Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 218

Tề Vân Mộc ngủ suốt ba ngày, trong lúc đó còn sốt nhẹ một ngày, mới tỉnh lại, toàn thân bủn rủn khó chịu, không có chút sức lực nào.

Hắn chật vật quay đầu, đập vào mắt là doanh trướng xa lạ, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, trí nhớ của hắn dần dần quay lại.

Hắn đến Cố thành.

Tô Vãn Đường còn sống.

Tề Vân Mộc nín thở cẩn thận nghe ngóng một lát, mới ráng chống người hơi ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình đắp ba lớp chăn dày, hắn vừa vén một góc chăn ra đã cảm nhận được một cỗ khí lạnh ập vào, tay lập tức buông lỏng.

Hắn ngẩng đầu yên lặng đánh giá doanh trướng, ánh mắt dừng lại trong nháy mắt trên bộ áo giáp đang được treo sau đó lập từ rời đi chỗ khác.

Đây là doanh trướng của Tô Chẩm Đường.

Tề Vân Mộc nhíu mày, nhớ ra trước khi hôn mê hắn đã đấm Tô Chẩm Đường hai phát.

Trông Tô Chẩm Đường không có việc gì, hắn lại hôn mê bất tỉnh.

Hình như hắn lại rơi xuống thế yếu.

Tề Vân Mộc nhìn áo choàng da hổ treo cạnh cửa doanh trướng, khẽ cắn môi một hơi vén chăn lên, chạy tới dùng áo khoác bọc lấy mình rồi quay về đi ủng.

Nhưng mới chạy đến một nửa, cửa doanh trướng truyền đến động tĩnh.

Tề Vân Mộc vừa quay người đã đối diện với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Tô Chẩm Đường.

Thấy Tề Vân Mộc rùng mình vì gió lạnh thổi vào, Tô Chẩm Đường kéo kín rèm cửa, mới quay người nhìn hắn.

Hắn nhìn Tề Vân Mộc đang mặc áo choàng của mình từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào đôi chân trần kia.

Tô Chẩm Đường: "..."

"... Mặt đất bẩn, Tề đại công tử không sợ bẩn chân à?"

Tề Vân Mộc đang muốn mở miệng, lại nghe hắn nói: "Cái áo choàng này của ta đã ba tháng chưa giặt."

Toàn thân Tề Vân Mộc cứng đờ, sắc mặt chợt tái nhợt đi.

Hắn cũng không tính là có bệnh thích sạch sẽ, nhưng ba tháng không giặt...

Trong ánh mắt ung dung của Tô Chẩm Đường, hắn nghiêm mặt đi về phía giường, lấy thế sét đánh không kịp hai tay nhanh chóng cởi phăng áo choàng ra, chui vào trong ba lớp chăn.

Tô Chẩm Đường: "..."

Không biết còn tưởng là hắn võ công cao cường cỡ nào.

"Thuốc của ta à?"

Tề Vân Mộc bọc bản thân kín mít, mới lạnh giọng hỏi Tô Chẩm Đường.

Nếu là ngày trước, thần thái này của hắn phối với giọng nói lạnh lùng kia, dĩ nhiên là vô cùng cao quý, nhưng bây giờ...

Cổ họng hắn khàn đặc vì bị cảm lạnh.

Cho dù giọng điệu thần thái có cao ngạo hơn nữa, tiếng nói khàn khàn cũng khó tránh khỏi làm giảm khí thế, thậm chí có vẻ hơi buồn cười.

Nhất là khi hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vì phát hiện giọng nói mình thay đổi.

Tô Chẩm Đường quay đầu đi, cố nhịn cười.

Nhưng bả vai run rẩy vẫn bị Tề Vân Mộc phát hiện, hắn căm giận liếc qua, mắt sắc như dao.

Hắn rất muốn mắng tên chó này trăm câu không lặp từ, nhưng hắn không dám mở miệng.

Mở miệng sẽ bị cười.

Nếu là trước đây, Tô Chẩm Đường nhìn thấy cái Tề Vân Mộc như vậy, nhất định phải tìm nơi hẻo lánh cười trên nỗi đau của người khác, cười to không dứt.

Nhưng bây giờ hắn nể tình Tề Vân Mộc chịu nỗi khổ này là vì muội muội của mình, nên hắn cố nghẹn lại, tiến lên đưa thuốc cho Tề Vân Mộc.

Tề Vân Mộc căm giận lườm hắn một cái, mới nhận lấy thuốc uống một hơi cạn sạch.

Vị cay đắng nháy mắt bao phủ hắn.

"Leng keng."

Tề Vân Mộc mở hé mắt nhìn qua, chỉ thấy trong chén thuốc trống rỗng có thêm một viên mứt hoa quả.

Khóe môi hắn giật giật: "..."

Tên chó này vứt đồ cho ăn mày à?

Nhưng khi Tề Vân Mộc lần nữa lườm qua, lại thấy Tô Chẩm Đường cẩn thận gấp cái khăn đựng mứt hoa quả lại.

Khi Tô Chẩm Đường chuẩn bị cất vào ngực, nhận thấy được ánh mắt của Tề Vân Mộc, hắn ngẩng đầu, nhíu mày.

Hai người giằng co một lát, Tô Chẩm Đường quả quyết nhét mứt hoa quả vào trong ngực: "Hết rồi."

Tề Vân Mộc: "..."

Tề Vân Mộc chán nản, ai thèm thứ đồ bỏ này của hắn!

"Ngươi có nhìn nữa cũng không còn!" Tô Chẩm Đường.

Còn có một nhỏ yếu ớt cách hai ba ngày lại cần hắn dùng thứ vừa ngọt vừa dính này đi dỗ.

Tề Vân Mộc nhắm mắt lại, suy cho cùng người chó ngôn ngữ không thông.

Nhưng vị cay đắng khó tả vẫn khiến hắn bỏ viên mứt hoa quả kia vào trong miệng.

Người tới ổ chó, phải học được cách rộng lượng tha thứ những hành vi của chó.

Một tay Tề Vân Mộc cầm chén thuốc trống không, một bên chậm rãi cắn mứt hoa quả.

Tô Chẩm Đường càng nhìn càng không kiên nhẫn, càng chờ càng giận: "Ngươi không hỏi thăm Ninh Ninh à?"

Không phải lo lắng không ngại xa xôi chạy tới à?

Từ lúc tỉnh đến bây giờ, hắn lại không hỏi lấy một câu?

Tề Vân Mộc liếc nhìn hắn một cái.

Nếu không phải hắn đến, Tề Vân Mộc đã ra ngoài tìm nàng ấy.

"Tô tướng quân tinh thần sáng láng, còn cố ý chê cười người khác, không giống như là nhà có tang sự."

Tô Chẩm Đường: "..."

Cái miệng chó này đúng là càng ngày càng đáng ghét.

"Người không chết là được."

Tề Vân Mộc đưa chén thuốc qua một cách đương nhiên.

Nàng ấy còn sống là tốt, nhưng cho dù tình huống có tốt hay xấu, hắn đều sẽ đón nàng ấy về nhà.

Tô Chẩm Đường cắn răng nhìn Tề Vân Mộc, cũng không giơ tay nhận lấy.

Tên chó này ngất xỉu vẫn dễ thương hơn.

"Đại cữu ca." Tề Vân Mộc chớp mắt: "Bát."

Tô Chẩm Đường: "..."

Hắn nghẹn một hơi trong cổ họng, lên không nổi xuống không xong.

Cuối cùng, hắn vẫn thua trận, tức giận cầm lấy bát, đặt mạnh xuống khay.

Đại cữu ca chó gì, không làm cũng được!

"Nàng ấy thế nào rồi? Có tàn phế không? Tỉnh chưa?"

Tô Chẩm Đường hít sâu một hơi, nắm chặt tay, qua rất lâu mới cắn răng nói: "Chưa tỉnh, tàn phế!"

Tim tàn phế!

Mắt tàn phế!

Nếu không thì sao lại coi trọng tên chó này!

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ làm hòa với đối thủ một mất một còn, chỉ cần hắn còn sống một ngày, hắn sẽ mắng Tề Vân Mộc một ngày.

Ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, đối thủ một mất một còn thành muội phu của hắn.

Còn yêu muội muội của hắn đến mức muốn chết muốn sống.

Vậy nên một bụng th* t*c cũng không nói ra khỏi miệng được.

Nhưng...

Người này vừa đến đã đấm hắn hai phát, mặc dù hắn không muốn đánh trả, cũng phải đáp lễ.

"Quan đại phu nói, có khả năng không tỉnh được nữa!" Tô Chẩm Đường nhìn Tề Vân Mộc chằm chằm, ánh mắt lóe sáng.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Tề Vân Mộc cứng lại, hắn cứng đờ một lát, sau đó chậm rãi gục đầu xuống, hai bàn tay đang đặt trên chăn nắm chặt lấy nhau, khớp ngón tay trắng bệch.

Cả người nháy mắt ỉu xìu xuống, toàn thân tràn ngập hơi thở đau buồn.

Tô Chẩm Đường nhìn một hồi.

Hắn hơi chột dạ, có phải cái ‘lễ’ này đáp hơi lớn rồi không?

Hắn đang định mở miệng, lại nghe Tề Vân Mộc khàn giọng nghẹn ngào : "Không sao."

"Ta đưa nàng ấy về."

Trên đường đi hắn đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, đó cũng không phải là tình huống xấu nhất.

Chỉ cần người sống, vẫn còn hy vọng.

Tàn phế, hắn nuôi nàng ấy là được.

Không tỉnh được, hắn sẽ vẫn luôn ở bên nàng ấy.

Số hắn vẫn luôn rất tốt, nàng ấy ở bên cạnh hắn, nói không chừng ngày nào đó có thể tỉnh lại.

Tô Chẩm Đường giật giật khóe môi, ánh mắt phức tạp nhìn Tề Vân Mộc, nhất thời không biết trong lòng là cảm xúc gì.

Tề Vân Mộc đã yêu đến mức này?

Như vậy… hình như khiến hắn có vẻ không phải người…

Tô Chẩm Đường đứng bật dậy.

"Ngươi phát sốt một ngày, mới hạ sốt, bên ngoài quá lạnh, tạm thời ngươi đừng ra ngoài."

Tô Chẩm Đường nói xong, bưng chén thuốc lên muốn rời khỏi.

Nhưng mới đi được mấy bước Tô Chẩm Đường lại dừng lại, trầm mặc một lát, nói:

"Trận chiến kia, phá tan Tô thành khó tấn công nhất của Nam Hào, công lao của Vãn Đường là không thể bỏ qua."

Tề Vân Mộc nhẹ nhàng nâng mắt.

Hốc mắt ửng đỏ càng thêm ẩm ướt.

Từ nhỏ nguyện vọng của nàng ấy chính là bảo vệ quốc gia, nàng ấy đã làm được.

"Mất bao lâu nữa là có thể kết thúc?"

Tô Chẩm Đường giương mắt, ánh mắt kiên định: "Không quá hai tháng, Nam Hào tất vong."

Tề Vân Mộc không lên tiếng nữa.

_

Tề Vân Mộc không có ý định nghe lời Tô Chẩm Đường, hắn không ngại khó khăn chạy đến, chính là vì gặp nàng ấy, bây giờ người gần ngay trước mắt, tình huống lại nguy hiểm như thế, hắn há có thể ngồi yên.

Mặc kệ hiện tại nàng là dáng vẻ gì, hắn cũng phải nhìn thấy tận mắt.

Hắn cố gắng điều chỉnh cảm xúc rồi mới vén chăn lên, cắn răng phủ thêm chiếc áo choàng ba tháng chưa giặt của Tô Chẩm Đường, vén rèm cửa.

Vừa giương mắt nhìn lên đã thấy Tang Hộc đang đi về hướng này. Thấy hắn tỉnh, Tang Hộc vui mừng, bước nhanh tới nói: "Công tử tỉnh rồi."

Tề Vân Mộc nhìn hộp cơm trong tay hắn ta, khẽ gật đầu.

"Quan đại phu nói hôm nay công tử sẽ tỉnh, đây là canh ta vừa mới nấu xong." Tang Hộc.

Tề Vân Mộc sững sờ nhìn sang Tang Hộc.

Cổ họng hắn mất tiếng không muốn nói chuyện, nhưng Tang Hộc nhìn ra ý của hắn, lên tiếng giải thích: "Là Đào Hương cô nương dạy ta."

Ánh mắt Tề Vân Mộc tối sầm lại.

Tô Tử Hạc nói nàng ấy đã tàn phế, lại không nói là thiếu cánh tay hay là thiếu chân, dù sao hẳn cũng sẽ không giống như lúc trước tên chó Tô Tử Hạc kia viết trong thư, mắt bị mù.

"Nàng ấy ở đâu?"

Đầu tiên Tang Hộc kinh ngạc vì giọng nói khàn đặc của Tề Vân Mộc, sau đó mới đưa tay chỉ vào một hướng: "Doanh trướng của thiếu phu nhân ở bên kia."

Lúc này Tề Vân Mộc mới bước nhanh qua.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nàng tàn phế chỗ nào cũng không tốt.

Nàng ấy thích trèo tường, thích giơ đao múa kiếm, cặp mắt kia tinh nghịch như vậy, thiếu chỗ nào cũng không được.

Về sau nàng ấy tỉnh lại chắc chắn sẽ khóc nhè.

Tề Vân Mộc càng chạy càng nhanh, chẳng bao lâu đã đến trước doanh trướng, hắn đứng lặng tại chỗ một lát, mới đưa tay kéo cửa doanh trướng ra.

Khi hắn lấy đủ dũng khí ngước mắt nhìn qua, lại thấy Đào Hương đang lau người cho Tô Vãn Đường.

Hai cánh tay hoàn hảo.

Mặc dù mắt vẫn nhắm, nhưng cũng không bị thương.

Ánh mắt Tề Vân Mộc chậm rãi hướng xuống.

Chăn quá dày, nhất thời không nhìn thấy có thiếu chân không, thiếu cái chân nào.

"Cô gia, ngài tỉnh rồi."

Giọng Đào Hương truyền đến, Tề Vân Mộc mới mím môi chậm rãi tiến vào.

Hắn đứng ở bên giường, nhìn nữ tử nhắm nghiền hai mắt, cảm xúc bị hắn kìm nén thật lâu trong lồng ngực trào ra che trời lấp đất.

Nhưng hắn cực lực kiềm chế.

Hắn đưa tay về phía Đào Hương: "Để ta."

Đào Hương lập tức đưa khăn đã giặt sạch cho hắn, lui về sau một bước: "Cô gia, chỉ có tay là chưa lau."

Tề Vân Mộc ừ một tiếng rồi ngồi xuống mép giường, cẩn thận lau tay cho nàng ấy.

Trước kia hắn cảm thấy lúc nữ nhân này nhắm mắt lại mới có vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu một chút, nhưng bây giờ, hắn lại không cho là như vậy.

Dáng vẻ nàng ấy trèo lên nhảy xuống, nhảy nhót tung tăng mới là đáng yêu nhất.

Trước kia hắn cảm thấy lúc đôi tay này yếu đuối bất lực làm hắn yên tâm nhất, nhưng bây giờ, nàng ấy nằm đây tùy ý hắn cầm nắm, hắn lại cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Đôi tay này vốn không nên mềm mại không xương như vậy.

Cho dù là lúc cưỡng ép ấn hắn xuống trói lại, c*̃ng tốt hơn yên lặng nằm như bây giờ.

Tề Vân Mộc dừng một lát, hắn nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch kia một lúc lâu, sau đó đột nhiên hơi cúi người, kề sát tai nàng ấy lẩm bẩm: "Chỉ cần nàng tỉnh lại, nếu nàng thích, ta để nàng trói là được.”

Tô Vãn Đường không nghe được, nhưng Đào Hương lại nghe thấy.

Đào Hương kinh ngạc ngước mắt nhìn qua.

Cô gia đang nói gì vậy?

Vả lại cô gia phản ứng như vậy, sao nàng ta lại cảm giác có chỗ nào đó sai sai?

Đúng lúc này, tay Tề Vân Mộc chậm rãi thò vào trong chăn, lần xuống dưới.

Hắn muốn xem chân của nàng ấy bị thương thế nào, nhưng thời tiết quá lạnh, hắn sợ vén chăn lên nàng ấy sẽ bị lạnh.

Đào Hương nghĩ tới câu nỉ non vừa rồi của hắn, con ngươi chấn động, còn chưa kịp mở miệng, rèm cửa đã bị mở ra.

Quan đại phu nhìn chằm chằm một màn này, nghi hoặc không hiểu: "Ngươi làm gì vậy?"

Bình Luận (0)
Comment