Vật Thay Thế

Chương 9

Tin nhắn trên WeChat liên tục cập nhật, Hạ Ngôn ngồi trong bóng tối một lúc, sau vài giây, cô đứng dậy, cầm điện thoại lên, một bên chạy ra ngoài, một bên thì gọi cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh Bắt máy: “Hạ Ngôn, chào buổi tối.”

Hạ Ngôn: “Chị đang ở đâu? Em muốn gặp chị.”

Trần Tĩnh nghe thấy giọng điệu khẩn trương của cô, liền nói: “Chị vừa mới tan làm, đợi một chút, chị lái xe đến ngay.”

“Không, đi đài truyền hình thành phố.”

Trần Tĩnh dừng một chút, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, nói: “Được, hẹn gặp lại ở đài truyền hình.”

Hạ Ngôn: “Chị giúp em lấy một tấm thiệp mời nhé.”

Trần Tĩnh: “Được.”

Mười phút sau, Hạ Ngôn để mặt mộc, ôm lấy cánh tay đứng ở lối vào trường quay, Trần Tĩnh vội vàng xuống xe, khi cô ấy đến gần, nhìn thấy cô như vậy thì sửng sốt, “Em mặc quần áo ở nhà mà ra ngoài?”

Hạ Ngôn không có trả lời, chỉ hỏi: “Chị có lấy được thiệp mời không?”

Trần Tĩnh siết chặt phong thư trong tay, nói: “Chị lấy được rồi, nhưng em chắc chắn muốn đi vào sao?”

Hạ Ngôn vươn tay, “Chắc chắn ạ.”

Trần Tĩnh lập tức cảm thấy đau lòng cho cô, đưa tấm thiệp cho cô, sắc mặt cô trắng bệch nhận lấy, cô ấy vẫn phải nói: “Chị em trước nay luôn rất mạnh mẽ, lần này trở về, trước tiên là để học tập ba tháng, cô ấy có lẽ…”

Có lẽ thực sự vì Văn Liễm mà trở về.

Hạ Ngôn không đợi cô ấy nói xong, cô nói: “Em biết rồi.”

Trần Tĩnh ngậm miệng.

Vài giây sau, cô ấy tiếp tục nói: “Thực ra chỉ là xem biểu diễn thôi, Hạ Ngôn, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Lời an ủi này quá mức nhạt nhẽo. Trần Tĩnh cảm thấy bản thân mình nên im lặng thì hơn, Hạ Ngôn cười nói: “Cảm ơn chị đã giúp em lấy được thiệp mời.”

Nói xong, cô bước tới đưa thiệp cho bảo vệ, sau khi bảo vệ kiểm tra xong, cô mới đi vào. Lối đi khá tối, chỉ có những chiếc đèn nhỏ được thắp sáng, ghế dành cho khách cũng còn nhiều chỗ trống, nên cô loạng choạng ngồi xuống, Hạ Ngôn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi ở giữa, khuỷu tay đặt trên tay vịn, đang nghiêng đầu cùng với ai đó nói chuyện.

Các khớp ngón tay nhẹ nhàng buông thõng xuống, những chiếc khuy bằng đá trên cổ tay sáng lấp lánh.

Hạ Ngôn siết chặt nắm tay, cô khom người đi tới, ngồi xuống hàng cuối cùng, hàng này không có ai, chỉ có mình cô, cô dựa vào lưng ghế, lẳng lặng ngồi xuống.

Tiết mục kết thúc, người dẫn chương trình lên sân khấu, nói vài câu tạo không khí, sau đó giới thiệu tiết mục tiếp theo, vở ballet hiện đại “Hoa hồng trói buộc”, sau đó ánh đèn trên sân khấu tối dần đi, Hạ Tình mặc một chiếc quần đùi màu đen và áo bó sát, theo sau là Lâm Viện, Tần Lệ Tử bước lên sân khấu.

Âm thanh nói chuyện dưới khán đài nhỏ đi rất nhiều, ánh mắt mọi người đều tập trung vào vở kịch.

Dáng người Hạ Tình từ trước đến nay đều cao gầy, đôi chân dài miên man, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, cô ta đứng ở bất cứ đâu cũng đều tỏa sáng.

Hạ Ngôn vô thức nhìn người đàn ông từ xa, nhưng anh ta ngẩng đầu lên, như thể đang nhìn Hạ Tình trên sân khấu. Hạ Ngôn đột nhiên muốn ôm hai chân vào đầu gối, cô ngồi thẳng dậy. Nhìn về phía sân khấu, âm nhạc vang lên, ánh đèn chợt mờ đi, rồi đột nhiên tích tắc sáng lên.

Hạ Tình bắt đầu khiêu vũ.

Điệu nhảy này cùng với ca khúc thật giống nhau, biểu hiện cảm xúc mạnh mẽ, Hạ Tình ôm lấy cánh tay, xoay người vài cái, giống như đang giãy giụa để thoát khỏi gông cùm, ba lê hiện đại là một kiểu vũ đạo mới, người xem hiểu rất ít, nhưng một khi vũ công nhảy tốt, người đó có thể truyền tải nó đến với người khác, ngay cả khi đó là một điệu nhảy mà mọi người không quen thuộc cũng sẽ bị đồng cảm sâu sắc. Hạ Tình múa thể hiện cảm xúc này rất tốt, toàn bộ khán đài im lặng, không ai rời mắt.

Hạ Ngôn trong lòng chấn động.

Du học trở về, Hạ Tình đã bước lên một tầm cao mới. Sắc mặt cô có chút tái nhợt, ánh mắt dời đi chỗ khác, nhìn về phía Văn Liễm, Văn Liễm dùng đầu ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt nhìn chằm chằm trên sân khấu. Anh đang tập trung xem Hạ Tình biểu diễn, phải không?

Hạ Ngôn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, rời khỏi chỗ ngồi, vội vã đi ra từ cửa sau. Không khí trong lành ngoài cửa làm Hạ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đi xuống bậc thang, nhìn thấy Trần Tĩnh bước xuống xe, Hạ Ngôn dừng lại, hỏi: “Sao chị còn chưa đi?”

Trần Tĩnh nghịch mái tóc xoăn của cô ấy, đưa cà phê cho cô: “Chuẩn bị đi, không ngờ em đột nhiên ra ngoài.”

Sắc mặt của Hạ Ngôn vẫn tái nhợt.

Cô nhận lấy cà phê nói: “Anh ấy ở bên trong, ngồi ghế trước.”

Trần Tĩnh im lặng.

Trước đây khi Hạ Tình biểu diễn ở trường, Văn Liễm đúng thật đều luôn ngồi ở hàng ghế đầu, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ ngồi cùng một nhóm nam sinh ở hàng cuối, nhưng nhất định phải là ở giữa. Nhưng những lời này, cô ấy không dễ nói với Hạ Ngôn, Hạ Ngôn nhìn vẻ mặt của cô ấy, hỏi: “Trước đây luôn như vậy sao?”

Trần Tĩnh sững người một lúc, sự nhạy cảm của Hạ Ngôn làm cô ấy có chút kinh ngạc.

Hạ Ngôn nhấp một ngụm cà phê, vị đắng càng khiến cô khó chịu, cô nói: “Chị ấy đang múa, anh ấy đang xem.”

Trần Tĩnh lại im lặng.

Hạ Ngôn đi về phía đường lớn, nói, “Nhưng lần trước anh ấy không đến xem Thanh Xà của em.”

Trần Tĩnh vội vàng đỡ lấy cánh tay cô, nói: “Lần trước anh ấy không phải bị kẹt xe sao? Hôm đó trên đường ở sân bay xảy ra tai nạn xe cộ, anh ấy cũng vội vàng trở về.”

Hạ Ngôn quay sang nhìn Trần Tĩnh, “Bỏ lỡ, thì chính là bỏ lỡ.”

Trần Tĩnh nghẹn trong cổ họng.

Cô ấy nói: “Đi thôi, để chị chở em về.”

Sợ Hạ Ngôn xảy ra chuyện, cô ấy vội vàng kéo cô lại, Hạ Ngôn cũng không từ chối, đi theo cô ấy lên xe, sau khi ngồi vào, Trần Tĩnh đang định khởi động xe, Hạ Ngôn đột nhiên nói: “Tìm chỗ nào ngồi đi, bây giờ em không muốn về.”

Trần Tĩnh: “Được.”

*

Cánh cổng khu biệt thự của tiểu khu chậm rãi mở ra, người quản lý khu ở bên cạnh đeo găng tay màu trắng hành lễ, chiếc Mercedes màu đen lái vào, cửa sổ xe tối om không thể nhìn rõ bên trong. Xe đến cửa liền dừng lại, mấy giây sau, cửa xe mở ra, Văn Liễm bước xuống, tay anh cầm áo khoác, cởi cà vạt đi vào biệt thự.

Trong phòng khách nhỏ sáng đèn, anh vắt áo khoác lên lưng ghế, đưa mắt nhìn quanh.

Trong phòng khách nhỏ không có ai, cửa sổ kính sát đất mở một nửa, một bức tranh thêu còn dở Thanh Minh Thượng Hà Đồ được ném trên ghế sofa, chiếc điều khiển TV từ xa màu đen thì nằm trên sàn.

Cô ấy đâu?

Văn Liễm hơi híp mắt, đi tới nhặt lấy điều khiển, ném lên bàn trà, nhìn lướt qua Thanh Minh Thượng Hà Đồ, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, tiện đà đi lên.

Đèn trên cầu thang lờ mờ, Văn Liễm đẩy cửa bước vào phòng ngủ chính, trong phòng ngủ chính thoang thoảng mùi thơm dầu tắm, nhưng vẫn không có ai, Văn Liễm ném cà vạt vào giỏ thay đồ, liếc nhìn phòng tắm, chắc chắn rằng cô thực sự không có ở nhà.

Anh khẽ cau mày, đi vào phòng thay đồ, tháo đồng hồ đeo tay xuống, lấy quần áo mặc ở nhà rồi quay vào phòng tắm. Hai mươi phút sau, Văn Liễm từ trong phòng tắm đi ra, lau tóc, cằm và cổ còn dính nước, anh đi đến tủ đầu giường châm đàn hương, sau đó rời phòng ngủ chính đi tới thư phòng.

Cũng không tính là muộn.

Hơn nửa giờ sau, Văn Liễm mở notebook ra, dùng đầu ngón tay nhéo vào giữa hai hàng lông mày, anh đứng dậy đi xuống lầu, phòng khách nhỏ vẫn như vừa rồi.

Văn Liễm nghiến răng nghiến lợi, nhai một miếng kẹo cao su, sau đó đi tới phòng khách nhỏ, mở rèm cửa, lấy điện thoại di động gọi cho Hạ Ngôn.

Vài giây trôi qua.

Chờ bên kia bắt máy.

Đối phương lại cúp máy, Văn Liễm cụp mắt xuống, bấm số lần nữa gọi đi, đang gọi thì một chiếc BMW màu trắng chậm rãi dừng ở cổng. Cửa xe mở ra, Hạ Ngôn bước xuống, một chút gió làm tóc cô rối tung, cô hất nó ra sau, lộ ra khuôn mặt trắng nõn. Văn Liễm yên lặng nhìn biển số xe.

Nhận ra đó là xe của Trần Tĩnh, anh liền thu hồi tầm mắt, kéo rèm cửa xuống, tắt cuộc gọi vừa nãy, hai tay đút túi quần, miệng nhai kẹo cao su nhìn ra cửa.

Hạ Ngôn xoa trán đi vào, rẽ vào một góc, bắt gặp ánh mắt của Văn Liễm.

Ban đêm, đôi mắt người đàn ông sâu không thấy đáy. Cô dừng lại một chút, ngữ khí rất nhẹ hỏi: “Anh về rồi.”

Văn Liễm dùng đầu ngón tay nhổ kẹo cao su ra, ném vào thùng rác, sau đó đi về phía cô: “Em đi đâu vậy? Ăn mặc thế này à?”

Hạ Ngôn cúi đầu, nhìn lướt qua bộ đồ ở nhà đang mặc, lại ngước mắt lên, đáy mắt ẩn chứa một chút cảm xúc, nói: “Cùng Trần Tĩnh đi dạo một chút, uống hai ly rượu.”

Văn Liễm cụp mắt nhìn cô, đưa tay vén mái tóc rối bù của cô, “Thật sao?”

Giây tiếp theo, anh nâng cằm cô lên.

Hạ Ngôn mím môi, có chút ngoan cố nhìn anh.

Văn Liễm nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, cau mày nói: “Sau Tết Trung thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, em mặc vậy còn dám ra ngoài sao?”

Hạ Ngôn không trả lời.

Nhưng thời tiết thực sự rất lạnh, khi cô ngồi ở hành lang trong quán bar, rượu trong ly đã lạnh, trên người cô cũng lạnh, trong xe Trần Tĩnh không có dư áo khoác nên cô đành phải trở về, chỉ là gió lạnh thổi làm cho đầu óc cô càng thêm tỉnh táo. Cô cử động quai hàm, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của anh.

Văn Liễm buông ra, sau đó cúi người bế cô lên, “Đi tắm nước nóng.”

Nói xong, anh sải bước lên cầu thang. Đèn cầu thang chiếu xuống, Văn Liễm rũ mắt xuống, đáy mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, Hạ Ngôn theo bản năng nhìn đi chỗ khác.

Sau khi bị ném vào bồn tắm, Hạ Ngôn co người vào trong, xung quanh là nước nóng ấm áp. Ngâm mình khoảng mười phút, cô đứng dậy, lại mặc quần áo khô, đi chân trần ra khỏi phòng tắm, Văn Liễm ngồi ở trên sô pha, lật xem tạp chí, anh ngước mắt nhìn cô, “Trên bàn có sữa bò nóng, em uống đi cho ấm bụng.”

Hạ Ngôn liếc nhìn sữa nóng trên bàn, cầm nó lên, nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, chắc là chị Trương. Anh còn nhờ chị Trương đến đây hâm nóng sữa cho cô.

Hạ Ngôn uống sữa bò xong, nhìn anh.

Văn Liễm đang lật xem tạp chí, bị cô nhìn, anh khép tạp chí lại, ngước mắt lên nhìn cô vài giây rồi đứng dậy, đi tới ôm cô vào lòng, nói: “Ngủ đi.”

Người bị anh ném lên giường, tóc vương vãi khắp giường. Văn Liễm nằm xuống kéo cô vào lòng, Hạ Ngôn nằm trên vai anh nhắm mắt lại. Văn Liễm bàn tay to luồn vào trong mái tóc dài của cô vuốt vài cái, thanh âm rất trầm: “Đêm nay em thật im lặng.”

Hạ Ngôn ậm ừ một tiếng.

Văn Liễm không nói nữa, bàn tay to theo sau, Hạ Ngôn dần dần chìm vào giấc ngủ.

*

Sáng hôm sau, anh không có ở đây. Hạ Ngôn vò đầu bứt tóc, dựa vào đầu giường, cầm lấy điện thoại.

Trần Tĩnh: Em có bị cảm lạnh không?

Hạ Ngôn: Không ạ.

Trần Tĩnh: Vậy thì tốt.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Hạ Ngôn đi rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề rồi đi xuống lầu, chị Trương cầm lấy cốc sữa mà cô đưa cho, thuận tiện giơ tay kiểm tra nhiệt độ trên trán.

“Trời sắp lạnh rồi, ra ngoài nên mặc thêm quần áo.”

Hạ Ngôn khẽ mỉm cười, “Vâng.”

“Nhanh ăn đi, ông chủ đang đợi cô ở trong xe.” Chị Trương bĩu môi, Hạ Ngôn nghe theo, liếc nhìn chiếc xe ngoài cửa, sau đó bắt đầu ăn bữa sáng.

Ăn sáng xong.

Chú Trần mở cửa xe cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn liếc nhìn Văn Liễm, khom người ngồi vào trong. Văn Liễm đọc báo, không ngẩng đầu, cổ áo hơi hở.

Chiếc Mercedes màu đen đến đoàn kịch đã là 7:30, Hạ Ngôn xách túi bước xuống xe. Thời điểm này, rất nhiều người đi vào đoàn kịch, tất cả đều nhìn về phía này.

Sau khi Hạ Ngôn đóng cửa xe lại, cô nhìn thấy Hạ Tình cũng đang bước lên bậc thang, cô ta mơ hồ nhìn chiếc xe màu đen phía sau Hạ Ngôn.

Khóe mắt Hạ Ngôn liếc nhìn cửa sổ xe.

Cửa sổ bị dán màng, không nhìn thấy bên trong, chắc anh vẫn còn đang đọc báo.

Hạ Ngôn hít một hơi thật sâu, giẫm lên đôi giày cao gót, bước lên bậc thang.

“Chào buổi sáng, em gái.” Hạ Tình cười chào hỏi, cô ta đang chào hỏi đồng thời cũng liếc nhìn chiếc Mercedes-Benz, Hạ Ngôn bước xuống xe không quá vài giây, chiếc Mercedes-Benz liền khởi động, từ từ chạy đi.

Lúc này Hạ Tình mới thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn: “Chào buổi sáng, chị.”

Sau khi gật đầu chào, cô bước vào đại sảnh.

Cô ở phía trước.

Hạ Tình ở phía sau, hai người vừa bước vào cửa, các vũ công trong sảnh theo bản năng im lặng, tất cả mọi người đều như có như không nhìn hai chị em họ.

Khương Vân cầm theo bữa sáng, tiến lên kéo cánh tay Hạ Ngôn, “Ăn sáng không?”

“Ăn.” Hạ Ngôn đồng ý, mắt thấy cửa thang máy mở ra, hai người đang định tiến vào, kết quả Tần Lệ Tử cùng Lâm Viện đang ở trong thang máy, Tần Lệ Tử nhìn thấy Hạ Ngôn liền cười nói “Tôi nhớ Tết Trung thu năm ngoái cô múa bài “Thanh xà”, tiền bối Văn Liễm đã không đến hiện trường phải không? Nhưng đêm qua, tiền bối đã đến đài truyền hình để xem chị Hạ Tình nhảy “Trói buộc” đó.”

Tiền sảnh vốn đã có sóng ngầm, bỗng dưng như nhấn nút tạm dừng.
Bình Luận (0)
Comment