Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 17

Ngụy Niên có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa, tiêu thực xong sẽ muốn đi ngủ.

Đông Tẫn sẽ tranh thủ khoảng thời gian này để thay thuốc cho nàng, nàng ấy tháo vải băng bó ra, kiểm tra vết thương, sau đó vui mừng nói: "Cô nương, thuốc điện hạ ban cho thật sự vô cùng tốt, mới mấy ngày mà vết thương đã sắp khép lại rồi."

Ngụy Niên nhìn vào gương đồng, mơ hồ thấy cần cổ đã chỉ còn một vệt đỏ, trong lòng cũng thả lỏng một nửa.

Mấy ngày nay Kiều thị có ý đồ phái lang trung tới khám vết thương cho nàng, đều bị nàng lấy lý do Thái tử đã ban thuốc để khước từ, lúc vết thương còn chưa khép lại, lang trung vừa nhìn là có thể nhận ra vết thương này không phải do vuốt sói gây ra. Cũng may thuốc này thật sự là kim sang dược thượng đẳng như lời Tô Cấm nói, không chỉ miệng vết thương khép lại nhanh, còn không để lại sẹo, bây giờ chỉ còn một vệt đỏ, cho dù Kiều thị có muốn thăm dò thì cũng không nhìn ra được gì.

"Dùng thêm mấy ngày nữa là có thể khôi phục như lúc ban đầu."

Đông Tẫn bôi thuốc xong, cẩn thận cất kỹ bình thuốc rồi cười nói vậy.

Ngụy Niên cũng nhẹ nhàng cong môi: "Ừ."

Là một cô nương, đương nhiên nàng không hy vọng trên người có sẹo, huống hồ còn là vị trí rõ ràng như vậy.

Ngụy Niên kéo chăn ra đang muốn nằm xuống, lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng vang.

Sau một vài tiếng trò chuyện cực khẽ, Thu Ảnh đi đến sau tấm bình phong, cung kính gọi: "Cô nương."

"Có chuyện gì?" Ngụy Niên lạnh nhạt hỏi.

Từ sau lần bị phạt vì vượt quá khuôn phép, Thu Ảnh lại sợ khiến Ngụy Niên không vui, không thể thăng chức lên làm nhất đẳng nha hoàn nên vẫn luôn cẩn thận, thái độ cũng càng cung kính hơn ngày xưa: "Thưa cô nương, ngũ công tử xin gặp."

Ngụy Niên giật mình, nói: "Mời ngũ công tử tới sảnh bên."

"Vâng."

Thu Ảnh ra khỏi phòng, Đông Tẫn vừa thay quần áo cho Ngụy Niên vừa nghi ngờ nói: "Sao lúc này ngũ công tử lại tới tìm cô nương?"

Ngụy Niên không lên tiếng, vẻ mặt hơi trầm.

Hai ngày trước, Ngụy Trình nghĩ cách cắt đuôi Trần Lương, tới chợ phía Tây mua một người sắp xếp ở bên ngoài, dựa theo lời dặn của nàng khuếch đại lời đồn giữa nàng và Thái tử, sau đó lại bảo người đó theo dõi người của Ngụy gia.

Ngụy Trình tới gặp nàng vào giờ này, khả năng cao là Ngụy gia có hành động gì.

Ngụy Niên nhanh chóng mặc chỉnh tề tới sảnh bên, Ngụy Trình nhìn thấy nàng thì hành lễ, sau đó mới đưa hộp đựng thức ăn trong tay qua: "Mấy ngày trước đây nhị tỷ tặng điểm tâm cho di nương, di nương rất thích, nên hôm nay di nương tự mình làm bánh hoa quế để cảm ơn."

"Lúc ta tới không để ý canh giờ, đã quấy rầy nhị tỷ rồi."

Ngụy Niên liếc nhìn hộp đựng thức ăn, ra hiệu cho Đông Tẫn nhận lấy, khẽ cười nói: "Không sao, làm phiền ngũ đệ cảm ơn Ngô di nương thay ta."

"Vừa lúc mấy ngày trước ta có chút trà mới, ngũ đệ nếm thử?"

Ngụy Trình hơi dè dặt nói: "Vậy thì cảm ơn nhị tỷ."

Ngụy Niên liếc nhìn sang Thu Ảnh, sai bảo: "Đi lấy trà mới tới."

Thu Ảnh đương nhiên phải nghe theo.

Sau khi Thu Ảnh rời đi, Ngụy Trình nhìn vào hộp đựng thức ăn, Ngụy Niên hiểu ý: "Đông Tẫn, lấy hộp đựng thức ăn qua đây."

Đông Tẫn theo lời đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, sau khi mở ra, nhìn thấy một tờ giấy thì nàng ấy giật mình, nhưng lại nhanh chóng phản ứng kịp, giả vờ tùy ý đưa tay lấy bánh hoa quế, thực tế là nhanh chóng mở tờ giấy bên trong ra, để Ngụy Niên nhìn rõ ràng.

'Huynh trưởng tới biệt viện Hương Sơn.'

Ngụy Niên nhanh chóng nhìn quét một lượt, sau đó thu tầm mắt lại, nhìn về phía Ngụy Trình: "Ngô di nương có lòng rồi."

Đông Tẫn lặng lẽ cất tờ giấy vào trong tay áo, bưng bánh hoa quế ra.

"Nhị tỷ thích là được." Ngụy Trình nói: "Di nương nói, ăn trong vòng một canh giờ sau khi ra khỏi nồi là ngon nhất, cho nên ta mới quấy rầy nhị tỷ vào buổi trưa thế này."

Trong mắt Ngụy Niên thoáng qua một tia sáng lạnh.

Ngụy Hằng rời đi một canh giờ, nếu như đi nhanh thì đã gặp được Thái tử.

Nàng cầm lấy một miếng bánh hoa quế nhẹ nhàng cắn một miếng, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim lại đập loạn không yên.

Mấy ngày trước Ngụy Hằng đã nói muốn đi tạ ơn, nàng chỉ nghĩ hắn ta muốn thăm dò nàng, lại không ngờ hắn ta thật sự dám tới biệt viện Hương Sơn.

Lý do tạ ơn là giả, thăm dò thái độ của Thái tử đối với nàng mới là thật, nếu như bên phía Thái tử nói gì, vậy thì tất cả những gì nàng làm dạo này đều uổng phí!

Hàng mi dài của Ngụy Niên khẽ run lên, Ngụy Trình cũng nhíu chặt mày.

Mặc dù hắn không biết tại sao nhị tỷ lại đề phòng huynh trưởng ruột thịt cùng mẫu thân sinh ra như vậy, nhưng từ phản ứng trước mắt của nhị tỷ, hắn có thể nhận ra đối với nhị tỷ việc hôm nay huynh trưởng tới biệt viện Hương Sơn chỉ có hại không có lợi.

Ngụy Niên kìm nén cơn hoảng hốt, nhếch môi nói với Ngụy Trình: "Hương vị ngon lắm."

Ngụy Trình nhìn nàng đầy lo lắng.

Ngụy Niên lại khẽ lắc đầu với hắn, vừa lúc này, Thu Ảnh lấy trà mới về, Ngụy Niên không nói nữa.

Hai nha hoàn im lặng phối hợp pha trà, thi thoảng Ngụy Niên và Ngụy Trình nói chuyện phiếm vài câu, hoặc là hỏi bài tập, hoặc là hỏi chuyện sinh hoạt thường ngày, không lộ ra chút manh mối nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mới đó mà đã trôi qua nửa canh giờ, sắc mặt của Ngụy Niên ngày càng nặng nề.

Đáng nhẽ nàng nên khiến lời đồn càng trở nên quá mức, như vậy thì có lẽ lúc này nàng đã gặp được Thái tử rồi, nếu như thuận lợi, hẳn nàng đã thành công xin Thái tử giúp nàng.

Hôm nay nàng sẽ không bị động như vậy.

Nàng có thể tưởng tượng được, một khi Thái tử phủ nhận, Ngụy gia sẽ lập tức triển khai hành động, đến lúc đó nàng thế đơn lực mỏng, khó lòng phòng bị, khả năng cao còn sẽ rơi vào cảnh khó khăn giống kiếp trước.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Niên không khỏi có chút hối hận.

Mặc dù nàng có cách đối phó, nhưng lại quá chậm, vẫn cho bọn họ có cơ hội lợi dụng.

Từ sau lần trở về từ biệt viện Hương Sơn, nàng đã quyết tâm muốn bám lấy Thái tử.

Hiện tại lúc nào nàng cũng ở trong tầm giám sát của Ngụy gia, trước mắt người có thể giúp nàng chỉ có Thái tử, hơn nữa sau mấy lần tiếp xúc, trong lòng nàng đã thăm dò được một phần tính nết của Thái tử điện hạ, mặc dù hắn hung ác, dễ nổi giận, nhưng thực chất không phải kẻ cuồng sát như lời đồn.

Chí ít, từ đầu đến cuối hắn đều không ra tay độc ác với nàng.

Nếu không thì một kiếm ban đầu kia của hắn đã lấy mạng nàng rồi. Sau này hắn lại tốn công tốn sức bắt nàng tới biệt viện Hương Sơn, ngay cả khi nàng hiểu sai ý rồi có hành vi sỗ sàng với hắn, hắn cũng chỉ phạt nàng chép kinh thư một đêm rồi thôi.

Mà Trường Phúc và Tô Cấm đều thương xót nàng.

Nàng sẽ không ngạo mạn cho rằng đó là bởi vì bọn họ thích nàng, bọn họ đối xử khoan dung hiền lành với nàng, chỉ có thể chứng minh người bên cạnh Thái tử điện hạ có tính tình lương thiện, vả lại từ việc bọn họ dám gạt Thái tử, chỉ phạt nàng nhẹ cũng có thể thấy được, Thái tử đối xử với người bên cạnh rất khoan dung.

Thái tử như vậy, cho dù điên cuồng dễ giận, cũng sẽ không coi mạng người như cỏ rác.

Cho nên nàng mới dám được nước lấn tới, sai người lan truyền lời đồn càng thái quá hơn, chỉ mong có thể chọc giận hắn, lại tới bắt nàng đi một lần nữa.

Lần này, chắc chắn nàng sẽ nắm chắc cơ hội, thành công cầu xin hắn che chở.

Không phải nàng thật sự không sợ hắn, mà là so với Ngụy gia một lòng chỉ muốn mạng của nàng thì Thái tử giống như Phật Tổ trên đời.

Ngay khi Ngụy Niên đang lo lắng bất an, người của tiền viện tới.

Người tới là Lưu ma ma bên cạnh Kiều thị.

Tim Ngụy Niên đập hẫng một nhịp, toàn thân căng thẳng.

Lưu ma ma vào nhà, đầu tiên là nhìn Ngụy Niên bằng vẻ mặt kỳ lạ rồi mới qua loa hành lễ, nói: "Gia chủ mời nhị cô nương tới tiền viện."

Đối với Ngụy Niên ít ra thì bà ta còn qua loa, còn đối với Ngụy Trình lại chỉ khẽ gật đầu, coi như đã hành lễ.

Ngụy Trình đã sớm quen với điều này, đứng một bên cụp mắt cúi đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.

Ngụy Niên cố gắng bình tĩnh, nhẹ nhàng lên tiếng.

Nàng lạnh nhạt bảo Ngụy Trình về trước đi, sau đó mới đi theo Lưu ma ma tới tiền viện.

Trên đường đi, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng.

Thậm chí nàng đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất, nếu thật sự đến một nước cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không, lập tức tìm cơ hội tới phủ Quận chúa Thịnh An. Dù cho phủ Quận chúa Thịnh An không thể xác định thân phận của nàng, trực tiếp nhận nàng về, thì bọn họ cũng sẽ nghi ngờ, từ đó đi điều tra, thế nào nàng cũng có thể bảo vệ tính mạng.

So với mạng sống, báo thù gì đó đều có thể chậm rãi mưu tính.

Đương nhiên, đây là cách tệ nhất.

Dù sao trong tay nàng không có bất kỳ vật gì có thể chứng minh thân phận của nàng, cũng không thể giải thích tại sao nàng lại biết tất cả những chuyện này.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới tiền viện.

Ngụy Niên nhanh chóng ngước mắt nhìn lên, thấy một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng đứng thẳng trong viện, Ngụy Văn Hồng cung kính đứng một bên, Ngụy Hằng... đang được gã sai vặt đỡ, nôn mửa ở một bên khác, Ngụy Ngưng thì lo lắng chăm sóc.

Trong lòng Ngụy Niên cảm thấy kinh ngạc.

Hình như hơi khác so với những gì nàng tưởng tượng.

Nàng đè hết những suy nghĩ xuống, bình tĩnh tiến lên, lại nghe Ngụy Văn Hồng nói: "Tới bái kiến Tống đại nhân đi."

Ngụy Niên kinh ngạc, Tống đại nhân?

Số đại nhân họ Tống trong kinh cũng không nhiều, mà có thể khiến Ngụy Văn Hồng cung kính như vậy, chỉ có một người.

Thống lĩnh Đông cung, Ngự sử Trung thừa, Tống Hoài!

Trong lòng Ngụy Niên đã lạnh một nửa, không phải là nàng làm quá đáng quá, chọc Thái tử tức điên, nên hắn sai người tới trừng trị nàng đấy chứ?

"Bái kiến Tống đại nhân."

Tim Ngụy Niên đập bình bịch, nhưng vẫn lễ phép hành lễ.

Tống Hoài gật đầu coi như đáp lễ, quay đầu lại nhìn sang Ngụy Hằng vẫn còn đang nôn mửa, giọng điệu thản nhiên nói: "Thật có lỗi, điện hạ triệu kiến gấp gáp, xe ngựa của ta thì hỏng không kịp sửa, cũng chỉ có thể đi nhờ xe ngựa của Ngụy tiểu đại nhân, vất vả Ngụy tiểu đại nhân chịu xóc nảy suốt dọc đường cùng ta."

Trong miệng y nói xin lỗi, nhưng trên mặt không hề có vẻ áy náy, còn lạnh lùng như muốn khiến người chết cóng, so với tạ lỗi thì giống như đến xét nhà hơn.

Nhưng Ngụy Văn Hồng lại vẫn phải chắp tay cười làm lành: "Đương nhiên là không dám làm chậm trễ chuyện của điện hạ, có thể cùng ngồi chung xe ngựa với Tống đại nhân là vinh hạnh của khuyển tử."

Ông ta dứt lời, lại tiếp tục nói: "Có điều không biết điện hạ có ý chỉ gì?"

Kiều thị cố gắng nhịn cơn bất mãn, nụ cười trên mặt cực kỳ cứng ngắc.

Thân thể của một văn nhân sao có thể so với kẻ ngày đêm luyện võ! Lộ trình một canh giờ lại bị rút ngắn chỉ còn một nửa, chuyện gì mà gấp tới vậy!

Tống Hoài chẳng thèm nhìn Kiều thị lấy một cái, sự tức giận của Kiều thị căn bản không đáng cho y để vào mắt.

Từ lúc đến Ngụy gia, y chỉ nhìn thẳng vào Ngụy Niên.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì nữ tử này dám quang minh chính đại khiêu khích điện hạ, đã đủ để y đánh giá cao nàng một chút.

"Điện hạ không hài lòng với hành động tạ ơn của Ngụy tiểu đại nhân, mời Ngụy nhị cô nương tự mình lên Hương Sơn gặp mặt nói lời cảm ơn."

Tống Hoài vừa dứt lời, vẻ mặt người Ngụy gia mỗi người mỗi khác.

Nỗi lo lắng treo lơ lửng trong lòng Ngụy Niên cuối cùng cũng hạ xuống, nàng đoan trang hành lễ, dịu giọng nói: "Thần nữ tuân chỉ."

Tống Hoài nhìn thấy rõ khoảnh khắc vẻ mặt Ngụy Niên trở nên thả lỏng thì nhíu mày.

Xem ra, Ngụy nhị cô nương này thật sự không sợ điện hạ.

Thật là hiếm có.

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Niên Niên chương sau: Ta thu hồi lời nói ở chương trước! Hắn rõ ràng là tên điên!

Bình Luận (0)
Comment