Xa giá của Thái tử đi thẳng vào cung, di chuyển về hướng đại điện.
Lúc trước vào Đông cung là che giấu hành tung, có thể không đi bái kiến, nhưng hôm nay là xa giá đến, không có đạo lý Thái tử Bắc Lãng không đi bái kiến Đông Nhữ Đế.
"Đông Nhữ Đế chưa từng gặp điện hạ, hôm nay sẽ không nghi ngờ." Trước khi xuống xa giá, Vệ Trăn nói khẽ: "Nhưng về sau Đông Nhữ Đế sẽ gặp mặt điện hạ, giọng nói khác thường, có thể sẽ dẫn tới nghi ngờ."
Tống Hoài còn chưa mở miệng, Vệ Trăn lại nói: "Mấy ngày trước ta đã nói với Đông Nhữ Đế là điện hạ khó chịu trong người, có thể dùng cớ này lấp l**m cho qua."
Tống Hoài nghe rõ, gật đầu: "Ừ."
Lúc này hai người mới lần lượt xuống xa giá.
Để tránh khiến cho người khác hoài nghi, thân phận của bọn họ đều chỉ có bản thân biết, bao gồm Trường Phúc, Đông Tẫn đi theo xa giá cũng không biết gì, vậy nên khi hai người khi nhìn thấy 'Thái tử' vươn cánh tay, mà lúc Vệ Trăn xuống xa giá có đưa tay khoác lên cánh tay hắn thì đều sững sờ.
Trước giờ điện hạ đỡ Trữ phi đều là nắm chặt tay Trữ phi, sao hôm nay lại quy củ như vậy?
Hai người liếc nhau.
Đây là cãi nhau?
Nhưng sau đó Trường Phúc nhanh chóng phát hiện điều không thích hợp.
Hắn ta đi sau lưng ‘Thái tử’ giống như trước giờ, lại phát hiện hình như 'Thái tử' thấp hơn thường ngày một chút?
Mặc dù chỉ một chút, cũng không rõ ràng, nhưng gần như ngày nào hắn ta cũng hầu hạ bên cạnh điện hạ, không có khả năng không phát hiện được.
Trong mắt Trường Phúc lóe lên vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ là hắn ta cao lên?
Sao có thể, hắn ta còn cao lên được à?
Nhưng sau đó, hắn ta lại phát hiện điều khác thường.
Mặc dù thoạt nhìn thì 'Thái tử' đi đường vẫn như vậy, nhưng vẫn có khác biệt rất nhỏ.
Thái tử đi đường cà lơ phất phơ, biếng nhác, ung dung, gần như không có một bước nào là giẫm mạnh, nhưng 'Thái tử' trước mắt lại bước từng bước rất trầm ổn.
Giống như là...
Tống đại nhân?!
Trường Phúc trợn tròn mắt, như muốn chọc thủng bóng lưng đằng trước.
Vừa rồi lúc ở cửa thành hắn ta đã nghe ra giọng ‘Thái tử’ không đúng lắm, còn tưởng là điện hạ đến đây mắc phong hàn, hóa ra đúng là...
Tại sao Tống đại nhân lại đóng giả làm điện hạ, điện hạ đâu?
Đầu óc Trường Phúc nhanh chóng xoay chuyển, không lâu sau đưa ra một kết luận.
E là điện hạ đã xảy ra chuyện!
Nếu không hôm nay không có khả năng để Tống đại nhân đóng giả tham gia trường hợp như vậy.
Hắn ta quá tập trung suy nghĩ, không ngờ người đằng trước đột nhiên dừng lại, hắn ta không chú ý lập tức đập đầu vào lưng đối phương.
"Hítt..."
Trường Phúc che mũi, đau đến nhe răng.
Tống Hoài quay người nhìn hắn ta, mượn cớ sửa sang lại vạt áo, cúi đầu trầm thấp nói: "Hiện tại điện hạ không sao, nhưng nếu ngươi lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm ta, chỉ sợ sẽ thành có sao đấy."
Trường Phúc: "..."
Sau lưng Tống đại nhân có mắt à?
Hắn ta tủi thân nhìn về phía Vệ Trăn, Vệ Trăn nhẹ nhàng gật đầu với hắn ta.
Trường Phúc che mũi cúi đầu: "Nô tài biết rồi."
Đoàn người lại tiếp tục di chuyển, Trường Phúc đã điều chỉnh xong cảm xúc, cung kính theo sau lưng Tống Hoài.
Lúc này, Thập Bát và Thập Cửu c*̃ng đã đuổi theo.
Trường Phúc nhìn gương mặt của 'Tống Hoài', ấn đường giật giật.
Hắn ta không cần nghĩ cũng biết người dưới lớp dịch dung kia là ai, ngoài Tiểu Thập Cửu mặt liệt ra, mấy người khác sẽ không diễn giống như vậy được.
Về phần Tống phu nhân...
Trường Phúc vừa nhìn sang, đối phương lập tức chớp mắt với hắn ta vài cái.
Trường Phúc: "..."
Tiểu Thập Bát.
Mấy người tập hợp, cùng đi hướng đại điện.
Đông Nhữ Đế và quần thần đã sớm chờ ở đại điện.
Nếu tình cảnh này bị Túc Miện và Đồ Sơn Hoàng nhìn thấy, sợ là sẽ tức đến hộc máu.
Lúc bọn họ đến không có mặt văn võ bá quan, chỉ có lễ quan đi theo, cũng chỉ gặp được Đông Nhữ Đế.
Cùng là Thái tử nước lớn, vì sao thái độ của văn võ bá quan Đông Nhữ sẽ hoàn toàn khác biệt?
Một là, hai nước có hiệp ước, thứ hai, Bắc Lãng đã cứu mạng điện hạ của bọn họ.
Bất kể là điểm nào, đều đủ để bọn họ kính cẩn nghênh tiếp.
Còn nữa, Đông Nhữ phát huy chủ trương ‘trên làm dưới theo’ đến mức cực hạn.
Đông Nhữ Đế không thích đánh nhau, quần thần c*̃ng không thích.
Đông Nhữ Đế hi vọng Thái tử ôm đùi, quần thần c*̃ng rất hy vọng.
Dù sao, tiểu Thái tử của bọn họ không đánh trận được.
Có thể kết giao với Thái tử Bắc Lãng, khiến Nam Hào Tây Vu kiêng kỵ, là công lao lớn nhất của điện hạ cho đến hiện tại.
Tống Hoài và Vệ Trăn đứng sóng vai, làm lễ với Đông Nhữ Đế, sau đó được ban ngồi.
Vệ Trăn đã gặp Đông Nhữ Đế một lần, lúc này đều ăn ý không nhắc tới chuyện đã xảy ra.
Thập Bát Thập Cửu thời thời khắc khắc ghi nhớ thân phận của mình, cũng không để lộ ra bất kỳ sơ hở.
Thập Cửu biết mình bắt chước giọng không giống nên cực kỳ ít mở miệng.
Mà Đại lý tự khanh ở đối diện hắn thì trợn tròn mắt.
Y là Tống Hoài?
Không phải người ngày đó ở bên cạnh điện hạ, giúp bọn họ tìm được Thái tử ấn mới là Tống Hoài à?
Đại lý tự khanh ngơ ngác nhìn chằm chằm Thập Cửu.
Ông ấy đã nói mà, nghe đồn Tống Hoài rất tuấn tú, gương mặt này mới phù hợp khí chất của y, nhưng, người hôm đó là ai?
Tống Hoài thật chú ý tới ánh mắt của ông ấy, yên lặng quay đầu.
Quên mất vụ này.
Vệ Trăn c*̃ng phản ứng lại, tìm đề tài dời đi lực chú ý của Đại lý tự khanh.
Sau một hồi trò chuyện, Tống Hoài đúng lúc giơ tay xoa trán, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, Đông Nhữ Đế bèn nói: "Bắc Lãng điện hạ và Trữ phi đi lại bôn ba, không bằng đi nghỉ ngơi trước, tối nay Trẫm sẽ tổ chức yến tiệc chào mừng điện hạ và Trữ phi, xem như tẩy trần."
Tống Hoài và Vệ Trăn liếc nhau rồi mới đồng ý: "Cảm ơn Đông Nhữ bệ hạ."
Tiệc tối nhiều người, Chử Yến càng không thể tham gia.
Nhưng Đông Nhữ tiếp đón bọn họ như vậy, bọn họ không cách nào từ chối.
Đến lúc đó, chỉ có thể để Tống Hoài ra mặt.
"Đúng rồi, những ngày qua Thái tử đã nhắc tới điện hạ rất nhiều lần, không bằng, Bắc Lãng điện hạ tạm thời ở lại Đông cung một thời gian?" Đông Nhữ Đế nói.
Đây là chuyện hôm đó Vệ Trăn đã bàn với Đông Nhữ Đế.
Ở dịch quán có hai tên kia, sao nàng có thể yên tâm để Chử Yến có cổ độc trong người ở tại dịch quán.
Đối với yêu cầu này, Đông Nhữ Đế thật sự không chần chừ mấy.
Bởi vì...
"Đúng đó, đúng đó, nhi thần và Bắc Lãng điện hạ đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói với điện hạ." Đông Phương Tô cười lộ cả hàm răng trắng, ánh mắt nhìn Thái tử Bắc Lãng giống như đang lóe sáng: "Ta đã chuẩn bị sẵn cung điện cho Bắc Lãng điện hạ, đầy đủ mọi thứ, chắc chắn sẽ không để điện hạ chịu uất ức."
Đông Nhữ Đế: "..."
Đây là nguyên nhân.
Hai tên kia ở dịch quán, ông ấy không muốn Thái tử cả ngày chạy tới dịch quán.
Mặc dù nhi tử của ông ấy chỉ như góp cho đủ quân số, nhưng ông ấy chỉ có một cục cưng quý giá này, nhi tử mà chết thì ông ấy muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Đông Nhữ Đế chủ động nói ra, lại có tiểu Thái tử hát đệm, mặc dù có quan viên cảm thấy không thích hợp nhưng c*̃ng không lên tiếng phản bác.
"Đi thôi, ta dẫn Bắc Lãng điện hạ về cung."
Sau khi mấy người cáo lui, Đông Phương Tô lập tức đứng lên, thuần thục kéo Tống Hoài lại.
Bách quan Đông Nhữ: "..."
Tư thế ôm đùi của điện hạ thật là thuần thục.
Tống Hoài để mặc cho hắn ta lôi kéo, chậm rãi đi ra đại điện.
Một đoàn người lên xa giá hoặc xe ngựa đi về phía Đông cung. Đến Đông cung, mấy người theo thứ tự xuống dưới, Đông Phương Tô lập tức chạy lên nắm lấy Tống Hoài, thấy xung quanh không người, hắn ta đột nhiên xích lại gần Tống Hoài, nhỏ giọng hỏi thử: "Tống đại nhân?"
Không chỉ Tống Hoài, Vệ Trăn đứng bên cạnh cũng hơi giật mình.
Sao Đông Phương Tô lại nhận ra?
Thấy bọn họ phản ứng như vậy, Đông Phương Tô biết mình đã đoán đúng, ánh mắt sáng lên: "Đúng thật à?"
"Nhưng tại sao? Các ngươi đang bày trò gì vậy, Bắc Lãng điện hạ đâu?"
Hắn ta nói cực nhỏ, chỉ có Tống Hoài, Vệ Trăn và Thập Bát, Thập Cửu sau lưng bọn họ nghe thấy.
Mấy giây sau, Tống Hoài thấp giọng hỏi: "Sao ngươi lại nhận ra?"
Vệ Trăn cũng rất tò mò đáp án này.
Đông Phương Tô cười hì hì, nói: "Giọng người sau lưng đóng giả Tống đại nhân nghe khác lắm."
Thập Cửu nhướng mày.
"Vả lại, ngươi có một thói quen, Bắc Lãng điện hạ không có."
Một tay Đông Phương Tô nắm lấy cánh tay Tống Hoài, một tay khác vươn ra trước mặt giật giật: "Lúc ngươi suy nghĩ quen gõ ngón tay."
Tống Hoài: "..."
Quan sát rất cẩn thận.
"Còn nữa, ngươi cũng không nắm tay tỷ tỷ, nếu là Bắc Lãng điện hạ, chỉ ước gì có thể dính trên người tỷ tỷ."
Vệ Trăn liếc nhìn hắn ta một cái, không nhịn được mỉm cười.
Thái tử ước gì có thể dính trên người nàng?
Mấy ngày nay, hình như đúng là vậy thật.
Hắn không thể ra khỏi cung điện, cả ngày quanh quẩn bên nàng, quấn lấy nàng.
Lúc đang nói chuyện, một đoàn người đã đi vào cung điện.
Lúc đó, Chử Yến đang đánh cờ với Tề Vân Hàm.
"Á, đi nhầm rồi, từ từ..."
Tề Vân Hàm nhấc một quân cờ lên đổi chỗ.
Chử Yến cụp mắt: "... Lần này đổi xong rồi?"
Tề Vân Hàm nghiêm túc gật đầu: "Ừm."
Chử Yến tiện tay đặt một quân cờ xuống.
Tề Vân Hàm nhíu mày nhìn nửa ngày, ngẩng đầu nhăn mặt: "Đi lại!"
Chử Yến vừa nhặt quân cờ vừa lắc đầu: "Không!"
"Đi chơi với Tống đại nhân nhà ngươi đi."
Đời này, hắn không muốn đánh cờ với Tề Vân Hàm một lần nào nữa.
Vừa nhặt mấy quân cờ lên, Chử Yến đột nhiên ngẩng đầu.
Một khắc sau, một đoàn người chậm rãi xuất hiện ở chỗ ngoặt.
Ánh mắt Thái tử sáng lên, đặt cờ xuống đứng dậy đón: "Trăn Trăn à, cuối cùng nàng cũng về rồi.”
Tề Vân Hàm c*̃ng vội vàng đứng dậy, nâng làn váy chạy tới.
Trường Phúc sớm đã chuẩn bị tâm lý, Đông Tẫn lại kinh ngạc trợn to hai mắt.
Sao lại... có hai Thái tử điện hạ? Hai Tống phu nhân?
Chử Yến liếc nhìn gương mặt của Tống Hoài, lại nhìn y phục gần như giống Vệ Trăn trên người y, cau mày kéo Vệ Trăn rời đi: "Đi thay y phục trước đã."
Sao Vệ Trăn có thể không nhìn thấu tâm tư của Thái tử, chợt cảm thấy dở khóc dở cười.
Vậy mà cũng ghen?
Tống Hoài trầm mặc một lát, giơ tay xé lớp dịch dung trên mặt, tiến lên ôm lấy Tề Vân Hàm đi vào trong phòng: "Ta lập tức đi thay y phục."
Tề Vân Hàm: "?"
Nàng ấy có ghen đâu.
Đông Tẫn kinh ngạc luống cuống nhìn một màn này, dường như đột nhiên nhớ tới gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nàng ấy, Thập Bát Thập Cửu đồng thời giơ tay xé lớp dịch dung.
Đông Tẫn: "..."
Đây, đây đây...
"Tiểu Đông Đông à, có muốn biết sao lại thế này không?" Thập Bát tiến lên kéo nàng ấy, vừa đi vào phòng vừa nói: "Sau này ngươi sẽ biết, hiện tại rửa mặt nghỉ ngơi trước đã, còn có tiệc tối nữa cơ."
-
Thay y phục, rửa mặt xong, Tống Hoài gõ cửa phòng Thái tử: "Điện hạ."
Chử Yến đang lôi kéo Vệ Trăn đòi đền bù, nghe được tiếng đập cửa sắc mặt lập tức sa sầm: "Tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng!"
Sắc mặt Tống Hoài không hề thay đổi: "Hôm nay Đồ Sơn Hoàng lộ ra khác thường ở cửa thành."
Không đợi Chử Yến mở miệng, Vệ Trăn đã vội vàng đẩy hắn ra đi tới cạnh cửa.
Chử Yến đen mặt theo sau.
"Có manh mối gì?" Vệ Trăn vội vàng nói.
Tống Hoài vào nhà, mở tấm bản đồ mình mang tới bàn lên bàn, đưa tay vòng một vòng trên đó: "Thập Tam chú ý, lúc xa giá đi qua, Đồ Sơn Hoàng từng nhìn về phía quầy hàng bên này mấy lần."
Vệ Trăn tập trung nhìn vào bản đồ.
"Túi thơm, son phấn, quạt xếp, tranh chữ..."
"Trước đó chúng ta đều đã đi qua mấy quầy hàng này, cũng không phát hiện điểm khác thường, nhưng hiện tại xem ra, hẳn là đã để lọt manh mối." Tống Hoài nói.
Ánh mắt Vệ Trăn hơi trầm xuống: "Bảo Quan đại phu đi xem xem."
Tống Hoài gật đầu: "Ừm."
Vệ Trăn trầm mặc một lát, sau đó nói: "Chắc chắn bọn chúng sẽ cho rằng người đi qua cửa thành hôm nay chính là điện hạ, ngày mai chúng ta nhân cơ hội mượn cớ điện hạ khó chịu trong người, kéo dài ngày ký kết, chờ đến khi quân Lãng vào thành."
"Cần phải sai người chú ý hành động của Vu sư, chắc chắn ngày ký kết hắn ta cũng sẽ đi theo."
Đến lúc đó, dùng hắn ta tế đao đầu tiên.
"Ừ." Tống Hoài.
Chử Yến nhìn hai người có qua có lại, sắc mặt càng ngày càng khó coi: "Trăn..."
"Có thể Túc Miện và Đồ Sơn Hoàng sẽ có mặt trong tiệc tối tối nay, nói với Thập Bát Thập Cửu một tiếng, cần phải cẩn thận, tuyệt đối không thể khiến cho chúng nhìn ra sơ hở." Vệ Trăn dừng một chút, lại nói: "Ngày ký kết, nếu cổ độc trong người điện hạ còn chưa giải, ngươi vẫn phải dịch dung thành điện hạ."
"Vâng."
Tống Hoài: "Bọn họ lén mang theo bốn ngàn binh sĩ, Đông Nhữ bệ hạ có sắp xếp gì không?”
"Đông Nhữ bệ hạ đã chuẩn bị, ngày đó sẽ ra tay, một tên cũng không giữ lại." Vệ Trăn khẽ thở dài: "Hiện tại, chỉ chờ quân Lãng vào thành."
"Nếu đến lúc đó Thái tử Tây Vu và Vu sư cận kề cái chết mà vẫn không nói ra 'kíp nổ' là gì, đợi hết thảy kết thúc thì quét sạch cả con đường, dẫn điện hạ ra khỏi thành trước."
Tống Hoài cũng chính nghĩ như vậy: "Ừ."
Chử Yến: "..."
"Các ngươi nói xong chưa?"
Vệ Trăn Tống Hoài đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử.
Thái tử ai oán nhìn chằm chằm Vệ Trăn: "Có thể để ý tới ta không?"