Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 94

Thang Mang Lâm có chút do dự lôi kéo tay Sơn Miêu bối rối đứng ngay cửa nhà mình. Ba đã xuất viện về nhà, anh nhiều lần đề cập với cô muốn gặp người con rể tương lai xa lạ Lăng Khắc Cốt kia, cô không cách nào khác đành cứng rắn kéo anh tới gặp ba.

Cô nhìn Sơn Miêu gương mặt tuấn tú tà ác bên cạnh, có chút không cam lòng. Cô cứ như vậy trúng chiêu của anh, thành người phụ nữ của anh.

"Cô dâu xấu xí mới luôn sợ thấy cha mẹ chồng, anh đây đẹp trai như vậy, em sợ cái gì?" Sơn Miêu bá đạo kéo Thang Mang Lâm qua, nhấn chuông cửa Nhà họ Thang.

"Lâm nhi, về rồi sao con?" Nhìn thấy con gái về nhà, Ba Thang ngồi ở trên xe lăn có vẻ kích động khác thường. Mấy ngày trước con gái nói Lăng Khắc Cốt bị thương, cô muốn chăm sóc cho cậu ta, cho nên vẫn chưa có về nhà. Ánh mắt của ông lão sau khi ở nhìn thấy người đàn ông anh tuấn đứng bên con gái yêu thì trong mắt của ông dâng lên sương mù. Đây hẳn chính là Lăng Khắc Cốt cái người con rể mà ông chưa từng gặp mặt kia đi?

"Bác trai, có chút lễ mọn, không nói hết được thành ý." Sơn Miêu chủ động tiến lên, đem hộp sâm thiên nhiên Hàn Quốc cao cấp đưa lên.

"Người đến là tốt rồi, còn khách khí làm gì?" Đối với sự lễ phép của Sơn Miêu, Ba Thang rất hài lòng. Người trẻ tuổi bây giờ, hiểu được tôn kính người lớn tuổi càng ngày càng ít, Sơn Miêu là thanh niên hiếm gặp, ông vui mừng cười kêu Sơn Miêu ngồi xuống.

Vốn là vẫn luôn lo lắng Lăng tổng đối với con gái không phải thật tâm, người ta có tiền như vậy, có lẽ chỉ coi Lâm nhi như là đồ chơi, hôm nay vừa nhìn, ông đã có thể yên tâm. Nếu ngày mai có nhắm mắt, ông cũng có thể an tâm đi theo bà lão ở dưới đất kia nói con gái đã gả cho một người đàn ông tốt.

"Cha, trái tim còn đau không?" Thang Mang Lâm ngồi vào bên cạnh ba, quan tâm hỏi.

"Cha hiện tại thân thể khỏe như trâu." Ba Thang cố ý giơ hai cánh tay lên, hướng con gái biểu lộ sự cường tráng của mình.

"Cha!" Thang Mang Lâm nén lệ ôm lấy ba. Nếu như không phải là vì cô và anh trai, ba cũng sẽ không mệt mỏi tới suy sụp. Nếu như cô đã có tiền, nhất định phải làm cho ba trải qua cuộc sống hạnh phúc nhất.

"Lâm nhi, con còn chưa có giới thiệu chúng tôi với nhau." Ba Thang đằng hắng một cái, nhắc nhở con gái.

Thang Mang Lâm bối rối liếc nhìn Sơn Miêu, không biết nên làm sao giới thiệu. Cô từng nói với ba, người cô sẽ gã cho là Lăng Khắc Cốt, hiện tại đột nhiên thay đổi người, có thể hù ông lão sợ hay không?

Sơn Miêu cúi người xuống, vươn tay về phía ông lão, thành khẩn nói: "Cháu tên là Hàn Lượng, hôm nay cháu tới đây là muốn xin với bác trai gả Mang Lâm cho cháu."

"Hàn Lượng? Cậu không phải là Lăng Khắc Cốt?" Ba Thang kinh ngạc trợn to hai mắt, thế nào con rể của ông đột nhiên biến thành Hàn Lượng? Không phải là Lăng Khắc Cốt sao?

"Cha. . . . . ." Thang Mang Lâm có chút bối rối liếm liếm đôi môi, "Con. . . . . . Người con thích là anh ấy."

"Hồ đồ!" Ba Thang không vui nhìn chằm chằm con gái, "Con coi việc kết hôn là trò đùa của trẻ nít hay sao? Hôm nay thích Lăng Khắc Cốt liền muốn gả cho anh ta, ngày mai không thích thì đi tìm người khác?"

"Cha. . . . . ." Thang Mang Lâm bị ba Thang đột nhiên tức giận hù sợ, không dám nói gì nữa.

"Bác trai, cháu và Mang Lâm. . . . . ." Sơn Miêu vội vàng giải thích, anh mặc dù biết ông lão không thể nào dễ dàng tiếp nhận việc đột nhiên thay đổi con rể, chỉ là không ngờ đối phương sẽ tức giận tới mức này.

"Tôi không muốn nghe cậu giải thích, đi ra ngoài!" Ba Thang đem hộp sâm trên đùi ném trả lại cho Sơn Miêu.

"Cha, Lăng Khắc Cốt chỉ như là anh trai của con, anh ấy đã có người thích. Người con thực muốn gả là anh ấy." Thang Mang Lâm khổ sở quỳ gối trước mặt ba, chỉ vào Sơn Miêu đang cười khổ hướng về phía ông lão cầu khẩn. Ban đầu là cô bị ma quỷ ám ảnh, một lòng muốn gả cho Lăng Khắc Cốt không thương cô, mới có thể tạo thành cục diện này hôm nay.

"Con phải giải thích thế nào với Lăng tiên sinh?" Ba Thang không chịu dễ dàng tha thứ cho con gái, "Cũng đã sắp cử hành hôn lễ với người ta rồi, thế nhưng lâm trận giở trò, con có thể không xấu hổ mà làm vậy, nhưng Lăng tiên sinh người ta sẽ đồng ý hay sao?"

"Bác trai, cháu và Mang Lâm lúc trước có chút hiểu lầm, nhưng anh Lăng cũng rõ ràng, anh ấy nói cưới Mang Lâm là muốn bảo vệ cô ấy. Hiện tại cháu và Mang Lâm đã cởi bỏ được hiểu lầm, anh ấy còn rất vui mừng chúc phúc chúng cháu. Lời của cháu bác có thể tìm anh ấy chứng thực. Cháu và Mang Lâm là thật tâm yêu nhau, xin ngài không nên trách tội Mang Lâm, muốn trách thì trách cháu không hiểu chuyện, chọc cô ấy đau lòng." Sơn Miêu thành khẩn giải thích. Anh thật vất vả lấy được Thang Mang Lâm, không thể vì cửa ải này của ba cô mà đứt đoạn.

"Lăng tổng giám đốc là em cậu sao?" Ba Thang càng nghe càng hồ đồ.

"Chúng cháu là anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, so anh em ruột còn thân hơn."

"Cha, Hàn Lượng làm việc ở Ưng tập đoàn, quản lý tất cả khách sạn cùng những chốn vui chơi giải trí của tập đoàn." Thang Mang Lâm liều mạng nói tốt cho Sơn Miêu, "Con rể tương lại này của ba tương lai rất rộng mở, một người rất ưu tú. Quan trọng nhất là anh ấy rất thích Lâm nhi. Cha, Lâm nhi hạnh phúc mới là quan trọng nhất mà."

"Cậu thật sự yêu con gái của tôi?" Ba Thang ngẩng đầu lên, liếc nhìn Sơn Miêu.

"So với trân châu còn thật hơn!" Sơn Miêu giơ một cái tay lên thề, khi nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của ông lão thì anh nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng noãn, vui vẻ cười với ông lão.

"Không cho phép khinh thường Lâm nhi! Nhà họ Thang chúng tôi thiếu tiền nhưng cũng không thiếu cốt khí. Nếu như cậu khi dễ Lâm nhi, có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng sẽ không đồng ý giao con bé cho cậu." Ba Thang đầy uy nghiêm nhìn chằm chằm Sơn Miêu.

"Dạ hiểu! Cháu từng giây từng phút chờ sự kiểm nghiệm của ngài!" trong tay Sơn Miêu cầm hộp sâm quý lần nữa thả vào trên đầu gối ông lão, qụy gối trước mặt ông lão nịnh hót.

"Ba, cám ơn ngài." Thang Mang Lâm cảm động ôm lấy ba. Cô cũng biết ba thương cô nhất.

"Buổi tối ở lại ăn cơm." Ba Thang cười ra lệnh với Sơn Miêu. Con rể này nhìn kỹ ngoại hình cũng không tồi, anh tuấn cao lớn, thừa tiêu chuẩn xứng với Lâm nhi nhà ta. Ông giống như một ông lão bề trên nhìn xuống con rể, càng nhìn càng hài lòng.

"Tuân lệnh!" Sơn Miêu bướng bỉnh hướng Thang Mang Lâm chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Đã sớm nói với cô là an tâm, cô lại cứ giống như con thỏ nhỏ, đến cửa nhà mình cũng không dám vào.

Hôn sự của bọn họ giờ đã được người trên đồng ý, rốt cuộc đã đánh thắng một trận đẹp mắt. Anh cũng chỉ chờ đem Mang Lâm lấy về nhà thôi.

. . . . . .

Rio Cuella ở thành Long mấy ngày, nhưng không có lấy được bất luận tin tức gì về Thượng Hi. Hắn điên tiết rống to với một đám thuộc hạ: "Cái đám phế vật các người! Ngay cả một người sống cũng tìm không ra!"

Zu có thể dễ dàng tìm được Thượng Hi, mình sử dụng một đám người đông đảo như vậy, lại ngay cả một chút dấu vết cũng không tra ra được.

Lúc này, một người đàn ông đi tới bên cạnh hắn, cười nịnh nói: "Điện hạ Rio xin bớt giận. Điện hạ Zu không thể nào cả đời không liên lạc với tiểu thư Thượng Hi, chỉ cần bọn họ gặp mặt, là chúng ta có thể biết thân phận của tiểu thư Thượng Hi."

"Trong vòng mười ngày không tra ra vị trí của Thượng Hi, tất cả các người đều nhảy xuống Thái Bình Dương tự sát cho tôi!" Rio Cuella ác ý cười lạnh. Một đám hộ vệ bị sợ đến cúi đầu, chẳng dám thở mạnh.

Phụ nữ ở "Nhân Gian Tiên Cảnh” tất cả đều là cực phẩm, so với những phụ nữ chốn hậu cung kia của Điện hạ Rio không hề thua kém. Tôi đưa Điện hạ đi ra ngoài giải sầu." Người hầu cười cười với vẻ đầy háu sắc, cố gắng dụ hoặc Rio Cuella.

"Dẫn đường!" trong đôi mắt màu xanh dương tà khí của Rio Cuella lập tức hiện ra ánh sáng sáng quắc, hắn kiêu căng ra lệnh.

Ban đêm nhân gian Tiên cảnh trang hoàng đến cực kỳ mê người, từng cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi qua đi lại trong đại sảnh, ngay khi Rio Cuella vừa đi vào Nhân Gian Tiên Cảnh, lập tức có người hầu bàn nhiệt tình bước lên đón tiếp.

"Đem tất cả các em thẻ đỏ của các người tất cả đều đưa lên cho tôi !" Người hầu dẫn đường mượn oai hùm ra lệnh cho người hầu bàn.

Sơn Miêu ngồi ở trong phòng làm việc ở lầu cuối của Nhân Gian Tiên Cảnh, tà mị khẽ lắc lắc ly rượu đỏ trong tay: "Điện hạ Zu, không ngờ ngài lại tự động đưa tới cửa."

"Quản lý." Một phụ nữ tuyệt mỹ mặc sườn xám màu đen xẻ tà đến bắp chân đi vào phòng làm việc của Sơn Miêu, cung kính chào hỏi anh.

"Phục vụ thật tốt vị hoàng tử Đan Mạch này." Sơn Miêu cười tà nâng ly rượu đỏ lên môi cặn một hơi hết sạch.

"Dạ!" Người phụ nữ tuyệt sắc quyến rũ xoay người, lắc hông phong tình vạn chủng đi ra khỏi phòng làm việc của Sơn Miêu.

Rio Cuella hài lòng nhìn cô gái trong ngực, sườn xám bằng sa mỏng trong suốt màu đen ẩn hiển da thịt trong suốt, khiến cho cô gái xinh đẹp này càng thêm nổi bật quyến rũ. Hắn tà khí đưa bàn tay ra, xoa bóp ngọn nói cao ngất của cô gái.

"Điện hạ thật là xấu!" Cô gái đôi mắt diễm lệ nheo lại, ngay trong ngực của Rio Cuella khẽ rên một tiếng.

Đột nhiên cô giơ tay lên, ngăn trở động tác lấn thêm một bước của Rio Cuella.

Đôi mắt màu xanh dương của Rio Cuella tà khí nheo lại, không vui nhìn chằm chằm cô gái đang ngăn lại kích tình hưởng thụ của hắn.

"Không thể ở chỗ này, Điện hạ đi theo tôi." Cô gái nhảy xuống khỏi đùi Rio Cuella, ôm tay của hắn kéo ra khỏi phòng.

Bọn họ đi thang máy lên lầu, cô gái dẫn hắn vào một gian phòng bao trang hoàng đẹp tinh xảo, trong phòng có một chiếc giường khảm rất lớn, lụa mỏng màu hồng chập chờn, tăng thêm cho gian phòng vô vàn ý vị phong tình.

Rio Cuella tà khí ôm sát eo cô gái, cuồng ngạo hôn lên cánh môi đỏ tươi của cô gái.

Y phục rơi hết, hai cỗ thân thể không mảnh vải che thân ôm chặt lấy nhau ngã lên trên giường lớn.

Giữa lúc Rio CUella đang hưng phấn ở trên thân của cô gái kia dong ruổi thì cửa phòng đột nhiên bị người đá văng, mấy người đàn ông mặc cảnh phục giơ súng hướng bọn họ lạnh giọng hô: "Cảnh sát tới kiểm tra!"

Đèn flash không ngừng lóe lên, đem toàn bộ cảnh nóng dây dưa bên trong phòng của hai người thu hết lại. Rio Cuella hốt hoảng từ trên người phụ nữ nhảy xuống, kinh ngạc nhìn cảnh sát cùng ký giả xông vào.

"Không được phép bắt tôi! Tôi là hoàng tử Đan Mạch!" Rio Cuella hướng về phía người cảnh sát đang kéo lấy hắn kêu to.

"Ít nói lời vô ích!" Cảnh sát lạnh lùng lôi hắn đi, không chút lưu tình quát chói tai.

Tại lầu cuối phía xa Sơn Miêu cười tà mị: "Muốn bắt chính là bắt cái tên hoàng tử Đan Mạch là mày."

Rio Cuella vĩnh viễn cũng sẽ không biết, tại sao cảnh sát tới kiểm tra, lại chỉ bắt có một mình hắn.

. . . . . .

Zu Cuella còn chưa bắt đầu triển khai hành động đối phó với Rio Cuella, liền thấy Bá Nạp Đặc đưa cho một tờ báo. Báo chí đột nhiên đang tải thông tin đặc biệt lớn tiểu vương Tử Đan Mạch Rio Cuella bao gà.

Rio bao gà

Zu Cuella thấy tin tức này xong, mím môi mỏng nho nhã cười cười.

Gièm pha đặc biệt lớn này, nhất định sẽ khiến cho bà nội ở nơi xa xôi kia bất mãn.

Chỉ là Zu có chút không hiểu, Rio vừa tới thành Long, làm sao sẽ chọc phải người của ‘ Nhân Gian Tiên Cảnh ’? Chẳng lẽ là Lăng Khắc Cốt?

Zu Cuella đột nhiên ý thức được Rio và mình có vẻ bề ngoài vô cùng giống nhau, không khỏi mất hình tượng cười thật to. Xem ra người của Lăng Khắc Cốt cũng không có điều tra tìm hiểu rõ. Không ngờ Rio xuất hiện cũng giúp anh một đại ân.

"Điện hạ Zu, chuyện này rất buồn cười sao?" Bá Nạp Đặc không hiểu nhìn Zu Cuella.

"Không buồn cười, một chút buồn cười đều không." Zu Cuella thần thần bí bí chớp chớp cặp mắt màu xanh dương.

. . . . . .

"Làm sao sẽ biến thành Rio Cuella?" Lăng Khắc Cốt ném tờ báo trên tay xuống, lãnh khốc chất vấn Sơn Miêu.

"Tôi. . . . . . Tôi nào biết Zu Cuella có một em trai cùng cha khác mẹ giống hắn như đúc." Sơn Miêu cười ngại ngùng, đối với cái sai lầm này anh cảm thấy thật xấu hổ, có chút cảm giác không còn mặt mũi nhìn lão đại.

"Đi điều tra mục đích của cả hai anh em bọn họ tới thành Long làm cái gì." Lăng Khắc Cốt có loại dự cảm, hai người này xuất hiện đồng thời, sợ rằng mục đích đều giống nhau. Zu là vì Hi Nguyên mà đến, chẳng lẽ Điện hạ Rio cũng là nhắm vào Hi Nguyên mới tới?

"Yes Sir." Sơn Miêu thấy lão đại không có trách cứ mình, lập tức cười hì hì chào một cái theo tiêu chuẩn nhà binh.

. . . . . .

Lăng Khắc Cốt mới vừa đi ra khỏi tổng bộ của Ưng tập đoàn, liền bị một đoàn ký giả vây quanh, bọn họ tất cả đều hưng phấn hỏi anh cùng một cái vấn đề, đó chính là quan hệ của anh và Tưởng Lệ Văn.

Mắt phượng tà nịnh của Lăng Khắc Cốt lạnh lùng càn quét bốn phía đám ký giả, lập tức mang cho người ta một loại cảm giác lạnh buốt, ánh mắt kia giống như ác ma muốn cắn người, âm trầm lạnh lùng.

"Chúng tôi chỉ là anh em. Trò đùa này đến đây chấm dứt!"

Lời của anh mới vừa nói xong, bọn cận vệ liền vô cùng ăn ý đẩy ký giả ngăn ở trước mặt ra, nhường ra một con đường cho Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt Lãnh Ngạo ngồi vào trong Lincoln phiên bản dài, không để ý tới nữa một đám ký giả bị khí thế cường đại của anh dọa sợ.

Sáng sớm, anh liền nhìn thấy scandal buồn cười kia, chuyện như vậy anh đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, không phải bên cạnh anh là một minh tinh, chính là một tiểu thư thẻ đỏ anh bao, nếu không nữa thì chính là anh cùng công chúa một tiểu quốc nào đó muốn giao ước cả đời . . . . . Tóm lại, ngòi bút ký giả vô cùng thần kỳ, không gió cũng có thể nâng lên cao ba thước. Vốn là anh đối với chuyện như vậy vẫn luôn cảm thấy không sao cả, nhưng là bây giờ anh có bé con, không muốn chuyện như vậy làm cho quan hệ mới vừa hòa hoãn của bọn họ bị ảnh hưởng.

. . . . . .

Lễ Giáng Sinh đến, sáng sớm Hi Nguyên liền sai người dọn xong cây thông noel ở trong phòng khách. Cô mặc một bộ lễ Noel màu đỏ, đỉnh đầu mang một cái mũ ông già Noel, hưng phấn đứng ở bên cây thông noel đã được cô đeo đầy quà tặng.

Nhìn thành quả lao động bận bịu cả ngày, trong đôi mắt đẹp của Hi Nguyên đầy nụ cười, cô chờ buổi tối cho Lăng Khắc Cốt một kinh hỉ.

"Tiểu thư, nghỉ ngơi một chút thôi." Lúc này một người đàn ông ước chừng hơn ba mươi tuổi bưng một ly nước trái cây nóng đi tới bên cạnh Hi Nguyên, cười nói với Hi Nguyên.

"Anh là?" Hi Nguyên bồn chồn nhìn đối phương, hộ vệ cùng người giúp việc lâu đài Tinh Nguyệt cô đều biết, người đàn ông này lần đầu tiên cô nhìn thấy.

"Tôi là quản gia mới đến, trước vẫn đi theo bên cạnh thiếu gia Bách Hổ, là do Tưởng tiểu thư đề cử, tôi mới có cơ hội tới lâu đài Tinh Nguyệt phục vụ tiên sinh cùng tiểu thư." Hộ vệ cung kính khom người, đầu của anh ta hơi cúi xuống, khiến Hi Nguyên không thấy rõ ánh mắt của anh ta.

"À." Hi Nguyên nhận lấy nước trái cây, cuộn mình trên ghế sofa.

Người có thể đi vào Lâu đài Tinh Nguyệt đều cần qua sát hạch, trình độ nghiêm khắc không thua gì tuyển chọn công chức quốc gia, cho nên cô cũng không có hoài nghi gì.

Trên bàn trước sô pha tán loạn mấy quyển tạp chí và báo, Hi Nguyên uống xong nước trái cây, nhàn rỗi không chuyện gì làm liền cầm lên một phần tờ báo bắt đầu lật xem. Đột nhiên ánh mắt của cô bị scandal bắt mắt trên báo thu hút, tay cô run run nhìn hình chói mắt phía trên kia. Những gì trên báo viết cô cũng không có đọc thật nghiêm túc, cô chỉ là bị tấm ảnh to lồ lộ kia thu hút. Thì ra là ngày đó anh chạy đi, chính là an ủi Tưởng Lệ Văn "Bị thương" như vậy. Cô đột nhiên nhớ đến sáng sớm cái ngày đầu tiên bị anh chiếm hữu kia, chuyện anh từ trong phòng Tưởng Lệ Văn đi ra. Có lẽ từ vừa mới bắt đầu thì anh cùng với Tưởng Lệ Văn đã có quan hệ mập mờ không rõ.

Anh rốt cuộc muốn chân đạp mấy cái thuyền? Một cô vợ chưa cười dịu dàng tuyệt mỹ, cộng thêm một hồng phấn tri kỷ diêm dúa xinh đẹp, ai so với cô cùng để xinh đẹp hơn. Ngọt ngào ấm áp hai ngày qua khiến cho cô tạm thời quên rất nhiều vấn đề thực tế này, anh là một người đàn ông đã có vị hôn thê, còn là một người đàn ông ở các nơi trên thế giới đều có vô số người tình.

Giữa lúc Lăng Khắc Cốt cầm hộp lớn tinh mỹ trở lại lâu đài Tinh Nguyệt thì thấy Hi Nguyên tựa như tượng gỗ ngồi yên ở trên ghế sofa, dưới chân rải rác đầy những báo.

Anh khom lưng nhặt tờ báo lên, khi nhìn rõ tấm hình kia thì lông mày anh nhăn lại. Anh rõ ràng yêu cầu hộ vệ đem toàn bộ báo chí tập san đăng cái tin tức này đều ném hết, là ai lại to gan như vậy, không nghe phân phó của anh, đem tờ báo này đặt ở trong phòng khách?

"Bé con, lễ Noel vui vẻ!" Đem tờ báo ném tới thùng rác xong, anh cầm cái hộp trong tay đặt tới trước mặt Hi Nguyên.

Hi Nguyên lạnh lùng liếc anh một cái, cũng không có nhận lễ vật.

Lăng Khắc Cốt ở trước mặt Hi Nguyên mở hộp ra, lấy ra một con đồ chơi Helloketty lông tơ toàn cầu bản số lượng có hạn, nụ cười có chút miễn cưỡng đùa Hi Nguyên: "Bé con, xem một chút dáng dấp nó giống ‘Lăng Hi Nguyên’ hay không?"

Thời điểm Hi Nguyên nhìn tới con Helloketty kia, có chút hưng phấn, nhưng vừa nghĩ tới hình trên báo kia, lòng của cô lại u ám không thôi. Cô chỉ là bé con của anh, không bất cứ ý nghĩa gì.

Cô quật cường quay đầu đi, không để ý tới Lăng Khắc Cốt.

"Không thích?" Lăng Khắc Cốt nhìn con thú bông không cách nào hấp dẫn ánh mắt Hi Nguyên , mắt cũng không nháy một cái, trực tiếp ném nó vào thùng rác.

Đồ không thể khiến cho Hi Nguyên vui vẻ, tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không có ý nghĩa.

"Trong mắt anh, tôi có phải cũng giống như con búp bê vải bị ném đi này?" tròng mắt đen của Hi Nguyên u oán ngước lên, hỏi Lăng Khắc Cốt.

"Không cần gây sự nữa! Tôi đã tự mình đặt bữa tối ở Hi Nhĩ Đốn, mau lên lâu thay quần áo. Năm nay lễ Noel sẽ chỉ có hai người chúng ta cùng nhau trải qua." Lăng Khắc Cốt có chút không vui nhăn nhăn gương mặt tuấn tú.

"Tôi không có cố tình gây sự!" Hi Nguyên đứng lên, quật cường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Tôi so đức hạnh cũng không bằng vợ chưa cưới của anh, cũng không có quan trọng như hồng nhan tri kỹ Tưởng Lệ Văn của anh, tôi chỉ là một con nhóc của anh."

"Lệ Văn không phải!" Lăng Khắc Cốt nhăn mày lại. Mấy thứ trên tờ báo kia quả nhiên khiến cho Hi Nguyên hiểu lầm, anh nhất định phải hủy sạch mấy toàn soạn báo kia!

"Cô ta không phải vậy mà anh còn nhiệt tình hôn cô ta như vậy? Cô ta không phải anh còn leo lên giường của cô ta?" Hi Nguyên đau lòng nhìn Lăng Khắc Cốt. Điều này như cây thương đâm thẳng vào lòng của cô, cô phát hiện mình không có kiên cường cô như vẫn cố tỏ ra, đối với Lăng Khắc Cốt dục thế độc chiếm mãnh liệt đến mức ngay cả một cái hôn đều không thể dễ dàng tha thứ. Cô muốn, sẽ phải là toàn bộ, cô không muốn trong lòng Lăng Khắc Cốt còn vương vít dù chỉ một chút gì đó kia.

"Ai nói?" Lăng Khắc Cốt âm chí nắm chặt hai quả đấm. Là ai ở trước mặt Hi Nguyên nói bậy? Mặc dù anh thật sự có một lần uống rượu say lên giường của Tưởng Lệ Văn, nhưng điều đó không có bất cứ ý nghĩa gì. Anh sẽ không bởi vì một lần sai lầm kia mà cam kết với đối phương bất kỳ cái gì.

"Tôi tận mắt thấy đấy! Không cần nói dối tôi nữa!" Hi Nguyên tức giận hướng về phía Lăng Khắc Cốt rống to. Người đàn ông dám làm không dám chịu!

"Em tận mắt thấy?" Lăng Khắc Cốt kinh ngạc nhìn chằm chằm Hi Nguyên.

Một lần duy nhất đó, lại bị Hi Nguyên thấy, anh có chút không thể nào tin nổi. Thật ra thì đối với đêm hôm ấy, anh cũng không có ấn tượng gì, anh vừa tỉnh lại, liền thấy Tưởng Lệ Văn nằm ở trên người mình. Đêm hôm đó rất quỷ dị, anh tin tưởng tự chủ của mình, rất không có khả năng bởi vì say rượu mà mất khống chế.

"Tưởng Lệ Văn rất đẹp sao? Cho nên anh vừa rời khỏi tôi liền vào phòng của cô ta?" Hi Nguyên thật không cam lòng, đêm hôm ấy, anh không cho cô cơ hội cự tuyệt, sau khi cường thế đoạt lấy cô, liền lập tức ghét bỏ vứt cô đi, trở lại bên cạnh Tưởng Lệ Văn. Hiện tại anh lại bởi vì Tưởng Lệ Văn bị tổn thương, mà một đường điên cuồng đuổi theo, sau đó ôm lấy cô ta hôn thật nóng bỏng (qua báo chí chính là miêu tả như vậy, cô mới vừa rồi sau khi thấy trong lòng thật khó chịu).

"Em có ý gì?" Lăng Khắc Cốt nghi ngờ bắt được cổ tay Hi Nguyên, nghiêm túc tìm kiếm trong đôi mát đang ngập đầy nước mắt ủy khuất của Hi Nguyên. Cái gì gọi là "Rời khỏi tôi liền vào phòng cô ta" ? Những lời này khiến cho anh thấp thỏm mừng thầm. Chẳng lẽ đêm đó. . . . . .

"Ngày đó có sấm, tôi đi tìm anh, anh uống nhiều rượu, sau đó. . . . . ."

Lời Hi Nguyên nói còn chưa nói hết, Tưởng Lệ Văn liền xuất hiện ở tại cửa ra vào, cô ta vừa nghe Hi Nguyên nói ra chuyện ngày đó, lập tức khẩn trương vọt tới bên cạnh Lăng Khắc Cốt.

"Khắc Cốt, bé con, hai người không cần vì tôi mà gây gổ. Chuyện đêm hôm đó coi như chưa từng xảy ra, bé con, em nên coi như chưa nhìn thấy gì. Tôi sẽ cố gắng để cho mình quên đi chuyện đêm hôm ấy, nếu như truyền thông hỏi tới chuyện của tôi nữa, tôi sẽ giải thích với bọn họ." Tưởng Lệ Văn mặt áy náy nhìn Lăng Khắc Cốt, trong mắt to yêu mị hàm chứa vài giọt nước mắt.

"Không cần!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc nói. Buổi chiều anh buông lời đối với truyền thông, tin tưởng bọn họ cũng có thể hiểu những gì không nên viết. Ở thành Long còn không có người dám chọc giận anh.

"Giải thích? Tiếp tục dùng những lời dối trá để che giấu chuyện xấu giữa các người?" Hi Nguyên khinh thường cười lạnh. Cô nhìn cái vẻ mặt dối trá của Tưởng Lệ Văn đã cảm thấy ghê tởm.

"Bé con, em không cần gây sự, tôi đã rất rộng rãi mà đem Khắc Cốt tặng cho em, tại sao em vẫn không chịu bỏ qua cho tôi?" Tưởng Lệ Văn ủy khuất nháy mắt, liều mạng gạt ra nước mắt.

"Thật là vừa ăn cướp vừa la làng." Hi Nguyên buồn cười nói. Cô hất Lăng Khắc Cốt vẫn cầm lấy tay cô ra, khinh thường quay người đi lên lầu, không muốn để ý tới hai cái kẻ dưới lầu kia.

"Em quay lại nói cho rõ ràng!" Lăng Khắc Cốt sải bước đuổi theo Hi Nguyên, ép cô giữ lại nơi bậc thang, lãnh khốc nhìn cô chằm chằm. Anh muốn biết chân tướng đêm đó.

"Buông tôi ra!" Hi Nguyên đẩy lồng ngực Lăng Khắc Cốt, bất mãn nũng nịu. Có cái gì tốt mà nói? Không phải là chân anh đạp hai cái thuyền sao? Cô ăn lung tung hơi dấm, ở trong hốc mắt khổ sở ẩn lệ. Trừ Thang Mang Lâm, Tưởng Lệ Văn, trời mới biết anh còn có bao nhiêu phụ nữ.

"Đêm đó em ở trong phòng tôi?" Lăng Khắc Cốt thật sâu nhìn vào đáy mắt Hi Nguyên, chuyện có chút vượt quá tưởng tượng của anh.

"Đúng! Cái đêm mưa đó người dây dưa cùng với anh là tôi! Nhưng sáng sớm ngày thứ hai anh lại leo lên giường Tưởng Lệ Văn! Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng có người đàn ông khác! Bảo bảo tôi đánh mất là của anh!" Hi Nguyên thê lương hướng Lăng Khắc Cốt rống to.

Đây là nỗi đau sâu nhất trong lòng cô, mất đi bảo bảo cô cũng giống như mất đi một phần sinh mạng, phần đau đớn này vẫn không cách nào xóa mờ.

Lời của cô khiến Lăng Khắc Cốt khiếp sợ sửng sốt, anh mắt phượng đầy kinh ngạc không thể nào tin nổi cùng đau đớn: "Đứa bé kia là của tôi. . . . . ."

"Đúng! Anh tự tay giết nó rồi." Hi Nguyên lạnh lùng đẩy Lăng Khắc Cốt ra, khinh thường không thèm để ý tới hai người kia.

Lăng Khắc Cốt yêu người nào thích người nào, Lăng Hi Nguyên cô khinh thường không thèm đếm xỉa tới anh rồi!

"Khắc Cốt, Anh đừng tin lời cô ta..., làm sao có thể đúng lúc như vậy, một buổi tối có thể có? Đứa bé kia còn không biết là của cô ta với người đàn ông nào đấy!" Tưởng Lệ Văn vẻ mặt xem thường nói.

"Câm miệng!" tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt như mũi tên nhọn bắn về phía Tưởng Lệ Văn, mắt phượng đỏ ngầu, giống như nhuộm máu.

"Khắc Cốt, em. . . . . ." Tưởng Lệ Văn vẫn không chịu từ bỏ, cô ta còn muốn cố gắng tranh thủ trái tim Lăng Khắc Cốt nữa.

"Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt âm thanh so với lần trước càng nặng hơn, trong giọng nói lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục.

Sắc mặt của Tưởng Lệ Văn trong lúc nghe câu nói vô tình này của Lăng Khắc Cốt biến ảo một hồi xanh lại trắng, cô ta hậm hực dẫm mạnh trên cầu thang, tự mình trở lại phòng.

Cô ta oán độc cười lạnh: Lăng Khắc Cốt, không nên ép tôi, nếu không đến lúc đó Ngọc Thạch Câu Phần, ai cũng đừng mong tốt hơn!

Lăng Khắc Cốt cứng đờ đi xuống cầu thang, đứng ở trong phòng khách, bi thống ngửa đầu kêu to: "Không!"

Bảo bảo bé con mang là của anh!

Anh tự mình giết đứa bé!

Anh dám nói con của mình là nghiệt chủng!

Anh là đao phủ, anh căn bản không đáng được tha thứ!

Lăng Khắc Cốt vô cùng bi thống, tim của anh xoắn chặt lại, như bị bỏ vào trong cối xay thịt, xoắn thành thịt nát.

"Tôi là đao phủ!" Anh níu chặt ngực, khổ sở quỳ trên mặt đất, nước mắt sám hối mang theo mồ hôi lạnh giọt giọt rơi trên sàn nhà, đốt cháy tim của anh.
Bình Luận (0)
Comment