Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 197

Làn gió hồ thổi qua, mái tóc dài xõa sau lưng hắn khẽ bay, ống tay áo rộng cũng nhẹ nhàng phất động. Gương mặt tuấn mỹ của hắn dưới ánh nắng sớm thoạt nhìn ôn nhuận vô hại, lại mang theo vài phần cao quý, hoàn toàn tương phản với tính cách của hắn.

Tô Vãn Đường thu tầm mắt lại, khóe môi cong lên.

Dường như cảnh vật xung quanh bỗng trở nên thú vị hơn vài phần.

Tề Vân Mộc thoáng liếc thấy ý cười trên khóe môi nàng ấy, mi mắt cũng vô thức cong lên.

Dường như có gì đó lặng lẽ chậm rãi mọc rễ nảy mầm.

Lại đi lên trước một đoạn, hình như có động tĩnh truyền đến từ lâm viên bên cạnh, Tô Vãn Đường liếc mắt nhìn qua, mơ hồ nhìn thấy bóng người lắc lư qua mấy thân cây.

Thông qua y phục, Tô Vãn Đường nhận ra là hạ nhân của viện Trường Minh.

"Bọn họ đang làm gì?"

Tề Vân Mộc liếc nhìn, đáp: "Đang hái mơ."

Tô Vãn Đường chợt hiểu ra: "Ngươi thích ăn mơ?"

Nếu không phải chủ tử thích, hạ nhân của viện Trường Minh nào dám trắng trợn hái quả.

Tề Vân Mộc không phủ nhận.

Tô Vãn Đường âm thầm nhớ kỹ trong lòng.

Xem ra tin tức thu thập được trước đó vẫn thiếu hụt.

Hai người vòng quanh bờ hồ đi hướng thủy tạ, hành lang uốn khúc nối thẳng giữa hồ.

Trong thủy tạ có bàn ghế đá và ghế dài, Tề Vân Mộc ngồi xuống ghế đá, Tô Vãn Đường thì ngồi xuống ghế dài, ghé vào trên lan can nhìn cảnh sắc xa xa.

Tề Vân Mộc vừa ngước mắt lên liền bắt gặp dáng vẻ lười nhác thoải mái của nàng ấy, khóe môi vô thức cong lên.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy, cảnh đẹp không sánh bằng người.

Mà sau đó dường như hắn nhớ tới cái gì, ý cười hơi thu lại.

Thật ra hắn và Tô Vãn Đường cũng coi như quen biết từ thuở nhỏ.

Khi đó, vì xúc tiến quan hệ giữa cựu thần và tân quý, Thái tử điện hạ đến nhà bọn họ, khi đó Tô gia là bộ khúc của Lãng Vương, dĩ nhiên c*̃ng qua lại thân thiết với Tề gia, thời gian dần trôi qua, tiểu bối hai bên cũng quen biết.

Hắn lớn hơn Tô Vãn Đường mấy tuổi, cho nên hắn nhìn thấy huynh trưởng Tô Chẩm Đường của nàng ấy trước.

Thật ra hắn và Tô Chẩm Đường không hợp nhau lắm, lần đầu bọn họ gặp mặt đã đánh nhau một trận.

Cụ thể vì sao đánh nhau đã không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ là Thái tử điện hạ và Tống Hoài kéo hai người ra.

Từ nhỏ Tô Chẩm Đường đã rất ngang bướng, thân thể khoẻ mạnh hơn hắn, nắm đấm c*̃ng cứng hơn hắn, hắn đánh không lại nên dùng miệng cắn, để lại một dấu răng rất sâu trên đùi Tô Chẩm Đường, hắn cũng vì vậy mà bị đấm rụng một cái răng.

Đương nhiên về sau hắn cũng biết, khi đó hắn đang trong thời kỳ thay răng, lúc đó chiếc răng kia c*̃ng sắp rụng rồi.

Nhưng đối với hắn của khi đó mà nói, đó chính là 'thù hận' cực lớn, hai bọn họ cứ vậy mà kết thù.

Tô Chẩm Đường mắng hắn là đồ yếu ớt, hắn mắng Tô Chẩm Đường là đồ thô lỗ, tóm lại là ngứa mắt lẫn nhau.

Về sau Tô Chẩm Đường chính thức vào quân doanh, số lần bọn họ gặp mặt cũng ít đi, theo tuổi tăng lên, cho dù bọn họ gặp mặt cũng không tiếp tục đối chọi gay gắt như thuở bé nữa, ai nấy đều giữ phong độ, dần dần biến thành ‘gật đầu chào hỏi’.

Đương nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn thầm mắng Tô Chẩm Đường.

Về phần mắng cái gì, không gì khác ngoài Tô Chẩm Đường không phải người.

Mà lần đầu tiên hắn gặp Tô Vãn Đường, là trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu.

Tô phu nhân nắm tay nàng ấy, bảo nàng ấy gọi hắn là ca ca.

Khi đó nàng ấy chỉ khoảng hơn hai tuổi, trông thế nào hắn đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ tiểu nha đầu rất đáng yêu, sau khi nghe nàng ấy bập bẹ gọi hắn là ca ca, hắn còn thầm nhủ trong lòng, sao tên thô lỗ Tô Chẩm Đường kia lại có muội muội đáng yêu như vậy.

Lần thứ hai gặp nàng ấy, nàng ấy đã là tiểu cô nương.

Nàng ấy đến tìm Kiều Kiều chơi, đúng lúc gặp hắn, mặc dù hắn và Tô Chẩm Đường không hợp, nhưng cũng không giận cá chém thớt, hắn vẫn ôn hòa với tiểu cô nương đáng yêu này.

Cũng không biết vì sao, dường như nàng ấy khá sợ hắn, nơm nớp lo sợ gọi hắn một tiếng ca ca rồi lập tức chạy xa, về sau mấy lần gặp hắn đều là như vậy.

Không lâu sau đó, Tô phu nhân qua đời vì bệnh, nàng ấy c*̃ng tiến vào quân doanh, bọn họ không gặp nhau nữa, lần gặp lại sau đó là ở lễ cập kê của nàng ấy, nàng ấy đã trở thành cô nương duyên dáng yêu kiều.

Ấn tượng của hắn về nàng ấy, đa số đều là bạn khuê mật của Kiều Kiều, khi đó bất kể thế nào hắn đều không thể ngờ được, cuối cùng bọn họ sẽ trở thành phu thê.

Tề Vân Mộc thu hồi suy nghĩ, hắn nhớ hình như… khi đó Tô phu nhân gọi nàng ấy là:

"Ninh Ninh?"

Tô Vãn Đường hóng gió hồ, cảm nhận được mùi thơm ngát không biết tên trong không khí, đột nhiên, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng.

Nàng ấy chậm rãi mở mắt ra, ngẩn ngơ một chớp mắt, mới quay đầu nhìn về phía Tề Vân Mộc.

Ninh Ninh, là nhũ danh của nàng ấy.

"Sao nàng biết?" Tô Vãn Đường nghi hoặc hỏi.

Tề Vân Mộc hơi do dự.

Năm đó nàng ấy mới hai tuổi, không nhớ rõ cũng bình thường, nhưng nhạc mẫu đã mất, nếu hắn nói thật, ắt sẽ khiến nàng ấy đau buồn.

"Ta nghe Kiều Kiều nói."

Tô Vãn Đường không nghi ngờ gì, gật đầu à một tiếng.

Khi còn bé, đúng là Vân Hàm từng gọi nàng ấy như vậy.

Nàng ấy thuận miệng nói: "Tên tự của ngươi, là Tư Triệt?"

Tề Vân Mộc ừ một tiếng: "Kiều Kiều nói với nàng?"

Tô Vãn Đường giật giật môi, đột nhiên trầm mặc.

Nàng ấy bỗng nhiên phát hiện, hình như nàng ấy đã bỏ qua một chuyện rất ghê gớm!

Nàng ấy biết tên tự của hắn, không phải là vì Vân Hàm.

... Là vì huynh trưởng của nàng ấy.

Khi còn bé, nàng ấy thường xuyên nghe huynh trưởng nói:

'Lòng dạ tên yếu ớt kia còn hẹp hòi hơn cả lỗ kim.'

'Suốt ngày cầm quyển sách, rất giống cái túi đựng sách.'

'Lúc muội tới Tề gia nhớ cách hắn xa một chút, đầu óc hắn không bình thường.'

Về sau biến thành:

'Tề Vân Mộc nên đi Đại lý tự, đảm bảo có thể khiến phạm nhân tức giận không đánh đã khai, vào nội các làm gì chứ?'

'Hứ, hiện tại hắn biết không đánh lại ông đây, thì quay qua giả nai.'

'Còn dám đến, đánh gãy răng hắn.'

Lại về sau, Tề Vân Mộc cập quan, có tên tự:

'Tư Triệt, Vân Mộc, không có chữ nào phù hợp với hắn, tên chó kia càng ngày càng độc miệng, cũng không biết tương lai cô nương xui xẻo nào gả cho hắn?'

'Chẳng lẽ Lý Nghiêu điên rồi, gây sự với tên Tề Vân Mộc kia làm gì, chó sủa với hắn một tiếng hắn còn muốn trả thù đấy.'

Lông mày Tô Vãn Đường càng nhíu càng chặt, vẻ mặt c*̃ng càng ngày càng phức tạp.

Mấy năm gần đây huynh trưởng thường ở biên cảnh, rất ít trở về, đã rất lâu rồi nàng ấy không nghe huynh trưởng hầm hừ nhắc tới những chuyện này, vậy mà lại nhất thời quên hình như huynh trưởng và Tề Vân Mộc không hợp nhau lắm.

Cũng không biết lúc huynh trưởng biết nàng ấy sắp gả cho Tề Vân Mộc thì tâm trạng thế nào?

Sắc mặt Tô Vãn Đường trở nên vô cùng đặc sắc, Tề Vân Mộc liếc mắt một cái là thấy ngay, hắn nheo mắt, lạnh lùng nói: "Tô Cẩm... bình thường Tô Tử Hạc mắng gì ta?”

Tô Vãn Đường chột dạ nhìn về phía hắn: "..."

Sao hắn biết?

'Hắt xì! Hít hà, khẳng định lại là Tề Vân Mộc đang mắng ông đây.'

'Lỗ tai nóng ghê, tên chó Tề Vân Mộc lại đang nói xấu ông.'

Có một số ký ức, không nghĩ tới thì không sao, vừa nghĩ tới đã ào ào vọt ra, khiến người không kịp trở tay, Tô Vãn Đường hít sâu một hơi, ngồi thẳng người: "Không có."

"Ca ca chưa từng mắng ngươi."

Đương nhiên Tề Vân Mộc không tin lời này, đang định phản bác, sắc mặt bỗng trầm xuống.

Tên chó kia rời đi thành Phụng Kinh quá lâu, hắn lại quên mất chuyện đó!

Lúc ấy hắn chỉ mải tức giận với Tô Vãn Đường, lại quên mất hắn thành hôn với Tô Vãn Đường, sau này cũng phải gọi Tô Tử Hạc một tiếng ‘ca ca’.

Hừ!

Thế này còn khó chịu hơn giết hắn!

Thấy sắc mặt Tề Vân Mộc càng ngày càng khó coi, Tô Vãn Đường không ngừng kêu khổ.

Đang êm đẹp, nàng ấy nhắc tới chuyện này làm gì!

"Ta sẽ không gọi Tô Tử Hạc ca ca." Tề Vân Mộc hung dữ nói với nàng ấy.

Tô Vãn Đường đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với mưa to gió lớn, không ngờ hắn đột nhiên nói một câu như vậy, ngẩn người một lúc sau đó gật đầu như giã tỏi: "Ừ."

Không gọi ca thì không gọi ca, chỉ cần đừng đổ hết nghiệp ca ca tạo lên người nàng ấy là được, bản thân nàng ấy tạo nghiệt đã phải vất vả lắm mới trả xong.

Tề Vân Mộc tiếp tục lườm nàng ấy: "Khi nàng còn nhỏ gặp ta là chạy, là bởi vì Tô Tử Hạc nói gì với nàng sao?"

Tô Vãn Đường kiên quyết phủ nhận: "Không phải."

Huynh trưởng nói Tề Vân Mộc đầu óc không bình thường, gặp người là cắn, bảo nàng ấy cách hắn xa một chút, nhưng sao nàng ấy dám nói chứ?

"Thế tại sao?"

Tô Vãn Đường khẽ cắn môi, nói: "Bởi vì Vân Hàm nói, ngươi rất hung dữ, còn phạt người."

Xin lỗi Vân Hàm.

Tề Vân Mộc sững sờ, hơi không tin: "Thật chứ?"

"Thật!"

Tô Vãn Đường chân thành nói: "Vân Hàm hay nói với ta, tính tình đại ca ca nàng ấy không tốt, bảo ta không thể trêu chọc, còn nói nàng ấy thường xuyên bị đại ca ca phạt đứng."

Trong tình huống này, nàng ấy chỉ có thể bán đứng Vân Hàm, nếu không thì nàng ấy sẽ phải sang trắc gian ở với binh khí của nàng ấy mất.

Đương nhiên, c*̃ng không tính là nàng ấy nói dối, nguyên nhân chủ yếu khiến nàng ấy thấy hắn là bỏ chạy, đúng là lời Vân Hàm nói chiếm đa số.

Tề Vân Mộc ngẫm nghĩ, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Khi còn bé Kiều Kiều khá nghịch ngợm, cũng dám trèo cây, hắn sợ nàng ấy khiến bản thân bị thương, đúng là đã từng trách phạt.

Chẳng qua, cùng lắm chỉ phạt được nửa khắc, Tống Hoài sẽ đến cứu người.

Sắc mặt Tề Vân Mộc dịu đi, thu tầm mắt lại.

Tô Vãn Đường thấy đã lừa gạt qua được chuyện này, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Nếu sớm biết sẽ gả cho Tề Vân Mộc, nàng ấy nhất định sẽ sớm nghĩ cách hóa giải 'thù hận' giữa huynh trưởng và hắn, tránh cho bản thân kẹp ở giữa bị vạ lây.

Lúc này, Trúc Ngư bưng một đĩa mơ tới: "Công tử, thiếu phu nhân, đây là quả vừa hái."

Chuyện Tô Chẩm Đường coi như tạm thời trôi qua.

Mặt trời dần dần dâng lên, chiếu xuống mặt hồ, sóng nước lăn tăn lấp lánh.

Tề Vân Mộc sợ phơi nắng, ăn hai quả mơ xong thì đứng dậy muốn về viện tử, Trúc Ngư đã sớm chuẩn bị, lấy ra một chiếc dù.

Tô Vãn Đường sững sờ nhìn.

Người này yếu ớt vậy à?

Chẳng trách da trắng thế.

Tề Vân Mộc đi ra mấy bước thì dừng lại, cầm lấy dù trong tay Trúc Ngư, quay đầu nhìn về phía Tô Vãn Đường, không kiên nhẫn nói: "Không đi?"

Tô Vãn Đường muốn nói thật ra nàng ấy không cần dù, nhưng nàng ấy đã quen nghe lời Tề Vân Mộc, lập tức bước nhanh qua đó.

Trúc Ngư đi theo sau lưng hai ngươi, mắt cười híp tịt lại.

Tính tình công tử nhà hắn ta, sợ là cũng chỉ có Tô tướng quân mới chịu được.

Tuy nói nguyên nhân chẳng mấy tốt đẹp, nhưng đây chắc chắn là duyên lành!

Hai người dùng chung một chiếc dù, dĩ nhiên phải gần nhau một chút.

Để đi đường dễ dàng hơn, Tô Vãn Đường khoác tay lên cánh tay Tề Vân Mộc, đồng thời còn lén so sánh, bản thân nàng ấy đã tính cao gầy, lại chỉ cao đến cằm hắn, trước kia không phát hiện người này còn rất cao.

Tề Vân Mộc cụp mắt liếc nhìn bàn tay đang bám lấy cánh tay mình, vô thức chậm chậm lại, Tô Vãn Đường chú ý tới phản ứng của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Có được không?"

Nữ tử mắt ngọc mày ngài, giọng trong trẻo, đôi mắt trong suốt như một hồ nước trong, khiến lòng người nhìn tê dại.

"Ừm." Tề Vân Mộc dịch chuyển ánh mắt, nhìn thẳng phía trước.

Chỉ cần sau này tên chó Tô Tử Hạc kia không đến trêu chọc hắn, hắn có thể nể mặt phu nhân của hắn, không mắng Tô Tử Hạc là chó.

Chưa đi được mấy bước, mặt trời đã chiếu xuống, Tề Vân Mộc nghiêng dù sang phía Tô Vãn Đường.

Trúc Ngư đi phía sau mắt sắc nhìn thấy, nhẹ nhàng chậc hai tiếng.

Thành hôn đúng là khác, cũng biết đau lòng người khác.

Bình Luận (0)
Comment