đeo ở hông, ra hiệu bằng khóe mắt cho mấy đồng nghiệp, liền cùng nhau hướng về phía xe của Hi Nguyên vậy bọc lại.

"Các người đã bị bao vây! Xin lập tức xuống xe!" giọng nói đầy nghiêm nghị của viên cảnh sát vang lên.

Hi Nguyên kinh ngạc trợn to hai mắt, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra: "Chúng ta vượt đèn đỏ rồi sao?"

"Không có!" Tài xế trả lời không chút biểu cảm. Anh vừa định móc súng lục ra, liền bị hộ vệ bên cạnh ngăn lại.

"Trước tiên đừng kích động, nhìn tình huống rồi nói sau." Tên hộ vệ kia trấn định nói. Bọn họ nhanh chóng giấu súng lục vào trong giầy vốn có đế kép, sau đó liếc nhìn nhau, trao cho nhau ánh mắt khích lệ, mới nói với Hi Nguyên, "Tiểu thư ở trên xe đợi không nên cử động."

Hi Nguyên gật đầu một cái, không hiểu nhìn cảnh sát súng ống đầy đủ bên ngoài. Coi như bọn họ vượt đèn đỏ, cũng không cần động đến súng như vậy chứ?

"Các người đã đã bị bao vây, xin bỏ vũ khí xuống!"

Tài xế cùng hai người hộ vệ cùng nhau xuống xe, đưa tay giơ cao khỏi đầu, sau đó an tĩnh tựa vào bên cạnh xe. Bọn họ cẩn thận nhìn đám cảnh sát tới soát người bọn họ, phòng bị tùy thời sẽ phản công.

Không lục soát thấy bất kỳ vật nguy hiểm nào ở trên người bọn họ, hai người cảnh sát lập tức lui về phía sau, hướng về phía người cầm đầu kia lắc đầu một cái.

"Trên xe còn có người." Cảnh sát cầm đầu đột nhiên mở cửa xe, đem súng chỉ vào Hi Nguyên, "Xin xuống xe để kiểm tra."

Hi Nguyên há hốc mồm, chỉ mặt của mình: "Tôi?"

Cảnh sát hướng cô ra dấu tay kêu ra ngoài, lãnh khốc ra lệnh.

"Chúng tôi đều là công dân tuân thủ pháp luật, chú cảnh sát có phải bắt nhầm người rồi hay không hả?" Hi Nguyên vừa nhảy xuống xe, vừa kỳ quái hỏi.

Tình huống hiện tại rốt cuộc là sao, lại coi bọn họ thành tội phạm để mà kiểm tra.

Đây thật là kỳ quái!

Bọn họ rất bình thường trở về nhà, liền ngay cả một cái đèn đỏ cũng không vựợt, làm sao lại trêu chọc đến mấy chú cảnh sát rồi chứ?

"Câm miệng!" Cảnh sát không vui lườm cô một cái, ra hiệu cho một gã đồng nghiệp khác đi lên soát người.

"Đội trưởng, cô ấy là nữ." Tên cảnh sát nam kia có chút xấu hổ không dám động thủ.

Lúc này, từ trong chiếc kia Rolls-Royce sang trọng kia bước xuống một người đàn ông mặc quân trang của nước ngoài, đi tới bên cạnh vị cảnh sát kia, lặng lẽ rỉ tai: "Điện hạ Zu muốn tự mình kiểm tra."

"Bá Nạp Đặc?" Thấy gương mặt quen thuộc, Hi Nguyên không khỏi sửng sốt.

Chỉ cần nơi nào có Bá Nạp Đặc, nhất định là có bóng dáng của Zu Cuella. Trong lòng của cô dâng lên một nỗi băn khoăn, lại không khỏi tức giận. Cảnh dàn trận săn bắt cướp như phim này thật ra cũng chỉ có cái tên heo sắc lang kia mới nghĩ ra được. Lại đùa cợt với cô cái kiểu thế này!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận đến phồng hết lên, Zu Cuella không khỏi phát ra tiếng cười hả hê, tiếng cười kia mặc dù không lớn, nhưng cũng truyền đến trong tai Hi Nguyên. Cô đẩy cảnh sát trước mặt ra, hướng chiếc Rolls-Royce kia đi tới. Mở cửa xe, khí thế hung hăng hướng về phía Zu Cuella đang cười tà rống to: "Heo sắc lang, trêu chọc tôi như vậy chơi rất vui sao?"

Zu Cuella ưu nhã cười, đột nhiên đưa bàn tay ra, kéo Hi Nguyên vào trong xe: "Con mèo nhỏ, đã lâu không gặp, hạt dưa vẫn lợi hại như thế?"

"Buông tôi ra!" Hi Nguyên tức giận đấm ngực Zu Cuella. Con heo này biến mất hơn một tháng, gặp mặt lại lại là loại phương thức này.

"Có nhớ tôi hay không?" Zu Cuella chẳng những không buông tay, ngược lại nâng cằm của cô lên, mê hoặc gần sát mặt của cô, trong đôi mắt màu xanh dương tinh xảo đầy hài hước nụ cười.

"Nhớ anh Tôi nhớ anh đến muốn kêu người hầu chuẩn bị bom thịt công kích anh!" Hi Nguyên dẩu môi, hung tợn nhìn chằm chằm Zu Cuella.

"Ha ha ha! Con mèo nhỏ. Tôi nhất định mở rộng lồng ngực nghênh đón cái người mập tròn siêu cấp như trái bom này!" Zu Cuella dùng sức kéo Hi Nguyên đè chặt vào trong ngực, sau đó đầy uy nghiêm mà ra lệnh đối với tài xế: "Lái xe!"

Một đội cảnh sát thấy nguy hiểm đã được giải trừ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là đối với cách làm của Zu Cuella cảm thấy có chút không thể giải thích được. Nghe được hoàng tử Đan Mạch ra lệnh, bọn họ nghiêm chỉnh theo đúng huấn luyện mà bỏ súng lục vào hộp súng, bổ mặc hộ vệ của Hi Nguyên chết trân tại chỗ, nhanh chóng ngồi trở lại trong xe.

Hai hộ vệ thấy Hi Nguyên bị người bên trong chiếc Rolls-Royce kia mang đi, lập tức choáng váng. Bọn họ vội vàng ngồi vào trong xe, một đường đuổi theo. Nếu để mất tiểu thư, hai người bọn họ làm sao có thể giải trình với lão đại đây?

Zu Cuella cười lạnh cuồng ngạo, phân phó tài xế: "Bỏ rơi bọn họ!"

"Dạ!" Nghe được Zu Cuella ra lệnh, đoàn xe vốn là đi chậm nhanh chóng đột nhiên tăng tốc. Xe cảnh sát trước mặt mở đường, tất cả những xe khác trong vòng chín mươi dặm đều nhanh chóng tránh đường, Rolls-Royce giống như là đua xe giữa lối đi đã được thông suốt lao vút đi. Chỉ chốc lát sau không còn xác định được bóng dáng chiếc xe mang theo Hi Nguyên kia.

Nóc biệt thự Lan Hải bị bông tuyết bao trùm nhìn hết sức mê người, tựa như một tòa lâu đài tinh xảo được trang hoàng bằng một màu trắng.

Trong phòng khách biệt thự có một lò sưởi trong vánh tường, đang đốt bằng củi, làm cho người ta cảm thấy giống như đi tới cung đình châu Âu thế kỷ 19, có người hầu đang nghênh đón chủ nhân tôn quý. Hi Nguyên ngồi ở bên cạnh bàn ăn, vừa cắt thịt bò bít tết chín bảy phần, vừa cười đối mặt nhìn Zu Cuella. Anh cởi áo khoác ngoài xuống xong, Hi Nguyên mới phát hiện y phục anh mặc giống như là Quý tộc thế kỷ mười chín, trang phục Vương Tử thuần trắng mang theo trang sức vàng, khiến cho anh cả người như được chiếu sáng lấp lánh.

"Anh là đi gặp người Hồ XX, hay là đi gặp Mao XX vậy?" Hi Nguyên nghịch ngợm trêu. Lần đầu thấy anh mặc cái này thật là đẹp trai, bình thường phục trang giống như là lưu manh, lúc này đã hoàn toàn biến mất không còn tăm tích, biến thành bạch mã hoàng tử uy vũ anh tuấn. Chỉ là sắc mặt của vị hoàng tử này rất khó coi.

Nghe được Hi Nguyên nhạo báng, Zu Cuella không vui lườm cô một cái: "Hôm nay có một nghi thức long trọng, không thể không mặc. Hôm nay tôi vừa rời khỏi thảm đỏ, liền vội vàng trở lại tìm em."

"Heo sắc lang, cái người này vài ngày vừa rồi đã đi đâu vậy?" Hi Nguyên tò mò hỏi Zu Cuella. Những ngày này, anh ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô lấy dù một cuộc.

"Còn không phải tại người ba đáng yêu của em làm hại sao? Để cho tôi chạy một chuyến đi Ả Rập, vừa trở về, lại bị phía bên Bắc Kinh triệu hồi." Zu Cuella oán trách nói. Những ngày vừa qua, anh đường đường là hoàng tử Đan Mạch lại bị Lăng Khắc Cốt nắm mũi dẫn đi, nhớ tới thật tức quá. Lăng Khắc Cốt quá giảo hoạt, để cho anh cũng không dễ dàng gì. Anh tuyệt không cho phép mình tái phạm loại sai lầm này.

"Ba?" Nghe được lời Zu Cuella nói, Hi Nguyên kiêu ngạo cười lên, "Uổng cho anh là một hoàng tử, lại đánh không lại một Lăng Khắc Cốt nho nhỏ."

"Câm miệng!" Zu Cuella sắc mặt thối quát.

"Không thích nghe thì thôi." Hi Nguyên cúi đầu tiếp tục chiến đấu với thịt bò bít tết trên bàn ăn.

Mặc dù biết thế lực của Lăng Khắc Cốt trải rộng toàn cầu, nhưng cô cũng không ngờ anh có thể lợi hại đến loại trình độ này, lại khiến cho cả hoàng tử Đan Mạch quay mòng mòng.

Ăn xong bữa ăn tối, Hi Nguyên nằm ở bên cạnh lò sưởi, hưởng thụ ấm áp do than củi mang tới. ở nơi này giữa những cơn mưa tuyết đầu đông, đây quả thực là một sự hưởng thụ.

"Lăng Hi Nguyên, nếu có người muốn em rời khỏi Lăng Khắc Cốt, em sẽ đi cùng anh ta sao?" Zu Cuella thử dò xét nhìn Hi Nguyên, con mắt sắc bén như ánh sao lóe lên ánh sáng màu xanh sâu kín, giống như có điêu gì đó bí mật không thể nói ra.

"Rời khỏi anh ta?" Hi Nguyên bồn chồn nâng thân thể lên, nhìn về phía Zu Cuella đang như có điều muốn nói lại thôi, "Anh ta là bà của tôi, não anh bị ngắn à?"

"Nếu như, anh ta không phải ba của em?" Zu Cuella trầm ngâm mấy giây, lại tiếp tục hỏi tới.

"Những năm qua, tôi đã coi lâu đài Tinh Nguyệt thành nhà của mình. Tôi cũng không biết là mình có thể rời khỏi đó hay không." Hi Nguyên cắn môi dưới, suy tư trước những lời nói của Zu Cuella. Lâu đài Tinh Nguyệt giống như là một phần sinh mạng của cô, cô đã sớm dung nhập vào trong cái đại gia đình đó. Mà điều để có khó lòng dứt bỏ nhất lại chính là cái người Lăng Khắc Cốt để cho cô yêu hận đan xen đó. Tình cảm của cô đối với Lăng Khắc Cốt bây giờ đặc biệt phức tạp, nói yêu, phần yêu này có chút đã biến chất, nói hận, cũng không có quá nhiều lý do. Những ngày vừa rồi, hai người bọn họ giống như hai chiến sĩ đang sục sôi ý chí chiến đấu, giương nanh múa vuốt đâm về phía đối phương, ai cũng không chịu cúi đầu.

“So với Lăng Khắc Cốt có lẽ còn có người có tư cách mang em đi hơn." Zu Cuella thần thần bí bí mà cười nói.

"Người nào? Anh sao?" Hi Nguyên nói giỡn chỉ chỉ vào Zu Cuella.

Cô cũng không phải là món đồ chơi, ai muốn mang đi thì liền mang đi.

"Không thể? Tôi đây đẹp trai như vậy, đối với em cũng chưa có một chút xíu động lòng?" Zu Cuella hài hước hỏi ngược lại. Anh hướng về phía Hi Nguyên tận lực bày ra bộ dạng hấp dẫn đầy sức quyến rũ của mình, khuôn mặt tươi cười chọc cho Hi Nguyên cười ha ha, căn bản không coi lời của anh là thật.

"Tự cao tự đại! Anh cho rằng phụ nữ khắp thiên hạ đều muốn chạy đuổi theo anh sao? Anh còn chưa đủ sức quyến rũ đến mức có thể để cho Lăng Hi Nguyên tôi mê muội." Hi Nguyên kiêu ngạo mà cười nói.

"Một đời anh minh của tôi thế nhưng lại bị hủy ở trong tay một con mèo hoang nhỏ tên Lăng Hi Nguyên." Zu Cuella tiếc nuối than thở, hình như bị lời của cô tổn thương đến tự ái. Anh chớp chớp cặp mắt màu xanh dương giống như biển sâu không thấy đáy kia, cười đến ưu nhã, mang theo cỗ khí chất quý tộc trời sanh, vẻ mặt ngay cả bộ dạng oán trách cũng đẹp đến mức tận cùng.

"Có anh minh sao? Theo tôi thì là Hoa Danh mới đúng?!" Hi Nguyên lật người, nhạo báng nói. Nếu như không so với Lăng Khắc Cốt, Zu Cuella cũng coi là một tuyệt thế mỹ nam, một thân đẹp trai hòa với phú quý, ở trong đám phụ nữ nhất định rất được ưa thích. Nhưng trên người của anh ta so với Lăng Khắc Cốt lại thua một chút.

Lăng Khắc Cốt có lẽ không có cái vẻ anh tuấn như Zu Cuella, nhưng ngoài gương mặt tuấn tú thì còn có sự khác biệt rất lớn về thần thái, nhất là cặp mắt phượng hẹp dài như một hang động tối đen kia, lại giống như một đầm nước sâu thẳm có thể hút lấy ánh mắt người. Anh ấy chỉ cần đứng bất động tại đó, không nói câu nào, cũng sẽ có đếm không hết thiêu thân lao về phía anh. Cho nên scandan của anh ấy mới có thể bay đầy trời như vậy.

Vừa nghĩ tới một đám cực lớn phụ nữ theo Lăng Khắc Cốt kia, lòng của Hi Nguyên liền bắt đầu lên men, vị chua bốc thẳng lên.

Một Tưởng Lệ Văn đã để tâm hồn cô tổn thương, hiện tại lại thêm một Thang Mang Lâm, còn là người phụ nữ mang danh vị hôn thể của Lăng Khắc Cốt.

Mình ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt rốt cuộc tính là gì?

Con gái không giống con gái, người tình không giống người tình, nhiều nhất chính là một búp bê khí.

Đang suy nghĩ tới Lăng Khắc Cốt, tiếng điện thoại như đòi mạng liền vang lên, Hi Nguyên nhìn thấy số điện thoại là của anh, liền không chút để ý, trực tiếp nhấn nút tắt.

"Zu . . . . ."

"Hả?" Nghe được Hi Nguyên chính thức gọi anh như vậy, Zu Cuella ngồi thẳng người, vừa mất hồn trêu chọc tóc Hi Nguyên, vừa nhíu mày nhìn cô.

"Nếu như người anh yêu muốn gả cho người khác, anh còn có thể yêu cô ấy không?" Hi Nguyên sâu kín hỏi.

"Tôi sẽ đoạt lấy cô ấy." cặp mắt màu xanh dương lãnh ngạo của Zu Cuella nheo lại.

"Anh thật bá đạo!" Hi Nguyên nhìn Zu Cuella một cái, theo tính tình của người này, xác thực có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng còn cô thì sao? Nếu như Lăng Khắc Cốt thật cưới Thang Mang Lâm, cô nên làm cái gì?

"Trong tình yêu không có thối lui, nếu tôi muốn liền nhất định sẽ lấy được!" mặt của Zu Cuella đột nhiên giống như Satan, đầy sức quyến rũ tà ác.

Hi Nguyên đột nhiên sợ run cả người, Zu Cuella như vậy để cho cô cảm thấy xa lạ.

Cô đột nhiên bò dậy, phủi phủi y phục bị nhăn nhúm, cười nói với Zu Cuella: "Tôi nên về nhà rồi."

"Đến 12 giờ rồi sao? Cô bé lọ lem nhất định phải về nhà?" Zu Cuella thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, khôi phục nụ cười tùy tiện.

"Xe bí đỏ của tôi đâu? Nhanh một chút đi chuẩn bị xe!" Hi Nguyên nghịch ngợm chống nạnh xen vào, ra lệnh cho Zu Cuella.

"Thật là một Cô bé lọ lem bá đạo, đến ngay cả chiếc giày thủy tinh cũng không cho tôi lưu lại." Zu Cuella đứng dậy, kéo Hi Nguyên vào trong ngực, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó cười mê hoặc nói, "Lưu lại một nụ hôn cũng không tồi."

"Ghét!" Hi Nguyên mắc cỡ đỏ mặt, dùng sức đạp Zu Cuella một cước.

Nào có ai giống như anh ta vậy, nói hôn liền hôn, một chút cảnh báo cũng không có. Cô muốn cự tuyệt cũng không kịp.

Zu Cuella giống như vô cùng thỏa mãn, liếm liếm môi mỏng khêu gợi, mê luyến nói: "Thật ngọt!"

"Anh cứ muốn là làm tới cũng không cần hỏi ý kiến tôi hay sao?" Hi Nguyên chống nạnh, chất vấn Zu Cuella. Đã sắp nửa đêm 12 giờ, đích xác đã rất muộn. Cùng ở chung một chỗ với Zu Cuella, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Zu Cuella cầm áo khoác nhung trên ghế sofa lên, choàng lên người Hi Nguyên, bao kín cô vào bên trong, sau đó dịu dàng nói: "Thật không muốn thả em đi, buổi tối phải nhớ nghĩ tới tôi."

"Tôi không muốn nhớ tới . . . . ." chữ “anh” còn chưa nói ra ngoài, môi hồng của Hi Nguyên liền lần nữa bị Zu Cuella che lại. Nụ hôn này đầy nhiệt tình, giống như là muốn lấy hết Hi Nguyên linh hồn, anh bất chấp tất cả giày xéo ngọt ngào của cô. Cho đến khi đôi môi của Hi Nguyên bị anh hôn cho sưng đỏ, anh mới miễn lưu luyến buông ra.

"Heo sắc lang!" Hi Nguyên thẹn thùng đẩy Zu Cuella ra, xông về phía cửa chính. Còn tiếp tục cùng Zu Cuella ở chung một chỗ, cô nhất định bị anh mê hoặc tới ngay cả họ mình là gì cũng sẽ quên.

Zu Cuella cười đuổi theo.

Khi Hi Nguyên vọt ra tới ngoài sân thì phát hiện trên đất đã tích một tầng tuyết khá dày, chỗ tuyết cao nhất có khi tới nửa thước. Thật ứng với câu "Ngân trang tố khỏa, hết sức xinh đẹp."

Hi Nguyên vui mừng kêu Zu Cuella: "Anh mau nhìn, bông tuyết thật là đẹp!"

"Em đẹp hơn." Zu Cuella từ phía sau ôm lấy hông của Hi Nguyên, đầu tựa lên trên vai của cô, nồng đậm thâm tình. Trong lòng anh, không có bất kỳ người nào, bất luận cái gì có thể so với vẻ đẹp của Hi Nguyên. Vẻ đẹp của cô tinh khiết giống như bông tuyết, đã quen thấy những sắc mặt bởi vị muốn leo lên cao dành chút địa vị và quyền thế mà ra sức lấy lòng, cũng đã gặp quá nhiều phụ nữ bởi vì hào quang của ngôi vị hoàng tử trên người anh mà nhào tớii, giữa thế giới tràn ngập quyền thế và dục vọng này, chỉ có cô thanh thuần có thể làm cho lòng của anh cảm nhận được sự thanh tĩnh. Anh thật hy vọng vĩnh viễn được ôm cô như vậy.

"Không cho gặp mặt tôi!" Hi Nguyên lúng túng hất anh ra, chạy vào trong xe. Mị lực của Zu Cuella càng ngày càng không cách nào ngăn cản. Nếu như trong lòng cô không phải đã sớm có Lăng Khắc Cốt, sợ rằng đã sớm bị anh ta mê hoặc.

Zu Cuella không tiếp tục đụng cô, chuyên tâm lái xe, đưa Hi Nguyên về nhà. Tuyết quá lớn, đường rất trơn, anh lái cực kỳ cẩn thận. Hi Nguyên nhìn gò má chuyên chú của anh, cảm thấy giờ khắc này anh có điểm giống Lăng Khắc Cốt lúc làm việc, không phải nói bộ dáng, mà là nói phong cách.

Vốn đoạn đường đi chỉ mất có hơn một giờ nhưng phài mất tới hai giờ đồng hồ, thời điểm khi Lamborghini dừng ở cửa lâu đài Tinh Nguyệt, Zu Cuella đột nhiên có chút quyến luyến. Anh ôm thật chặt lấy Hi Nguyên, gác cằm ở đầu vai của cô nói: "Tôi không muốn thả em đi vào, làm thế nào đây? Con mèo nhỏ, cùng tôi bỏ trốn đi!"

"Có quỷ mới muốn cùng anh bỏ trốn!" Hi Nguyên đỏ mặt khẽ trách. Cố với anh vôn không có quan hệ gì, không nên mối lần đều nói những lời mập mờ như vậy. Nếu để cho người khác nghe được, còn tưởng rằng cô là người phụ nữ của anh.

"Đừng động! Để cho tôi ôm một lát." mắt màu xanh dương của Zu Cuella cười quỷ dị, liếc nhìn bóng đen ở một cửa sổ của biệt thự, sau đó giống như là làm nũng rúc vào trong ngực Hi Nguyên.

"Tôi không phải gối ôm của anh! Anh tự mình về nhà mà ôm đi!" Hi Nguyên đẩy bàn tay Zu Cuella ra, ngang ngược nói.

Zu Cuella cười ha ha, không nói gì nữa.

Hi Nguyên nắm lấy túi sách của mình, nhảy xuống xe đang muốn đi vào, lại bị Zu Cuella lần nữa kéo về trước cửa xe, đầu của anh nhô ra khỏi cửa xe, hơi nghiêng, gần sát môi Hi Nguyên, mê hoặc nói: "Con mèo nhỏ, ngày mai hẹn hò đi."

Cái tư thế này của bọn họ, nhìn từ một góc độ, giống như Hi Nguyên đang không ngừng cùng với Zu Cuella ôm hôn.

"Sớm đã hẹn với người khác, anh mở lời chậm rồi, tiên sinh!" Hi Nguyên cười đẩy Zu Cuella ra, không lưu luyến chút nào xông vào lâu đài Tinh Nguyệt.

Zu Cuella tà mị nhếch khóe môi, nhìn về một hướng khác. Chỉ thấy nơi đó hình như có tia lửa lấm tấm, lập loè trong đêm tối.

Hi Nguyên luôn ngây thơ, cũng không biết đã có người tức muốn bể phổi, cô rón rén đi vào phòng khách, chỉ thấy khoảng không gian đen kịt, ngay một bóng người cũng không có, vì vậy an tâm thoải mái leo lên cầu thang.

"Con chim ham vui rốt cuộc biết tìm về tổ rồi sao?." Một giọng nói đầy châm chọc từ trên sofa phòng khách vang lên.
Bình Luận (0)
Comment