Vậy Cùng Anh Về Nhà

Chương 96

Tri Miên nghe xong, khóe môi khẽ cong lên, lẩm bẩm nói: "Em đâu phải là người đẹp..."

Đoạn Chước giơ tay lên, ngón tay nhéo cằm cô, nở nụ cười: "Ai nói bà xã anh không phải người đẹp? Em có nhận thức rõ về khuôn mặt của mình không?"

"Chỉ là em nghe nói, rất nhiều phụ nữ sinh con, thân hình không còn được như trước nữa, nên chồng cũng không còn thích..."

“Không còn thích nữa sao?” Đoạn Chước vòng tay ôm cô, dính người vào cô, Tri Miên cảm nhận được điều gì đó, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, bên tai nghe thấy giọng nói khàn khàn mang theo ý cười của anh: “Bây giờ có thể chứng minh anh thích thế nào không?"

"Đừng..." Trái tim Tri Miên đập thình thịch, giống như đang bắn pháo hoa vậy.

Không ngờ, đang ban ngày ban mặt mà người này lại không đứng đắn trước mặt cô...

Bên ngoài cửa thoát hiểm rất ồn ào, đến giờ ăn cơm, mọi người liên tục đi qua đi lại, nhưng không ai để ý đến hai người trên hành lang.

Đoạn Chước ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Em bây giờ không hề mập, biết chưa? Lúc mang thai cũng không béo phì, lúc trước, anh còn sợ em bị suy dinh dưỡng nữa cơ. Bây giờ rất đẹp, đầy đặn một chút không phải là tốt hơn sao? Ai nói đàn ông đều thích người gầy?"

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN--- 

Tri Miên gật đầu, cô thực sự hơi ám ảnh về dáng người gầy mảnh. Thực tế, mọi người xung quanh đều ghen tị với cô vì mang thai xong vẫn giữ được vóc dáng cân đối...

“Còn nữa." Đoạn Chước cúi xuống hôn cô, ánh mắt đầy tình yêu. "Đừng nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em, cả ngày đều suy nghĩ lung tung, chờ tối nay anh về sẽ xử lý em."

Trước kia, khi Tri Miên làm mình làm mẩy, Đoạn Chước cũng chỉ xoa đầu cô, bảo cô ngoan một chút.

Nhưng bây giờ, anh lại rất nghiêm túc mà dỗ dành cô, nói thẳng suy nghĩ của mình cho cô nghe.

Trong lòng Tri Miên ấm áp, nhanh chóng bị anh dỗ dành: "Ừm, không nghi ngờ nữa, thật ra em cũng chỉ nói đùa thôi."

Đoạn Chước ôm cô một hồi, cuối cùng buông tay ra, Tri Miên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh, nhẹ giọng hỏi: "Tối nay... anh định xử lý em như thế nào?"

Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt ranh mãnh của cô, là sự quyến rũ trực tiếp. Anh bị cô chọc cười, sự khô nóng trong lòng bị khơi dậy, anh cắn vào vành tai cô. "Làm đến mức em không xuống giường được, được không?"

Cô hừ nhẹ một tiếng. "Chắc người nào đó sẽ không có sức lực như vậy đâu."

Ánh mắt Đoạn Chước tối sầm lại.

“Không có sức lực này sao?” Anh cười đầy ẩn ý. ​​“Được rồi, tối nay thử xem.”

Tri Miên cảm giác anh đã bị cô khiêu khích thành công QAQ.

"Không, không, không, ta cực kỳ tin tưởng!"

“Muộn rồi.” Đoạn Chước nắm tay cô, mở cửa bước ra, nhàn nhạt nhìn lại cô. "Bình thường, khi có người nghi ngờ anh, anh đều quen dùng thực lực để chứng minh.”

"..."

Cô phản ứng lại, cô là vừa tự đào hố chôn mình sao.

Trong lúc gọi đồ ăn, Tri Miên luôn hoài nghi, chẳng lẽ não mình đình công rồi sao, tại sao lại muốn trêu chọc tên đàn ông thúi đã phải ăn chay mấy tháng.

Gọi cơm xong, cả hai tìm ghế ngồi xuống, đúng lúc Trang Gia Vinh gọi video đến.

Đầu bên kia, Trang Gia Vinh đang chơi với cục cưng nhỏ, gọi điện thoại cho cô, nói là hôm nay em bé rất ngoan, khóc quấy một hồi, thì đã được bảo mẫu dỗ dành, lúc này vừa mới tỉnh ngủ.

Tri Miên nhìn cục cưng, không nhịn được cười, lại cho Đoạn Chước nhìn, Đoạn Chước trêu ghẹo. "Lão Trang, cậu thích cháu trai ngoại như vậy, vậy thì để ở chỗ cậu nuôi mấy ngày nhá?"

"Thôi đi, cháu nỡ sao?"

Đoạn Chước: "Ta nỡ chứ, sao có thể luyến tiếc được."

"Cậu sẽ chống mắt chờ xem, sau này, Hành Hành không ở bên cạnh cháu mấy ngày, xem cháu có nhớ không."

Đoạn Chước khịt mũi.

Một tên nhóc ồn ào đến tận nửa đêm, làm anh mấy ngày nay ngủ không ngon, ai muốn thì nhanh chóng lấy luôn đi.

Cúp máy, Tri Miên giả vờ tức giận, trừng mắt vơi anh: "Con trai chúng ta đáng yêu biết bao, sao lại muốn tiễn con đi chứ."

Đoạn Chước nhìn cô. "Đáng yêu chỗ nào."

Tri Miên khinh thường. "Đến lúc đó, người nào đó đừng có tự vả mặt đấy."

...

Ăn trưa xong, hai người rời khỏi nhà ăn, vẫn còn có thời gian nghỉ trưa trước khi tập luyện buổi chiều, Đoạn Chước cùng Tri Miên đến phòng làm việc ngồi một lát.

Khi hai người đến văn phòng, Gia Cát Vũ đi tới, vốn muốn nói chuyện phiếm cùng Đoạn Chước, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tri Miên. "Ô, Tiểu Tửu hôm nay cũng tới sao!"

Tri Miên chào hỏi anh ấy, Gia Cát Vũ ngồi trên sofa, bên cạnh Tri Miên. "Hôm nay anh còn nghe thấy Tư Tư nhắc đến em đấy, khi nào rảnh thì qua nhà ăn bữa cơm nha?"

"Gần đây em đều có thời gian. Thời gian này chị Khổng Tư thế nào rồi?"

"Rất tốt. Bây giờ đang mang thai, khẩu vị rất tốt, thường xuyên ăn không thể ngừng miệng được. Anh còn thường trêu chọc là cô ấy sắp ăn đến sạt nghiệp của anh rồi."

Khi Tri Miên mang thai được 8 tháng, thì Khổng Tư và Gia Cát Vũ có tin vui, cuối cùng hai người cũng có con.

Tri Miên: "Vậy thì anh phải cho chị ấy ăn uống lành mạnh vào..."

Gia Cát Vũ gật đầu. "Thật ra, cô ấy không dám ăn mấy thực phẩm rác. Đúng rồi, khi đến nhà chúng ta chơi, em dẫn con trai đến cùng đi? Tư Tư thích nhóc con nhà em lắm."

Tri Miên cười, nhìn người đàn ông đứng trước bàn làm việc, nhớ tới những lời anh vừa nói, gật đầu, nói: “Được, Đoạn Chước còn ngại con trai mình phiền phức nữa cơ. Đừng nói là ôm đi chơi 2 ngày, mà chơi cả tuần cũng được..."

Ngay sau đó, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông rơi xuống.

Gia Cát Vũ hưng phấn đi tới trước mặt anh: "Thật hay giả vậy?! Nếu Tiểu Đoạn không cần thì anh có thể ôm về cho, giải quyết phiền não này cho cậu. Anh và Khổng Tư rất muốn nuôi đấy!"

“Này này này, khi nào thì cùng anh trở về dẫn bé đi?” Gia Cát Vũ vỗ vỗ vai anh.

Đoạn Chước ném tài liệu lên bàn. "Dẫn đi cái con khỉ, là con anh à mà đòi mang về nuôi?"

"..." Gia Cát Vũ vui vẻ. "Không phải cậu thấy phiền sao?"

Người đàn ông giơ tay, chỉ vào anh ấy. "Có mơ cũng đừng mơ đến việc dẫn con trai em đi."

"..."

Gia Cát Vũ nói thêm vài câu, nhưng dĩ nhiên là không thực sự muốn ôm Đoạn Chi Hành về. Một lúc sau, Gia Cát Vũ nói còn có việc nên rời đi trước, Tri Miên ngồi trên sofa, bóc quýt, cười nói: "Nhìn không ra nha, người nào đó đúng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo."

Đoạn Chước nhíu mày, vài giây sau, anh đi về phía Tri Miên.

Đến trước mặt cô, anh đặt tay lên gáy cô, làm bộ muốn hôn xuống. Tri Miên mỉm hì hì, trốn ra phía sau, cuối cùng, anh cho một miếng quýt vào miệng, rồi nhanh chóng đứng dậy.

Cô gái cầm túi xách bên cạnh lên. "Được rồi, em đến nhà cậu đây."

Anh nắm lấy tay cô. "Bây giờ biết chạy trốn rồi sao?"

Tri Miên xoa xoa tay vào vạt áo trước của người đàn ông, nhẹ nhàng nói: "Ông xã, huấn luyện cho tốt, tối nay em sẽ đợi anh về."

Cô bước tới, hôn anh một cái, rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi văn phòng.

Đoạn Chước nhìn bóng lưng của cô, bất đắc dĩ mà xoa xoa giữa mày, khóe miệng hơi nhếch lên.

Không phải gấp, tối nay trở về rồi “tính sổ” với cô sau.

—-------

Buổi chiều, Tri Miên đến chỗ Trang Gia Vinh, ôm bé cưng về nhà.

Thường thì chỉ cần rảnh rỗi, thì cô đều sẽ ở bên con trai. Khi cậu nhóc ngoan thì thật khiến người ta luôn muốn ôm vào lòng, nhưng mà khi khóc quấy lại khiến người ta vô cùng đau đầu.

May mắn là, trong nhà còn có dì giúp việc giúp đỡ, cô cũng tương đối nhàn hạ.

Buổi tối, cô nhận được tin nhắn của Đoạn Chước, nói là tạm thời anh đang tham gia một buổi xã giao, buổi tối sẽ về muộn một chút. Tri Miên tỏ vẻ thấu hiểu, chỉ dặn dò anh đừng uống quá nhiều rượu.

Buổi tối, sau khi vẽ xong, cô lại đi dỗ con, đến hơn 9 giờ, cô mới lết thân thể mệt nhọc đi lấy quần áo, đến phòng tắm.

Trong phòng tắm, sương mù giăng kín, hương hoa hồng nhẹ nhàng ngọt ngào quanh quẩn trong mũi, là mùi hương mà tinh dầu hoa hồng và hơi nước bốc lên. Bồn tắm đã sớm được xả đầy nước, trên mặt nước lơ lửng những cánh hoa hồng.

Quần áo trên người được treo vào móc treo.

Tri Miên giẫm lên tấm thảm chống trượt, bàn chân trắng như ngọc khuấy nước, sau đó từ từ bước vào bồn tắm.

Dòng nước ấm áp từ từ bao phủ thân thể cô, cô ngồi xuống, dựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, khuôn mặt bị hơi nóng hun thành màu đỏ ửng.

Phòng tắm được đặc biệt trang bị dàn loa, lúc này, bên tai vang lên tiếng nhạc nhẹ êm dịu, đang thả lỏng suy nghĩ, thì cô chợt nghe thấy tiếng khóa cửa được mở ra.

Cô bỗng nhiên quay đầu lại, ngay sau đó, cửa được mở ra, Đoạn Chước cùng gió lạnh ùa vào.

Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, dáng người thon dài, khí chất lạnh lùng.

"Anh đã trở lại rồi..."

Đoạn Chước đáp lại, ngước mắt lên, ánh mắt vô tình rơi vào cô gái nhỏ trong bồn tắm—

Mái tóc dài ướt át của cô gái dãn ở phía sau, theo từng chuyển động của cô mà mặt nước nổi sóng, làn da trắng tuyết ẩn hiện dưới mặt nước.

Trên mặt, môi hồng răng trắng, đôi mắt mơ màng, màu mắt nhàn nhạt, một giọt nước từ từ lăn từ cổ xuống.

Tri Miên đã sinh con, nhưng trông chẳng già đi chút nào, nhìn qua còn tưởng là thiếu nữ mới đôi mươi.

Buổi tối, Đoạn Chước có uống chút rượu.

Lúc này, hơi rượu dâng lên, bộ dáng ngây thơ của cô gái, trong mắt anh, thực sự rất quyến rũ.

Anh xoay người, thong thả đóng cửa phòng tắm, rồi bước vào.

Tri Miên nhìn thấy anh đi đến trước mặt mình, đưa tay cởi cúc áo khoác, trong lòng thấy không ổn. “Anh làm gì?”

Khóe mắt người đàn ông rũ xuống, dù bận nhưng vẫn nhàn nhạt nhìn cô: "Em nói đi?"

"Em đang tắm, anh đi ra ngoài trước đi..."

Tri Miên xấu hổ, cố gắng đuổi anh đi.

"Bồn tắm này mới đổi, có thể ngồi vừa hai người."

Ban đầu, trong phòng tắm có một cái bồn tắm, nhưng sau khi cô mang thai, Đoạn Chước đã đổi một cái khác, nói hoa mỹ là cải thiện niềm vui cuộc sống vợ chồng. Tri Miên nghe xong, cô xấu hổ đến mức muốn chôn mặt xuống đất.

Cô vẫn luôn trốn, ai ngờ, cuối cùng hôm nay lại bị anh tóm được.

Một phút sau, người đàn ông đó bước một chân vào bồn tắm, ngồi xuống, Tri Miên không kịp phản ứng, cơ thể lập tức bay lên, quay cuồng một lúc đã bị anh ôm vào lòng.

Nước bắn tung tóe khắp nơi.

Một vài cánh hoa hồng cùng với nước tràn ra khỏi bồn tắm.

Mặt nước sóng sánh, Tri Miên không còn cách nào khác, ôm cổ anh, dựa vào ngực anh.

Cô đối diện ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của anh đang ôm lấy mình, gân xanh trên cánh tay như đang đập mạnh, hòa cùng nhịp tim của cô.

Hầu kết Đoạn Chước dịch chuyển, hơi thở ấm áp phả lên má cô: "Còn nhớ ban ngày em đã nói gì không?"

Tri Miên nuốt nước bọt, cố gắng giả chết: "Em không nhớ, em không nói gì cả..."

Đoạn Chước mỉm cười, rất lưu manh, rất xấu, chặn lại đôi môi chưa nói hết lời của cô, cùng với giọng nói khàn khàn:

"Không nhớ cũng không sao, bây giờ anh sẽ giúp em nhớ lại một chút."

Đầu óc Tri Miên dần trở nên choáng váng.

Ngay cả câu "đừng làm ở đây" cũng bị anh nuốt vào bụng.

...

Nửa giờ sau, phòng tắm trở thành một mớ hỗn độn.

Trong bồn tắm chỉ còn một nửa lượng nước, phần còn lại đều bị tràn ra ngoài.

Đoạn Chước bế cô gái nhỏ trở về phòng ngủ.

Nhưng cũng chỉ là đơn thuần là thay đổi địa điểm, không hề có ý định buông tha cho cô.

Đêm nay, anh quyết tâm chứng minh với cô —--- không thể nghi ngờ đàn ông.

Huống chi là một người hiếu thắng, mạnh mẽ như Fire.

Tri Miên khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm cảnh cáo bản thân, lần sau không được trêu chọc anh như thế này nữa.

Cuối cùng, người duy nhất xui xẻo cũng chỉ là cô qwq.

Mãi cho đến đêm rất khuya, người đàn ông cảm thấy cô thật sự không thể chịu được nữa, mới buông tha cho cô.

Tri Miên mềm mại dựa vào trong ngực anh, đôi mắt ướt át, khích lệ một câu để anh hoàn toàn thỏa mãn. "Ông xã thật khỏe..."

Người đàn ông nghe xong, nhàn nhạt hỏi: "Có khi nào mà chồng em không mạnh không?"

"..."

Không! Biết! Xấu! Hổ!

Trước khi Tri Miên thiếp đi, nghe thấy Đoạn Chước nhắc tới chuyện ngày mai anh phải đi công tác một tuần, tham gia một hoạt động liên quan đến EA, sáng mai lên máy bay.

Lúc trước, Đoạn Chước đã từng nói với cô.

Tri Miên mơ hồ trả lời, mệt đến mức ngủ thiếp đi.

—-----

Ngày hôm sau, Đoạn Chước dậy sớm, không đánh thức cô gái đang ngủ.

Anh đơn giản thu dọn hành lý, cuối cùng đi tới mép giường, cúi đầu hôn cô gái nhỏ, xoa xoa đầu cô, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Anh lại mở cửa phòng bé con, dì giúp việc đã tỉnh, đang dọn phòng bên trong, nhóc con vẫn ngủ say.

Bước đến bên nôi, anh nhìn xuống cục cưng nhỏ được bọc trong vải mềm, nhắm mắt lại, khóe miệng chảy ra một chút nước dãi, ngủ ngon lành, đẹp hơn rất nhiều so với lúc mới sinh, giống như búp bê sứ tinh xảo vậy.

Anh do dự một lúc, rồi từ từ ôm bé lên, nhẹ nhàng vỗ về trong vòng tay.

Ngay cả Đoạn Chước cũng không biết, khuôn mặt anh lúc này đều nhiễm một tầng dịu dàng.

Dì giúp việc ở bên cạnh hỏi Đoạn Chước có phải muốn rời đi không, anh nói là phải đi công tác hai ngày, dì cười nói: "Cậu chủ đang luyến tiếc cục cưng nhỏ sao."

Trong lời nói của dì giúp việc ẩn chứa ý trêu ghẹo, sắc mặt Đoạn Chước trở nên hơi mất tự nhiên, thầm nghĩ, mình cũng chỉ ôm một cái thôi, sao có thể luyến tiếc được chứ.

Trong thời gian này, hầu như ngày nào thằng nhóc này cũng đánh thức anh vào nửa đêm, đã lâu rồi anh không được một giấc ngủ ngon.

Đi công tác, là anh được giải thoát rồi.

Đặt bé trở lại nôi, anh nói vài câu, cuối cùng rời đi.

—-------

Mấy ngày nay, ngày nào Đoạn Chước cũng gọi video với cô gái nhỏ, lần nào Tri Miên cũng đều camera, đi đến phòng bé, cho anh nhìn bé con một chút.

Anh cười: "Anh nhớ em, không phải nhớ thằng nhóc kia."

Tri Miên: "Vậy thì về sau không cho anh xem nữa."

Tri Miên nói đùa một câu, nhưng không ngờ là lại thiêng đến vậy.

Vài ngày sau, cô nhận được thông báo, bản thân cũng phải đi công tác đến Bắc Thành một chuyến, tham dự một cuộc họp quan trọng trong ngành truyện tranh, không thể vắng mặt.

Vì vậy, Đoạn Chi Hành đành phải bị gửi nuôi ở chỗ Trang Gia Vinh, hai, ba bảo mẫu liên quan cũng đi qua đó luôn.

Cho nên, mấy ngày tới, Đoạn Chước chỉ nhận được ảnh chụp của bé cưng, Trang Gia Vinh có gọi điện thoại cho anh một lần, nói Đoạn Chi Hành rất ngoan, ông nuôi rất vui.

Dần dần, trong lòng anh có chút kỳ lạ.

Như là một khoảng trống, thiếu cái gì đó.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, khi anh đang gọi video với Tri Miên, thì Tri Miên nói. "Nhớ Hành Hành quá."

Cúp điện thoại, anh nằm xuống, bất giác mở những bức ảnh của cậu nhóc mà Trang Gia Vinh gửi cho mấy ngày qua.

Thân phận một người cha, với anh là hơi đột ngột. Đôi khi, anh cảm thán, vậy mà mình lại có một đứa con, sau này, cậu nhóc sẽ gọi anh là ba.

Thực ra, anh vẫn đang thích nghi với vai trò mới này. Trước đây, trong đầu anh đều tập trung cho sự nghiệp, anh thi đấu thắng lợi hay thất bại, anh thích nhất là EA. Nhưng giờ đây, mỗi ngày, anh đều nhớ nhung suy nghĩ về một phần rất quan trọng của mình - gia đình, vợ con.

—----

Đoạn Chước đi công tác về sớm hơn Tri Miên.

9 giờ tối ngày cuối cùng, anh và Trình Lập xuống máy bay, sau khi đi ra khỏi sân bay thành phố Lâm, anh gọi điện cho Trang Gia Vinh.

Trò chuyện một hồi, anh giả vờ thản nhiên hỏi: "Đoạn Chi Hành đâu?"

"Hành Hành hả, bé vừa mới uống sữa bột xong, bây giờ chuẩn bị đi ngủ."

"Vâng." Anh im lặng. "Vậy cháu..."

“Tối nay cháu cứ về nghỉ ngơi đi, muộn quá rồi, sáng mai lại đến đây đón Hành Hành.” Trang Gia Vinh cười. "Dù sao thì cháu cũng đừng lo lắng, Hành Hành đã quen sống với cậu rồi!"

Nửa câu sau của Đoạn Chước lại mắc kẹt trong cổ họng.

Anh nhẹ giọng trả lời, rồi cúp máy.

Cũng đúng, nhóc con không có ở đây, đêm nay được ngủ ngon rồi.

Trên xe BenTrình Lậpey, Trình Lập hỏi: "Anh Chước, đi đâu đâu?"

Đoạn Chước nhìn qua cảnh đêm ngoài cửa sổ, giữa mày hơi ủ dột, cuối cùng nói: "Trở về Tinh Tiêu Châu."

Trình Lập sững sờ một lúc, nhưng cũng nghe lời mà lái xe về Tinh Tiêu Châu.

Chiếc xe chạy xuyên màn đêm rực rỡ.

Đoạn Chước nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được nhớ lại cảm giác mềm mại của cậu nhóc khi ở trong vòng tay mình, trên người còn có mùi sữa ngọt ngào.

Mặc dù lúc cậu nhóc khóc quấy không ngừng, sẽ làm người ta rất bực bội, nhưng lúc này, khi nhớ lại, anh cũng không còn bực bội như vậy nữa.

Một lúc lâu sau.

Cuối cùng, anh cũng mở mắt ra, nhìn bóng dáng ở ghế lái: "Trình Lập, đến Ngự Long Thế Cảnh Thiên."

Trình Lập lại sững sờ, đúng lúc lái xe đến ngã tư, anh ấy dứt khoát quay đầu lại, sau đó nhìn vào kính chiếu hậu, cười hiểu rõ: "Anh Chước, anh vẫn muốn đi đón cậu chủ nhỏ sao? Anh còn rất nhớ bé."

Đoạn Chước đút hai tay vào túi quần, lười biếng dựa vào lưng ghế, sau khi bị chọc thủng suy nghĩ, anh liếc nhìn Trình Lập qua gương chiếu hậu, mất tự nhiên mà phủ nhận:

"Lão Trang cảm thấy thằng nhỏ đó rất phiền phức... tôi vẫn nên đón về thì tốt hơn."
Bình Luận (0)
Comment